Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 487: -.1: Hà Đạo Xuyên

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Bộ hạ cũ của Bùi Chiến tập kết ở Hà Đạo Xuyên chuẩn bị tập sát Lưu Lăng, ngày thứ hai khi mặt trời lên, bọn lính lại thấy tổng cộng hai mươi ba người Thiên phu trưởng, trong đó có cả Tướng quân đại nhân đều biến thành những thi thể lạnh băng. Khi hai mươi ba người đang ở trong doanh trại đại tướng quân thảo luận chiến thuật thì lại bị mai phục giết chết, hai mươi ba cỗ thi thể nằm nghiêm trang trên mặt đất, thoạt nhìn thật giống như người đang ngủ say.
Trên trán chủ tướng có dán một tờ giấy.
Trên giấy chỉ có mấy chữ ít ỏi.
Hà Đạo Xuyên, tiểu lăng mộ, chôn xương hai ba người, thành Tấn Châu, Bùi Chiến há có thể sống một mình? Tất cả đều là người Hán, tự giải quyết cho tốt, không đành lòng tạo một nấm mồ lớn!
Toàn quân chấn động.
Các Bách phu trưởng cùng nhau tập trung lại nghị luận suốt một buổi sáng, thảo luận xem quân Bùi gia nên đi con đường nào. Hai mươi ba vị tướng lĩnh bị người khác vào trong doanh trại chém chết trong một đêm, vả lại còn là hai mươi ba vị tướng tài đều đã từng trải qua trăm trận đánh, không ngờ lại chết một cách im lặng như vậy! Thân binh ngoài cửa bị đánh bất tỉnh, căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, các Bách phu trưởng tất cả đều hiểu rõ. Vì để tránh lộ tin tức, mục đích của hành động lần này chỉ có hai mươi ba người kia biết. Nhưng hiện tại bọn họ cũng đều đã biến thành những thi thể lạnh băng, bọn lính giữa lúc này cũng đang mê man trong nỗi sợ hãi, nên đi con đường nào?
Các Bách phu trưởng không biết lần này đại quân đến Hà Đạo Xuyên vì mục đích gì, nhưng bọn họ biết, nếu như các tướng lĩnh đều đã chết hết, chứng tỏ kẻ địch đã biết rõ chuyện bọn họ ở Hà Đạo Xuyên mai phục. Hơn nữa kẻ thù có thể yên lặng không một tiếng động tiến vào trong quân doanh ám sát tất cả tướng lĩnh, có thể nói kẻ địch có thế lực rất lớn mạnh.
Sau khi thương nghị các Bách phu trưởng đưa ra một quyết định cuối cùng, nếu như bọn binh lính muốn giải tán đi, sẽ phát cho mỗi người một khoản tiền để rời khỏi quân doanh. Mai danh ẩn tích làm một người bình thường cũng tốt, đi đầu quân cho một thế lực khác cũng tốt. Một nhóm người không muốn rời đi, sẽ theo sự dẫn dắt của các Bách phu trưởng trở về địa điểm bí mật ở Tề Châu chờ Bùi Chiến đại nhân trở về. Ở lại đều là những người trung thành với Bùi Chiến, bọn họ còn ôm ảo tưởng Bùi Chiến cũng chưa chết.
Đội ngũ hơn một vạn người chia thành hai phái, đại bộ phận người không nhìn thấy hy vọng liền lập tức rời đi. Đội ngũ dưới sự dẫn dắt của Bách phu trưởng chưa đầy ba nghìn người quay trở về Tề Châu, như vậy, đội quân từng là thế lực lớn nhất Đại Chu - Định An quân từ nay về sau sẽ tiêu vong, đám binh sĩ này sau khi trở về Tề Châu cực khổ đợi Bùi Chiến nhưng không có kết quả, một số vào rừng làm sơn tặc, một nhóm buông binh khí, về quê hương cầm cuốc làm ruộng, từ nay về sau rời xa những năm tháng lang bạt khói lửa. Có lẽ khi đến già sẽ nhớ lại những năm tháng oai hùng trước kia, không biết rằng đến khi bọn họ chết đi trong lòng sẽ thỏa mãn hay là vẫn tràn đầy nuối tiếc.
Khi Trần Tiểu Thụ và Đông Phương Bất Loạn cưỡi ngựa quay trở lại là lúc trời vẫn chưa sáng rõ, hai người cưỡi ngựa một đêm chạy như bay một trăm ba mươi dặm đến Hà Đạo Xuyên giết người, sau đó lại phi ngựa quay trở về. Trăm dặm đêm giết người, mây trôi nước chảy.
- Bất Loạn huynh, vì sao huynh lại trầm mặc như thế? Đêm qua lúc giết người người ta hỏi huynh là ai, huynh một chữ cũng không chịu nói, rất thất lễ a.
Trên đường trở về Trần Tiểu Thụ rất nghiêm trang hỏi Đông Phương Bất Loạn.
Đông Phương Bất Loạn liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thụ một cái, không nói lời nào.
Trần Tiểu Thụ mở nút hồ lô rượu ra, uống một ngụm rượu lớn. Rượu cay nồng ngấm vào cổ họng, sau đó một cỗ nóng như lửa từ cổ họng một mạch chảy tới dạ dày. Trần Tiểu Thụ rên một tiếng thoải mái, đưa hồ lô rượu cho Đông Phương Bất Loạn. Đông Phương Bất Loạn nhìn nhìn miệng hồ lô rượu kia, sau đó thu hồi ánh mắt.
- Ngay cả rượu cũng không uống? Huynh có phải là nam nhân hay không?
Trần Tiểu Thụ lẩm bẩm nói.
- Tất cả nam nhân trên đời này, đơn giản chỉ có bốn chữ tửu sắc tài vận. Mà rượu lại xếp vị trí đầu tiên, cho dù không phải để giải chút sầu. Đêm lạnh đi vội, uống một ngụm rượu xua đi chút lạnh cũng là điều tốt. Bất Loạn huynh, nhìn huynh mặt mũi cả ngày nhăn nhó, rượu cũng không uống, phỏng chừng mấy chữ này một chút quan hệ với huynh cũng không có. Nói như vậy, cuộc đời của huynh chẳng phải là một chút thú vui trên đời cũng không có sao?
Đông Phương Bất Loạn thở dài nói: - Ai nói với ngươi, ta không uống rượu?
Trần Tiểu Thụ lại ngửa cổ uống một ngụm rượu, nghe thấy Đông Phương Bất Loạn nói vậy thật không ngờ. Hắn lại đưa hồ lô rượu cho Đông Phương Bất Loạn nói: - Vậy thì uống! Nam nhân sao có thể bà bà mụ mụ được.
Đông Phương Bất Loạn lại liếc qua miệng hồ lô rượu, nghiêm trang nói: - Trên hồ lô rượu đều là nước miếng của ngươi.
Trần Tiểu Thụ cười ngượng ngùng, từ sau lưng sờ sờ, đưa một hồ lô rượu mới cởi xuống cho Đông Phương Bất Loạn nói: - Đây, hồ lô rượu này ta còn chưa có động đến.
Đông Phương Bất Loạn nhận lấy hồ lô rượu một ngụm uống cạn rượu bên trong, hồ lô rượu này đầy tràn ít nhất cũng phải có hai cân rượu, hắn ngay cả tạm ngưng ở giữa cũng không có, liền một hơi uống cạn. Trần Tiểu Thụ trợn to mắt nhìn Đông Phương Bất Loạn lộ rõ cuồng thái, sau đó giơ ngón tay cái khen:
- Tửu lượng giỏi!
Đông Phương Bất Loạn nhíu mày hỏi: - Sao lại giống như nước lã vậy, không có một chút hương vị?
Trần Tiểu Thụ nghiêm trang nói: - Bởi vì... Cái bình đó là để sau khi ta uống rượu sẽ súc miệng.
...
Lưu Lăng cưỡi ở trên lưng ngựa, nhìn lên trời trong không trung hoa tuyết bồng bềnh rơi xuống nói: - Trận tuyết đầu năm nay, thu đi đông đến, tính tính toán toán xem, từ khi suất quân vượt qua Hoàng Hà chinh phạt phương bắc đã hơn một năm, phía bắc Hoàng Hà đã tận phục, chỉ còn lại mỗi Khai Phong thôi. Trung Nguyên nếu định, quân lính xuôi nam, Nam Đường Tây Thục, An Bình Ngô Việt, cuối cùng cũng phải từng bước từng bước đi qua.
Triệu Đại trên mặt mang vẻ sùng kính nói: - Quân tiên phong có Vương gia dẫn đường, ai có thể địch nổi?
Lưu Lăng cười cười: - Kiểu vỗ mông ngựa này không hề có ý mới, nghĩ lại một câu.
Triệu Đại trầm mặc thật lâu sau đó mới nói: - Hy vọng các nước Giang Nam có thể kiên trì lâu một chút, chớ khiến Vương gia cảm thấy thật nhàm chán như vậy mới tốt.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói: - Câu này cũng không tệ lắm.
- Bác Châu cách đây còn xa lắm không?
Lưu Lăng hỏi.
Triệu Đại trả lời: - Theo lộ trình tính ra thì còn hai ngày, đến trước buổi tối ngày mai có thể đến thành Bác Châu. Coi giữ thành Bác Châu hiện giờ vẫn là thuộc hạ của La Húc, tuy nhiên La Húc sớm đã truyền lệnh xuống. Mật điệp dò đường phía trước đã truyền tin lại nói, trên tường thành Bác Châu cờ của Đại Chu đã hạ xuống, hiện giờ chỉ treo La tự đại kỳ. Nói vậy, La Húc có thể làm được điều này, thực không dễ dàng.

Bình Luận

0 Thảo luận