Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 486: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
ĐƯỜNG LUI.
Ngừng một lát, hắn lại tiếp tục cười lạnh nói:
Tên thái giám kia đánh không lại ta, ngươi cũng đánh không lại ta, hiện tại bên cạnh Hoàng đế và Thái hậu kia cũng đã mất đi sự bảo hộ của cao thủ, ngươi nói... Ta có phải muốn làm gì cũng được hay không?
Hạo Đình bị tóm chặt cổ họng nên hô hấp rất khó khăn nhưng gã lại bỗng nhiên thảm thiết cười cười, từ miệng chảy ra một dòng máu đỏ sẫm.
Xoẹt !
Một cây ngân châm từ trong miệng của gã bắn nhanh ra ngoài. Bùi Chiến vội vàng tránh né nhưng vẫn cứ bị cây ngân châm kia đâm vào trong mắt trái!
- Hắc hắc!
Miệng Hạo Đình phun ra một búng máu, thê thảm cười cười:
- Thủ đoạn nhỏ, có đôi khi cũng thật hữu dụng đó.
A!
Bùi Chiến gầm lên một tiếng, ngón tay dùng sức, két một tiếng, hắn vậy mà lại bóp xuống một nắm lớn huyết nhục khỏi cổ Hạo Đình, kèm theo đó còn có một đoạn khí quản cùng với vô số mảnh xương nát!
...
Bùi Chiến vẻ mặt đầy máu tiêu sái quay lại tẩm cung của Tô Tiên Lê. Hắn đoạt đao, liên tiếp giết chết hai mươi bảy tên cận vệ cung vua rồi xông vào cửa cung. Trên con đường đi thông đến tẩm cung, những thi thể bị cắt thành hai đoạn nằm sắp lớp trông thảm thiết vô cùng. Tô Tiên Lê nắm chặt tay Lưu Lập đứng ở trước cửa, nhìn Bùi Chiến tựa như một kẻ điên đi một bước giết một người, không hề bị ngăn cản mà một đường giết vào cửa cung.
Trên mắt trái của Bùi Chiến vẫn còn ghim cây ngân châm kia thế cho nên mí mắt của hắn đã không thể hoàn toàn khép lại được . Một tia máu từ khóe mắt của hắn chảy xuống làm cho bộ dạng của hắn nhìn qua rất là dữ tợn khủng bố.
Bùi Chiến là một kẻ tự phụ, đó là bởi vì bản thân hắn hùng mạnh. Những cận vệ cung vua thân tín của Tô Tiên Lê trong tẩm cung này từng bước từng bước bị hắn ra tay chém giết, mà gần như không một kẻ nào có thể chạm đến được cơ thể Bùi Chiến. Bùi Chiến vào lúc này thoạt nhìn rất giống một pho tượng sát thần từ trên trời rơi xuống.
Thần cản sát thần, ma chắn giết ma.
Cận vệ cung vua lần lượt bị hắn dùng một đao đánh chết, khoảng cách giữa Bùi Chiến cùng Tô Tiên Lê và tiểu Hoàng đế Lưu Lập đã không còn được ba mươi bước. Thanh đao trong tay hắn đã bị băng ra vô số chỗ hổng, hắn đưa tay một đao đánh bay thanh đao do một tên cận vệ cung vua bổ tới, sau đó hắn kéo tay tên cận vệ kia lại, bóp chặt lấy cổ họng đối phương rồi vặn mạnh. Sau đó hắn dùng một tay nâng thi thể của tên cận vệ kia lên, xem như binh khí mà hung hăng quăng xuống đầu một tên cận vệ cung vua khác.
Giống như hai quả dưa hấu đập vào nhau, hai cái đầu vỡ rối tinh rối mù.
Bùi Chiến lại tóm lấy một cỗ thi thể khác, hắn giống như một con hổ điên, không người nào có thể ngăn được.
Mười bước, khoảng cách giữa hắn và Tô Tiên Lê chỉ còn có mười bước!
Tô Tiên Lê cảm nhận được Lưu Lập khẩn trương, nàng nắm chặt tay của con trai mình lại, nói:
- Lập nhi, đây là cái giá phải trả khi phạm sai lầm. Người như vậy nếu không giết chết thì con còn có thể an ổn ngồi trên long tọa hay sao? Lập nhi, có một số việc cũng không hề đơn giản như con nghĩ. Muốn tự mình chấp chính, muốn chân chính trở thành vua của một nước, lòng dạ ác độc một ít là nhất định phải có, nhưng quan trọng nhất vẫn là con phải nhìn rõ được mỗi người.
- Hầu Thân, Lục Thập Tam chết rồi, thanh âm phản đối trong triều cũng sẽ bị đè xuống. Do có Tạ Hoán Nhiên vẫn ở trong phòng Quân Cơ như cũ nên chuyện trong triều đình không quá bao lâu cũng sẽ trở nên yên ổn thôi. Mà nếu kẻ này chết đi thì sẽ không còn ai có thể uy hiếp được đến con được nữa. Nhớ kỹ một câu, Lập nhi, nếu muốn thành đại sự thì con phải sát phạt quả quyết giống như hoàng thúc của con vậy!
Lưu Lập gật đầu thật mạnh, lần đầu tiên nó không có phản cảm với hai từ hoàng thúc này.
Sau khi nói xong, trong lòng Tô Tiên Lê chấn động mạnh một cái, lập tức nàng lại cười khổ một chút. Nếu Lưu Lăng thật sự vô tình và thật sự sát phạt quả quyết được thì còn sẽ phát sinh chuyện như ngày hôm nay sao? Nếu vậy, chỉ sợ bản thân nàng và Lập nhi đã đi đoàn tụ cùng tiên hoàng ở thế giới bên kia đi? Giờ khắc này, lòng áy náy đối với Lưu Lăng luôn được nàng áp chế lại bắt đầu tràn ra một lần nữa. Loại cảm giác này rất thống khổ, thống khổ làm cho người ta muốn hét lớn lên.
Ánh mắt đang trợn to của Bùi Chiến cũng đỏ tươi một mảnh. Hắn nhìn Tô Tiên Lê đứng cách đó không xa, bỗng nhiên hắn hét to một tiếng, sau đó hung hăng đem thi thể tại trong tay hắn quăng tới chỗ Tô Tiên Lê. Lúc này khoảng cách giữa hai bên chỉ còn cỡ sáu bảy bước, thi thể kia tựa như một quả đạn pháo bay thẳng về hướng Thái hậu.
Bụp một tiếng.
Cỗ thi thể kia bỗng nhiên cải biến phương hướng, bay qua hướng khác văng ra ngoài. Lúc rơi xuống đất, cổ thi thể kia rõ ràng đã ngắn đi một đoạn. Đây là bị một loại lực lượng thật lớn đánh nát một khúc, nửa người trên của thi thể đã biến thành một đoàn thịt nát.
Một đại tướng mặc giáp đen đứng tại trước người Tô Tiên Lê, y chậm rãi thu nắm tay lại, sau đó đi từng bước hướng về phía Bùi Chiến.
Lang Thanh!
Bùi Chiến thét to lên, vung quyền đánh thẳng hướng mặt Lang Thanh!
Lang Thanh một bước không lùi, giơ cánh tay lên, nắm tay như trọng pháo đánh ra ngoài. Hai nắm tay đụng vào nhau tại giữa không trung, mọi người thậm chí có ảo giác rằng vào lúc hai quyền đó đánh vào nhau ngay cả thời gian đều ngừng lại. Bùi Chiến và Lang Thanh đều tự lui về sau một bước, Bùi Chiến cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện nắm tay phải của hắn đã bị gãy xương mất ba ngón. Tay Lang Thanh cũng đang rỉ máu, ngón tay của y cũng gãy xương ba ngón.
Gần như đồng thời, hai người lại cất bước về phía trước, vẫn là cánh tay phải, vẫn đánh vào với nhau với lực lượng không thể tưởng được như trước.
Răng rắc một tiếng, cánh tay phải của hai người đồng thời gãy xương. Lang Thanh thoạt nhìn còn đỡ một chút, cánh tay phải của y chỉ vô lực buông thõng, sau đó lại lui về sau liên tục ba bốn bước mới đứng vững cơ thể được. Y phun một ngụm máu tươi ra khỏi miệng, nhuộm hồng cả mảnh áo giáp tại trước ngực y. Bùi Chiến thì thảm hơn nhiều lắm, xương cánh tay của hắn đâm lòi ra ngoài, đầu xương trắng hếu đẫm máu, treo thịt, thoạt nhìn phá lệ thê thảm tàn khốc.
Bả vai bên cánh tay phải của hắn cũng đã gãy xương, bên bả vai đều sụp xuống. Bùi Chiến lui về sau xa hơn Lang Thanh nhiều, cơ thể hắn lảo đảo gian nan đứng thẳng lại. Bộ dáng của hắn cực kỳ chật vật, tóc bay lên tán loạn. Giờ khắc này, sự điên cuồng bên trong một con mắt kia của Bùi Chiến ngược lại lui xuống, sắc mặt cũng dần dần hồi phục lại như thường. Tuy rằng vẫn trắng bệch, nhưng lại không còn có sự điên cuồng kia nữa.
- Ngươi rất tốt!
Giọng Bùi Chiến khàn khàn nói với Lang Thanh.
Lang Thanh sắc mặt bình tĩnh tiếp tục đi lên phía trước, bước tiến của y không lớn, nhưng ổn định dị thường
- Nhưng ngươi thoạt nhìn cũng thật không được tốt cho lắm.
Lang Thanh vừa đi vừa nói:
- Ngươi sắp chết rồi!
----------oOo---------

Bình Luận

0 Thảo luận