Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 574: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
TRA TẤN.
Người Khiết Đan rút lui như thủy triều xuống, quân Hán trên tường thành làm sao có thể dễ dàng để kẻ thù rút lui như vậy, họ ra sức đem nỏ lớn, pháo hỏa dược bắn loạn vào không trung. Binh lính Khiết Đan khi lui được ra sau đến nơi an toàn thì hơn một nghìn thi thể nằm xuống, chỉ có điều những binh lính còn sót lại cũng không thấy vui sướng khi sống sót.
Rất nhiều binh lính trẻ Khiết Đan trên chiến trường vừa đi vừa không ngừng nôn mửa, cảnh tượng thảm thiết trên chiến trường đánh thẳng vào thần kinh bọn họ, nào máu tươi, mùi phân hôi thối trộn chung một chỗ khiến bọn họ không thể thích ứng được, những thi thể bị đập nát khiến bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, điều này mới là địa ngục. Chiến tranh không phải trò đùa, mang tâm tư đến xem cuộc vui đến đánh giặc chỉ có thể bị đánh đến xây xẩm, răng rơi rụng đầy đất.
Hiện tại bọn họ cũng hiểu được xuôi Nam không đơn giản giống như cuộc săn bắn như trong tưởng tượng của họ, con mồi hùng mạnh có thể giết chết tất cả thợ săn. Kỳ thật thợ săn và con mồi đến lúc này dường như có sự chuyển hoán vị trí.
Lần đầu tiên thất bại khiến bọn họ không chỉ khảo nghiệm sự sống chết mà có thể đúc kết kinh nghiệm làm thế nào để sống sót. Đồng thời bọn họ có thể nhận thức rõ ràng thế nào là chiến tranh, đối diện với cái chết, người may mắn chỉ có thể gặp thoáng qua tử thần, người bất hạnh thì bị lưỡi hái tử thần lôi vào địa ngục, có lẽ trọn đời không thể siêu sinh.
Chiến thắng có thể đoạt được đất đai cùng nữ nhân nhưng đồng thời cũng trả một cái giá thật lớn. Làm một dân tộc hùng mạnh dần dần thức tỉnh và thể hiện khí lực, đoạt lấy người và người bị đoạt lấy cũng xảy ra chuyển hóa thân phận. Trong mấy thập niên qua người Khiết Đan đã đoạt lấy người và vẫn còn muốn đoạt lấy người nữa. Mà người Hán dưới sự dẫn dắt của Lưu Lăng cũng bắt đầu biểu hiện người đoạt lấy, mong muốn của họ càng nồng nặc hơn người Khiết Đan, hơn nữa thủ đoạn đoạt lấy của người Hán hiển nhiên âm tàn độc ác hơn.
Trong thành Thái Nguyên có nhiều lương thực, đồ quân nhu của cải và nữ nhân.
Đây là bánh ngọt thật to mà Lưu Lăng nhử người Khiết Đan, thoạt nhìn mùi hương thật mê người khiến người nhìn vào thèm nhỏ dãi.
Biểu hiện bên ngoài có vẻ thành Thái Nguyên bị động nhưng thực tế quyền chủ động vẫn nằm trong tay Lưu Lăng. Có đôi khi thủ đoạn đoạt lấy không phải chỉ đơn thuần xông đến nhà người ta giật đồ cũng có thể dùng đùi ngực để dụ dỗ đến nhà mình rồi ra chiêu đánh lén, sau đó lột lấy hết vật sở hữu trên người y sau đó mang thi thể băm cho chó ăn như thế cũng hưởng được ích lợi thật lớn.
Theo như lời nói của Lưu Lăng không có gì toàn diện hơn là trực tiếp lấy mạng người.
Mang mấy chục vạn người tự nhận là cường đạo dẫn đến sau đó giết chết, đây cũng là việc làm của cường đạo. Nói về giết người không chớp mắt thì thật sự người Hán không thua bất cứ một dân tộc nào, âm mưu quỷ kế thì có phần khá thành thục hơn. Dù sao nhiều năm trong lịch sử đúc kết lại khi âm mưu và khả năng giết người bằng dao được duy trì ở một điểm thăng bằng thì dân tộc này sẽ vô cùng hùng mạnh.
Theo quy tắc trên chiến trường binh lính hai bên thu dọn những thi thể trên chiến trường thì không phát sinh chiến đấu, cho nên khi hai ngàn người Khiết Đan ra lại thành Thái Nguyên thì quân coi giữ tường thành không bắn tên xuống. Vẻ mặt cô đơn của nhưng binh lính Khiết Đan khi mang những thi thể bỏ lên xe ngựa kéo về đại doanh, bọn họ cũng không làm thương tổn đến thi thể người Hán, không phải bọn họ trong lòng xuất hiện thương cảm mà bọn họ có thể cảm giác được trên tường thành những mũi tên đang phát ra sát ý.
Cách người Khiết Đan không xa quân lính Hán trên tường thành cũng trượt xuống mang thi thể của đồng chí bọn hắn chở về tường thành. Động tác bọn họ vô cùng nhẹ nhàng, mang thi thể người Khiết Đan đặt một bên không quấy rầy đến linh hồn của người đã chết.
Không lâu sau hai bên đều đã thu gom xác chết lại, họ hờ hững nhìn thoáng qua nhau, tuy rằng hai bên đều không đeo vũ khí nhưng có thể tùy tiện nhặt loan đao bổ vào đầu đối phương. Chỉ có điều lúc này không ai làm như vậy, tuy rằng trong ánh mắt cả hai khó có thể che giấu được thù hận, thù hận cũng không cần che giấu, dù có cố ý giả vờ hờ hững nhưng bên trong sát khí sôi trào, nhưng vẫn yên lặng tuân thủ quy tắc này.
Thi thể quân Hán ngã dưới tường thành cũng không nhiều, hơn nữa thân thể bị chia thành nhiều mảnh, binh lính quân Hán rơi lệ mà nhặt từng khối thi thể đâu vào trong rổ kéo lên tường thành. Bọn họ rơi lệ vì họ áy náy, tự trách bản thân không thể mang thi thể đồng chí hợp lại, thậm chí không thể nhận ra bộ phận nào là của ai.
Sau khi thu dọn chiến trường binh lính hai bên căm thù nhưng vẫn không nhìn nhau.
Người Khiết Đan còn đang không ngừng mang thi thể chở về đại doanh, binh lính quân Hán thì tìm khắp ngõ ngách dưới tường thành bỏ vào trong giỏ kéo lên tường thành. Hai bên binh lính đi vượt qua nhau, dường như bọn họ chẳng qua chỉ là những người qua đường.
Trong suốt hai canh giờ hai ngàn binh lính Khiết Đan mới đưa bảy ngàn cổ thi thể lên xe ngựa chở về đại doanh, sau đó dưới sự chủ trì của Đại Tát Mãn những thi thể chồng chất lên củi mà đốt cháy. Đại Tát Mãn một bên nhảy múa cầu phúc, một bên cầu xin thượng đế nhận lấy những đứa con của Lang thần. Sau khi nghi thức kết thúc sắc trời cũng đã tối, dường như có bàn tay to lớn kéo màn đêm ập đến chấm dứt một ngày.
Tuy rằng Lưu Lăng ở trong thành trì nhìn người Khiết Đan công thành nhưng hắn không lên tường thành chỉ huy. Theo tin tình báo mà người Khiết Đan lấy được thì Hán Vương Lưu Lăng có lẽ đang trên đường từ phía Nam đến Thái Nguyên hơn nữa cuộc chiến đấu này cũng không cần tự hắn chỉ huy. Đã trải qua sáu năm sinh tử sát phạt quân Hán cũng đã có một số tướng lĩnh thiện chiến ví như Từ Tuyên mới hai mươi mốt tuổi đã là một Ưng Dương Lang tướng, gã tham gia ít nhất ba mươi cuộc chiến trở lên.
Người Khiết Đan mãnh liệt tấn công cũng không tạo áp lực quá lớn đối với quân Hán, họ đã chuẩn bị xong mọi thứ nên họ biết sẽ chiến thắng kẻ thù dễ dàng.
Sau khi kiểm tra lại thương vong con số báo lên khiến sắc mặt Lưu Lăng không chút biến hóa, dường như những con số kia và sinh mạng con người không có quan hệ gì với nhau.
Tám trăm tinh binh Đại Hán bỏ mình, tuy rằng con số này chỉ bằng một phần mười tổn thất của lính Khiết Đan nhưng không nghi ngờ gì trong mắt người Hán tám trăm người này so với bảy ngàn quân Khiết Đan phải quan trọng hơn, so với bảy vạn hay bảy trăm vạn đều quan trọng hơn. Cho tới bây giờ thì ai cũng không muốn người nhà mình mảy may chịu thiệt, mà đối phương có bị thương tổn thế nào họ cũng không thông cảm. Nếu có khả năng ai cũng hi vọng mình thì bất tử còn cả nhà địch nhân chết hết đi. Điều mấu chốt là chuyện này không thể nào thực hiện được.
Hàng năm chinh chiến khiến binh lính quân Hán đã xem nhẹ việc sinh tử, đồng chí khi rời đi thì xem như chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống khác.
Cũng giống như người Khiết Đan, hơn tám trăm cỗ thi thể trong thành Thái Nguyên sau đó cũng bị hỏa thiêu, dù không phải là tập tục nhưng đó cũng là một việc cần làm, nếu không đốt cháy thi thể thì.... Ai cam đoan sẽ không có trận dịch diễn ra, lúc đó càng lấy đi nhiều sinh mệnh con người khác hơn nữa.
Đêm đến sau cuộc chiến đấu kịch liệt, ánh trăng sáng tỏ, bầu trời trong xanh, ngay cả cơn gió Bắc cũng ngừng lại, dường như những điều này không muốn quấy rầy giấc ngủ những binh lính đã mệt mỏi.
Lưu Lăng cũng không lo lắng người Khiết Đan sẽ thừa lúc nửa đêm mà phát động cuộc chiến lần thứ hai. Gần như tất cả vũ khí và tháp công thành đối với đêm tối không có lợi cho người Khiết Đan. Nếu nói người Khiết Đan tự nhận là Lang tộc nghĩ rằng màn đêm cũng thuộc về bọn họ, như vậy là sai lầm. Da Luật Đức Quang có nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến trên sa trường nên gã hiểu với trình độ phòng ngự của thành Thái Nguyên thì tập kích đêm đơn giản chỉ mang thêm người đi chịu chết mà thôi.
Nghe mùi máu tươi đã quen nên không ảnh hưởng đến giấc ngủ của quân Hán, không vì ban ngày chiến đấu kịch liệt nên ảnh hưởng đến nghỉ ngơi, điều này lại bất đồng với người Khiết Đan. Do có quá nhiều tân binh không chịu được áp lực tử vong mà mất ngủ, vì phòng ngừa bất ngờ bị đánh úp, Da Luật Đức Quang mang rượu ngon chuyển đến cho binh lính uống, trong cồn có chất kích thích nên khiến binh lính ngủ được một giấc để khôi phục tinh thần. Cũng không biết có bao nhiêu người uống say mềm, tuy rằng họ uống không nhiều.
Có lẽ nôn mửa ra mới khiến áp lực trong lòng họ giảm đi một chút.
Ngày hôm sau khi mặt trời còn chưa lên, ánh trăng non vẫn còn, đám mây đen từ xa trôi dạt lại che khuất ánh trăng, khiến mọi người không nhìn thấy nó. Xem ra trận tuyết đầu năm nay sẽ đến rất nhanh, việc này đối với người Khiết Đan mà nói không phải một tin tức tốt.
Nếu tuyết rơi lớn mà nói không biết con người cùng chiến mã có chịu nổi hay không.
Cỏ khô thì còn đủ nhưng lương thực và dê bò cũng chỉ đủ cho binh lính ăn trong một tháng. Nhưng nếu trận tuyết lớn kéo đến không biết dê bò có sống sót được không. Nếu dê bò chết nhiều mà nói... Không chừng không kiên trì được cho đến khi hai trăm ngàn đại quân của Da Luật Hùng Cơ từ Đại Đồng đến.
Da Luật Đức Quang nhìn tầng mây dày trong lòng phiền muộn vô cùng.
- Phái ba vạn người đi chặt cây cối, có nhiều chặt nhiều có ít chặt ít để dựng lều cho gia súc, càng nhanh càng tốt!
Trong lời nói của gã lộ vẻ phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Hiện tại gã bắt đầu có chút hận ông trời, vì sao cố tình có tuyết lúc này? Không lẽ hận ông trời ngu ngốc không chịu chiếu cố đến con cháu Lang thần sao? Nếu tuyết rơi thì quân Hán trong thành không cần lo lắng, thành Thái Nguyên có lương thực, có phòng ở ấm áp, họ có thể vừa uống rượu trên tường thành vừa nhìn xuống chê cười người Khiết Đan, thậm chí có thể thổi vài khẩu hiệu vang dội.
Hai mày Da Luật Đức Quang nhíu lại:
- Truyền lệnh xuống, sau khi ăn sáng xong lại tiếp tục công thành.
Gã ngẩng đầu nhìn trời cao, thành tâm lặng lẽ cầu nguyện:
- Ông trời ơi, van cầu người thu hồi lửa giận đi, nếu trận đại tuyết này mà tới.... con cháu của người sẽ chết đói hết, không có khả năng trở lại thảo nguyên, chỉ cần cho ta một tháng, không nửa tháng ta có thể nắm được Thái Nguyên, nhất định, nhất định có thể!
Chỉ có điều có lẽ gã không phát hiện ra cho dù gã có cầu nguyện thì gã cũng không tin tưởng có thể đánh thắng trận được.
Mới bắt đầu đã sai lầm, Da Luật Đức Quang chợt nhớ đến người Hán có thành ngữ "Đâm lao phải theo lao".

Bình Luận

0 Thảo luận