Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 263: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:42:22
NÂNG CỐC NGÔN HOAN?
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Lăng cho họp các tướng sĩ.
- Đỗ Nghĩa sắp xếp cho binh mã vây thành, không cần tiến công, chuẩn bị cho ta một bàn thức ăn ngon, ta muốn cùng với Mông Hổ tướng quân ở ngoài thành nâng cốc ngôn hoan.
Lưu Lăng cười tà ác, nhìn giống như một ác ma.
Ai cũng biết đêm qua, Đỗ Nghĩa khuyên hết nửa đêm, Mông Hổ tuy bị trọng thương nhưng thề sống chết không hàng. Nhưng tại sao hôm nay Vương gia lại nói muốn cùng với Mông Hổ nâng cốc ngôn hoan rồi hả? Chẳng có lẽ Vương gia lại tự mình ra mặt chiêu hàng Mông Hổ?
Chỉ có Đỗ Nghĩa mới hiểu được tâm tư của Lưu Lăng, y cười nói: - Chỉ sợ vị Đại tướng quân Mông Hổ kia sẽ không phối hợp với chúng ta. Nhưng dù sao cũng chỉ là diễn xuất thôi, thuộc hạ sẽ nghĩ biện pháp.
Lưu Lăng cười nói: - Việc này không cần ngươi lo, so với ngươi thì thủ hạ của ta làm tốt hơn nhiều.
Lúc này Đỗ Nghĩa mới nhớ ra, dưới trướng Vương gia còn có một đội ngũ thần bí, nhưng vẫn không có thấy qua. Đội ngũ thần bí dưới trướng của Vương gia trong truyền thuyết thì nhân tài như thế nào đều có. Đỗ Nghĩa phỏng đoán, đây là đội ngũ chuyên thi hành những nhiệm vụ đặc biệt. Hẳn là đảm nhiệm việc thu thập tình báo các loại tin tức. Nhưng Vương gia không nói, y cũng không dám trực tiếp đến để hỏi. Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, nhất là người như Vương gia đây, nếu không có được một thế lực của riêng mình mới là lạ đó.
Đối với việc Vương Bán Cân đánh chiếm Từ Châu mà nói, nếu như không có những tin tình báo cặn kẽ, kịp thời cho biết Từ Châu hiện giờ là một toà thành trống không, thì liệu Vương Bán Cân có dám mang theo năm nghìn tân binh để tấn công một toà châu phủ? Chuyện này là không thể nào. Cho nên Đỗ nghĩa càng khẳng định chắc chắn rằng dưới trướng của Vương gia tồn tại một đội ngũ thần bí là có thật. Nhưng y cũng biết, nếu quả thực tồn tại một đội ngũ phụ trách tin tức tình báo, vậy kế hoạch Nam chinh Đại Chu sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
- Cái này thuộc hạ sẽ đi sắp xếp.
Đỗ Nghĩa hành lễ sau đó cáo lui khỏi lều lớn.
Không bao lâu sau, tiếng kèn vang lên đại quân bắt đầu tập kết.
Mười nghìn đại quân, chia thành phương trận, ở bên ngoài cửa bắc thành Tấn Châu đứng nghiêm chỉnh. Cách tường thành khoảng năm trăm bước, nên không phải lo lắng bị bắn lén từ trên tường thành. Đại quân tách ra hai bên, tạo thành một khoảng trống khá rộng ở giữa có bày một chiếc bàn, trên bàn đầy rượu, thịt. Tất cả vẫn bốc hơi nghi ngút. Ở hai bên bàn đều ngồi một người, đều không có mặc áo giáp và đang cười nói, uống rượu.
Trên tường thành của Tấn Châu có trang bị nỏ lớn, nhưng với khoảng cách này, không ai có thể bảo đảm nỏ có thể bắn trúng mục tiêu. Hơn nữa, hai bên bàn rượu cách đó không xa mấy trăm khiên thủ được bố trí cũng không phải là để đứng xem, nỏ lớn tuy rằng uy lực rất lớn, nhưng với khoảng cách này về cơ bản cũng không thể đâm thủng những chiếc khiên lớn kia.
Một nữ tử phong thái yểu điệu, dịu dàng, mặc váy áo lụa màu, ngồi chồm hỗm ở trên người Mông Hổ, nhẹ nhàng đút cho Mông Hổ từng ngụm rượu ngon, cười khanh khách. Một nữ tử lần đầu tiên tiếp khách ở ngoài thanh lâu, tuy rằng sợ hãi với không khí xơ xác, tiêu điều của chiến trường, nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác kích thích, khó hiểu.
- Phì!
Mông Hổ há miệng phun thẳng ngụm rượu ra ngoài, hung hăng trừng mắt nói với Lưu Lăng: - Đê tiện! Ngươi cho rằng loại thủ đoạn hạ lưu này có thể gạt được quân coi giữ thành sao? Quân đội kỵ binh Hữu Uy Vệ đều là do một tay ta huấn luyện thành, bọn họ sẽ tin tưởng vào cái thủ đoạn nham hiểm của ngươi hay sao? Muốn cho bọn họ nghĩ rằng ta đã đầu hàng? Nằm mơ!
Mông Hổ ném tới tầm mắt ác độc, Lưu Lăng không thèm để ý. Hắn cười nhạt, đem chén rượu đặt lên trên môi, nhẹ nhàng nhấp một chút, khẽ cười nói: - Đại tướng quân nói sai rồi, ta cũng không trông cậy vào việc bọn họ nhìn thấy ta và ngươi cùng uống rượu ở một chỗ mà khiến cho những binh sĩ từng đi theo ngươi cùng nhau đầu hàng. Ta làm như thế này, chỉ muốn nói cho bọn họ biết, chỉ cần bọn họ đồng ý hàng, ngay cả kẻ thù là Đại tướng quân Mông Hổ ngươi ta còn dùng rượu ngon, thịt ngon để chiêu đãi, thì ta khẳng định nếu như bọn họ đầu hàng thì sẽ không bị ngược đãi.
Hắn cười cười: - Ta nghĩ, ta làm thế để cho bọn họ biết rằng, đối với tù binh ta đối xử tử tế mà thôi. Đương nhiên nếu đám binh sĩ Hữu Uy Vệ trên tường thành kia cho rằng là Đại tướng quân của chúng đầu hàng thì ta cũng không ngăn cản được.
- Ngươi từ bỏ suy nghĩ đó đi! Cho dù ta thật sự đầu hàng thì trong thành còn có Dương Nghiệp! Dương Nghiệp đối với thiên tử long ân còn lớn hơn ta, đối với Đại Chu vô cùng trung thành và tận tâm, y sẽ không đầu hàng ngươi đâu. Đừng nói nguơi buộc ta ở trong này uống rượu, cho dù là ta có chạy đến trước cửa thành khuyên Dương Nghiệp đầu hàng, thì e rằng y cũng sẽ dùng tên nỏ để đối phó với ta. Ta vô cùng hiểu rõ Dương Nghiệp, vì báo đáp long ân của Bệ hạ đối với y, y nhất quyết sẽ không đem Tấn Châu tặng lại cho lũ Hán cẩu các ngươi đâu.
Gã mắng một cách rất hung hăng, dùng phương thức này để giải tỏa những tức giận trong lòng.
Lưu Lăng không hề tức giận, mà hơi cúi người xuống, mỉm cười hỏi: - Có chuyện này mà Bổn vương vẫn rất tò mò, rốt cuộc vị Dương Nghiệp kia có bản lĩnh gì mà đến cả Hoàng đế kia cũng phải coi trọng? Hơn nữa Mông Hổ đại tướng quân đối với người này rất tôn sùng a?
Mông Hổ hừ một tiếng, không để ý đến Lưu Lăng.
Lưu Lăng đặt chén rượu xuống, nâng một ngón tay lên và nói: - Đại Hán Gia Phong nguyên niên, Dương Nghiệp là một đội trưởng nhỏ dưới trướng Đại tướng quân Sở Ly Hỏa, Sở Ly Hoa chết trận, người này mang theo hai mươi mấy thân binh bảo vệ cho thân thể Sở Ly Hỏa, quyết chiến không lùi. Tôn Huyền Đạo suất quân đến giúp, đem Dương Nghiệp cứu trở về. Đại Hán Gia Phong năm thứ hai, sau sự thất bại của cuộc chiến, Hoàng đế các ngươi tiếp kiến Dương Nghiệp trong đại điện, đặc biệt phá cách thăng chức thành lang tướng.
Lưu Lăng vươn ngón tay thứ hai: - Tháng ba Đại Hán Gia Phong năm hai, y theo Tả Võ Vệ Đại tướng quân Hàn Canh xuống phía Nam dẹp loạn, nhiều lần lập chiến công, rất được Hàn Canh khen ngợi. Lúc trước Dương Nhất Sơn có một trăm ngàn phản quân. Hàn Canh chỉ đem hai vạn binh mã Tả Võ Vệ xuất chiến. Dương Nghiệp hiến kế, đại phá được chủ lực của Dương Nhất Sơn. Hoàng đế Đại Chu Sài Vinh của các ngươi lại tự mình hạ chỉ thăng Dương Nghiệp lên vị trí ngũ phẩm Ưng Dương lang tướng.
Hắn vươn ngón tay thứ ba: - Tháng sáu Đại Hán Gia Phong năm hai, Dương Nghiệp đi theo Tả Võ Vệ Đại tướng quân Hàn Canh, còn ngươi nữa, Đại tướng quân Hữu Uy Vệ Mông Hổ phạt Hạ. Hai trăm ngàn đại quân bị tên bao cỏ tướng quân ngươi hại chịu thiệt, lại còn lấy luôn cả mạng già của Tả Võ Vệ Đại tướng quân Hàn Canh. Lúc trở về, hai trăm ngàn đại quân không đủ bốn vạn, lại bị quân Đại Hán ta chặn giết một trận, chật vật mà chạy. Người duy nhất không bị hao binh tổn tướng mà lại có rất nhiều chiến công đó chính là Dương Nghiệp với mấy nghìn binh mã dưới trướng. Tháng tám, Sài Vinh lại hạ chỉ, thăng Dương Nghiệp lên tòng Tứ phẩm, làm Ninh Viễn tướng quân.
Lưu Lăng vươn ngón tay thứ tư: - Tháng chín Đại Hán Gia Phong năm hai, ngươi được dùng một lần nữa. Chuyện thứ nhất chính là cầu xin Sài Vinh đưa Dương Nghiệp đến dưới trướng của ngươi, một lần nữa thành lập và tổ chức quân Hữu Uy Vệ trấn thủ Tấn Châu. Trong một lần tiêu diệt phỉ quy mô nhỏ, ngươi lại ngu ngốc, khinh địch, liều lĩnh và bị sơn tặc vây khốn, là Dương Nghiệp đem theo năm mươi tử sĩ đem ngươi cứu ra. Vì báo đáp ơn cứu mạng của y, ngươi mới tấu lên Sài Vinh thăng Dương Nghiệp làm Trấn Viễn tướng quân chính Tứ phẩm, trở thành Phó soái của quân Hữu Uy Vệ.
Ngón tay thứ năm chậm rãi được nâng lên, Sắc mặt của Mông Hổ trắng giống như tượng vậy. Thân thể gã kịch liệt run rẩy, tuy rằng ánh mắt vẫn mang theo lửa giận nhìn chằm chằm vào Lưu Lăng nhưng trong đó đã không giấu nổi sự bối rối và sợ hãi.
- Tháng mười hai Đại Hán Gia Phong năm hai, Dương Nghiệp đã là tâm phúc của ngươi, là người mà ngươi tín nhiệm nhất. Ngươi lại tấu với Sài Vinh, thăng Dương Nghiệp lên tòng Tam phẩm Uy Viễn tướng quân, phó Chỉ huy sứ Hữu Uy Vệ, Sài Vinh gia phong Dương Nghiệp làm Tử tước. Sau khi cứu mạng ngươi, ngươi đối với Dương Nghiệp rất tin tưởng, không chút nghi ngờ, cùng y nói những chuyện không nên nói, khi Tiêu Phá Quân xâm phạm, ngươi lại yên tâm đem Tấn Châu giao cho Dương Nghiệp trấn thủ, mà chính mình chỉ đạo quân lính nghênh chiến với Tiêu Phá Quân.
Lưu Lăng cười cười: - Ta nói không sai chứ?
- Vì sao ngươi theo dõi y?
Mông Hổ muốn đứng lên bóp cổ Lưu Lăng, nhưng ngặt một nỗi tay chân của gã đều bị trói chặt, nữ tử thanh lâu yểu điệu bên người bị dọa sợ kinh hô một tiếng, lập tức ngã ra mặt đất. Lưu lăng xua tay ra hiệu cho huynh đệ Nhiếp thị phía sau không cần manh động, hắn dùng ánh mắt thương hại nhìn Mông Hổ: - Ta theo dõi y cái gi?
Lưu Lăng cười, cười vô cùng sung sướng.
Hắn hỏi ngược lại: - Ngươi đoán xem?
Trong mắt Mông Hổ đầy những tơ máu, nghiến răng nghiến lợi:
- Y là người Hán? Là người của ngươi?
Lưu Lăng vỗ tay cười: - Đáp án chính xác, thưởng cho ngươi, hôm nay ta sẽ không giết ngươi.
Mông Hổ trấn định lại cơn giận dữ, gã ngồi xuống, hung hãn nói với nữ tử thanh lâu kia: - Đứng lên! Cho ta uống rượu!
Nàng kia run rẩy rót một chén rượu, đưa đến bên miệng Mông Hổ. Mông Hổ cắn chén rượu, ngửa cổ lên, uống một hơi cạn sạch. Đem chén đựng rượu nhổ ra, gã giấu kín những tia máu trong mắt, nhìn chằm chằm vào Lưu lăng và hỏi: - Nếu Dương Nghiệp là người của ngươi, thì việc ngươi lấy Tấn Châu dễ như trở bàn tay, tại sao còn muốn diễn kịch? Bố trí mai phục dẫn dắt ta trở về, điều này ta có thể hiểu. Nhưng có một điều ta không rõ, vì sao ngươi còn muốn giả vờ giả vịt uống rượu ở trong này?
Lưu Lăng thở dài: - Nói ngươi rất ngu còn không phải sao? Không phải là ta vừa nói đấy sao, cho ngươi ở nơi này uống rượu cùng với ta chỉ là làm bộ thôi. Nếu như ngươi không hàng thì Dương Nghiệp có thể mang binh đầu hàng hay sao, e rằng binh lính Chu quân dưới trướng y cũng sẽ không phục, sẽ không thật tâm mà quy thuận ta. Ngươi ở đây uống rượu, tán gẫu cùng với bổn vương, thì bọn họ dựa vào cái gì mà phải bán mạng để thủ thành?
- Đê tiện!
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Mông Hổ dùng từ này.
- Đê tiện?
Lưu Lăng cười cười: - Là nhà ngươi ngu ngốc thôi. Chiến tranh, không nhất định là hai bên chém giết nhau trên sa trường. Quang minh chính đại quyết chiến, sau đó lấy thắng bại luận anh hùng.
Hắn dựa người ra sau, làm cho mình ngồi thoải mái: - Ngươi không càm giác thấy Đại Chu của các ngươi loạn quá nhanh sao? Sài Vinh tuy rằng bệnh nặng nhưng uy danh vẫn còn, vậy mà thần tử trong triều đình Đại Chu dám ngang nhiên lộ liễu kéo bè kết cánh? Các ngươi là những võ tướng trấn thủ ở các địa phương, thì làm sao dám lộ liễu cắt đất xưng Vương như vậy? Các quan văn trong triều đình chỉ lo tranh quyền đoạt thế, các võ tướng ở địa phương thì chỉ lo tuyển quân, mua ngựa để mở rộng địa bàn. Vì sao lại như vậy?
- Là ngươi hạ độc thủ đối với Bệ hạ?
Mông Hổ lại một lần nữa không khống chế được bản thân mình, gần như nhảy dựng lên hỏi.
Lưu Lăng khoát tay áo nói: - Hóa ra ngươi vẫn còn ngốc lắm, Sài Vinh là Hoàng đế Đại Chu, là một trong những người nắm quyền lực trong thiên hạ, cấm cung phòng vệ nghiêm ngặt, tay của ta còn không có duỗi dài được như vậy. Hơn nữa, ta cũng không hy vọng Sài Vinh chết, một khi hắn chết rồi thì ai sẽ thay ta gánh vác áp lực của Đại Liêu và Đại Hạ?
Mông Hổ sửng sốt, trong lúc mơ hồ đoán được ý của Lưu Lăng là gì, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống: - Ý của ngươi là, những quan to trong triều đình, võ tướng ở các địa phương, tất cả đều có gian tế bên cạnh do ngươi sắp xếp?
Lưu Lăng nhấp một ngụm rượu và nói: - Cuối cùng thì ngươi cũng thông suốt rồi.
- Thời điểm Sài Vinh vẫn có thể xử lý được chính sự, lấy tài cán và uy vọng của hắn, thì những người ta phái đến Đại Chu chỉ có thể án binh bất động. Nhưng khi Sài Vinh bệnh nặng, đem hết chuyện triều chính giao cho ba đại thần mà khi hắn còn sung sức coi là trọng thần của triều đình thì ta biết ngay cơ hội đã tới. Đại Chu tất nhiên là phải loạn, người của ta chẳng qua là chỉ thêm chút gió cho lửa cháy to thôi, khiến cho sự hỗn loạn này loạn thêm một chút, khiến cho đám người các ngươi thêm căm thù nhau một chút, với tình hình trước mắt mà nói, những tên tiểu tử thủ hạ của ta làm cũng không tồi.
- Đê tiện!
Lần thứ ba Mông Hổ dùng từ này.
Lưu lăng khẽ cười nói: - Nếu muốn thủ thắng trên chiến trường thì những thủ đoạn ngầm so với những chuyện bề ngoài tuyệt đối không được ít hơn. Mấy năm nay ta vẫn cõng trên lưng danh hiệu bách chiến bách thắng, hiện tại chắc ngươi hiểu được tại sao rồi chứ?
Đúng lúc này Hoa Linh cưỡi ngựa tới bên ngoài thành cách khoảng một trăm năm mươi bước, kéo căng cung, vèo một tiếng một mũi tên lệnh bay vào trong thành.
Lưu Lăng tự mình rót cho Mông Hổ một chén rượu đầy, để trước mặt gã.
- Trên mũi tên Hoa Linh bắn vào trong thành cột một phong thư, đó là tin chiêu hàng... do Đại Tướng Quân Hữu Uy Vệ- Mông Hổ ngươi tự tay viết.
Lưu Lăng ngồi xuống, vân đạm phong khinh.

Bình Luận

0 Thảo luận