Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 368: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
VÀNG VÀ ĐAO
Độc Cô Nhuệ Chí sau khi tới Lộ Châu liên tục quan sát Lộ Châu ba ngày, cũng vắt óc suy nghĩ đủ ba ngày. Sau đó, hắn dùng bảy ngày thời gian làm một sự kiện.
Bảy ngày, hắn phái người ra roi thúc ngựa đuổi tới Thấm Châu, sau đó từ đồn điền Thấm Châu vừa dụ dỗ vừa lừa gạt trên dưới một trăm người cư dân cũ của Lộ Châu trở về. Đây là biện pháp mà Độc Cô Nhuệ Chí nghĩ ra được đấy, một phương pháp xử lý mà Lưu Lăng từng dùng qua. Nếu lúc trước khi Lưu Lăng ở Ngọc Châu bắt tóm Phủ Viễn quân Chỉ huy sứ An Hằng, Độc Cô Nhuệ Chí có đi theo bên người Lưu Lăng mà nói hắn có lẽ cũng không phải nghĩ đau đầu như vậy. Lúc trước khi Lưu Lăng bắt An Hằng, chính là phái Quý Thừa Vân mang theo nhân mã Tiên Phong doanh giả dạng thành dân chạy nạn mới thành công. Độc Cô Nhuệ Chí làm càng hoàn hảo hơn một tí, hắn lần này dùng là dân chạy nạn thật sự.
Mà tên tân binh ở tường thành nhận ra Nhị thúc mình, là mật điệp Tam xử viện Giám sát. Hắn quả thật mới nhập ngũ được vài ngày, hắn có thể ở bắc môn trình diễn, kỳ thật giải thích tốt lắm, là vận khí. Lộ Châu là trọng trấn quân sự, mật điệp viện Giám sát đánh vào Lộ Châu cũng không phải một mình hắn, mật điệp viện Giám sát trà trộn vào quân coi giữ Lộ Châu cũng không phải hắn một người. Hôm nay diễn trò không phải hắn, nói không chừng cũng sẽ có người khác đang diễn trò.
Túc Chân có thể nói đã rất cẩn thận rồi, hơn nữa hắn quả thật nổi lòng độc ác vì lý do an toàn hạ lệnh tuyệt đối không được mở cửa thành ra. Về phần dân chạy nạn này, nếu đã rời khỏi Lộ Châu vậy đã không phải là dân chúng Lộ Châu nữa. Mệt chết, đói chết, bị quân Hán giết chết, đều không có một chút quan hệ với Lộ Châu. Nhưng, hắn có thể hạ được độc tâm, không có nghĩa là thuộc hạ của hắn đều có thể hạ được độc tâm. Đại bộ phận quân coi giữ Lộ Châu đều là người địa phương, ai không có tam thân lục cố?
Người đầu tiên uyển chuyển biểu đạt ra ý kiến phản đối là lang tướng Hoàng Mộng Nhập.
Hoàng Mộng Nhập là người sinh trưởng ở địa phương Lộ Châu, những người hắn thân thiết mặc dù phần lớn cũng còn ở Lộ Châu không có rời khỏi, nhưng phố phường cũ này, lão hàng xóm này, rời khỏi Lộ Châu có khối người. Khi nghe tới Túc Chân hạ lệnh không được mở cửa thành, Hoàng Mộng Nhập thật cẩn thận nói một câu: - Đại nhân, vẫn là không nên làm rét lạnh tâm của bọn lính.
Lý do này của hắn coi như là rất nguyên vẹn, quân coi giữ Lộ Châu đại bộ phận đều là người địa phương, nếu quả thật kiên quyết không mở cửa thành mà nói, quân coi giữ Lộ Châu khó tránh khỏi sẽ có câu oán hận.
Túc Chân thở dài nói: - Không phải bản tướng quân lòng dạ ác độc, Thư Viễn, ngươi cũng rất rõ ràng thế cục bây giờ, Lộ Châu chúng ta ở vào trong khe hẹp không thể không cẩn thận một chút. Ngươi xem dân chạy nạn này, khó bảo toàn trong đó hỗn tạp gian tế quân Hán. Nếu chẳng may mở cửa thành, gian tế nhân cơ hội trà trộn vào Lộ Châu chúng ta gây ra sai lầm làm sao bây giờ? Hán Vương Lưu Lăng mặc dù không có đến tấn công, nhưng quân Hán cách Lộ Châu chúng ta không tới năm trăm dặm lộ trình, quân Hán Thấm Châu cách chúng ta gần hơn! Dân chạy nạn đó từ Thấm Châu đến, ai có thể bảo chứng không phải quân Hán Thấm Châu thiết lập gài bẫy?
- A.
Hoàng Mộng Nhập hơi sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: - Đại nhân, có phải có chút quá mức cẩn thận không? Trong mấy người đại biểu cho đám dân chạy nạn ở bên ngoài, tôi nhận ra trong đó hai ba người, nhất là chưởng quầy Hương Viễn Lầu Lưu Tam Tài kia, đại nhân cũng biết mà. Tên kia nhát như chuột rất sợ chết, hắn dám làm gian tế quân Hán sao?
Túc Chân ngẫm nghĩ một chút, hắn đối với tên Lưu Tam Tài kia cũng có quen biết nhất định. Hương Viễn Lầu làm món tôm say hương vị thật sự không tệ, từ sau khi Lưu Tam Tài bán Hương Viễn Lầu đầu bếp cũng đều đi nơi khác, thật lâu không có nếm qua hương vị tôm say ngon như vậy rồi, ngẫm lại thật đúng là có chút hoài niệm. Lưu Tam Tài quả thật rất sợ chết, bằng không kinh doanh cũng không làm chạy tới Thấm Châu nương nhờ họ hàng thân thích. Nhưng, Túc Chân cũng biết là, chính hắn cũng rất sợ chết.
- Nói là nói như vậy, có câu "có tiền tất có dũng sĩ". Lưu Tam Tài kia rất sợ chết không sai, nhưng hắn càng tham tiền! Nếu là quân Hán Thấm Châu hứa sẽ thưởng nhiều mà nói, khó bảo đảm hắn sẽ không cả gan làm loạn.
Hoàng Mộng Nhập lại khuyên vài câu, Túc Chân chỉ bỏ ngoài tai. Lúc này, mật điệp Tam xử viện Giám sát kia thấy Túc Chân muốn rời đi, bỗng nhiên quỳ xuống dùng sức dập đầu nói: - Đại nhân đại từ đại bi, chỉ cầu đại nhân cho Nhị thúc tôi vào thành. Tiểu nhân từ nhỏ mất đi song thân, là Nhị thúc nuôi lớn tiểu nhân. Trước đó tiểu nhân khổ sở khuyên Nhị thúc không được rời khỏi, Nhị thúc khăng khăng một mực không chịu nghe tiểu nhân. Hiện giờ Nhị thúc đã trở về, hiển nhiên là chịu khổ bị tội, về sau sẽ không bao giờ rời đi Lộ Châu nữa. Cầu xin đại nhân cho tôi một cơ hội, cho tôi có cơ hội được chăm sóc Nhị thúc dưỡng lão, có người thân trước lúc lâm chung.
Hắn dập đầu như bằm tỏi, rất nhanh trên trán liền đỏ sẫm lên.
Túc Chân cau mày nói: - Ta đại từ đại bi? Ta còn cứu khổ cứu nạn đây! Nhị thúc ngươi như thế nào, đó là chuyện nhà của ngươi. Bản tướng quân thân là tướng phòng giữ một thành, sao có thể bởi vì ngươi một người mà hỏng hết quy định.
Thấy người binh lính kia dập đầu xuất huyết, Hoàng Mộng Nhập tâm không đành lòng: - Đại nhân, nếu không như vậy, tôi ra ngoài đó xem xét, nếu thật đều là dân chúng Lộ Châu đại nhân hãy mở cửa thành cũng không muộn.
Túc Chân giận dữ, vừa muốn răn dạy Hoàng Mộng Nhập không biết phân biệt, chợt phát hiện ánh mắt của đám binh lính thủ thành nhìn về phía mình đều có chút không thiện cảm. Lại nhìn binh lính dập đầu kia, hiện giờ đã làm một khối gạch dưới người hắn ta đều nhuộm đỏ cả. Hắn nhíu nhíu mày, biết những binh lính này đều thông cảm cho người dập đầu kia. Hắn mới ngồi trên chức vị Thông thủ Lộ Châu không lâu, hơn nữa còn danh bất chính ngôn bất thuận, không có triều đình bổ nhiệm chính mình phong quan cho mình, nếu không chiếm được sự ủng hộ của bọn lính, an vị trên vị trí này sẽ không được bao lâu.
Suy nghĩ một lúc, Túc Chân lắc đầu nói: - Thư Viễn, vậy ngươi liền đi xuống trước xem một chút, nếu thật đều là dân chúng Lộ Châu chúng ta, vậy... Dẫn vào đi. Bản tướng quân cũng không phải người ý chí sắt đá, hết thảy cũng là vì suy xét an nguy cho Lộ Châu. Bản tướng quân nếu thân ở trên vị trí này, không thể không lo lắng nhiều hơn. Dân chúng Lộ Châu, không chỉ là thân nhân của các ngươi, cũng là thân nhân Túc Chân đây. Lòng người đều là có thịt đấy, bản tướng quân nhìn bọn họ chịu tội lòng cũng là như đao cắt.
Hoàng Mộng Nhập vừa nghe vội vàng nói lời cảm tạ, trong lòng tự nhủ ân tình này có chắc rồi, nếu mình há mồm nói phải cho mình thứ gì, đám người Lưu Tam Tài kia dám không cho? Hắn lên tiếng, mang theo vài tên thân binh, mệnh lệnh mở cửa thành ra một khe hở nhỏ vừa đủ chui ra ngoài.
Mật điệp Tam xử viện Giám sát diễn vô cùng chuyên nghiệp, thấy Túc Chân hơi buông lỏng liền bồi thêm mấy cái dập đầu vang dội, thiên ân vạn tạ. Túc Chân ra vẻ từ thiện cúi người nâng dậy mật điệp Tam xử, nói : - Tục ngữ nói trăm thiện hiếu đứng đầu, bản tướng quân luôn luôn tôn sùng hiếu đạo, ngươi là con người chí hiếu, bản tướng quân cực kỳ thưởng thức. Đợi Hoàng lang tướng xác nhận thân phận của những người phía dưới rồi, bản tướng quân sẽ hạ lệnh thả bọn họ vào. Cho thúc cháu các ngươi đoàn tụ, bản tướng quân coi như là làm được một việc thiện.
Hoàng Mộng Nhập ra khỏi cửa thành, từng bước một bước đi thong thả đến phía trước đại biểu dân chạy nạn.
- Ôi!!! Lưu chưởng quỹ, không phải đi Thấm Châu phát tài lớn sao? Sao thấy nghèo túng vậy? Chẳng lẽ người bên Thấm Châu không thích ăn món tôm say của Hương Viễn Lầu chúng ta?
Lưu Tam Tài mình mẩy cảm thấy run lên một chút, đè ép sự khẩn trương, cười cười nói: - Tướng quân giễu cợt tiểu nhân, tiểu nhân... Ai! Một lời khó nói hết đấy. Chỉ cầu xin tướng quân đại phát từ bi, thả tiểu nhân vào thành đi. Từ nay về sau tiểu nhân sẽ ở trong thành Lộ Châu thành thành thật thật qua ngày, cho dù chết cũng chết ở Lộ Châu.
Vừa nói, hắn vừa nhanh tay từ bên trong cổ tay áo lấy ra một vật, nhanh chóng đút vào tay của Hoàng Mộng Nhập. Hoàng Mộng Nhập này là tay già đời, theo cảm giác nặng trịch có thể đoán ra phân lượng, một khối này chừng hai mươi lượng bạc. Tại loạn thế này, tiền ngũ thù Đại Chu đúc ra có sức mua thấp muốn chết, vẫn là loại bạc cứng nhắc này thực tế nhất. Đồng tiền càng ti tiện, bạc lại càng có vẻ quý trọng. Hai mươi lượng bạc tuy rằng không coi là một khoản tiền tài nhiều lắm, nhưng ở Lộ Châu đã có thể mua được một tòa nhà cửa không nhỏ rồi. Phải biết rằng, hiện tại ở Lộ Châu nhiều nhất chính là những ngôi nhà để đó không dùng.
- Tướng quân nếu có thể giúp tiểu nhân lúc này đây, tiểu nhân ở hẻm Đăng Thằng có khu nhà nhỏ, sẽ tặng cho tướng quân.
Lưu Tam Tài hạ giọng nói.
Hoàng Mộng Nhập cười ha hả nói:
- Đều là bà con đồng hương, ta có thể giúp đỡ tự nhiên là sẽ giúp đỡ một phen thôi.
Vừa nói, hắn đem hai mươi lượng bạc kia không để lại dấu vết nhét vào trong quần áo. Đừng nói, trong mười mấy người này, Hoàng Mộng Nhập không ngờ có thể nhận ra hai đến ba người. Tùy ý giả vờ giả vịt hỏi vài câu, rất nhanh lại có mấy mươi lượng bạc vào hầu bao. Đi đến trước mặt của Nhị thúc người binh lính kia, Hoàng Mộng Nhập đứng lại nhìn kỹ hắn vài lần: - Ngươi là dân chúng Lộ Châu? Sao thấy lạ mặt như vậy.
Nhị thúc kia cười nói: - Tướng quân là đại nhân vật cao cao tại thượng, làm sao lại lưu ý tiểu nhân. Tiểu nhân không thể so với Lưu chưởng quỹ, hiếu kính bớt chút, mong rằng tướng quân bao dung.
Nói xong, hắn từ trên người sờ soạng nửa ngày, mới lấy ra trên dưới một khối bạc vụn ba lượng bạc. Hoàng Mộng Nhập hừ một tiếng, trách mắng: - Ngươi cho bản tướng quân là ăn mày sao?
Nói xong, hắn với vẻ mặt tức giận đem ba lượng bạc thu lại, xoay người đi khỏi.
- Đại tướng quân, ty chức đã nhìn rồi, quả thật đều là dân chúng của Lộ Châu chúng ta.
Hoàng Mộng Nhập hướng trên đầu thành hô.
Túc Chân ngẫm nghĩ một chút nói: - Qua bên kia xem nữa, nếu là không có vấn đề gì, bản tướng quân liền hạ lệnh mở cửa.
Hoàng Mộng Nhập trong lòng tự nhủ ngươi thật sự là kẻ thích sai khiến người, Lộ Châu trong thành ra đi nhiều dân chúng như vậy, bố cũng không phải thần tiên trên trời, làm sao có thể đều nhận ra được! Nhưng Túc Chân nói hắn vẫn là không dám không nghe, đành phải làu bàu ân cần thăm hỏi tứ phòng tiểu thiếp của Túc Chân, hướng chỗ đoàn dân chạy nạn đi đến. Thấy Hoàng Mộng Nhập hướng đám người bên kia đi, trong lòng Lưu Tam Tài và mọi người không khỏi đều khẩn trương lên. Hơn một ngàn dân chạy nạn kia, đều cất giấu binh khí! Nếu là bị Hoàng Mộng Nhập nhìn ra manh mối gì mà nói, vậy là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Lúc này, Nhị thúc kia cũng rất hoảng sợ, nhưng rất nhanh hắn liền trấn định lại, đuổi theo Hoàng Mộng Nhập nịnh nọt nói: - Bên kia đều là người trong phố phường cũ của tôi, tôi giới thiệu cho tướng quân một chút.
Hoàng Mộng Nhập lười để ý tới cái tên keo kiệt này, hừ một tiếng, hướng tới đàn người nọ đi tới. Nhị thúc kia lông mày nhíu lại, âm thầm cầm lấy dao găm cất giấu trong cổ tay áo.
Đi đến trước mặt đàn người nọ, Nhị thúc bỗng nhiên không cẩn thận lảo đảo một chút, thân mình lay động, từ trong cổ tay áo bỗng nhiên rơi ra một vật. Vật kia dưới ánh mặt trời chói lọi ánh vàng rực rỡ thật là chói mắt, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của Hoàng Mộng Nhập. Thật không ngờ, không ngờ là một khối vàng chừng hơn mười mấy lượng!
Hoàng Mộng Nhập đi về phía trước vài bước, đem vàng nhanh chóng nhặt lên. Khi Nhị thúc kia thừa dịp hắn khom người, nhanh chóng đến gần hắn, dùng dao găm chĩa vào sau lưng Hoàng Mộng Nhập. Hoàng Mộng Nhập cảm giác được chỗ sau lưng một cơn lạnh như băng, lập tức kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh! Lại nhìn nữa, thì phát hiện ở bên trong đám dân chạy nạn kia, có mấy người quần áo che ngăn không kín, lộ ra một bộ phận hoành đao!
- Muốn giữ cái mạng thì nói chuyện phải cẩn thận một chút!
- Có!
Hoàng Mộng Nhập muốn hô có lừa dối, nhưng cái chữ lừa dối kia còn chưa hô ra liền lại cứng rắn nuốt trở vào.
Túc Chân ở trên tường thành hô: - Có cái gì!
- Có... Có mấy người quen biết cũ đấy!
Hoàng Mộng Nhập mồ hôi ướt đẫm.

Bình Luận

0 Thảo luận