LỘT SỐNG HAY LỘT CHẾT.
Một Ngự lâm quân binh mã Đại nguyên soái, một Hành quân Đại tổng quản, một Tả thừa tướng. Hai Chính nhị phẩm, một Tòng nhất phẩm, ba đại nhân vật dẫn Lưu Lăng đi về phía thôn nhỏ sau rừng cây. Lưu Lăng cho đám thân binh đứng tại chỗ đợi, chỉ dẫn theo ba đến năm thị vệ và hai người nữa là Chiêu Tiên, Trần Tử Ngư, đi theo ba đại nhân vật kia ra phía sau chiêm ngưỡng Bảo điện Kim Loan.
Qua đám rừng cây rồi lại đi thêm khoảng dặm nữa thì nhìn thấy một thôn nhỏ đã đổ nát. Thôn nhỏ này xem ra không phải gặp thiên tai mà do thổ phỉ làm loạn, bị thiêu rụi chỉ còn sót lại một mảng cháy đen. Thôn này cũng không lớn. Nhìn qua thì lúc phồn vinh nhất cũng không vượt quá năm mươi hộ dân.
Đi tới cửa thôn, Ngự lâm quân binh mã Đại nguyên soái Lưu Tam Hắc chỉ vào chuồng cỏ trên nền đất trống trong thôn nói:
- Nơi đó chính là Bảo điện Kim Loan của Hoàng đế bệ hạ triều Đại Thuận chúng ta.
Đám người Lưu Lăng nhìn theo hướng tay chỉ liền lập tức dở khóc dở cười. Thật là một tòa Bảo điện Kim Loan hùng vĩ. Chuồng ngựa trong đại doanh quân Hán so với chỗ này còn khí thế hơn đó. Mấy cây cột gãy bể đã cháy xém dựng lên một cái chuồng. Phía trên lợp cỏ dại, đừng nói là che gió mà đến mưa cũng đỡ không nổi. Nhìn về phía xa xa, có thể nhìn thấy mười mấy người đang ngồi xếp bằng ở dưới chuồng cỏ. Đúng lúc nghe một người trong số đó nói chuyện.
Bên cạnh người nói chuyện còn có một nữ nhân đang tạo dáng.
Lưu Lăng chỉ về phía đó nói: - Người nói chuyện kia chính là Hoàng đế bệ hạ của Đại Thuận triều các ngươi phải không?
Lưu Tam Hắc ưỡn ngực nói: - Chính là Vạn tuế. Người bên cạnh Vạn tuế chính là Hoàng hậu nương nương của chúng ta. Ngồi bên tay trái Vạn tuế là Hữu Thừa tướng Đại Thuận triều chúng ta. Kế tiếp Hữu Thừa tướng chính là Kim tử quang Lộc đại phu. Kế Kim tử quang Lộc đại phu là Hổ bí Đại đô hộ. Đứng đằng sau Vạn tuế là Hộ quốc công kiêm Thống lĩnh Ngự tiền thị vệ...
Trần Tử Ngư che miệng cười nói: - Nói như thế thì văn võ bá quan Đại Thuận triều đều tề tụ ở nơi này rồi sao?
Lưu Tam Hắc nói: - Ngày mười lăm mỗi tháng chính là ngày thượng triều của Vạn tuế và quần thần. Hôm nay là ngày đầu tháng, các quan viên Đại Thuận triều chúng ta tất nhiên là phải đến nghe Vạn tuế giáo huấn.
Lưu Lăng hỏi: - Ngươi là Ngự lâm quân binh mã Đại nguyên soái, thuộc hạ có bao nhiêu người?
Lưu Tam Hắc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: - Vạn tuế nói rồi. Bây giờ vừa mới gầy dựng sự nghiệp, nhân lực còn ít một chút cũng là chuyện bình thường. Đợi sau này đánh thắng vài trận, đoạt được mấy tòa thành lớn, binh mã đương nhiên sẽ nhiều lên. Hiện tại... hiện tại... chỉ có mỗi mình ta.
Lưu Lăng xoay người hỏi Chiêu Tiên:
- Hôm nay cho ngươi một cơ hội lập công. Tiêu diệt một nước đây là công trạng to lớn bao nhiêu?
Chiêu Tiên cười nói: - Cảm tạ Vương gia thành toàn.
Nói xong, Chiêu Tiên cười rồi đi về phía trước. Vừa đi vừa hô lên: - Hoàng đế Đại Thuận triều ở phía trước phải không? Ngươi đã bị bao vây...
Thân thủ của Chiêu Tiên trong đám tướng lĩnh quân Hán cũng rất đáng nể. Đối phó với mười mấy tên lưu manh vô lại không cần ai phải trợ giúp. Lưu Lăng và Trần Tử Ngư ở đằng xa xem kịch hay. Thời gian chưa đến một chén trà, Chiêu Tiên trước sau đã đánh bại Hộ quốc công kiêm Thống lĩnh Ngự lâm quân Đại Thuận triều, sau đó tiêu diệt Đại Thuận triều Hổ bí Đại đô hộ rồi sau lại hạ gục Đại Thuận triều Lai Hòa Tiết độ sứ. Cuối cùng bắt giữ Hoàng đế bệ hạ Đại Thuận triều. Thế mà Hoàng hậu Tôn Mị Nương kia đối diện với Chiêu Tiên anh tuấn uy vũ một người đánh bại mười mấy người kia, nàng ta tự đầu hàng!
Đối với những người nhàm chán này, Lưu Lăng cũng lười để ý tới, chỉ cho là ngẫu nhiên có được trò tiêu khiển mà thôi. Nếu thật muốn tính toán, chiến công tiêu diệt một nước này thì cũng không biết phong cho Chiêu Tiên tước vị gì mới ổn đây.
Ngược lại là tên đạo sĩ giả thần giả quỷ kia không ngờ lại nhận ra được Lưu Lăng. Việc này nằm ngoài dự liệu của Lưu Lăng. Chiêu Tiên áp giải hoàng đế và bọn đại thần đến. Vị hoàng đế kia vừa nhìn thấy Lưu Lăng liền lập tức cúi người bái lạy. Đầu đập xuống đất vang lên tiếng tang tang thật là chân thật vô cùng.
- Thảo dân Tào Đông Huy, khấu kiến Hán Vương.
Vị Hoàng hậu Tôn Mị Nương kia vừa nghe nói người thanh niên tuấn lãng, phóng khoáng trước mặt chính là đại danh đỉnh đỉnh Hán Vương Điện hạ Đại Hán, ánh mắt lập tức sáng lên. Trong nháy mắt đã bắt đầu phóng ra tia sóng điện với Lưu Lăng. Trần Tử Ngư hừ lạnh một tiếng, không khách khí đạp ả hồ ly một cước bay ra ngoài xa ba thước. Tôn Mị Nương cực kỳ phóng đãng lại thường xuyên trà trộn với bọn lưu manh vô lại nên rất ngang ngược, đứng lên muốn trả đòn liền bị một hộ vệ Tứ xử Giám sát viện ở đằng sau Trần Tử Ngư vả vào miệng rồi đạp ả bay ra ngoài. Cùng với lúc bay đi đó còn có một cái răng cửa dính máu.
- Ngươi biết ta?
Lưu Lăng nhíu mày, trong lòng chưa từng có ấn tượng gì với tên đạo sĩ giả thần giả quỷ này.
- Thảo dân hôm qua xen lẫn trong đám thân hào huyện Lai Hòa, từ rất xa nhác thấy Vương gia.
- Hả?
Lưu Lăng hết sức bội phục trí nhớ của người này. Lúc ấy, thân hào huyện Lai Hòa đều quỳ gối dưới lều lớn ở đằng xa, đạo sĩ này chỉ liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ tướng mạo của mình, đây cũng xem là một nhân tài rồi. Thế nhưng ngẫm lại, người này dùng việc giả danh lừa bịp mà sống, nếu không có bản lĩnh nhớ rất kỹ diện mạo người khác này thì e rằng không lăn lộn nổi ở ngoài đời. Hắn quỳ ở đó không ngừng dập đầu mà Tôn Mị Nương đang bò trên đất cách đó không xa lại che miệng la mắng. Tên đạo sĩ kia trộm nhìn, thấy Lưu Lăng nhíu mày, lại thấy vẻ mặt sát khí của Trần Tử Ngư, hắn lập tức hoảng sợ. Đột nhiên từ trong ngực lấy ra một cây dao găm, hàn quang lóe ra. Hộ vệ Giám sát viện vừa muốn ra tay đánh chết hắn đã thấy người này vèo cái đã luồn lên hai ba bước nhảy đến bên cạnh Tôn Mị Nương kia, đâm một đao vào ngực Tôn Mị Nương.
Lưu Lăng hơi sửng sốt. Thầm nghĩ người này cũng là hạng người lòng dạ độc ác.
Thấy tên đạo sĩ kia lại bò rồi quỳ xuống, Lưu Lăng cau mày nói: - Giết người ngay trước mặt Cô, ngươi không sợ chết sao? Cô ta là thê tử của ngươi, ngươi lại hạ thủ được sao!
Đạo sĩ kia sợ tới mức thân mình khẽ run rẩy, ra sức dập đầu nói: - Thảo dân sợ tiện nhân kia làm bẩn lỗ tai Vương gia. Loại phụ nữ dâm loàn lả lơi kia, thảo dân không cần cũng được.
Khóe miệng Lưu Lăng nhướng lên, sát khí trong lòng đã động. Trần Tử Ngư lại nghĩ tới một vấn đề khác liền đi đến phía trước tên đạo sĩ kia nói: - Ngươi giết vợ tỏ rõ chí hướng có phải là muốn báo đáp Vương gia?
Đạo sĩ kia ngẩng đầu cảm kích, ngước nhìn Trần Tử Ngư một cái rồi lại lập tức cúi đầu, vừa dập đầu vừa nói: - Thảo dân Lý Phúc Nhi đã nghe uy danh của Vương gia, đúng là muốn nương nhờ Vương gia làm một tên lính hầu, giãi bày tâm can, chết trăm lần cũng không hối tiếc.
Trần Tử Ngư cười lạnh nói: - Với bản lĩnh của ngươi thì có thể làm được cái gì chứ? Hạng người nói khoác mà không biết ngượng. Người đâu, cắt đầu hắn đem tế thê tử hắn cho ta.
Lý Phúc Nhi cúi đầu lạy như băm tỏi:
- Thảo dân có lợi đối với Vương gia. Thảo dân biết làm thế nào đế công phá thành Khai Phong.
Trần Tử Ngư khoát tay ngăn hành động của Giám sát vệ, lạnh lùng nói: - Lời ngươi nói là thật chứ?
- Lời thảo dân nói cực kỳ chính xác, không dám nói láo.
- Được.
Trần Tử Ngư gật đầu nói: - Nếu những lời ngươi nói không giả dối thì hôm nay ta sẽ thay mặt Vương gia lưu lại tính mạng của ngươi. Nếu ngươi thực sự có cách công phá thành Khai Phong thì ta sẽ phá lệ cho ngươi giữ chức ở Giám sát viện.
Lý Phúc Nhi này lưu lạc giang hồ ắt hẳn là biết rõ uy danh của Giám sát viện Đại Hán. Hắn biết Giám sát viện là một cơ quan quyền uy ở Đại Hán, ngoài Lưu Lăng ra thì không chịu sự kiềm chế của bất cứ kẻ nào. Chỉ cần vào Giám sát viện, cho dù là một gã tiểu tốt cũng phất lên như diều gặp gió. Nghe Trần Tử Ngư đã nói như vậy, hắn ngay lập tức đoán ra được người này nhất định là quan lớn của Giám sát viện chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Liền dập đầu cảm tạ: - Tiểu nhân một lòng trung thành với Đại Hán. Thề sống chết cũng trung thành với Vương Gia.
Lưu Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi trở về đại doanh, Lưu Lăng liền đi thẳng về lều lớn. Trần Tử Ngư biết Lưu Lăng có chút tức giận với chủ trương của mình, cũng biết Lưu Lăng rất chướng mắt với loại người bại hoại như tên Lý Phúc Nhi. Nàng sao lại để mắt đến Lý Phúc Nhi chứ, loại tiểu nhân giết vợ cầu vinh này. Nhưng nàng thân làm Đương đầu Tam xử Giám sát viện, liệu việc không chỉ dựa vào tính khí mà còn nhất định phải vì đại cục suy xét. Nếu như có thể bất ngờ mà gặt hái được cách công phá Khai Phong, việc này đối với việc quân Hán tiến công Khai Phong sau này mà nói thì tuyệt đối là một điều có lợi vô cùng. Trần Tử Ngư là một nữ nhân rất bình tĩnh nhất là lúc suy nghĩ vì Lưu Lăng thì loại bình tĩnh này đã đạt tới mức đáng sợ rồi.
Sau khi trở về lều lớn, Lưu Lăng áp chế sự khó chịu trong lòng, mệnh lệnh phái đi ba nghìn binh lính đi đến cánh rừng đó đốn cây. Chỉ chọn chặt những cây thẳng và nhỏ, cắt thành những đoạn dài chừng hơn ba mét, vót nhọn một mặt, tạo thành những cây trường mâu đơn giản mộc mạc. Quân Hán liên tục chặt cây trong hai ngày, ước chừng đã chuẩn bị được không dưới năm nghìn cây.
Không bao lâu sau khi Lưu Lăng an bài mọi thứ xong xuôi thì Trần Tử Ngư liền thản nhiên đi tới lều lớn của hắn. Nhìn thấy Lưu Lăng đang ngồi trên ghế nhìn bản đồ, nàng nhẹ nhàng tiêu sái đi đến đằng sau Lưu Lăng, vươn tay xoa bóp bả vai Lưu Lăng. Động tác của nàng không mạnh không nhẹ, vừa vặn đúng chỗ.
- Vương gia, vẫn còn giận Tử Ngư sao?
Lưu Lăng thở dài: - Sao lại giận nàng chứ, chỉ là tên Lý Phúc Nhi lòng dạ lang sói cay độc kia, vì bảo vệ cái mạng mà ngay cả nữ nhân của mình cũng có thể giết. Lời của hắn e rằng chưa chắc có thể tin được.
Trần Tử Ngư cười nói: - Tin hay không thì chỉ cần kiểm chứng một chút sẽ biết. Thật ra, hắn không có binh pháp chiến thuật gì để phá thành cả, chẳng qua chỉ là tiểu mao tặc trong thành Khai Phong trộm cắp kho phủ mà thôi. Thủ đoạn bức cung của Tam xử tuy rằng không bằng Lục xử nhưng đối phó với nhân vật nhỏ nhoi này thì như vậy cũng đủ rồi. Lý Phúc Nhi nói lúc trước hắn ở Khai Phong cùng với một đám lưu manh đã từng tiêu tốn một tháng trời để đào dưới đoạn tường thành Khai Phong một địa đạo để đem bán những của cải trộm được từ trong kho đổi thành tiền mặt. Theo cách phá thành mà hắn nói thì đó là một mật đạo nho nhỏ. Thiếp đã hạ lệnh phái mật điệp trong thành Khai Phong xem xét xem mật đạo này có còn hay không.
Lưu Lăng ừ một tiếng: - Tên Lý Phúc Nhi kia đâu?
Trần Tử Ngư nói: - Giờ này thì hẳn là đang ở địa ngục dập đầu nhận tội với thê tử hắn rồi?
Người của Giám sát viện ở trong đại doanh quân Hán có một doanh trại độc lập. Trong doanh trại này có các cao thủ đến từ những cơ quan khác nhau của Giám sát viện. Ví dụ như mật điệp của Tam xử, thích khách của Tứ xử, Hộ vệ của Lục xử. Đương nhiên, mật điệp của Tam xử tuyệt đối không chỉ biết dò la tin tức tình báo, và thủ đoạn giết người của thích khách Tứ xử tuyệt cũng không chỉ biết dùng đao. Ngũ xử Giám sát viện phụ trách trợ giúp và hậu cần tiếp viện cho các cơ quan khác, còn có một việc cũng do Ngũ xử phụ trách nữa, đó là hành hình. Không có ai quen thuộc hình cụ và hình pháp hơn so với bọn họ. Bọn họ giết người, muốn nhanh thì nhanh, muốn chậm thì chậm.
Mà lúc này, Lý Phúc Nhi đã bị cởi sạch hết quần áo, trói trên tấm ván cửa, mặt ngửa lên trên, đang kịch liệt giãy giụa. Rất nhanh, hai Giám sát vệ của Ngũ xử đi đến cố định đầu hắn, sau đó kéo cằm hắn xuống. Một Giám sát vệ già, tóc đã điểm hoa râm xem ra đã hơn năm mươi tuổi đi tới, mang cái rương gỗ trong tay đặt lên trên ván cửa sau đó xoay người hỏi Kim Y, người phụ trách bảo vệ Trần Tử Ngư mới từ Đại Đồng điều về: - Lột chết hay là lột sống?
Ông ta gọi là Bác Bì Trần, tay nghề tổ truyền chính là... lột da người.
Kim Y liếc mắt nhìn Lý Phúc Nhi một cái, nói: - Lúc trước Đương đầu nói hắn bại hoại như vậy thì có chết cũng không còn mặt mũi mà đi gặp thê tử hắn. Vì vậy đừng nên đem theo da người mà xuống đó. Lột sống đi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận