Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 314: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
NGHIẾN RĂNG PHẢN CÔNG
Quân Hán thế công vẫn giằng co hơn một canh giờ vẫn không có lui về, Tạ Tuấn trong giây lát nghĩ tới một sự kiện, hô to một tiếng không tốt!
Mã Văn bị Tạ Tuấn làm cho hoảng sợ, liền vội vàng hỏi: - Đại tướng quân, có gì không ổn?
Tạ Tuấn cả giận nói: - Quân Hán liên tục tiến công hơn một canh giờ, tuy rằng thoạt nhìn nhân số rất đông, nhưng mỗi một lần tiến công đều không quá hai ngàn người! Đây mà gọi là cường công được ư, rõ ràng là đang mê hoặc chúng ta! Mục đích của quân Hán không phải đánh vào đại doanh, mà là mê hoặc binh mã trong đại doanh của ta, không muốn đại quân ta đánh ra ngoài!
Mã Văn nhất thời không hiểu được ý của Tạ Tuấn, còn chưa kịp hỏi rõ ràng thì đã nghe Tạ Tuấn hạ lệnh: - Ngươi nhanh chóng mang mười ngàn nhân mã rời khỏi đại doanh nghênh chiến quân Hán, nếu quân Hán lui bước liền truy giết. Nếu quân Hán liều chết chống cự, chỉ sợ chúng ta đã trúng kế của Lưu Lăng rồi. Ngươi tạm lãnh binh xuất chiến trước, ta sẽ lập tức chỉnh đốn nhân mã tiếp ứng!
Mã Văn tuy không biết Tạ Tuấn nghĩ gì, nhưng vẫn lập tức ứng tiếng, thổi kèn hiệu, tập hợp tất cả binh sĩ vừa thay phiên nghỉ ngơi lại, điểm đủ mười ngàn nhân mã rời khỏi đại doanh, tấn công về hướng rừng đuốc phía trước. Lúc này đã qua nửa giờ kể từ đợt tấn công trước của quân Hán, nhìn thấy rừng đuốc chiếu sáng ngời trước mặt, mà lại không thấy một bóng người nào, tâm trạng Mã Văn lập tức trầm xuống.
Khoảng cách mấy trăm mét nhanh chóng bị rút gọn, quân Chu quơ binh khí reo hò xông lên đến nơi mới phát hiện, dưới cả rừng đuốc sáng rực kia nào có bóng dáng bất cứ binh sĩ quân Hán nào, quân Hán sau khi tấn công không thành tưởng như đã nhẫn nhục rút lui thì bây giờ lại biến mất sạch. Vô số cây đuốc cắm trên mặt đất, ngọn lửa phập phùng theo gió đêm như một biển lửa.
Mười ngàn quân Chu đứng kín trong vòng mấy trăm mét, thấy quân Hán đã sớm rút đi, Mã Văn cau mày suy tư rất lâu vẫn không nghĩ ra quân Hán rốt cuộc có chủ ý gì. Chính lúc y đang do dự và cảm thấy có chút quỷ dị thì từ phía sau, Tạ Tuấn đã mang theo mấy trăm thân binh chạy tới. Sau khi đến nơi này, Tạ Tuấn cũng cau chặt mày. Đang khổ tâm suy nghĩ xem quân Hán đang giở trò quỷ gì thì y chợt nghe từ xa xa truyền đến tiếng răng rắc như tiếng của cơ quan gì đó đang vận hành.
Quân Chu đang đứng bất động chờ mệnh lệnh của Đại tướng quân, do đó tuy rằng nhân số đông đảo nhưng lại rất yên tĩnh, cho nên tiếng động của cơ quan trong buổi tối nghe cực kỳ rõ ràng. Mã Văn ngẩng đầu nhìn về phía bắc, trong giây lát một dự cảm bất an dâng lên trong lòng. Y dùng một tay đẩy Tạ Tuấn ngã rạp lên mặt đất, đồng thời rống lớn nói: - Nằm xuống! Tất cả nằm xuống!
Chỉ có điều, tiếng thét của y truyền không đủ xa, cũng không kịp thời, tiếng thét của y vừa dứt, trong giây lát, từ cách đó chỉ 200-300m, một mảnh hỏa vũ lao đến, như một cơn mưa sao băng, nhanh chóng che trời phủ đất! Khoảng cách quá gần nên chỉ trong nháy mắt, ít nhất hơn một ngàn binh sĩ quân Chu đã bị mũi tên đóng chặt xuống mặt đất. Những quân sĩ nhà Chu còn đứng ở tít mãi bên ngoài căn bản không biết chuyện gì xảy ra, còn chưa đợi bọn chúng hình dung thứ hỏa vũ kia là gì thì đã cảm thấy một cơn đau xuất hiện trên thân thể, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy trên thân đã bị một mũi hỏa tiễn cắm vào.
Lớp quân Chu phía ngoài cùng bị loại bỏ một tầng, giống như có dại bị gió thổi ngã rạp, quân Chu từ bắc đến nam một tầng lại một tầng ngã xuống. Như cuồng phong thổi qua ruộng lúa, gió mạnh lướt qua, lúa mạch cuộn sóng bị cuốn đi. Lúa mạch chính là binh sĩ quân Chu bây giờ, một tầng một tầng quân Chu ngã xuống, mà hỏa tiễn vẫn được bắn tới liên miên không dứt. Khoảng cách quá gần, chỉ 200-300m, quân Chu lại không hề phòng bị gì cho nên đã có hàng ngàn binh sĩ gục xuống.
Khi rốt cục binh sĩ quân Chu bắt đầu có phản ứng liều mạng bỏ chạy thì hỏa tiễn được bắn ra từ cách 200-300m rốt cục ngừng lại. Nhưng gần như ngay tức khắc, lại có tiếng răng rắc của cơ quan truyền đến. Âm thanh này vang lên trong màn đêm cực kỳ chói tai, giống như tiếng xương cốt đang bị mãnh thú nhai nuốt khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Trong nháy mắt, đợt mưa lửa thứ hai lại trút xuống!
Quân Hán dùng hỏa nỏ xa tấn công trong tầm 200m!
Tạ Tuấn có thể đưa ra những phán đoán sơ bộ chính xác nhất, nhưng lúc này, hơn một nửa số binh sĩ rời khỏi đại doanh đã bị hỏa vũ tiêu diệt. Những người còn lại đang điên cuồng rút chạy, căn bản không có một chút ý chí chiến đấu nào. Binh sĩ ở phía sau còn không kịp xoay người đã bị đồng đội giẫm đạp ngã rạp trên mặt đất, bọn họ giãy giụa muốn đứng lên nhưng rất nhanh lại bị dìm xuống. Một bàn tay vô lực vươn lên muốn nắm lấy bộ đồ của người đồng đội vừa lướt qua, thì lại bị bàn chân của một người khác giẫm xuống. Bị vô số người giẫm lên, người lính này dần trở thành 1 bãi bùn.
Khoảng cách gần như thế nhưng vẫn không thấy được tung tích của quân Hán, tất cả đều do những cây đuốc được cắm khắp nơi trên mặt đất. Đạo lý này gọi là dưới đèn thì đen, những ngọn đuốc soi sáng phạm vi trăm mét rõ như ban ngày, nhưng ngoài phạm vi trăm mét thì chỉ có màn đêm thăm thẳm. Quân Hán chính là ẩn thân trong bóng tối cách đó 200-300m, bọn họ đã giương sẵn lưỡi hái tử thần ra, chỉ chờ quân Chu tự đưa cổ tới chịu chết.
Mấy ngàn binh sĩ quân Chu bị hỏa vũ tiêu diệt, tiếng kêu rên bắt đầu vang vọng trong trời đêm. Đột nhiên, những cây đuốc ở xa hơn 100m đồng thời được đốt lên. Như những con mãnh thú khát máu, đội quân Hán lúc trước tấn công đại doanh quân Chu đột ngột xuất hiện.
Bốn mươi chiếc liên phát hỏa tiễn xa xếp thành một hàng hướng về phía quân Chu. Sau hai lượt bắn, hiện giờ quân Hán cần phải nhét thêm tên vào nỏ, cho nên bọn họ mới đốt đuốc lên. Không đến hai vạn quân Hán chỉnh tề hợp thành hai phương trận cực lớn, bọn họ lạnh lùng nhìn chăm chú vào những Chu binh đang gào khóc thảm thiết liều mạng chạy về cách đó chỉ vài trăm mét, không ai thương hại địch nhân. Mỗi một chiếc liên phát hỏa tiễn xa có thể nhét được 120 mũi tên nỏ, sau hai đợt bắn, bốn mươi chiếc liên phát hỏa tiễn xa đã hết sạch mũi tên, rất nhiều binh sĩ quân Hán đang bận rộn nhét mũi tên và thuốc nổ vào xe.
Mà ở trong hai phương trận của quân Hán, được bảo vệ cực kỳ chặt chẽ là mười bóng đen to lớn. Tạ Tuấn không cần nhìn kỹ cũng biết đó là vũ khí kinh khủng nhất của quân Hán, xe ném hỏa dược!
Hiện tại, Tạ Tuấn rốt cục hiểu được mục đích lần tập kích Chu doanh đêm nay của quân Hán! Những binh sĩ quân Hán này kỳ thật chỉ đang yểm hộ đồng đội mà thôi, kéo dài thời gian để đưa xe ném đá đến cách Chu doanh 500m! Nhìn mười bóng đen đứng sừng sững kia, Tạ Tuấn lập tức cảm thấy ớn lạnh thấu xương
- Mau! Đem tất cả xe nỏ lớn hướng về phía trước! Nhắm ngay phương trận quân Hán mà bắn!
Tạ Tuấn gào khàn cả giọng.
Nhưng mệnh lệnh của y đã chậm. Theo từng đợt tiếng kin khít vang lên, mười xe ném đá trong phương trận quân Hán dần dần được kéo xuống, cánh tay đòn to dài được giữ chắc, sau khi được đặt từng bao hỏa dược lên, vút một tiếng cực lớn, cánh tay đòn của xe ném đá bắn mạnh ra!
Thứ được đặt lên xe bắn đá bay vút lên trời, dần dần biến mất trong trời đêm, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số binh sĩ quân Chu, thứ đó lại xuất hiện trở lại từ trong màn đêm hắc ám, nện mạnh vào doanh trại quân Chu!
Ầm!
Một luồng sáng chói mắt bùng nổ, lập tức một tiếng nổ cực lớn vang lên, hỏa dược nổ tung trong Bắc môn đại doanh. Từ ánh lửa bùng lên có thể thấy những tên lính quân Chu ở xung quanh bị nổ tan xác, máu thịt mơ hồ. Quân Chu ở xa hơn cũng không thoát được vận rủi, vô số mảnh đinh sắt vỡ bắn nhanh ra, lập tức tạo thành từng lỗ máu trên thân thể bọn chúng!
Nhưng chỉ có một bao hỏa dược được bắn đi, Tạ Tuấn biết đây không phải do quân Hán nhân từ, cũng không phải quân Hán đang cảnh cáo y, mà là quân Hán đang bắn thử để đo khoảng cách!
- Điều chỉnh cự ly, lùi một thước!
Theo hiệu lệnh của quan chỉ huy, binh sĩ quân Hán vận hành xe ném đá lập tức dùng sức, kéo cánh tay đòn của xe xuống, so với lần trước thì lần này nhô cao hơn một thước, sau đó, hỏa dược được bọn lính châm ngòi. Mười xe ném đá nhanh chóng duỗi thẳng, những bao hỏa dược đã được châm ngòi nhanh chóng được đặt lên. Quan chỉ huy hét lớn một tiếng, mười xe ném đá đồng thời gầm thét bắn ra.
Hỏa dược rơi chuẩn xác vào trận địa nỏ lớn của quân Chu sau đó nổ tung, nỏ lớn được chế tạo cực kỳ tốn kém nhưng chưa kịp thể hiện ra uy lực đã bị vụ nổ phá thành từng mảnh nhỏ. Binh sĩ quân Chu phụ trách vận hành nỏ lớn lập tức bị nổ chết hơn mấy trăm người, những người còn sống hai tay ôm mặt không ngừng lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại. Bị đinh sắt nhỏ sắc bén đâm thấu hai mắt, những người lính này đang quẫy đạp muốn tìm lại ánh sáng và sức sống.
Chỉ cần một lượt bắn, ba mươi nỏ lớn được quân Chu bố trí ngoài Bắc môn đại doanh đã bị phá hủy tới bảy phần!
Tạ Tuấn được những thân binh hung hãn không sợ chết che chở trốn về đại doanh, trốn sau một tảng đá lớn, Tạ Tuấn trầm mặt hạ lệnh: - Giết lên! Mặc kệ chết bao nhiêu người cũng phải phá hủy cho được những xe ném đá kia!
Y hiểu được, những xe ném đá này chỉ cần tiến lên trước 200m là đã có thể bắn thẳng vào cổng thành! Ngoài thành Hoa Châu có một con sông hộ thành rất rộng, trong sông còn có vô số cá sấu, bộ tốt quân Hán muốn vượt qua sông hộ thành để trèo lên tường thành sẽ cực kỳ gian nan, nhưng chỉ cần bọn họ nổ nát cổng thành thì sẽ dễ dàng công phá Hoa Châu!
Mà vừa lúc này, bọn lính quân Chu bị vụ nổ dọa cho sợ vỡ mật đang hoảng hốt chạy loạn xạ, rất nhiều người bị đồng đội xô đẩy rơi vào sông hộ thành. Những con cá sấu đói ở dưới sông điên cuồng lao đến, nhanh chóng xé những người lính xấu số kia thành mảnh nhỏ. Nước sông vốn đục ngầu dần dần bị nhuộm thành màu đỏ. Dưới dòng nước, vô số cá sấu đang cắn nuốt từng mảnh vụn cơ thể.
Mã Văn cắn chặt răng, tự mình mang theo tất cả binh lính có thể tụ họp được ở Bắc môn đại doanh, còn tới không dưới vạn người, bắt đầu vọt tới phương trận của quân Hán. Trước mặt, phía sau và hai bên y đều là những thân binh trung thành tận tâm, nhìn những gương mặt quen thuộc đó, Mã Văn biết, sau khi bọn họ tiến lên, những sinh mạng tươi trẻ này sẽ bị chôn vùi bởi hỏa tiễn xa kinh khủng của quân Hán. Nhưng chiến tranh chính là tàn nhẫn như thế, thân là một quân nhân, y biết bao gồm cả mình ở trong đó, mỗi một binh sĩ mặc chiến phục màu vàng đất của Vĩnh Hưng quân Đại Chu đã không có đường lui.
Hò hét, xung phong liều chết, hỏa quang, huyết quang.

Bình Luận

0 Thảo luận