Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 301: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
NHẤT TUYẾN HẠP
Đại quân đi hành trình năm mươi dặm với tốc độ liên tục trong ba ngày. Lúc sang ngày thứ tư, Lưu Lăng đột nhiên hạ lệnh cho đội quân dừng lại lập doanh trại, sau đó triệu tập tướng lĩnh các doanh trại đến đại trướng di động do ba mươi sáu lương mã Tây Vực kéo để nghị sự.
Bảo thân binh mở bản đồ ra, Lưu Lăng chỉ vào một phần đất bên trên nói: - Phía trước là núi Ngưu Giác rồi!
Lúc này mọi người mới hiểu tại sao đội quân đột nhiên dừng lại, hóa ra là đã đến đoạn đường núi quan trọng nhất giữa Bồ Châu và Ung Châu. Núi Ngưu Giác thật đúng với tên gọi của nó, địa thế núi quanh co như sừng trâu, nơi cao nhất cách hơn hai nghìn mét so với mực nước biển, hơn nữa địa thế hiểm trở, dễ thủ khó tiến công. Nơi khiến người khác lo lắng nhất chính là Nhất Tuyến Hạp, hẻm núi dài hẹp hiểm trở, lộ trình hai mươi dặm, mặc dù độ rộng không nhỏ, nơi hẹp nhất cũng có thể để năm mươi binh sĩ đi qua nhưng hai bên dốc đứng như đao gọt búa bổ, là vách núi đá thẳng từ trên xuống. Trong hai mươi dặm đường này, kẻ thù chỉ cần thiết lập thành lũy thì đại quân sẽ rất khó đi qua được.
- Thám báo đã đi xem xét địa hình rồi nhưng đoán chừng quân Vĩnh Hưng chắc chắn đã đóng ở sơn cốc, nếu muốn đi qua thì thương vong quá lớn. Quân Vĩnh Hưng chỉ cần ba đến năm nghìn nhân mã đã đủ để chặn đại quân ta ở phía bắc của sơn cốc, không cần quá lâu, chỉ kiên trì giữ trong một tháng thì đại quân của chúng ta sẽ vì lương thảo bị cắt nên đành phải quay về bắc. Còn quân Vĩnh Hưng chiếm kho Hoa Châu, không cần lo lắng vấn đề lương thực, vì vậy họ tiêu hao được nhưng chúng ta thì không được.
Trịnh Siêu luôn ở bên cạnh Lưu Lăng giải thích, hiện giờ y cũng được xem như tham mưu số một của Lưu Lăng. Luận về sự hiểu biết quen thuộc với địa hình thì trong đại quân không có người nào so được với y.
Vương Bán Cân nhìn ký hiệu sơn cốc trên bản đồ kia mà nhau mày, nói: - Trước khi xuống phía nam, vương gia đã từng nhắc đến nơi này. Nhưng vì chưa từng đến đây, không quen thuộc với địa hình ở đây nên không thể xác định được chiến thuật. Hiện giờ chỉ có thể đợi thám báo quay về xác định sẽ tiến công thế nào thôi.
Lưu Lăng nói: - Ta dự định đích thân đi xem địa hình, một lát nữa Trịnh Siêu, Hoa Linh, Triệu Nhị, Trung Nghĩa Hầu, Đỗ Nghĩa, đám người các ngươi sẽ theo ta đến núi Ngưu Giác xem qua một chút.
Sắp xếp xong cho nhân mã dựng doanh trại, để lại Trình Nghĩa Hậu chỉnh đốn doanh trại, Lưu Lăng dẫn mấy tướng lĩnh chính, chỉ dẫn theo trên dưới trăm kỵ binh đi về phía núi Ngưu Giác ở ngoài doanh trại hai mươi dặm. Lúc này đã vào tiết trời tháng sáu, cảnh vật hai bên đường đẹp mê hồn, ngọn núi lớn xanh biêng biếc cách đó rất xa đã ở ngay trước mắt.
Hai bên đường đều là ruộng đồng hai năm nay đã bỏ hoang, trên đường đi không thể nhìn thấy một bóng người. Đưa mắt nhìn, những ruộng đồng hàng nghìn dặm đã thành những khu đất bỏ hoang vô chủ, cây cỏ trong ruộng đồng đã mọc um lên che lấp tất cả. Mặc dù thoạt nhìn không thấy hết được sự thê lương hoang vắng nhưng nhìn thấu thì thấy được sự lạnh lẽo hoang tàn. Ở đây không phải tái ngoại, kể cả cỏ cây mọc thành từng cụm cũng không có gió nào thổi đến tạo nên sự sung túc. Đất đai Trung Nguyên, không ngờ lại thê lương đến vậy.
Đại Chu giàu mạnh, mấy năm trước còn có thể xứng với tên bốn chữ "Thiên hạ đệ nhất". Hiện giờ thì thấy, trong vòng ba năm ngắn ngủi lại không được bằng Bắc Hán. Đại Hán ba năm đại nạn, chỉ mất một năm đã hồi phục lại sức sống, nhưng Đại Chu thì sao? Người còn đáng sợ hơn quan rất nhiều, chỉ cần cục diện chiến loạn của Đại Chu chưa kết thúc thì đất đai hoang tàn của vùng sơn thủy hữu tình này sẽ mãi mãi không có được một ngày tốt lên được. Loạn tặc lớn nhỏ đã khiến vùng đất rộng lớn này hoang tàn đi rất nhiều.
Thỉnh thoảng mới có chú thỏ hoang béo mập dường như không chạy được, chầm chậm lết mình bước qua. Nhìn thấy đội ngựa bước qua cũng không hoảng sợ lắm mà chỉ chui luôn vào lùm cỏ xanh chứ không chạy xa, khiến bầy chim hoảng sợ kêu ào tiếng cất cánh bay lên không trung. Một cái bóng nhỏ màu đen lớn cỡ con nghé chui từ trong đám cỏ ra, chạy về hướng Lưu Lăng. Mặc dù bóng đen này rất lớn nhưng động tác chớp nhoáng, thoáng một cái đã đi qua rồi.
Nếu không phải là ngày ngày đều nhìn thấy con vật lạ này lượn lờ qua lại trong quân doanh thì những chiến mã kia đã không thể thích ứng được với con mãnh thú hung hãn này rồi. Báo đen Phá Địch đã lớn hơn bảy tháng đang ngậm một con thỏ hoang béo mập trong miệng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hồng Sư Tử. 'Chung sống lâu ngày' Hồng Sư Tử cũng không có tâm đề phòng với con thú dữ đầy nguy hiểm này mà chỉ thấy không thoải mái khi nó đuổi giết theo mình nhanh như vậy. Nó thở phì phò vài cái từ mũi ra rồi nhanh chóng thoát khỏi con kia.
Lưu Lăng cười vỗ đầu Hồng Sư Tử với ý là không nên như vậy, kìm chế tốc độ đợi Phá Địch đuổi lên. Phá Địch đuổi theo sau lưng Lưu Lăng, vừa chạy vừa lắc lư cái đầu lớn, quăng con thỏ hoang béo mập lên cao. Lưu Lăng thấy con báo đen khoe chiến tích huy hoàng với mình thì ha hả cười. Phá Địch thấy chủ nhân không ca ngợi về chiến tích của mình nên giận đến mức quăng con thỏ sang một bên mà không để ý gì nữa.
Con thỏ hoang kia vẫn chưa chết hẳn, giãy giụa vài cái. Cuối cùng không còn sức lực gì nữa, không chạy được đi đâu và cũng không biết sẽ rơi vào miệng của con thú hoang dã nào đó.
Phá Địch hiện giờ đã giống một nửa mẹ nó ngày trước nhưng một nửa này cũng đã lớn bằng con lừa rồi. Nếu như sau khi hoàn toàn trưởng thành, nói không chừng còn lớn hơn Hồng Sư Tử nữa. Đội ngựa không toàn lực mà chạy, vì vậy Phá Địch chơi cũng không vui lắm, một lát là chui vào lùm cỏ đuổi đàn chim sợ hãi bay tứ phía, một lát sau lại ngậm cỏ dại nào đó rồi đuổi theo Lưu Lăng lắc đầu vẫy đuôi. Rồi lại chạy một trận, trong lùm cỏ lại động sột soạt, sau đó có mười mấy con sói hoang bị nó đuổi cho kinh hãi chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên Phá Địch nhìn thấy sói hoang cũng là động vật ăn thịt như mình, mặc dù bị mùi trên người đối phương làm cho kích thích nhưng nó thân là động vật ăn thịt ở đỉnh cao nhất của "Kim tự tháp" nên nó cũng không quan tâm đến con vật có bề ngoài nhỏ hơn mình. Nó 'hắng giọng' hai cái, bầy sói hoang vốn bị dọa đến mức chạy tán loạn thì lập tức chạy thất thần dưới sự dẫn dắt của con sói đầu đàn.
Mặc dù những chiến mã kia căn bản là có thể thích ứng được với sự tồn tại của báo đen Phá Địch nhưng vẫn có chút sợ với mười mấy con sói hoang đột nhiên xông ra như vậy. Chiến mã hí lên vài cái, đội quân lập tức có chút hỗn loạn. Lưu Lăng cười khoát tay: - Những con này cũng không phải thứ gì hay ho, nếu chẳng may có người đi đơn độc qua đây thì chắc chắn sẽ trở thành món ăn của đám súc sinh này. Nếu như đã nhìn thấy thì tiện tay tiêu diệt chúng đi.
Hắn vừa hạ lệnh thì những thân binh kia ngay lập tức hò reo vài tiếng, cung tên sẵn sàng bắn về bầy sói kia. Đến đám người như Vương Bán Cân, Trịnh Siêu cũng 'động lòng', từ trên ngựa giương cung lên bắn, nhắm chuẩn vào đám sói hoang. Cũng coi như đám sói hoang này đen đủi, gặp phải hơn trăm chiến sĩ đã trải qua trăm trận sa trường, nếu gặp phải những người dân bình thường thì chỉ e kẻ phải chạy chính là con người thôi. Nhưng gặp phải đám người của quân đội này thì những con sói hoang kia không còn đường nào chạy rồi.
Mấy chục mũi tên lông vũ bắn đi nhưng không có mũi nào bay chệch. Từ đây có thể thấy thân thủ của những người này rất cừ. Mắt của con sói hoang đầu đàn đã bị hai mũi tên đồng thời bắn phải, thật là bất hạnh. Hoa Linh thu cung lại, ôm quyền nói: - Tiễn pháp của vương gia ngày càng lợi hại, thuộc hạ bắn tiễn lại chậm hơn Vương gia nửa bước.
Lưu Lăng cười ha hả, nói:
- Là ngươi đã nhường ta đó chứ! Câu này 'nịnh' không cao minh cho lắm!
Hoa Linh cười nói: - Vương gia quá khiêm tốn rồi! Luận về tiễn pháp thì có lẽ thuộc hạ vẫn còn chút mặt mũi trước vương gia. Nếu như luận về võ công thì Vương gia đã đá thuộc hạ ra xa rồi. Hiện giờ, chỉ sợ có ba Hoa Linh gộp lại cũng không phải là đối thủ của vương gia.
Lưu Lăng nói: - Câu nịnh này còn hay hơn câu trước.
Qua mấy câu bông đùa này, gánh nặng trong lòng mọi người cũng như được nhẹ đi mấy phần.
Lộ trình hai mươi dặm đi chưa bao lâu đã đến dưới núi Ngưu Giác rồi. Báo đen Phá Địch là sinh vật trong núi lớn, lúc này thấy được rừng núi thì càng hưng phấn hơn. Nếu như không phải Lưu Lăng gò bó thì chỉ e nó sớm đã chui đầu vào núi sống qua ngày rồi. Mọi người dừng lại ở một ngọn núi nhỏ rồi tất cả xuống ngựa, giơ tay che nắng, nhìn về phía Nhất Tuyến Hạp. Nhưng nhìn thấy có khói bếp bay lên lại tô điểm cho núi Ngưu Giác này những tình thơ ý hoạ.
- Quả nhiên như vậy! Quân Chu đã chiếm được Nhất Tuyến Hạp.
Vương Bán Cân thở dài, nói.
Lưu Lăng đưa mắt ra nhìn kỹ, trong lòng lập tức chấn động.
Từ phía xa có thể nhìn thấy quân Chu mặc chiến phục màu vàng đất đang vội vã xây dựng, xem ra tướng lĩnh quân Chu lãnh binh vô cùng thông minh. Không ngờ ở sơn cốc Nhất Tuyến Hạp dài hai mươi dặm này, cứ cách mấy trăm mét lại dựng lên một hàng rào cao bằng người. Ở giữa có đường đi cho ba đến bốn người, nơi mà tầm mắt nhìn thấy lại xây được mười mấy thành lũy. Trong sơn cốc còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, có thể nhìn thấy quân Chu đang đắp nồi nấu cơm bên cạnh dòng suối đó.
Lưu Lăng nhau mày, dùng 'thiên lý nhãn' nói với Vương Bán Cân: - Ngươi đến xem, phòng ngự của quân Chu vô cùng kiên cố. Nếu như đi đoạt từng thành lũy một, tấn công suốt hai mươi dặm sơn cốc thì cũng không biết sẽ có bao nhiêu nhân mã phải chết.
Sau khi Vương Bán Cân nhìn một lát thì chuyền 'thiên lý nhãn' lại sang cho người khác.
- Thật đáng tiếc! Khe suối kia quá hẹp, không thể nào dùng bè đi vào được, nếu không thời cơ đến có thể tận dụng một chút.
Trịnh Siêu nói: - Nếu như không có khe suối đó thì tốt, trong sơn cốc nhiều cây cỏ như vậy, một mồi lửa xém qua là có thể tiết kiệm được bao nhiêu sức lực. Có khe suối này ở đây, quân Chu dập lửa không hề khó chút nào.
Lưu Lăng nói: - Cứ coi như không có khe suối này thì dùng hỏa công cũng không phải là biện pháp thỏa đáng. Hiện giờ đã vào tháng sáu rồi, gió thổi là gió Nam, chúng ta từ bắc tấn công xuống nam thì không chiếm ưu thế đâu.
Trịnh Siêu ngây người, trong lòng tự nhủ "Không ngờ mình lại quên chi tiết quan trọng này".
Triệu Nhị chỉ vào vách đá kia, nói: - Hay là thuộc hạ chọn một số binh sĩ thân thủ tốt trèo lên vách đá kia, từ phía trên dùng cung tên áp chế xuống, đại quân sẽ tận dụng thời cơ tấn công.
Hoa Linh liếc nhìn một cái, nói: - Hôm nay sao Nhị Lang nói không suy nghĩ kỹ gì vậy. Vách đá kia trơn trượt, đừng nói là người không leo lên được mà ngay cả lên được rồi thì cũng không hành động được, cũng bị người ta làm bia ngắm đến bắn thôi.
Triệu Nhị mặt đỏ, nói: - Là ta suy nghĩ thiếu cẩn trọng!
- Nhìn địa thế cốc khẩu cũng khá rộng, ngày mai hãy điều chuyển xe ném đá ném vài lần, sau khi cướp được mấy thành lũy bên ngoài rồi sẽ tính kế xa hơn.
Lưu Lăng nghĩ một lát rồi cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay: - Đến nơi sâu của sơn cốc, càng đi vào trong thì càng hẹp, hơn nữa lại quanh co khúc khuỷu, xe ném đá cũng không dùng được.
Trịnh Siêu nói: - Vương gia! Thuộc hạ có một cách cũng không được gọi là quá hay!

Bình Luận

0 Thảo luận