TRỌNG KỴ ĐẠP ĐỊCH
Lưu Lăng suất lĩnh ba nghìn trọng kỵ Tu La lao thẳng tới đại doanh quân Chu. Trên gương mặt vĩnh viễn không gợn sóng của hắn cũng mang theo chút cấp bách. Hắn dẫn binh đi đại doanh quân Chu, mục đích chủ yếu cũng không phải tiêu diệt chủ lực quân Chu, mà là đi cứu người. Bản thân Lưu Lăng cũng biết, là một Thống Soái, hành động theo cảm tính như vậy là không đúng. Một kẻ bề trên, trong tay nắm giữ sống chết của ngàn vạn lê dân bá tính, lãnh huyết vô tình nên là tố chất phải có, khi nên lãnh huyết thì Lưu Lăng sẽ không chút mềm lòng, nhưng rất rõ ràng, có lúc, hắn không làm được.
Một kiêu hùng chân chính, vì đạt được mục đích mà có thể buông bỏ tất cả, bất luận là tình thân hay là tình yêu, trước mặt đại nghiệp đều phải nhường đường. Trong lịch sử, phàm là người thành công lớn thông thường đều sẽ không xem nặng tình cảm thế tục, ví dụ như Tào Tháo, ví dụ như Lưu Bang, vì bảo vệ tính mạng của mình mà có thể để nhi tử chắn phía sau, có thể đẩy vợ con xuống xe ngựa, có rất nhiều người thế.
Nhưng Lưu Lăng thì sao, vì vài mật điệp Giám Sát Viện bình thường, không ngờ lại dấn thân vào nguy hiểm!
Hắn biết, mật điệp trong thành Vệ Châu chỉ có mấy người kia, nếu muốn phóng một ngọn lửa lớn rất quan trọng trong đại doanh quân Chu phòng bị nghiêm ngặt thì mức độ nguy hiểm đâu chỉ là cửu tử nhất sinh? Đây là một nhiệm vụ rất khó hoàn thành, nhưng mấy mật điệp kia làm được. Lưu Lăng còn nhớ, nửa năm trước, bởi vì Đương Đầu Tam Xử chết ngoài ý muốn, mấy mật điệp lẻn vào Vệ Châu là do Triệu Đại đích thân sắp xếp. Khi đó Lưu Lăng vừa hay có mặt, thủ lĩnh nhóm mật điệp tên là Tự Tuyền Nhi đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Lưu Lăng.
Cô bé đó, đại khái khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng có sự trầm ổn và nội liễm hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác. Dáng vẻ của cô bé Lưu Lăng đã không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ câu mà cô bé nói với Triệu Đại khi đi: - Ta còn sống, bọn họ đều còn sống, ta chết đi, cũng là chết trước mặt họ!
Lúc ấy Triệu Đại lắc đầu nói: - Ngươi là thủ lĩnh, là linh hồn của nhóm mật điệp, bọn họ đều là thủ hạ của ngươi, có chức trách tận trung để bảo vệ ngươi. Vì bảo vệ bí mật, để đạt được mục đích, khi cần ngươi sống sót thì cho dù thủ hạ dưới tay ngươi đều chết rồi, ngươi cũng phải sống tiếp, cho dù là sống uất ức giống một con chó.
Cô bé tên Tự Tuyền Nhi không nói gì, không nghi ngờ mệnh lệnh của Triệu Đại, nhưng Lưu Lăng nhìn ra được một số thứ không giống thế trong ánh mắt cô bé, đó là, một loại quyết tâm gọi là trách nhiệm vậy.
Trách nhiệm, cô bé cảm thấy bản thân có trách nhiệm bảo vệ thủ hạ của mình. Đương nhiên, Lưu Lăng biết, một cô gái như vậy biết lấy biết bỏ.
Lưu Lăng muốn đi cứu mấy mật điệp kia, đi cứu cô bé thề phải bảo vệ thủ hạ của mình. Hắn vốn không cần đích thân làm chuyện này, chỉ cần phái một đại tướng dẫn theo một vạn nhân mã là có thể thừa loạn phá hủy hoàn toàn đại doanh quân Chu. Bây giờ lửa thiêu đại doanh quân Chu đang vượng, binh lính hoảng loạn, muốn giành chiến thắng rất dễ, nhưng Lưu Lăng không làm như vậy, hắn đích thân đến đây, mang theo ba ngàn Tu La đến.
Hắn biết, muốn phá hủy đại doanh quân Chu rất dễ dàng, muốn tìm được mấy mật điệp kia rất khó. Cho dù trong lòng Lưu Lăng rất rõ ràng, mấy mật điệp kia có lẽ đã tử chiến, nhưng hắn vẫn đến. Nếu hắn không đến, có lẽ sẽ tiếc nuối cả đời.
Đây chính là Lưu Lăng. Vì mấy mật điệp thoạt nhìn hẳn không đủ quan trọng trong mắt nhân vật cấp bậc như hắn mà đích thân dẫn Tu La đến, đạp lửa mà đến!
Đại doanh quân Chu rất loạn, một phần đang cứu hỏa, còn một phần khác lại bị chúng tướng lĩnh vội vàng triệu tập lại chạy về phía tường thành. Đại doanh bùng cháy, thủ thành lâm nguy, có thể nói bây giờ các chỉ huy của quân Chu đã sứt đầu mẻ trán rồi. Thành Vệ Châu phòng thủ đích thực nghiêm ngặt, nghiêm ngặt đến mức rất khó tìm được một chút cơ hội công phá chính diện, cũng chính vì sự phòng ngự gần như hoàn mỹ này, đã khiến trong lòng chúng tướng lĩnh quân Chu có chút thả lỏng.
Liên tục hai mươi mấy ngày rồi, quân Hán không chút biện pháp với thành Vệ Châu, ngoài trừ về mặt lương thảo khiến các tướng lĩnh quân Chu lo lắng ra, các mặt khác bọn họ có sự tự tin tuyệt đối. Sở Phi Hổ và các tướng lĩnh dưới tay gã đã nghiên cứu tỉ mỉ đặc điểm tác chiến của quân Hán. Đối với đặc điểm quân Hán dựa vào xe bắn đá hỏa dược để công thành, bọn họ đã nghĩ ra cách xử lý gậy ông đập lưng ông, sau đó xây dựng lầu quan sát cao cao, mở rộng rất nhiều khu vực khống chế của cung tiễn thủ, trong sự xạ kích dày đặc, quân Hán rất khó áp sát dưới thành. Có thể nói, bọn họ mượn đặc điểm của thành Vệ Châu, bố trí được phòng ngự tiếp cận hoàn mỹ, phong tỏa nghiêm ngặt, cũng có thể ngăn cản gian tế quân Hán làm loạn. Cho dù trong thành Vệ Châu có gian tế quân Hán, cũng không thể bắt được liên lạc với quân Hán bên ngoài.
Nhưng ngàn phòng vạn phòng, sơ hở cuối cùng vẫn nằm trong thành, hơn nữa lại là doanh Quân nhu quan trọng trong quan trọng, mà phòng ngự Vệ Châu thoạt nhìn hoàn mỹ vô hạn, một khi nứt ra khe hở, thì sự hoàn mỹ bề ngoài này sẽ lập tức nứt nẻ sau đó sụp đổ trong khoảnh khắc. Các tướng lĩnh quân Chu tập trung ý kiến, gần như nghĩ đến tất cả biện pháp thủ thành, chỉ duy nhất không nghĩ đến biện pháp làm sao tổ chức phản kích sau khi thành phá.
Hai vạn quân Chu, có một phần ba số người đang thay phiên thủ trên tường thành, binh lính hai phần ba còn lại đang nghỉ ngơi chỉnh đốn trong đại doanh. Binh lính luân phiên thủ trên tường thành một ngày một đêm, sau khi về đến đại doanh thông thường sẽ ngủ rất say, còn trận lửa lớn thình lình xảy ra khiến rất nhiều binh lính vội vàng bò dậy cứu hỏa, trong tay lại căn bản không cầm binh khí!
Lưu Lăng mang theo ba ngàn trọng kỵ Tu La, một đường giết thẳng đến đại doanh quân Chu, ánh lửa bùng cháy có tác dụng chỉ đường rất tốt, hắn chỉ cần xông lên theo hướng ánh lửa là được.
Đang chạy như bay về phía trước thì gặp được một đội ngũ quân Chu đang vội vàng tập hợp lại. Đội ngũ này đại khái khoảng năm ngàn người, do tướng thủ Vệ Châu Sở Phi Hổ đích thân chỉ huy. Thành Vệ Châu không có kỵ binh, bởi vì tất cả kỵ binh quân Định An đều được Bùi Chiến mang đi Ký Châu rồi. Đương nhiên, thủ thành cũng không cần kỵ binh. Nhưng vào lúc này, Sở Phi Hổ bất lực nhất là không có kỵ binh, không thể nhanh chóng chạy đến tường thành. Tin tức mà gã thu được là quân Hán vừa mới công lên đầu thành, còn chưa hoàn toàn khống chế cục diện. Nếu bây giờ có mấy ngàn kỵ binh nhanh chóng chạy đến tường thành, nói không chừng có thể đuổi được quân Hán đi. Thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, bây giờ gã chỉ có thể liều mạng thúc giục chúng binh lính chạy về phía tường thành thôi.
Sở Phi Hổ dẫn đầu chạy trước đội ngũ, vòng qua góc đường phía trước chính là phố chính của Vệ Châu, thông thẳng về phía cửa thành, chỉ cần lên phố chính thì không bao lâu sau có thể đến dưới cửa thành rồi. Bây giờ Sở Phi Hổ lòng như lửa đốt, hận không thể mọc thêm hai cánh để bay qua đó. Mới đến góc phố, Sở Phi Hổ đột nhiên nghe được tiếng sấm ầm ầm vang lên phía trước, thanh âm này rất trầm, rất chấn động. Là một đại tướng dẫn binh, Sở Phi Hổ ngay khoảnh khắc đầu tiên đã phán đoán ra đó là tiếng gì.
Kỵ binh!
Quân Chu không có kỵ binh, vậy thì, người đến chỉ có thể là kẻ địch!
Trong lòng Sở Phi Hổ chấn động. Gã chưa bao giờ biết sợ hãi là gì cũng khẽ run rẩy tay. Rất nhanh, quân Hán đến rất nhanh!
- Dừng lại! Tạo trận phòng ngự! Trường thương thủ đều lên trước! Nhanh!
Mặc dù có chút sợ, nhưng Sở Phi Hổ vẫn hạ mệnh lệnh chính xác nhất ngay lập tức. Năm ngàn binh lính dưới tay gã đều là bộ tốt, có thể đối phó kỵ binh chỉ có trường thương thủ. Thủ quân Vệ Châu là chiến binh chính quy, tố chất không phải là thứ những quận binh Hoài Châu có thể sánh bằng được. Tuy kinh hoàng, tuy sợ hãi, nhưng sau khi Sở Phi Hổ hạ mệnh lệnh, xuất phát từ phản ứng bản năng, các binh lính quân Chu nhanh chóng dừng bước chân, sau đó bắt đầu bố trí trận hình phòng ngự dưới sự chỉ huy của quan quân cấp trung cấp thấp.
Năm sáu trăm trường thương thủ được điều động ra, đứng thành năm hàng phía trước đội ngũ. Binh lính hàng đầu tiên quỳ xuống, hàng thứ hai đứng khuỵu, hàng thứ ba đứng thẳng. Tuy rằng bị quân Hán vây khốn trong mấy ngày nay, bởi vì nguyên nhân luân phiên thủ thành mà bọn họ hoàn toàn không thao luyện, nhưng hiệu quả huấn luyện trường kỳ của bọn họ trước đó được phát huy tác dụng triệt để ngay lúc này. Phản ứng của các binh lính rất nhanh, thế nhưng, quân Hán tới nhanh hơn.
Mạnh mẽ, phía góc đường có một bóng đen cao lớn vòng qua, tốc độ nhanh đến kinh người. Trong lòng các binh lính quân Chu theo bản năng mà run rẩy, sau đó thì nhìn thấy phía sau bóng đen kia, trong lúc bất chợt, đội ngũ kỵ binh trọng giáp chỉnh tề ầm ầm kéo đến!
Ở phía trước đội ngũ chính là Lưu Lăng. Hôm nay, tọa kỵ của hắn không phải là Hồng Sư Tử, mà là báo đen Phá Địch.
Lưu Lăng không phải thần tiên, ánh mắt của hắn không thể xuyên qua cách tường mà nhìn thấy quân Chu phía sau góc quẹo, nhưng hắn có Phá Địch. Báo đen Phá Địch rất nhạy cảm đối với nguy hiểm, vượt xa loài người, cho nên tuy không nhìn thấy kẻ địch, nhưng Lưu Lăng vẫn nhạy bén phán đoán ra dưới sự nhắc nhở của báo đen, phía sau góc đường có kẻ địch!
Sau khi Lưu Lăng vòng qua góc đường chạy về phía trước một đoạn, cách quân Chu chừng hai trăm mét thì dừng lại, chỉ là hắn dừng lại rồi, trọng kỵ Tu La phía sau hắn lại không dừng lại. Lưu Lăng cưỡi báo đen đứng giữa đường phố, trọng kỵ Tu La như thủy triều chia thành hai bên, vọt lên phía trước qua bên cạnh Lưu Lăng.
Trong miệng Sở Phi Hổ có chút đắng, mượn ánh lửa, gã nhìn rõ những kỵ binh kia, cả người được bao bọc trong áo giáp chặt chẽ kín kẽ, ngay cả chiến mã cũng được mặt khóa tử giáp. Trọng kỵ binh, khắc tinh của bộ binh!
Một trăm thước, năm mươi thước, ba mươi thước.
Vù!
Căn bản không cần hạ lệnh, trọng kỵ Tu La doanh được huấn luyện có tố chất ném mạnh lao trong tay ra. Trọng kỵ Tu La doanh, vũ khí phối hợp tiêu chuẩn của mỗi người là một cây mã giáo được chế tác hoàn mỹ giá trị ngất ngưỡng, một hoành đao thép tinh bách luyện, một cây lao, một ngạnh cung, một bầu phá giáp chùy, một dao găm. Trên cánh tay trái của bọn họ còn có một liên nỏ chuyên thiết kế cố định trên cánh tay, có thể liên tục bắn ra mười mũi tên. Lại nói tới, nhiều vũ khí như vậy, bọn họ làm sao mang theo đây? Đây là thiết kế của Lưu Lăng. Kỵ binh trọng giáp, bất luận là chiến mã hay là binh lính, dường như mỗi loại vũ khí đều được đặt ở vị trí mà tay có thể lấy được. Mã giáo treo trên móc, lao cắm trong túi ở một bên yên ngựa, ngạnh cung thì đeo sau lưng binh lính, hoành đao thì giắt ngay eo, bầu tiễn thì treo bên người, chủy thủ đặt trong giày chiến.
Trường thương thủ được Sở Phi Hổ gửi gắm hi vọng, cũng là nơi trông cậy duy nhất, dưới từng tầng từng tầng lao hung hăng kéo đến, trường thương thủ quân Chu nghiêng ngả xiêu vẹo ngã xuống, vũ khí trong tay run rẩy rớt xuống. Cây lao nặng nề có thể dễ dàng ghim chặt người ta xuống đất chết tươi. Đối diện với sự công kích xảy ra đột ngột như thế, quân Chu rõ ràng không chuẩn bị đầy đủ.
Còn chưa đợi bọn họ kịp phản ứng, trọng giáp Tu La đã đến.
Không chút đẹp mắt nào, va chạm, nặng nề, sắc bén, ác nghiệt, máu chảy thành sông.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận