Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 353: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
Triệu Bá hiên ngang bước đi tiên phong, mạch đao nặng mấy chục cân trong tay hắn lập lòe tia sáng lạnh âm u. Trọng giáp mạch đao thủ, mỗi ba trăm người một phương trận, dày đặc mà dũng mãnh, nghênh đón kỵ binh Chu quân lao tới.
Vương Trạng Nguyên giỏi về suất lĩnh kỵ binh tác chiến, từ khi xuất đạo đến nay, thân phận của hắn từ một gã kỵ binh thông thường lên đến Đại tướng quân doanh kỵ binh, đâu chỉ trải qua trăm chiến? Hắn đã giao phong với nhiều loại đối thủ, và đánh bại từng kẻ một. Đường binh cũng tốt, phỉ loạn cũng thế, ở trước mặt kỵ binh của hắn đều như lá vàng bị gió thu cuốn quét sạch sành sanh. Trong khái niệm tư tưởng hắn, tuyệt đối không có một chi bộ binh nào có thể cùng đội ngũ kỵ binh của mình đối địch chính diện. Bất luận là đội ngũ bộ binh thế nào, thì khi gặp phải kỵ binh của hắn đều bị giẫm đạp thành phân!
Nhưng, khi hắn trông thấy đội bộ binh trọng giáp của Triệu Bá đạp bước mà đến, trong một khắc này, lòng hắn bỗng nhiên sinh ra nỗi sợ hãi mà trước nay chưa từng có.
Này là một đàn lính sao?
Bọn họ người mặc trọng giáp, cầm trong tay mạch đao, bình tĩnh nện bước, mặt giáp buông xuống, chỉ lộ ra đôi mắt không chút gợn sóng. Phương trận chỉnh chỉnh tề tề đè áp qua, những tiếng chân hữu lực vang vọng, lại không có chút âm thanh nào là của hắn! Rất trầm mặc, trầm mặc một cách yêu dị! Không có tiếng hô, không có tiếng hò hét, không có khẩu hiệu. Không có cái gì hết, chỉ có ánh đao như đại dương mênh mông lấp lóe dưới ảnh lửa giữa màn đêm.
Này là một đám người sao?
Tay của Vương Trạng Nguyên run rẩy kịch liệt, lần đầu tiên, hắn phát hiện mình vậy mà cầm không vững thanh đao bản rộng của mình. Bỗng nhiên, hắn phát hiện, mạch đao nặng trịch trong tay trọng giáp bộ binh dường như có cùng chiều rộng với thanh đao bản rộng của mình. Nặng trình trịch mà không mất đi sự sắc bén, khí phách uy vũ. Đối với lực tay của mình hắn vẫn luôn rất kiêu ngạo, có thể cầm nắm cây đao bản rộng nặng bảy mươi hai cân xoay mồng mồng như quạt gió, trong quân người làm được như vậy không nhiều. Nhưng, làm được tự tin như hắn, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện bốn nghìn trọng giáp bộ binh cầm trong tay mạch đao nặng mấy chục cân, điều này gây đả kích nhường nào đến tâm lý hắn?
Điều này cũng không phải nói, bốn nghìn Cuồng Đồ của Lưu Lăng mỗi một người đều có tu vi thân thủ tương đương với Vương Trạng Nguyên, lấy bản lĩnh Vương Trạng Nguyên, một người đánh với vài tên, mười mấy tên, thậm chí mấy chục tên trọng giáp Cuồng Đồ cũng không phải chuyện khó khăn lắm. Từng bước từng bước lên, tới một người hắn chém một người. Nhưng nếu là mười mấy tên trọng giáp Cuồng Đồ kết trận công kích, hắn có thể tự bảo vệ mình đã là rất khó khăn rồi.
Một gã kỵ binh Chu quân chịu không nổi áp lực trầm mặc của trọng giáp Cuồng Đồ gào to một tiếng, thúc giục chiến mã tiếp đón bước chân Cuồng Đồ giết qua. Mượn quán tính của chiến mã, hắn vung một đao bổ xuống đầu của một gã trọng giáp bộ binh. Hắn vốn tưởng gã bộ binh đó sẽ sợ hãi sẽ trốn tránh sẽ gào thét sẽ xoay người chạy đi, nhưng hắn sai lầm rồi, đối mặt với hắn là Cuồng Đồ, gặp phải đao quang của hắn, gã bộ binh nọ thậm chí không làm ra động tác tránh né, mà bất động như núi!
Phụt!
Huyết quang phun trào!
Trọng giáp Cuồng Đồ phối hợp ăn ý, một người dựng đao lên, trực tiếp chém lìa đầu ngựa liền với một chân! Lúc này, hoành đao của kỵ binh kia chỉ còn cách đầu của trọng giáp Cuồng Đồ có hai thước, hai thước này, lại tựa như chân trời xa xăm. Chiến mã bổ nhào, kỵ binh đó từ trên lưng ngựa rơi xuống. Đối diện là Cuồng Đồ từng bước tiến lên hắn quơ loạn đao. Mạch Đao nặng nề từ trên bổ xuống, một đao chẻ đôi tên kỵ binh!
Nửa sọ não, nửa người, cón có dạ dày bị chém làm hai khúc, ruột rà óc não rơi rớt trên đất.
Tướng quân có trọng giáp, một bước giết một người.
Triệu Bá với ánh mắt lạnh lùng lấy mạch đao chỉ tới phía trước, trọng giáp Cuồng Đồ phía sau hắn chỉnh tề nện bước hướng phương hướng Vương Trạng Nguyên áp tới. Một gã kỵ binh nghênh diện đến bị Triệu Bá giương đao chém rơi, chém làm hai mảnh cả người lẫn ngựa. Đây là một tràng chiến đấu chính diện giữa bộ binh và kỵ binh, quá trình cực kỳ tàn nhẫn.
Kỵ binh Vương Trạng Nguyên tan rã là điều khỏi phải nghĩ cũng biết, vốn đã bị phòng ngự quân Hán đánh tới sứt đầu mẻ trán, sĩ khí suy sụp, lại đối mặt với trọng giáp Cuồng Đồ thiên hạ trí nhuệ, bọn họ đã sợ hãi tới tim mật muốn nát rồi. Có lẽ, cái bọn họ sợ hãi không phải là mạch đao của trọng giáp Cuồng Đồ, mà là sợ hãi sát khí của sự trầm mặc băng lãnh phát tán từ trên người bọn hắn.
Giết người trong trầm mặc, nện bước trong trầm mặc.
Vương Trạng Nguyên chém chết ba gã trọng giáp Cuồng Đồ, áo giáp trước ngực hắn cũng bị một gã Cuồng Đồ một đao bổ ra, vết thương thật lớn nhìn mà ghê người, suối máu ồ ạt trào ra. Một đao kia nếu sâu thêm hai phân, hắn đã bị rạch mở ngực bể bụng rồi! Vương Trạng Nguyên kéo xuống vạt áo qua loa bó lại vết thương sau đó tiếp tục vung đao chiến đấu, hắn như kẻ điên, không người nào chắn được, lại khó có thể ngăn cơn sóng dữ. Hắn không sợ chết, hắn chỉ không thể chấp nhận thất bại.
Kỵ binh bắt đầu tan tác rời rạc, càng lúc càng mở rộng, mấy chục thân binh che chở cho Vương Trạng Nguyên mở một đường máu lui lại. Vương Trạng Nguyên không cam lòng, mấy lần hắn quay người giết về đều bị đám thân binh gắt gao ngăn lại.
- Tướng quân! Xin hãy giữ lại núi xanh! Vẫn nên rút lui đi, còn có tướng quân, sớm muộn gì cũng có ngày rửa hận báo thù! Tướng quân! Đi thôi!
Đội trưởng thân binh của hắn lôi kéo dây cương chiến mã hắn, khóc lóc cầu xin.
Vương Trạng Nguyên đảo mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là kỵ binh Chu quân đào thoát, tan tác đến mức này, dù có là thần tiên cũng khó vãn hồi. Hắn thở dài một tiếng, xoay người nhìn về phía tòa lều lớn di động đại biểu cho quyền lực tối cao kia, cái lều lớn có thể bất cứ lúc nào rút khỏi hiện trường lại đồ sộ như núi. Trên bình đài của lều lớn, có một người đang đứng chắp tay, trầm ổn tựa núi xa. Người đó chính là Hán Vương Lưu Lăng? Vương Trạng Nguyên thầm thở dài, mới đây thôi, hắn đã giết tới phạm vi năm mươi mét ngoài lều lớn, lại khó có thể tiến lên thêm một bước. Hắn hận, hận mình không có tài cưỡi ngựa bắn cung, nếu không trong khoảng cách đó liền có thể dễ dàng ám sát Lưu Lăng! Chỉ cần Lưu Lăng chết đi, bại cục hôm nay lập tức sẽ được xoay chuyển.
- Ai giỏi cưỡi ngựa bắn cung, bắn tên Lưu Lăng đó một mũi tên cho ta!
Vương Trạng Nguyên quát ầm lên.
Đội trưởng thân binh của hắn khẩn cầu: - Tướng quân, đi nhanh thôi! Xa như vậy, cho dù tên bắn qua được cũng không có khả năng làm tổn thương Lưu Lăng! Trừ phi có người kéo được cung cứng trên ba thạch, những cung tiễn bình thường đều không có tác dụng!
Lúc này trọng giáp Cuồng Đồ đã phong kín chiến trận, hắn còn muốn xoay người giết trở về đã là khó hơn lên trời. Vị trí của hắn hiện giờ cách lều lớn chừng hai trăm ba mươi bước, khoảng cách này, mũi tên lông vũ đều không có ý nghĩa. Vương Trạng Nguyên biết rõ điểm này, nhưng không tài nào cam lòng. Trong lúc hắn ảo não, bỗng nhiên thấy tên nam tử đứng trên bình đài lều lớn phất phất tay, lập tức có người đem tới một cây cung sừng trâu lớn giao cho nam tử áo bào gấm đó. Liền thấy người nọ rút tiễn ra từ trong bầu tên, cài lên cung, hai tay kéo ra, cung như trăng tròn!
Vút!
Một mũi tên xé trời mà đến!
Hai trăm ba mươi bước, Hán Vương đêm kéo cung.
Phập! Một cây chùy phá giáp hung hăng xuyên vào hõm vai của Vương Trạng Nguyên, lại chui ra từ sau lưng hắn! Vương Trạng Nguyên hét thảm một tiếng từ trên lưng ngựa rơi xuống, chân còn treo trên bàn đạp không rút ra được, mà con chiến mã đó lại bị kinh hãi vung ra bốn vó chạy như điên ra ngoài. Chiến mã kéo theo Vương Trạng Nguyên đang bị trọng thương chạy điên cuồng, nhóm thân binh kịp phản ứng rít gào lên cuống cuồng đuổi theo. Mà xa xa, Lưu Lăng dùng một mũi tên bắn Vương Trạng Nguyên ngã ngựa lại khẽ lắc đầu, dường như không chút vừa lòng với mũi tên của mình.
Chiến mã lôi kéo Vương Trạng Nguyên chạy loạn, sau khi chạy ra mấy trăm mét mới bị thân binh phía sau đuổi theo giữ chặt. Chờ khi đám thân binh cứu được Vương Trạng Nguyên, hắn đã trong tình trạng hôn mê hấp hối. Vài thân binh hợp lực nâng Vương Trạng Nguyên lên một con chiến mã, bọn họ che chở cho hắn xông ra ngoài loạn trận.
Mới chạy được không bao xa, một trận vó ngựa ầm ầm truyền đến, chỉ thấy từ xa một đội trọng giáp kỵ binh đuổi giết bại binh Chu quân hướng tới bên này. Những thân binh này hoảng sợ không dám giao chiến, chỉ biết cướp đường mà chạy.
Một đêm này, ánh lửa nung đỏ nửa bầu trời. Một đêm này, máu tanh nhuộm hồng cả đại địa. Kỵ binh Chu quân đến nhanh bại cũng mau, ai cũng không nghĩ tới lần này đánh bất ngờ, trên thực tế sớm đã hoàn toàn nằm trong kế hoạch của địch. Khi ngươi cho rằng mọi chuẩn bị của ngươi đã tỉ mỉ chu đáo, có lẽ kẻ thù cũng đang làm chuẩn bị, mà còn trọn vẹn hơn ngươi. Khi ngươi cho là mình tất thắng không thể nghi ngờ, kỳ thực, trong doanh trướng địch đã chuẩn bị sẵn rượu ngon mừng công rồi.
Thân binh Vương Trạng Nguyên dọc đường tụ tập bảy tám trăm tàn binh, bảo hộ Vương Trạng Nguyên đang trọng thương hôn mê một đường chạy loạn về hướng đông. May là nơi đây cách Trịnh Châu chỉ khoảng một trăm năm mươi dặm. Nếu như chạy bạt mạng, có thể chỉ mất một ngày là chạy về được Trịnh Châu rồi. Quân Hán nhiều bộ binh, hẳn là đuổi không kịp. Mặc dù quân Hán có một lượng kỵ binh nhẹ, nhưng không nhiều, chắc là không dám đuổi tới ngoài thành Trịnh Châu giết người đâu. Những tàn binh đó nghĩ không sai, quân Hán đích xác không có bao nhiêu kỵ binh nhẹ. Tu La doanh chỉ có ba nghìn trọng kỵ, mà binh mã Lạc Dương đều là bộ tốt, có thể đánh bại địch nhưng rất khó truy sát địch.
Thế nhưng, viện Giám sát có đề kỵ.
Tuy rằng đề kỵ Giám sát viện bên người Lưu Lăng chỉ có ba trăm, nhưng đều là quân tinh nhuệ! Lưu Lăng vốn không định giết chết Vương Trạng Nguyên trên chiến trường, sở dĩ bắn mũi tên kia, là do hắn nghe thấy Vương Trạng Nguyên ở ngoài hai trăm bước gào rú. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, không phải vì tiếc nuối mũi tên nọ của mình bắn không chết được Vương Trạng Nguyên, mà là sợ mình xuống tay quá nặng khiến Vương Trạng Nguyên không thể duy trì giữ mạng đến được ngoài thành Trịnh Châu! Nếu Lưu Lăng thật muốn giết hắn, hà tất ở ngoài hai trăm ba mươi bước bắn một mũi tên kia? Lúc Vương Trạng Nguyên hăng hái xung phong liều chết, chạy đến cách Lưu Lăng chỉ có năm mươi mét! Khoảng cách này, với tiễn pháp của Lưu Lăng, lấy mạng hắn chỉ như lấy đồ trong túi.
Cái Lưu Lăng muốn chính là đuổi giết Vương Trạng Nguyên đến dưới tường thành Trịnh Châu, như vậy mới có thể khiến cho quân địch ở Trịnh Châu kinh sợ! Hắn muốn khiến cho Chu quân sợ hãi mà không dám dễ dàng ra khỏi thành cùng quân Hán giao chiến, bởi vì, mục tiêu của hắn vẫn là phương Bắc! Hắn muốn dẫn binh hướng Bắc, dã chiến kích bại Bùi Chiến, không thể để cho quân coi giữ Trịnh Châu và Khai Phong quấy nhiễu đường lui của mình được!
Ba trăm đề kỵ truy đuổi sát sau tàn binh Chu quân, lúc mặt trời lặn vào ngày thứ hai, rốt cục đuổi bảy trăm tàn binh Chu quân đến ngoài thành Trịnh Châu.
Sau khi nhanh chóng đánh tan bảy trăm tàn binh, đề kỵ bắt giữ được Vương Trạng Nguyên, sau đó ở ngay trước mặt quân Chu thủ thành chém lìa đầu lâu của hắn, tiếp đó băm vằm! Giết Vương Trạng Nguyên xong, thủ lĩnh đề kỵ lấy từ trong ngực ra một tấm chiến kỳ màu đỏ rực, đại kỳ đón gió mở tung ra, giương cao chữ LƯU, ngang nhiên mà đi.
Khi bọn lính Chu tập kết xong từ trong thành Trịnh Châu xông ra, đề kỵ đã biến mất tăm tích. Trên thi thể Vương Trạng Nguyên, quân Hán dùng máu viết năm chữ. "Gậy ông đập lưng ông".
Ngày thứ ba truyền đến tin tức, chín nghìn hàng binh Tật Tự doanh Chu quân, toàn bộ bị trảm thủ.

Bình Luận

0 Thảo luận