MƯỢN NƯỚC
Báo cáo của Giám Sát Viện tới sớm hơn thư của Độc Cô Nhuệ Chí tới 2 ngày, đó là vì phương thức truyền tin độc nhất vô nhị của Viện Giám Sát còn nhanh hơn cả hỏa tốc 600 dặm của Độc Cô Nhuệ Chí. Một người dù không ăn không ngủ chạy không tiếc sức ngựa cũng sẽ không thể nhanh hơn phương thức truyền tin kiểu tiếp sức. Vả lại thủ đoạn truyền tin của Viện Giám Sát chuyện nghiệp hơn nhiều. Vì thế, khi thư sử báo thắng trận của Độc Cô Nhuệ Chí tới Vệ Châu, sự ban thưởng của Lưu Lăng đã xuất phát được 2 ngày rồi.
Trước khi Độc Cô Nhuệ Chí độc lĩnh một quân, tuy cũng nhậm chức vụ Chỉ Huy Sứ quan trọng trong Quân Hắc Kỳ Lân, nhưng cấp bậc của chức vụ đó không cao. Thắng Đồ Dã Hồ cũng chẳng qua là một Lang Tướng Chính Ngũ Phẩm, Độc Cô Nhuệ Chí càng thấp hơn Thắng Đồ Dã Hồ một cấp bậc, Tòng Ngũ Phẩm. Lưu Lăng ban thưởng rất hậu hĩnh cho người lập chiến công trọng đại, hắn chưa bao giờ keo kiệt trong việc ban ân cả.
Độc Cô Nhuệ Chí nhất chiến vang danh được thăng làm Trung Võ Tướng quân Chính Tứ Phẩm, bổng lộc cũng được nâng lên tới hai lần. Tòng Ngũ Phẩm tới Chính Tứ Phẩm, không phải chỉ đơn giản là thăng 2 cấp bậc như bề ngoài. Chế độ quan tước mà Đại Hán thực thi bây giờ chính là khôi phục chế độ của thời Đường. Từ Tòng Ngũ Phẩm tới Chính Tứ Phẩm, bên trong cách tới 5 cái cấp bậc. Từ một Chỉ Huy Sứ của Quân Hắc Kỳ Lân, tới Trung Võ Tướng quân Chính Tứ Phẩm, có thể nói là một bước nhảy vọt lớn như cá chép nhảy Long Môn.
Nên biết rằng chức quan cao nhất của võ tướng, ở Đại Hán chỉ có Lưu Lăng là Chính Nhất Phẩm duy nhất. Đại Hán cho tới bây giờ, vẫn chưa có võ tướng Nhị Phẩm. Chính Tam Phẩm, đã là cực hạn của võ tướng. Mà cả Đại Chu, cấp bậc Chính Nhị Phẩm cũng chỉ có 4 người, Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc, cộng thêm 3 Tiết Độ Sứ độc bá một phương.
Đối với chuyện Độc Cô Nhuệ Chí có thể công hạ thành Lộ Châu nhanh như vậy, Lưu Lăng cũng cảm thấy kinh ngạc. Trong ấn tượng trước đó của hắn, Độc Cô Nhuệ Chí chỉ là một người chuyên về xung phong. Khi hai quân giao chiến, đây là một viên hổ tướng có thể giết xuôi giết dọc trong vạn quân mà mặt không hề kinh sợ. Nhưng hắn không ngờ, nói tới dùng mưu kế, Độc Cô Nhuệ Chí cũng rất có thiên phú. Điều này đúng là khiến người ta cảm thấy bất ngờ, vì thế Lưu Lăng cho Độc Cô Nhuệ Chí độc dẫn một quân cũng có lòng tin hơn.
Mà 3 ngày trước khi tin báo thắng trận của Độc Cô Nhuệ Chí tới Vệ Châu, Thắng Đồ Dã Hồ và Hách Liên Thiết Mộc chỉ đem theo vài thân binh từ Tấn Châu cũng đã tới. Đối với năng lực của Thắng Đồ Dã Hồ, Lưu lăng hiểu rất rõ. Lúc trước, khi bình định Âu Dương Chuyên phản loạn, chuyện một mình Thắng Đồ Dã Hồ bắt được Âu Dương Chuyên trong trận địa địch quân, Lưu Lăng vẫn nhớ trong lòng. Vả lại, kỵ binh Tu La Doanh tinh nhuệ nhất dưới trướng Lưu Lăng, đều do Thắng Đồ Dã Hồ hỗ trợ huấn luyện ra. Vì thế, vị trí của Thắng Đồ Dã Hồ, Lưu Lăng luôn để dành cho y.
Tu La Doanh bây giờ đã mở rộng tới 5000 kỵ binh gồm 3000 trọng giáp, 2000 khinh giáp. 5000 người này luôn là thân binh trực thuộc của Lưu Lăng, Chỉ Huy Sứ cũng do Lưu Lăng kiêm luôn. Bây giờ Thắng Đồ Dã Hồ tới rồi, vị trí này vốn dĩ do Lưu Lăng để dành cho y. Còn Hách Liên Thiết Mộc, Lưu Lăng không hiểu rõ năng lực của người này lắm, nhưng, Hách Liên Thiết Mộc đã dùng hành động thực tế chứng minh giá trị của mình.
Sau khi tới đại doanh Quân Hán ngoài thành Vệ Châu, chuyện đầu tiên Hách Liên Thiết Mộc làm sau khi tới đây, chính là đánh dũng tiên phong số một dưới trướng Lưu Lăng, chủ tướng của Cuồng Đồ Trọng Giáp, Triệu Bá, một trận tơi bời. Hiển nhiên, Hách Liên Thiết Mộc cố ý làm vậy. Y biết mình phải làm gì để nói cho Lưu Lăng biết mình là người có giá trị. Mà gây sự với một người nóng tính như Triệu Bá lại rất đơn giản, và sau đó chuyện tỉ võ cũng diễn ra một cách tự nhiên.
Triệu Bá là một hán tử quang minh lỗi lạc, thua là thua, vả lại còn thua một cách tâm phục khẩu phục, cho dù là bị đánh, y vẫn luôn miệng tán thưởng thân thủ của Hách Liên Thiết Mộc. Lưu Lăng biết mục đích Hách Liên Thiết Mộc cố ý chọc giận Triệu Bá là gì, vả lại y cũng biết, y nhất định đã bàn bạc trước với Thắng Đồ Dã Hồ.
Vì thế, Lưu lăng một chút cũng không để ý... một chút cũng không để ý việc hạ lệnh Đội Chấp Pháp lôi Hách Liên Thiết Mộc ra ngoài đánh 20 quân côn, đánh thật mạnh thật chắc, không nương tay chút nào. Hách Liên Thiết Mộc bị đánh cũng rất phục, vì y biết cách tự thể hiện mình như thế rất không quang minh chính đại, nhưng y không nghĩ ra cách nào tốt hơn nhanh hơn.
Bây giờ Quân Hán bao vây Vệ Châu đã được 10 mấy ngày, Vệ Châu là một trong 2 con đường mà Bùi Chiến quay về Khai Phong. Từ một phương diện nào đó mà nói, thậm chí còn quan trọng hơn cả Hoạt Châu. Hoạt Châu, mặc dù là bến đò gần Khai Phong nhất, nhưng đoạn sông Đại Thanh ở Hoạt Châu nước chảy rất gấp, không thích hợp đi thuyền. Và Vệ Châu thì không như vậy, đoạn sông Đại Thanh ở đây tuy rộng hơn đoạn ở Hoạt Châu không chỉ gấp đôi, nhưng nước chảy rất ổn định, vả lại nước cũng không phải rất sâu. Hơn nữa, Trịnh Châu, Vệ Châu, Khai Phong, 3 tòa thành này xếp thành hình chữ "品" (phẩm), tương trợ lẫn nhau, ý nghĩa trọng đại về mặt quân sự không cần nói ta cũng thấy.
Vì thế, Bùi Chiến để lại một viên chiến tướng đắc lực trấn thủ Vệ Châu.
Đại tướng Vệ Châu Sở Phi Hổ, thuộc dòng dõi tướng môn Đại Chu, y là tuấn kiệt thế hệ thanh niên chỉ vừa mới quật khởi trong mấy năm gần đây. Trước y, nhân vật xuất chúng của Sở gia trong quân ngũ còn có đại ca của Sở Phi Hổ, Sở Ly Hỏa. Sở Ly Hỏa chết trong trận chiến ở Ngọc Châu, có thể nói, y với Lưu Lăng có mối thù không đội trời chung. Tuy rằng Sở Phi Hổ trẻ tuổi hơn rất nhiều, năm nay chỉ mới 21 tuổi, nhưng hành sự rất là quả quyết, dụng binh còn cẩn thận hơn anh của mình.
Điều khiến Lưu Lăng tán thưởng người này nhất chính là, y có thể kiềm nén lòng phục thù, có thể nén giận, thiện dụng binh. Biết rõ kẻ thù giết anh đang ở bên ngoài thành, nhưng Sở Phi Hổ vẫn không lĩnh binh xuất trận mà chỉ kiên thủ thành trì. Điểm này khiến Lưu Lăng rất là tán thưởng. Lưu Lăng định dụ Sở Phi Hổ ra ngoài thành Vệ Châu dã chiến, nhưng liên tiếp khiêu chiến hết mười mấy ngày rồi, Sở Phi Hổ vẫn kiên thủ không ra, mặc cho Quân Hán ở bên ngoài có chửi tới mức nào cũng thờ ơ như không.
Vệ Châu khó công, trên tường thành Vệ Châu không chỉ trang bị lượng lớn trọng nỏ, cũng trang bị luôn cả xe ném đá. Tuy rằng Quân Chu chưa nắm hết uy lực to lớn của hỏa khí, nhưng tảng đá khổng lồ mấy trăm cân lăn từ trên tường thành xuống, vẫn có thể gây ra tổn hại rất lớn cho Quân Hán. Nhất là, xe ném đá này chuyên chuẩn bị dùng để đối phó với xe ném hỏa dược của Quân Hán. Sở Phi Hổ còn hạ lệnh xây mấy chục lầu quan sát trên tường thành Vệ Châu, trên mỗi một lầu quan sát đều có 200 cung thủ nghiêm trận chờ chiến. Từ trên lầu quan sát cao cao đó, các cung thủ Quân Chu có thể mở rộng phạm vi công kích phủ diện rộng đối với Quân Hán ra thêm 1/3.
Đừng xem thường phạm vi 1/3 này, xạ trình tăng thêm, tổn hại trực tiếp cũng tăng thêm.
Còn một chuyện nữa cũng thể hiện tài năng xuất chúng của Sở Phi Hổ này. Lúc y mới lên nhậm chức thì đã hạ lệnh phong thành, chỉ cho vào không cho ra. Như thế thì, mật điệp mà Viện Giám Sát đánh vào thành Vệ Châu trước đó rất khó truyền tin tức ra bên ngoài. Sở Phi Hổ là người đầu tiên làm như vậy, nhưng không thể nghi ngờ là nó vô cùng hiệu quả.
Tháng 5, hoa hồng liễu lục, đang là lúc phong cảnh thanh tú tươi đẹp.
Cách cổng tây của thành Vệ Châu không xa có một ngọn núi không lớn lắm, lão bá tánh ở Vệ Châu gọi nó là Tiểu Tây Sơn. Ngọn núi này không lớn, không cao, không hiểm, không có thác nước vực sâu vách đá, thật ra nó chỉ là một ngọn đồi cao to một chút. Nhưng nơi đây cỏ xanh mơn mởn, hoa dại khắp nơi, rừng núi tuy không rậm rạp, nhưng cây cỏ tú mỹ yên tĩnh, thật là một nơi rất thích hợp để đi dã ngoại.
Xuân đã qua, đang là lúc hoa mùa hạ nở rộ. Đại doanh Quân Hán được xây ngay cạnh Tiểu Tây Sơn. Nơi cao nhất của Tiểu Tây Sơn chính là nơi ở lâm thời của Lưu Lăng. Tiểu Tây Sơn tuy rằng không cao nhưng vẫn là núi, lập trại trên đỉnh núi, vốn dĩ là binh gia đại kỵ, cho dù bên hông Tiểu Tây Sơn chính là đại doanh Quân Hán, nhưng ngộ nhỡ Quân Chu trong thành to gan tới tập kích, bao vây Tiểu Tây Sơn đánh tiến lên, chủ tướng trên đỉnh núi cũng nguy cấp mất. Lưu Lăng lĩnh binh tác chiến hết mười mấy năm không thể không biết điểm khiếm khuyết này, hắn làm như vậy là để dụ tiểu Sở tướng quân từ trong thành ra. Đáng tiếc, Sở Phi Hổ không hề mắc mưu.
Nếu Quân Chu trong thành không dám ra ngoài, Lưu Lăng cũng biết phải rút từ trên đỉnh núi xuống với lòng tự trọng bị tổn thương. Dù sao thì tuy phong cảnh trên núi rất đẹp, nhưng lại hoàn toàn cách li với đại doanh, xảy ra nhiều thiếu sót trong việc chỉ huy. Đội ngũ mai phục sau núi cũng đã rút về, có mai phục ở đó nữa cũng không có ý nghĩa nữa.
Về tới đại doanh trung quân, Lưu Lăng triệu tập chúng tướng thương nghị xem làm sao phá thành.
Thắng Đồ Dã Hồ vừa mới tới đây nên giữ im lặng, chỉ là chăm chú lắng nghe bọn Hoa Linh bàn bạc. Mà Hách Liên Thiết Mộc với cái mông đầy thương đầy tích chỉ mới lành chút ít, cũng gắng gượng đi tới đại trường tham gia nghị sự. Lưu Lăng phạt y, là vì y tự cho là thông minh và giở tiểu thủ đoạn. Lưu Lăng tán thưởng y, là vì Hách Liên Thiết Mộc biết chức trách của một người thuộc hạ là gì. Y vốn có thể lấy lý do bị thương không thể tới dự hội nghị lần này, huống hồ y bị thương cũng không nhẹ, ngồi cũng ngồi không được, mỗi một bước đi đều sẽ làm cho vết thương đau lên. Nhưng Hách Liên Thiết Mộc vẫn tới, trên trán phủ lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu tương, cắn răng tự mình đi tới.
Đây là một thái độ, một thái độ khiến người ta tán thưởng. Lưu lăng biết Hách Liên Thiết Mộc không thể ngồi được, vì thế hắn hạ một quyết định khiến người ta kinh ngạc lại có chút muốn cười và cũng có chút cảm động, hắn lệnh cho binh sĩ bê một cái giường tới, để Hách Liên Thiết Mộc nằm sấp trên đó nói chuyện.
Và càng khiến người khác không nói nên lời, chính là Hách Liên Thiết Mộc từ chối cũng không từ chối, trực tiếp bò lên trên đó, còn trông có vẻ rất là thoải mái nữa. Y đích thực là rất thoải mái, nếu mông của y không đau.
- Vì ở trên tường thành, nên xạ trình của xe ném đá Quân Chu xa hơn của ta, chỉ cần xe ném đá của chúng ta bắt đầu lắp ráp trước trận, thì sẽ lập tức trở thành điểm nhắm của Quân Chu, không có xe ném hỏa dược áp chế các cung thủ trên tường thành và lầu quan sát, nếu quân ta muốn cường công thì thương vong cũng sẽ rất lớn.
Dương Ngiệp nói với vẻ mặt đau đầu.
Hoa Linh nói:
- Cách tốt nhất vẫn nên là dụ Quân Chu trong thành ra quyết chiến với chúng ta, chỉ là không ngờ Sở Phi Hổ này lại bình tĩnh tới như vậy. Nếu quân ta không phải vội vàng lên bắc, với nguồn lương thảo cung cấp cho ta, chỉ cần vây thành 3, 5 tháng, Vệ Châu này vẫn sẽ mất thôi.
Triệu Nhị cười nói:
- Tam Lang nói nửa ngày, phần lớn đều là lời nói nhảm vô dụng.
Lưu Lăng biết lương thảo trong thành Vệ Châu không nhiều, cùng lắm chỉ kiên trì được 2 tháng. Đây cũng là tình báo duy nhất mà mật điệp Tam Xử Viện Giám Sát truyền ra được, chỉ là phần tình báo này không có quá nhiều ý nghĩa. Bởi vì Lưu Lăng tuyệt đối sẽ không tốn thời gian 2, 3 tháng này. Nhỡ một khi Bùi Chiến công hạ Ký Châu, thì các châu phủ phía bắc có thể xem như toàn bộ đều thuộc về Quân Định An rồi. Nếu như thế, đi tấn công từng thành một, hiển nhiên không lợi cho chiến cục.
Tiếc là, mật điệp Tam Xử Viện Giám Sát trong thành Vệ Châu quá ít, vả lại không tiện liên lạc, nếu không tìm cơ hội phóng hỏa đốt kho lương thành Vệ Châu. Vệ Châu không cần đánh cũng bại.
Nghe lâu như vậy, khi Thắng Đồ Dã Hồ phát hiện ánh mắt của Lưu Lăng nhìn về phía mình, y biết là mình không thể tiếp tục im lặng nữa rồi.
- Thuộc hạ thiển kiến, hoặc là, có thể mượn nước từ sông Đại Thanh!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận