Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 375: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
CHỜ ĐỢI THỜI CƠ
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Phúc dẫn theo hơn một trăm lao công đến đại viện Đỗ phủ. Đỗ Quảng Khôn đau lòng nhìn đám người nghèo này mắt phát sáng, chuyển chỗ lương thực mình vất vả lắm mới tích góp được lên xe lớn. Hôm qua gã đến đại doanh quân Chu một chuyến và tìm thấy đại tướng Vệ Châu là Sở Phi Hổ. Sau khi Sở Phi Hổ biết gã đến dâng lương thực thì lập tức nắm tay gã vội nói cảm ơn. Đồng thời, hứa với Đỗ Quảng Khôn: - Kể cả thật sự bị quân Hán công phá Vệ Châu, chỉ cần còn một binh sĩ quân Chu còn sống thì cũng sẽ bảo vệ an toàn cho già trẻ Đỗ gia. Tất nhiên có được năm nghìn thạch lương thực của Đỗ đại thiện nhân thì quân Hán càng đừng mơ đến việc tấn công thành Vệ Châu.
Tất nhiên Đỗ Quảng Khôn sẽ không ngốc đến mức dâng toàn bộ sáu nghìn thạch lương thực ra, mà vẫn giữ lại một nghìn thạch đủ cho mấy chục người nhà gã ăn trong mấy năm.
Sở Phi Hổ vốn định phái binh đến Đỗ phủ kéo lương thực về nhưng Đỗ Quảng Khôn kiên quyết muốn khua chiêng gõ trống chuyển lương thực đến đại doanh quân Chu. Sở Phi Hổ ngẫm nghĩ một chút rồi cũng không kiên trì được, bởi vì y hiểu được vì sao Đỗ Quảng Khôn lại làm như vậy. Đỗ Quảng Khôn là người làm ăn, hơn nữa còn là gian thương 'chính hãng', gã có thể tự nguyện dâng năm nghìn thạch lương thực ra đã có thể coi là chuyện mặt trời mọc từ hướng tây rồi, vậy chẳng lẽ gã còn vứt bỏ cả cơ hội giúp bản thân lấy được thanh danh như này sao? Đỗ Quảng Khôn không lo bị quân Hán biết chuyện này, vì gã đã đặt tính mạng của gia đình mình lên quân Chu rồi. Cứ coi như gã không khoa trương thì một khi quân Hán phá thành, lẽ nào không tra ra được là gã đã dâng lương thực cho quân Chu?
Sở Phi Hổ không từ chối cũng vì lý do này. Đỗ Quảng Khôn cần danh, y liền cho Đỗ Quảng Khôn cái danh đó. Hiện giờ đại doanh quân Chu thiếu lương thực, có một phú ông như này đứng ra dâng tặng thì đúng là tấm gương sáng. Đỗ Quảng Khôn khua chiêng gõ trống đưa lương thực đến, những nhà giàu khác sao có thể giả bộ như không thấy được? Sở Phi Hổ sớm đã nghĩ kỹ rồi, một khi đến ngày lương thực không đủ thì y sẽ không do dự mà hạ lệnh phái binh sĩ đến cướp sạch nhà các phú ông trong thành. Nếu đã có cơ hội tránh được chuyện này thì sao lại từ chối chứ?
Chỉ cần những nhà giàu trong thành đều noi theo Đỗ Quảng Khôn dâng lương thực, có lẽ, số lương thực dâng hiến này đủ cho hai vạn đại quân kiên trì đến khi Chu Vương điện hạ giết trở về.
Đỗ Quảng Khôn thật sự bỏ ra tiền tài, gã bỏ tiền ra thuê sáu bảy trăm lao công, thu thập xe ngựa trong toàn thành tổ hợp thành một đội quân oai hùng với hơn trăm chiếc xe. Tất nhiên, hơn trăm chiếc xe cũng không thể một lần mà vận chuyển hết được năm nghìn thạch lương thực được. Cứ coi như mấy xe lớn đó đi đi lại lại thì cũng không thể kéo hết. Đó là gần năm nghìn thạch lương thực đó! Tương đương gần sáu mươi vạn cân.
Với cái giá lương thực hiện giờ thì Đỗ Quảng Khôn đúng là chảy máu lớn.
Gã là tên buôn lậu chuyên nghiệp, thủ đoạn lòng lang dạ sói hơn những thương nhân đứng đắn nhiều. Gã quyết đoán, ác độc, nhận thức đúng phương hướng thì sẽ không dễ dàng quay đầu lại. Năm nghìn thạch lương thực nếu đã định dâng đi, nếu như đã đặt mấy chục mạng người trong nhà vào tay quân Chu thì gã hoàn toàn làm đến cùng.
Hơn trăm chiếc xe ngựa nườm nượp nối đuôi nhau như con rắn dài uốn lượn đi về phía đại doanh quân Chu. Trên đường phố, bách tính vây xem ngày càng nhiều, sau đó đã đứng đông nghịt ở đường giống như hai đê lớn rộng bên sông vậy. Bách tính vây xung quanh vừa chỉ trỏ bàn luận vừa ca tụng Đỗ gia giàu có. Trong xã hội này, trong tay có binh thì có thể tranh bá một phương, được người kính trọng và ngưỡng mộ. Nhưng trong tay có lương thực thì...Có thể khiến người khác chửi mắng.
Đám người Tự Tuyền Nhi sẽ trà trộn vào trong đám lao công. Mặc dù nàng là con gái nhưng sau khi hóa trang đơn giản trà trộn vào trong đám người lem luốc bẩn thỉu, nếu như không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra. Tất cả mật điệp Tam Xử trong Viện Giám Sát, ngoài Tự Thường phụ trách tiếp ứng trong đại doanh thì bảy người đều đang có mặt ở đây.
Không thể phủ nhận, trong lòng Tự Tuyền Nhi rất căng thẳng. Không ai có thể làm được đến mức xem thường sinh tử, kể cả là những nhân vật được lưu danh sử sách, trước lúc chết, cảm giác thật sự trong lòng họ ai có thể biết được? Ví dụ như Văn Thiên Tường chí khí trường tồn, ông chết hiên ngang, trong lòng không có gì sợ hãi, không có gì tiếc nuối sao? Ví dụ như Cam La với trí thông minh hơn người, y chết cũng buồn cũng tiếc, trong lòng y lẽ nào không có gì hối hận, không có gì lưu luyến sao?
Đám người Tự Tuyền Nhi không phải nhân vật gì lớn, chuyện họ làm thậm chí không được nói vài lời trong sử sách, trong dòng chảy của lịch sử cũng sẽ không có ai nhớ đến sự tồn tại của họ. Họ dường như đóa hoa bình thường, nước chảy bèo trôi, hé đôi chút ánh sáng của mình dưới ánh mặt trời thôi. Họ rất bình thường và họ cũng rất vĩ đại. Vì lí tưởng mà hy sinh bản thân mình, thật sự đáng được kính trọng.
Người có lý tưởng không chỉ tồn tại sau đời Mãn Thanh.
Lưu Lăng đã cho đám người như Tự Tuyền Nhi lý tưởng sống.
Đoàn xe tiến về trước vô cùng thong thả. Đỗ Quảng Khôn khoác lụa hồng cưỡi trên con ngựa cao lớn đi trước đội người giống như chú rể vậy. Gã chưa từng hối hận khi đưa ra bất cứ quyết định nào, đây là điểm đáng được khen ngợi nhất trong tính cách của gã. Ban đầu, gã có thể dùng một cốc rượu độc hại chết lão huynh đã dẫn mình đi vào con đường buôn bán muối lậu, cũng có thể vì tương lai của gia đình mà đặt cược vào quân Chu. Còn về kết quả thì gã tin vào vận mệnh mình sẽ không nhanh chóng bị lụi tàn như vậy, cũng giống như từ khi gã đi buôn bán luôn gặp may mắn.
Thật ra, ở ngoài thành gã cũng có một lực lượng vũ trang thuộc về riêng mình, mặc dù số lượng không nhiều, chỉ có hơn hai trăm người nhưng đều là người dũng mãnh. Những người buôn bán lậu trong thời đại không ngừng đổi thay như này, nếu như không mạnh dạn làm, không có thực lực, không nhẫn tâm giết người thì không thể làm được nghề này. Nhưng lực lượng này của gã đứng trước quân Hán hùng mạnh thì đến quả trứng gà cũng không tính. Hơn nữa, Đỗ Quảng Khôn cũng có thể đoán được, trước khi quân Hán vây thành thì đám người nhận tiền chứ không nhận người này sớm cũng cao chạy xa bay thôi.
Không trông cậy được vào người khác thì chỉ có thể trông cậy vào chính mình thôi!
Vận mệnh giống như áo lót của người phụ nữ vậy! Bạn xé được nó thì thứ nhận được chính là làn da mềm mịn và mùi hương thơm ngát.
Đối với phú ông như Đỗ Quảng Khôn thì thật ra Sở Phi Hổ không cần phải đứng ở cửa nghênh đón. Y là chủ soái của hai vạn binh Vệ Châu, kể cả là dưới trướng của Chu Vương thì y cũng có một vị trí. Hơn nữa, vị trí này cũng không phải là nhỏ. Đối với thương nhân hám lợi như Đỗ Quảng Khôn thì Sở Phi Hổ không thèm để ý. Nhưng hôm nay thì khác, Sở Phi Hổ nhất định phải đợi ở viên môn. Đỗ Quảng Khôn muốn tạo uy thì y cũng phải tạo thế.
Xe lương thực đến trước cửa đại doanh, theo quy tắc thì đám lao công không được phép vào. Nhưng vì một câu nói của Lưu Phúc mà Đỗ Quảng Khôn mặt dày đưa ra yêu cầu này: - Tướng quân, để người của tôi đi vào dỡ hàng đi! Bọn họ muốn xem đại doanh như thế nào. Đều là đám quê mùa, không có nhận thức ý mà! Tất nhiên, nếu tướng quân không tiện thì cũng không cần để ý đến đám quê mùa đó.
Điều khiến mật điệp của Viện Giám Sát cảm thấy may mắn chính là cửa ải khó nhất lại qua dễ như vậy. Tâm trạng của Sở Phi Hổ rất tốt, tốt thái quá. Y không nghĩ rằng một trăm nông phu này lại có gan gây chuyện trong đại doanh, cũng chỉ là đám nhà quê không biết vị đời mà thôi. Vì vậy, y rất độ lượng mà đồng ý với yêu cầu của Đỗ Quảng Khôn. Chỉ có điều xuất phát từ suy tính đến an toàn nên y vẫn phái ra năm trăm tên lính giám sát nông phu dỡ hàng. Trong đại doanh được đề phòng nghiêm ngặt, đám người một trăm đôi tay không tấc sắt này căn bản không bẻ nổi một cành hoa nhỏ.
Không ai chú ý tới, lúc đi ngang qua khu doanh có chữ 'Bính' thì đám lao công dỡ hàng đó bị thiếu vài người. Bởi vì năm trăm binh tốt nhận nhiệm vụ theo dõi họ dỡ hàng đều đang đợi trong doanh quân nhu, còn quản chế đám người này lại là Lưu Phúc.
Đám người Tự Tuyền Nhi chui vào một lều vải trống rỗng, ở đó có Tự Thường đã chuẩn bị sẵn mấy bộ chế phục quân Chu rồi. Lúc họ thay y phục trong lều thì Tự Tuyền Nhi bắt gặp ánh mắt của mấy người kia có chút vô tình hữu ý liếc nhìn bộ ngực mình. Mặc dù ngăn cách một áo đơn nữa nhưng nàng vẫn rất khó che đi sự xấu hổ của mình. Mọi người đều bật cười, sự căng thẳng trong lòng cũng được hóa giải đi chút ít.
Sau khi thay xong y phục thì họ rất tự nhiên mà đi ra lều trại. Họ cầm vũ khí, trong quần áo giấu dụng cụ tạo lửa thô sơ, đi theo sau Tự Thường đi về hướng doanh quân nhu. Vì vậy, đám binh sĩ giám sát đám lao công dỡ hàng bỗng dưng trở thành năm trăm linh bảy người. Đây là hành động rất mạnh dạn, rõ là dùng trò đùa để chơi với số phận mình. Bọn họ lộ liễu trà trộn vào trong đám binh sĩ, cầm vũ khí, đứng nghiêm, nhìn chằm chằm vào đám lao công dỡ hàng.
Kế hoạch hành động can đảm này đi ngược lại với tư duy theo quán tính của mọi người. Năm trăm binh lính, cơ bản là đều chú ý tới từng xe lương thực, đám lao công nhát gan thấp hèn kia căn bản không chú ý đội quân sau mình có mấy người. Hành động lộ liễu như vậy cần bao nhiêu dũng khí?
Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ cũng không phải những người thiếu dũng khí. Tám người họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết rồi, vậy bọn họ còn gì phải sợ hãi nữa?
Bọn họ không tùy tiện hành động, mà là đang chờ.
Cuối cùng, sau một canh giờ, một trăm chiếc xe ngựa đã dỡ xong lương thực. Dưới sự giám sát của quân Chu thì những lao công ngồi trên xe đi về phía ngoài cửa doanh trại, vừa đi vừa chỉ trỏ. Lưu Phúc không dám đi tìm nhóm người kia mà căng thẳng nắm chặt tay, trong lòng thầm chúc phúc cho họ. Hy vọng mọi người đều còn sống để gặp lại.
Lưu Phúc là người duy nhất còn cơ hội sống sót. Nhiệm vụ mà Tự Tuyền Nhi giao cho y là đợi lúc Hán Vương điện hạ và Chỉ Huy Sứ đại nhân vào thành thì y sẽ báo cáo hành động lần này từ đầu đến cuối. Lưu Phúc không từ chối, y không tham sống sợ chết. Y chỉ biết rằng, thân phận mình không có cách nào thoát ly khỏi đội quân trà trộn vào trong đại doanh.
Sau khi đám lao công rời đi thì binh sĩ quân Chu phụ trách giám sát bọn họ cũng tùy ý tìm nơi nghỉ ngơi, đợi đoàn lương thực tiếp theo đến. Thừa dịp hỗn loạn khó có được này, mấy người Tự Tuyền Nhi tìm cơ hội chui vào bụi cỏ đã giấu trước. Bọn họ vẫn phải đợi, bởi vì hiện giờ không phải thời cơ tốt nhất.
Giám Sát Vệ trong bóng đêm và cũng luôn phát ra hào quang trong bóng tối.
Hơn nữa, trong ánh lửa ngút trời trong màn đêm đúng là tín hiệu hướng ra ngoài thành báo cáo tin tức thắng lợi với quân Hán.

Bình Luận

0 Thảo luận