LỄ QUỶ (4)
Khúc Thắng dẫn ba vạn kỵ binh xuất binh đến đại doanh quân Chu, cố ý né tránh nhân mã tấn công của quân Hán, còn quân Hán dường như cũng coi như không thấy đội ngũ kỵ binh khổng lồ này. Hai bên rõ ràng làm như không để ý đến sự tồn tại của đối phương, thậm chí còn có dáng vẻ tránh né không kịp.
Nếu như, nếu như Khúc Thắng không phải bị ý niệm điên cuồng kia xông lên làm đầu óc choáng váng, thì nhất định sẽ sinh ra cảnh giác với biểu hiện như vậy của quân Hán. Tại sao vậy, quân Hán rõ ràng phát hiện mình lại không hề cố kỵ? Tại sao vậy, quân Hán không sợ mình mang theo ba vạn thiết kỵ vòng ra phía sau phát động tập kích sao? Tại sao quân Hán thoạt nhìn càng giống như là hi vọng mình đi tấn công đại doanh quân Hán chứ?
Nếu Khúc Thắng chịu tỉnh táo mà suy nghĩ một phen, thì kết cục thất bại có khi sẽ được xoay chuyển. Từ điểm này có thể nhìn ra, vị đại tướng luôn nhớ mãi không quên chuyện đánh bại Lưu Lăng, nguyện vọng lớn nhất trong đời là đánh bại Lưu Lăng này, xét về mặt tố chất tâm lý vẫn còn kém Lưu Lăng quá xa. Bất luận là trong nghịch cảnh hay trong thuận cảnh, Lưu Lăng đều có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo. Trên chiến trường, điểm này rõ ràng vô cùng quan trọng. Còn Khúc Thắng, ngay khi nhìn thấy hi vọng thắng lợi thì đã điên cuồng rồi.
Khi Khúc Thắng dẫn theo kỵ binh đi nhanh về phía nam, y nghe thấy tiếng nổ rầm trời trong đại bản doanh quân Chu. Ngay lúc đó, y cũng chỉ ghìm chặt chiến mã quay đầu nhìn đại bản doanh ánh lửa ngút trời, nhưng y chỉ do dự trong chốc lát, rồi lập tức cắn chặt răng, hạ lệnh cho đại quân tiếp tục tiến lên. Có Lang tướng nhắc nhở Khúc Thắng, đại bản doanh có thể gặp nguy cơ, Chu Vương điện hạ có thể gặp nguy cơ, Khúc Thắng chỉ lạnh lùng nói: - Đại bản doanh có mười hai vạn đại quân, quân Hán tiến công còn chưa đến năm vạn người, điện hạ đích thân tọa trấn, còn có thể có gì ngoài ý muốn chứ? Chỉ cần chúng ta một kích san bằng đại doanh quân Hán, bắt sống Lưu Lăng, cho dù thế công của quân Hán có mạnh hơn đi nữa chẳng phải cũng bại sao?
Bởi vì sau khi quân Hán bắt đầu công kích, Bùi Chiến ra khỏi đại trướng, cho nên, các binh lính quân Chu và các tướng lĩnh cấp trung cấp thấp đã biết Chu Vương điện hạ đang ở trong quân. Không thể nghi ngờ cũng có tác dụng trấn an lòng quân rất tốt khi bị quân Hán tập kích.
Ngay khi Khúc Thắng quyết định không trở về doanh trại viện trợ, ba trăm xe liên phát hỏa tiễn của quân Hán bắt đầu phát uy. Có thể nói, đây là lần sử dụng quy mô nhất từ khi quân Hán trang bị xe liên phát hỏa tiễn đến nay. Ba trăm xe liên phát hỏa tiễn đồng loạt bắn một lần chính là mưa tên đầy trời nha! Mười mấy vạn nhánh tiễn trút xuống là cảnh tượng thảm thiết hùng tráng thế nào? Từ đó có thể thấy, vì đêm tập kích này mà quân Hán đã chuẩn bị bao lâu! Một lần bắn tên cần mười mấy vạn tiễn, chỉ là tiễn thôi thì phải chuẩn bị bao nhiêu?
Uy lực của vũ khí lần đầu tiên triển khai khủng bố như thế, binh lính thoạt nhìn giống như lúa mạch bị gió thổi ngã rạp vậy. Bùi Chiến rốt cuộc đã hiểu tại sao quân Hán dám dùng bốn vạn người phát động tiến công quân Chu mười hai vạn người. Vũ khí kia, lẽ nào nên xuất hiện ở nhân gian sao?
Gã không phải không hiểu về phương thức tác chiến của quân Hán, gã hiểu rất rõ về vũ khí được gọi là xe liên phát hỏa tiễn này, thế nhưng chưa từng chứng kiến uy lực của loại vũ khí này. Gã chỉ dựa vào trí tưởng tượng của mình thì không thể trải nghiệm được sự khủng bố này. Giờ phút này, gã mới hiểu, quân Hán bách chiến bách thắng hóa ra không chỉ dựa vào tài năng lãnh binh của một người. Gã biết loại vũ khí này là Hán Vương Lưu Lăng phát minh tạo ra. Giờ phút này, gã mới cảm thấy Lưu Lăng chưa từng gặp mặt kia đáng sợ đến thế nào.
Một người có thể sáng tạo ra loại vũ khí nghịch thiên này, hắn còn có gì làm không được chứ? Thiên hạ này, mình lấy gì mà tranh với đối phương?
Đã có vũ khí lớn như vậy, tại sao Lưu Lăng còn phải hợp tác với Lý Thiên Phương, Nhạc Lạc, Mi Hoang chứ?
Bùi Chiến cười khổ một tiếng, hoá ra Lưu Lăng coi trọng mình như thế.
Đợt oanh tạc đến từ chiến thuyền vẫn đang tiếp diễn, sau một đợt bắn tên, xe liên phát hỏa tiễn cần thời gian nhét tên vào nỏ. Sau khi quân Chu tổn thất hơn vạn cung tiễn thủ, toàn bộ bên ngoài đại doanh đã bị tên nỏ ghim đầy, từ xa nhìn thấy giống như một con nhím dữ tợn khổng lồ vậy. Tiễn nỏ quá mức dày đặc, làm cho trên hàng rào của cả đại doanh bị tiễn bao bọc một tầng! May mắn là xe liên phát hỏa tiễn này cần thời gian lắp tên rất dài, bằng không, chỉ cần đồng loạt bắn lần nữa, thì Định An quân triệt để tuyên cáo thất bại rồi.
Bùi Chiến bắt bản thân mình tỉnh táo lại, hạ lệnh cho hai vạn kỵ binh còn lại của Kỵ Binh doanh phát động phản công với quân Hán tiến công. Mấy chiếc xe liên phát hỏa tiễn đáng chết kia đặt cách đại doanh mấy trăm bước, chỉ cần hai vạn kỵ binh giết qua thì có thể đập tan nát cái thứ nghịch thiên đáng chết kia! Chỉ cần quân Hán không có xe liên phát hỏa tiễn, chỉ dựa vào bốn vạn nhân mã còn thắng được sao!
Nhưng Bùi Chiến cũng biết, đại quân của Lý Thiên Phương và Nhạc Lạc Mi Hoang nói không chừng lát nữa sẽ xuất hiện ngoài đại doanh. Hai vạn kỵ binh này vốn là chuẩn bị để đối phó với nhân mã của Lý Thiên Phương và Nhạc Lạc Mi Hoang. Bùi Chiến muốn thừa dịp kẻ địch lơi lỏng mà phát động phản kích, thế nhưng, uy lực cực lớn của xe liên phát hỏa tiễn khiến gã cảm thấy sợ đến tận xương tủy. Trước tiên gã phải đập nát cái thứ đáng chết kia đã, bằng không trận này không thể nào đánh tiếp được nữa.
Liều mạng vậy. Bây giờ gã chỉ đành ký thác hi vọng thắng lợi trên người ba vạn kỵ binh của Khúc Thắng.
Tiếng kèn vang lên từ bên cánh phải, Bùi Chiến rất quen thuộc, đó là tiếng kèn quân đội Đại Chu tiến công.
Là Lý Thiên Phương đến? Hay là Nhạc Lạc Mi Hoang?
Không quan trọng, sở dĩ gã phái Khúc Thắng đi, không chỉ vì thâu tóm đường lui của quân Hán, bắt Lưu Lăng giải quyết sạch thế lực của quân Hán, còn có một nhân tố nữa là gã cần một đội quân cơ động phối hợp tác chiến ngoài đại doanh. Cánh phải truyền đến tiếng kèn hiệu, nói rõ đại doanh cánh phải đã bắt đầu bị công kích. Đại doanh cánh phải có hai vạn nhân mã trú đóng, Bùi Chiến biết, dựa vào hai vạn người kia không ngăn được quân của Lý Thiên Phương và Nhạc Lạc Mi Hoang.
Lý gia quân, Thanh Châu binh gộp lại có hai mươi vạn đại quân.
Lớn hơn gấp mười lần có thể vây, nhưng, Lý gia quân và Thanh Châu binh không cần phải vây, chỉ cần dồn ép trùng trùng tới là được.
Bùi Chiến bỗng dưng muốn chạy, chỉ cần trốn về Ký Châu, ở đó có hai mươi lăm vạn đại quân của mình, chỉ cần chạy về Ký Châu, mình vẫn là bá chủ một phương. Gã không biết một điều, trong cùng một ngày, mười lăm tháng bảy, ngày cô hồn này, hai mươi vạn quân Hán và quân Thành Đức trong thành Ký Châu đã bắt đầu tiêu diệt hai mươi lăm vạn đại quân của gã rồi. Binh lực quân Hán và quân Thành Đức gộp lại tương đương với quân Định An, nhưng quân Hán có mấy vạn kỵ binh, còn kỵ binh của quân Định An đều bị Bùi Chiến mang về phía nam rồi.
Đây là một đại cục, một đại cục được thiết lập nhằm vào Bùi Chiến!
Trong cổ họng Bùi Chiến có vị ngọt, một mùi máu tươi xông thẳng lên, lại bị gã nuốt xuống.
Gã vừa chỉ huy quân đội tác chiến, trong đầu vừa nhanh chóng tính toán, hôm nay chiếm cứ thế nào mới có thể chuyển bại thành thắng? Nghĩ tới nghĩ lui, gã phát hiện toàn bộ hi vọng của mình đều đặt nơi Khúc Thắng rồi.
Bỗng nhiên, gã nghĩ tới một vấn đề.
Bốn vạn quân Hán tiến công toàn diện, Lưu Lăng lại cứ thế yên tâm giao sau lưng mình cho Lý gia quân và Thanh Châu binh sao? Hắn không sợ bị Lý Thiên Phương và Nhạc Lạc Mi Hoang bao vây chặt đứt đường lui từ phía sau sao? Lý Thiên Phương là một người giảo hoạt, Nhạc Lạc và Mi Hoang cũng không phải đèn cạn dầu, vả lại bọn họ tốt xấu gì đều là thần tử Đại Chu, chỉ cần còn muốn tranh bá thiên hạ của Đại Chu, thì bọn họ phải coi trọng thanh danh của mình. Một người liên thủ với ngoại địch tiêu diệt đồng bào thì có tư cách gì ngồi lên ngôi vị kia? Nghĩ đến điểm này, Bùi Chiến đột nhiên hai mắt tỏa sáng. Gã nghĩ đến, chỉ cần Lý Thiên Phương và Nhạc Lạc Mi Hoang chặt đường lui của Lưu Lăng, vậy mình còn có cơ hội trở mình rồi!
Thừa dịp ba bên đang liều mạng, mình dẫn theo nhân mã mở đường máu chạy ra, cũng không phải là không có cơ hội!
Chỉ có điều, mới nghĩ đến đây thì sắc mặt của gã lại thay đổi lần nữa. Con ngươi mới toát lên chút thần sắc thì lại ảm đạm lại, bởi vì, gã đã nghĩ đến một khả năng khác.
Nếu phán đoán này là thật, vậy thì con người Lưu Lăng này quả thật quá đáng sợ!
Bùi Chiến mơ hồ đoán được, Lưu Lăng sở dĩ dám giao sau lưng mình cho ba người kia, chỉ có một khả năng, chính là, trận chiến lần này, Lưu Lăng không chỉ nhằm vào một mình Bùi Chiến gã, thậm chí cả Lý Thiên Phương và Nhạc Lạc Mi Hoang đều bị tính vào cả! Kẻ điên kia, hắn muốn hoàn tất tiến công toàn bộ trong một chiến dịch? Nhưng, hắn dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? quân Định An, Lý gia quân, binh Thanh Châu cộng lại hơn ba mươi vạn nhân mã, Lưu Lăng dựa vào cái gì mà một hơi nuốt trọn hơn ba mươi vạn đại quân này? Hắn dựa vào cái gì chứ? Hay là mình đoán sai rồi?
Đầu óc Bùi Chiến nhanh chóng xoay chuyển, gã phải suy nghĩ cho rõ ràng, Lưu Lăng rốt cuộc là âm mưu cái gì?! Nếu Lưu Lăng thật sự muốn một lưới bắt hết toàn bộ bốn người có thực lực tranh bá cuối cùng của Đại Chu, thì hắn sẽ có hậu chiêu gì đây?
Lúc này, kỵ binh quân Chu đã giết ra ngoài. Kỵ binh quân Hán vòng lại nghênh địch, kỵ binh hai bên hung hăng đụng nhau như nước lũ, rất nhiều người ngã từ trên lưng ngựa xuống, rất nhanh đã bị loạn quân giẫm thành thịt nát. Hai bên giết hừng hực khí thế, nhưng rất nhanh, tình huống làm cho người ta không sao nghĩ đến đã xảy ra!
Báo!
Một Lang tướng kỵ binh phi ngựa về, sau khi nhảy khỏi lưng ngựa quỳ một chân báo: - Bẩm điện hạ, người tiến công không phải quân Hán!
Trong đầu Bùi Chiến bùm một tiếng, thân hình lảo đảo, suýt chút thì không đứng vững được.
- Không phải quân Hán? Vậy là quân đội của ai!
Gã gào thét hỏi.
Lang tướng do dự một chút nói: - Hẳn hẳn là nhân mã ở Khai Phong chúng ta để lại!
- Quân Hán đâu? Quân Hán ở đâu!
Bùi Chiến rống giận giống như phát điên.
Chính ngay lúc đó, đột nhiên, từ phía đội quân tiến công truyền đến một loạt tiếng nổ vang liên tiếp!
Chỉ thấy, ba trăm xe liên phát hỏa tiễn kia lại từng chiếc từng chiếc nối nhau nổ tung. Lý gia quân vẫn đang bận rộn lắp tên lên nỏ trong khoảnh khắc đã bị nổ chết vô số! Lập tức, Lý gia quân vốn khí thế tràn ngập hoảng loạn.
Lý Thiên Phương chỉ huy tiến công suýt chút hộc máu, y ngồi trên lưng ngựa giận dữ hét: - Tiểu tử Lưu Lăng! Ta và ngươi không đội trời chung!
Cơ hội này, Bùi Chiến không chịu bỏ qua.
Nếu kẻ địch rối loạn, mặc kệ kẻ địch là ai, đây đều là cơ hội để một kích đánh chết kẻ địch!
Bùi Chiến lập tức hạ lệnh, toàn quân phát động tiến công với Lý gia quân tấn công!
Cùng lúc đó, ba vạn thiết kỵ mà Khúc Thắng dẫn theo giết vào đại doanh quân Hán, mà người nghênh đón bọn họ lại là binh Thanh Châu che trời phủ đất! Ba vạn thiết kỵ của y bị mười vạn binh Thanh Châu bao vây, giống như sa vào vũng bùn không thể khống chế vậy!
Khúc Thắng lau máu trên mặt, ngửa đầu lên trời thét dài một tiếng:
- Quân Hán ở nơi nào?
Phải nha, quân Hán ở đâu?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận