Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 329: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
HÃM TẠI ỦNG THÀNH
Dọc theo đường đi liên tục có lính đào ngũ, tâm Tạ Tuấn càng lúc càng nặng nề. Hắn biết một câu nói, nhưng không ngờ lại có ngày nó xảy ra với mình. Có rất nhiều cách nói tương tự với câu đó, chẳng hạn như "tường sập thì người đẩy thêm, cây đổ thì khỉ chạy hết".
Sông Ung chảy từ Bắc xuống Nam, rộng vài trăm trượng, bất kể là đi Càn Châu hay Diệu Châu thì cũng đều buộc phải đi qua sông này. May mà quân Hán cũng không đông đến mức chỗ nào cũng có mặt. Quân Chu thuận lợi vượt sông, sau đó quay lại đốt cầu theo thói quen, nhấn chìm tất cả những chiếc đò có khả năng bị tìm thấy. Có lẽ đây là phương pháp xử lý có thể khiến bản thân cảm thấy an toàn nhất mà Tạ Tuấn có thể nghĩ ra được. Chỉ có điều hắn lại quên mất một chuyện rằng trên con sông lớn này không phải chỉ có duy nhất một cây cầu này.
Quân Hán chỉ cần đi lên thượng du thêm hai mươi dặm nữa là có thể qua sông bằng một cây cầu khác, lúc này khoảng cách giữa hai bên đã bị thu hẹp còn gần mười lăm dặm. Thám báo mà quân Chu phái đi cơ bản đều đã bị quân Hán giết chết, vì thế nên Tạ Tuấn cũng không hề biết quân Hán phía sau mình còn cách bao xa. Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là chạy, dốc hết sức mà chạy trốn.
Thật ra có đôi khi sức chịu đựng của con người còn mạnh hơn cả ngựa. Trong suốt quãng đường hơn bốn trăm dặm từ núi Hổ Khiêu đến Diệu Châu, quân Chu không hề nghỉ ngơi một chút nào, cũng vì thế mà dọc đường đi đã chết mất một phần ba chiến mã. Đương nhiên nếu đổi lại là ngựa cưỡi người thì chạy được bốn mét đã mệt chết rồi. Mặc dù là như vậy nhưng khi chạy đến nơi có thể nhìn thấy thành Diệu Châu từ xa thì hơn nửa số binh lính đã kiệt sức, đây chỉ là nói đến những binh lính còn có ngựa, còn về những binh lính cưỡi chiến mã đã chết ở dọc đường thì ngoại trừ trở thành tù binh của quân Hán ra cũng chỉ có thể chọn con đường chạy trốn.
Lính đào ngũ cộng thêm những binh lính đã mất ngựa tổng cộng đã hơn mười lăm nghìn người. Khi quân Chu chạy đến gần thành Diệu Châu thì ba vạn nhân mã chỉ còn lại chưa đến một nửa.
Thế nhưng Tạ Tuấn cũng thở phào nhẹ nhóm, cuối cùng cũng đã tới Diệu Châu.
Sau khi tướng phòng thủ Mã Văn của Diệu Châu chết trận, Tạ Tuấn vì còn bận tấn công quân Hán ở Hoa Châu nên vị trí tướng phòng thủ của Diệu Châu vẫn còn để trống. Từ sau khi Mã Văn xuất quân rời khỏi Diệu Châu, mọi chuyện trong thành đều do Quận thủ Triệu Nhất Hổ làm chủ. Đương nhiên đó là trước kia, còn hiện tại thì người quản lý cũng họ Triệu, nhưng có tên là Triệu Nhị. Triệu Nhất Hổ cũng chưa chết, Triệu Nhị phụng theo mệnh lệnh của Lưu Lăng đóng quân ở Diệu Châu, thứ nhất là để bảo vệ cho Quý Thừa Vân đoạt thành, mà chuyện quan trọng thứ hai chính là muốn dùng Triệu Nhất Hổ đưa Tạ Tuấn vào bên trong thành Diệu Châu.
Lúc này Triệu Nhất Hổ đang đứng trên cổng thành Diệu Châu, mặc y phục Quận thủ mới tinh, trên mặt mang theo một nụ cười rất khó hiểu. Tuy nhiên, nếu thấy được Triệu Nhị đứng phía sau dùng một thanh đao cực kỳ sắc bén chĩa sau lưng y thì sẽ hiểu được nụ cười kia hẳn là cười khổ, có lẽ là nụ cười khổ nhất thế gian. Thật ra khi Tạ Tuấn quyết định tìm nơi nương tựa ở Diệu Châu này thì kết cục đều đã được định sẵn.
Mỗi bước đi của y đều đã nằm trong kế hoạch của Lưu Lăng, phương hướng của y chính là do Lưu Lăng chỉ định, kết cục của y là do Lưu Lăng viết thư gửi đến. Cướp Diệu Châu, giết Mã Văn ở Đồng Châu, Quý Thừa Vân chia binh đóng ở khe Mạc Sầu núi Hổ Khiêu, đại doanh của quân Chu ở Hoa Châu sau trận binh biến gần như bị diệt sạch. Tạ Tuấn bại trận chạy đến Diệu Châu, Lưu Lăng hạ một ván cờ, cái mà hắn làm chủ toàn cục. Hắn không thích tung hoành mười chín đường cờ vây vì hắn luôn nói rằng làm vậy quá tốn sức. Thế nhưng trên bàn cờ rộng lớn hàng nghìn dặm ở Ung Châu này, mỗi bước cũng đã được tính toán đúng chỗ, mỗi bước đều là đòn chết người.
Đã nói chiến trường cũng giống như đánh cờ, nhưng nếu không có người có tầm nhìn đại cục thì làm sao hạ được một ván cờ sinh tử?
Lưu Lăng đã chỉ định sẵn phần mộ dành cho Tạ Tuấn, vì thế nên Tạ Tuấn mới đến đây.
Quận thủ Diệu Châu Triệu Nhất Hổ đứng trên tường thành, chỉ vào tàn binh bại tướng ở phía dưới lớn tiếng hỏi:
- Bên ngoài thành là quân từ đâu đến? Vì sao lại tấn công Diệu Châu của ta?
Giọng nói của y có chút run rẩy, bất kể là ai, nếu sau lưng có một thanh đao sắc bén chĩa thẳng vào thì đều rất khó giữ được bình tĩnh. Nhưng thứ y sợ nhất không phải là thanh đao kia mà là trơ mắt nhìn Tạ Tuấn chết ngay trước mắt mình. Y biết, nếu y phối hợp tốt, làm một quân cờ nhỏ không quan trọng, thì phần thưởng cho chính mình sẽ là được sống sót. Y còn biết con đường làm quan của mình sẽ ngã xuống theo thi thể của Tạ Tuấn, không có cơ hội ngẩng đầu nữa.
Tuy nhiên Triệu Nhất Hổ cũng không có ý định cứu Tạ Tuấn. Đối với y, hết đường làm quan đương nhiên là đáng tiếc, thế nhưng mất mạng mới thực sự là mất tất cả. Cho nên khi Triệu Nhị nói với Triệu Nhất Hổ mười chữ "Tạ Tuấn chết, ngươi sống. Tạ Tuấn sống, ngươi chết!", y liền chọn vế đầu không hề do dự.
- Tu Thành hiền đệ! Không nhận ra ta sao?
Với tính cách của Tạ Tuấn mà lại có thể bỏ qua thân phận, xưng hô một tiếng "Tu Thành hiền đệ" với Triệu Nhất Hổ thì có thể thấy được tâm trạng của Tạ Tuấn cũng đã cực hạn rồi. Hiện giờ quân của hắn chưa đến một vạn, tướng chỉ có một người là Chu Chính Năng, dưới tình trạng chán nản như vậy gặp lại Triệu Nhất Hổ, không ngờ vẻ cao cao tại thượng ngày xưa đều thu vào.
- A! Chẳng lẽ thật sự là Đại Tướng quân?!
Triệu Nhất Hổ tỏ vẻ kinh ngạc kêu lên.
Triệu Nhị hơi sửng sốt, hắn tuy đứng ở phía sau, không thể nhìn thấy biểu cảm lúc này trên mặt người kia, nhưng chỉ cần dựa vào tiếng kêu này của Triệu Nhất Hổ cũng có thể tưởng tượng được y đang vô cùng phấn khích. Hơn nữa ngữ khí này, giọng điệu này quả nhiên thật sự như mới nhận ra được Tạ Tuấn. Triệu Nhất Hổ này không thể khinh thường được.
Trong lòng Triệu Nhị thầm nghĩ, người này nếu làm đào kép thì không cần phác họa ắt hẳn cũng sẽ là một đóa hoa tuyệt thế.
- Đại Tướng quân không phải ở Hoa Châu sao? Sao lại đến Diệu Châu rồi?
Triệu Nhất Hổ giả vờ kinh ngạc hỏi.
Tạ Tuấn trong lòng buồn bực, trong lòng tự nhủ đợi vào được thành rồi thì lão tử sẽ một đao làm thịt ngươi! Chỉ có điều lúc này cổng thành không mở, đáng lẽ phải tỏ vẻ khách khí vài phần mới đúng. Hắn thở dài nói:
- Tu Thành hiền đệ, việc này đợi sau khi ta vào thành rồi sẽ nói rõ cho đệ biết, còn bây giờ mong hiền đệ mở cổng thành, để ta vào trước đã!
Triệu Nhất Hổ vỗ trán nói:
- Ôi chao, xin Đại Tướng quân thứ cho tội chậm trễ, hạ quan sẽ sai người mở cổng thành ngay!
Nói xong, y xoay người nhìn về phía Triệu Nhị, trên mặt vẫn mang theo vài phần đắc ý. Triệu Nhị gật đầu nhưng không thu lại đao:
- Làm không tệ, Vương gia mà biết nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi!
Triệu Nhất Hổ vội vàng nói:
- Nếu vậy thì xin đa tạ Tướng quân.
Triệu Nhị xoay người ra lệnh cho binh lính dưới thành:
- Mở cổng thành!
Trong những âm thanh cót két khi cửa mở, cổng thành rất nặng bị bảy tám tên lính ra sức đẩy ra. Cửa thành này vừa dày vừa nặng, ba đến năm tráng hán cũng chưa chắc có thể đẩy ra được. Lúc này cổng thành còn chưa cài chốt sắt, sau khi đẩy cửa ra sẽ thông suốt không trở ngại. Tạ Tuấn mệt mỏi ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy cổng thành mở rộng thì trong lòng nhất thời cũng phấn chấn. Chỉ cần còn một tòa thành vưng chắc, hắn tin mình có thể tái khởi Đông Sơn.
Lên tinh thần, Tạ Tuấn vỗ ngựa dẫn đầu chạy vào bên trong. Theo sau hắn là hơn năm mươi Hổ Vệ trung thành và tận tâm, phía sau nữa là Chu Chính Năng cũng mang vẻ mặt mệt mỏi. Hơn vạn tàn binh bại tướng đi theo sau Tạ Tuấn vào thành, ai nấy tinh thần cũng sa sút trông chẳng khác gì một đám ăn mày.
Diệu Châu được chia thành thành trong và thành ngoài, thành ngoài chính là cái được gọi là Ủng thành. Đi vào sâu thêm vài trăm mét thì mới là tường thành của nội thành, đi vào Ủng thành, rồi lại đi qua một cổng thành nữa thì mới thực sự vào được nội thành Diệu Châu. Phàm là thành lớn thì đều xây dựng Ủng thành, có tác dụng phòng thủ. Có Ủng thành thì cho dù quân địch có tiến vào cũng sẽ bị ngăn cản ở ngoài cổng thành nội thành. Ủng thành, nghĩa như tên gọi, bốn phía đều là tường cao, nếu quân địch mãnh liệt xông vào thì sẽ giống như ba ba bị nhốt trong hũ kín. Sau khi địch đánh vào Ủng thành, cung thủ trên tường thành chỉ cần tập trung bắn một lượt thì cũng có thể tiêu diệt được ít nhiều kẻ thù xâm nhập.
Tạ Tuấn dẫn đầu đi vào Ủng thành, quay đầu thấy Hổ Vệ vẫn còn ở phía sau thì mới yên tâm một chút. Hắn ngước mắt nhìn lên, thấy cổng nội thành phía trước cũng đã mở ra thì trong lòng cũng khẩn trương, vội vàng giục ngựa xông tới. Khi đã chạy được một nửa Ủng thành, xoay người nhìn lên phía trên cổng thành thì chỉ thấy Triệu Nhất Hổ vội vã đi về hướng nội thành. Thấy bốn phía không có động thái gì khác lạ, chút cảnh giác cuối cùng của Tạ Tuấn cũng được buông xuống.
Hơn năm mươi tên Hổ Vệ bảo vệ Tạ Tuấn đi về phía trước, lúc kỵ binh phía sau mới chỉ đi vào Ủng thành được khoảng sáu bảy trăm người thì lính gác cổng đột nhiên rút binh khí ra làm khó dễ, một lưỡi đao cứng rắn chặt đứt đội ngũ đang tiến vào thành, sau đó trên trăm tên lính này ra sức đóng cổng thành lại, cạch một tiếng, chốt cửa lớn được cài lại, cổng thành đã bị đóng chặt.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, lúc này Tạ Tuấn đã dẫn người chạy đến cổng nội thành, nghe thấy phía sau đại loạn, hắn vội vàng dừng ngựa xoay lại nhìn thì thấy cổng Ủng thành đã bị đóng kín. Tạ Tuấn hoảng hốt, lại nghe thấy cổng nội thành phát ra tiếng động rồi sau đó cũng lập tức bị đóng lại.
- Không xong rồi!
Tạ Tuấn quát to một tiếng:
- Trúng kế rồi! Mau chạy ra khỏi thành đi!
Hổ Vệ bên cạnh Tạ Tuấn đều là cao thủ một đấu một trăm, tuy rằng đều đã kiệt sức nhưng phát hiện có chuyện không ổn thì lập tức thúc ngựa quay lại đánh giết. Lúc này chỉ còn trên dưới một trăm lính bảo vệ cho cổng Ủng thành, đừng nói còn có sáu bảy trăm kỵ binh cũng đã vào được Ủng thành, cho dù năm mươi Hổ Vệ này quay lại giết thì cũng có thể cướp lại được cổng thành trong nháy mắt. Có điều lính bảo vệ cổng thành đều đã có chuẩn bị, mang hơn hai mươi tấm khiên lớn từ hai bên cửa thành động ra giơ lên, chia thành ba hàng, bao vây chặt cửa thành động. Hơn một trăm tên lính này dùng khiên làm cửa, dùng chính thân mình làm hàng rào chắn cổng tò vò.
Ngay sau đó, một hồi kèn vang lên, bốn phía Ủng thành lập tức xuất hiện vô số cung thủ. Sau một tiếng hô lớn, hàng trăm mũi tên bắn từ khắp phía trên Ủng thành được phóng ra. Mấy trăm kỵ binh đã vào thành lập tức hoảng loạn, người ngựa bị trúng tên ngã xuống như ngả rạ. Đám Hổ Vệ xông thẳng hướng cổng thành, ngặt nỗi chiến mã lại không nhảy qua được hàng khiên chắn cao hơn hai mét, kiếm nặng của bọn họ cũng không thể bổ được những tấm khiên dày chắc chắn đó.
Tên bay xuống như mưa, trong tiếng kêu gào thảm thiết, kỵ binh đã vào thành lần lượt bị bắn rơi khỏi ngựa. Quân Hán trên tường thành vẫn không ngừng phóng tên. Tiếng hí của chiến mã lẫn tiếng người kêu rên trước khi chết vang vọng khắp Ủng thành.
Nhóm Hổ Vệ không mở được cổng thành, thấy Tạ Tuấn đã nhảy xuống khỏi ngựa trốn sau lưng ngựa để không bị trúng tên thì liền chia một đội đến cứu Tạ Tuấn. Những Hổ Vệ còn lại ở cổng thành thì liều mạng dùng kiếm chém khiên, hai ba mươi người cùng điên cuồng chém, không ngờ hơn trăm quân Hán lại không trụ nổi mà phải lui về sau. Nhưng cổng thành phía sau lưng quân Hán đã đóng lại, bọn họ người người chen chúc nhau trong cổng tò vò, đã không còn đường lui nữa.
Hổ Vệ nổi điên, từng kiếm chém xuống không ngừng, vụn gỗ trên khiên bay tán loạn trong không trung.

Bình Luận

0 Thảo luận