LẬP KẾ HOẠCH
Lưu Lăng đặc biệt cho đầy tớ đem nồi sắt đặt trên lò lửa, đã đến tháng chín, buổi tối thời tiết đã không còn nóng lắm. Cửa sổ đều mở, gió đêm thổi vào thư phòng, đem mùi thịt hầm thổi lan tỏa ra, một nồi thịt lớn hầm trên lò lửa, hơi nóng bay lên mùi thơm lan tỏa.
Đưa một miếng thịt vào miệng, miếng thịt rất lớn, nhưng khi nhai không hề tốn sức, màu sắc hồng hào, thịt mỡ không ngán, thịt nạc không sơ, vào miệng mùi hương tỏa ra tứ phía, khí nóng hôi hổi cùng với thơm phức theo cổ họng đi vào dạ dày, miệng vẫn còn dư hương. Lại nhấp một ngụm rượu cổ với bí quyết gia truyền, cảm giác đó quả thực có thể nói như tiên phàm thoát tục. Mấy người khi mới bắt đầu ăn còn rất chậm, không khí cũng khá trầm lắng, nhưng sự thoải mái của Lưu Lăng đã ảnh hưởng đến bọn họ, tốc độ ăn uống của mấy người càng lúc càng nhanh, đến cuối đã có ý so đấu, mỗi người một đôi đũa tranh nhau thịt trong nồi sắt.
Đồ ăn kèm là đặc biệt làm để kết hợp với thịt hầm trong nồi sắt, đều là vị thanh đạm, phối hợp với mùi vị ngào ngạt của món thịt hầm, càng lộ vẻ ngon khó cưỡng.
Cho đến khi cạn hết bình rượu, mấy người cũng cơ bản ăn no rồi. Lưu Lăng nhấp một ngụm rượu, nhìn lướt qua một lượt những người ở bàn. Triệu Nhị và Hoa Linh tuy là võ tướng ăn rất nhiều, nhưng ăn nhiệt tình hẳn đã no, nhưng Chu Diên Công, một người trông hào hoa phong nhã gió có thể thổi ngã, vẫn đang nhét từng miếng thịt vào miệng, nước thịt chảy từ khóe miệng y xuống mà y cũng không hay biết, đến cả vạt áo ngực đều loang một vết dầu mỡ lớn, chẳng giống bộ dạng của một tên quan nhị phẩm của triều đình.
Triệu Nhị và Hoa Linh nhìn thấy cũng có chút ngây người, mấy người họ không phải lần đầu nhìn thấy Chu Diên Công ăn thịt, nhưng lần nào cũng chấn động như vậy. Chu Diên Công không uống được rượu, cũng không ham mê cái gì, nhưng đặc biệt nghiện ăn thịt.
- Chu đại nhân, bụng của ngài được làm từ cái gì vậy? Làm sao có thể chứa được nhiều thứ như vậy!
Triệu Nhị nhếch miệng nói.
Chu Diên Công lau mỡ trên miệng nói:
- Đừng gọi ta là Chu đại nhân, nghe xa lạ lắm. Ta giống như mọi người, chẳng qua cũng chỉ là trung khuyển nhĩ dưới cửa Vương gia. Ta không có dao giết người như hai vị tướng quân, nhưng trong đầu Chu mỗ là những độc kế, khi giết người cũng không thua hai vị, cho nên Chu mỗ cũng được coi là nửa võ nhân, võ nhân, làm gì có ai không ăn thịt đâu?
Hoa Linh cười nói:
- Ngài là nửa võ nhân, tôi lại là cả một võ nhân, sao lại không ăn được nhiều bằng ngài?
Chu Diên Công nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng, từ từ thưởng thức một phen cười nói:
- Điều này không giống nhau, hai vị là võ nhân giỏi chiến đấu, nhưng ta là võ nhân giỏi ăn, một nửa, đủ để hơn hai vị rồi.
- Không sợ quyền và chân của võ phu, chỉ sợ miệng của văn nhân.
Triệu Nhị thở dài:
- Quả nhiên lợi hại!
Lưu Lăng cười nhìn ba người nói chuyện, lông mày cũng có nét cười. Đặc biệt là khi nghe thấy Chu Diên Công nói mình là một con trung khuyển dưới cửa của Vương gia, trong lòng hắn rất vui. Đến thời này, có được sự thân tình quý giá này, cũng có được tình cảm chân thành tha thiết cảm động lòng người, còn có được nhiều đầy tớ trung thành với mình như vậy, ông trời đúng là ban phước lớn cho mình.
Chỉ có điều hiện tại, mối thân tình đã từng quan trọng nhất, quan tâm nhất với mình mà mình luôn thề sống chết giữ gìn, dường như dần nhạt đi, càng lúc càng xa, nhưng Lưu Lăng sẽ không từ bỏ, hắn muốn dùng cách riêng của mình để kéo chút tình cảm này quay trở lại. Nếu như thực sự không thể kéo nó quay trở lại thì sao? Lưu Lăng cười cười, trong lòng sớm đã có tính toán.
Ăn uống no nê, Chu Diên Công thoải mái ợ một cái, bộ dạng tựa vào ghế của y trông có vẻ không cung kính, nhưng trong thư phòng đều là những thuộc hạ thân cận nhất của Lưu Lăng, cũng không ai so đo những chuyện nhỏ nhặt này.
- Vương gia, thuộc hạ còn có một thỉnh cầu, xin Vương gia phải đáp ứng.
Chu Diên Công lau sạch sẽ miệng, ưỡn bụng ngồi thoải mái một chút.
- Nói ra xem nào, chỉ cần bản vương có thể làm được, quyết sẽ không nhỏ nhặt.
Lưu Lăng cười nói.
Chu Diên Công đi lên phía trước đập đập nói:
- Cái này, cổ nhân thật không lừa ta, sau khi ăn no ấm bụng quả nhiên là dâm tâm nảy mầm, Vương gia có thể thưởng cho ta một thiếu nữ đậu khấu ?
Đậu khấu là một cây họ gừng, hay được dùng ẩn dụ để ví như người thiếu nữ độ tuổi 13-14. Phép ẩn dụ này có xuất xứ từ bài thơ "Tặng lúc chia tay (I)" của nhà thơ Đỗ Mục.
"Tuổi độ mười ba dáng mảnh mai,
Như hoa đậu khấu mới giêng hai."
Câu trả lời của Lưu Lăng là đạp Chu Diên Công từ trên ghế xuống, cười mắng:
- Được, trước kia Thông thủ Ứng Châu Lưu Mậu còn nói, Phan Kim Liên của phủ ta suốt ngày muốn về Thái Nguyên, hỏi nàng ta vì sao, nàng ta nói thực ra là nhớ Chu Diên Công, cũng không biết cái tên ngốc đó không biết có biết chăm sóc bản thân, muốn quay về hầu hạ cuộc sống của Chu đại nhân, ngươi thấy được không?
Chu Diên Công bò dậy đoan chính đứng lên làm động tác chào đón với Lưu Lăng:
- Xin Vương gia tác thành!
Lưu Lăng kinh ngạc nói:
- Ngươi thực sự bằng lòng?
Chu Diên Công nghiêm túc nói:
- Phan cô nương tuy rằng dung mạo xấu xí một chút, lời nói và hành động hơi thô bỉ, nhưng đối đãi với người thành khẩn, trong lòng chân thành. Vả lại thuộc hạ cũng đã được thử tay nghề đầu bếp của Phan cô nương, cũng lên bàn được. Hơn nữa, Kim Liên cô nương võ nghệ xuất chúng, nếu theo bên cạnh còn được không một vệ sỹ hộ vệ. Tay nghề làm bếp không tệ, tâm địa chân thành, nếu như thực sự theo thuộc hạ thì đến cả tiền thuê nữ đầu bếp cũng được dư rồi, một công bốn việc, thuộc hạ hà cớ sao mà không làm chứ?
Lưu Lăng tinh nhanh nắm bắt được ánh mắt ranh mãnh của Chu Diên Công, bỗng chốc bị y trêu chọc:
- Được, nếu ngươi đã thành khẩn như vậy, ta sẽ tác thành cho hai người vậy. Nghĩ đến nếu như hai ngươi thực sự kết hợp cùng nhau, một văn một võ cũng là thêm sức mạnh, chắc chắn trở thành một đoạn giai thoại, bản vương sẽ nối sợi tơ hồng này!
Triệu Nhị và Hoa Linh cùng đứng lên chúc:
- Chúc mừng Chu đại nhân hỷ kết lương duyên! Chúng tôi rất hâm mộ, cực kỳ đố kỵ.
Chu Diên Công liền vội vàng khoát tay nói:
- Đừng đừng đừng, nếu đố kỵ hâm mộ, ta đem lương duyên này nhường cho hai người các ngươi được không?
Triệu Nhị nói:
- Chu đại nhân sao lại có thể nói ra những lời này, phú quý không đổi vợ, Chu đại nhân phải tự trọng ạ!
Vài lời đùa vui của mọi người khiến không khí lại hòa hoãn không ít, không khí thoải mái lại bắt đầu quanh quẩn ở cái thư phòng không lớn này. Chỉ có điều cái mà không ai nghĩ đến là câu nói đùa này vài năm sau không ngờ đã trở thành sự thật. Chu Diên Công gầy teo ẽo ợt không ngờ lại lấy nàng Phan Kim Liên to to thô thô kia, hơn nữa lại còn can tâm tình nguyện, hai người tương thân tương ái. Đương nhiên đây là chuyện sau rồi.
Cười đủ rồi, mấy người họ trầm mặc xuống nhìn nhau, đều nhìn thấy sự niềm nở trong đôi mắt của nhau. Đúng rồi, chỉ có làm việc dưới tay của Vương gia, mới có thể "không kiêng nể gì" như vậy.
Thu lại nét tươi cười, Chu Diên Công lại nghiêm túc.
- Vương gia, thực sự chỉ có thể tránh lui sao?
Chu Diên Công nghiêm túc hỏi.
Lưu Lăng rất nghiêm túc gật gật đầu:
- Các ngươi hẳn là đều hiểu quá khứ của bản vương, sinh ra ở đế vương gia, nhìn như vinh quang tôn quý nhưng kỳ thực thì vô vị. Không có tình thân nồng hậu của người bình thường, chỉ có sự lạnh lùng đối đầu với nhau. Tuổi nhỏ của bản vương yếu ớt nhiều bệnh, sau đó lại vào nhà giam, chỉ có Bệ hạ mới đối với ta như huynh đệ. Chút ân tình này bản vương không thể không báo. Tử Cố, tâm nguyện của ngươi ta hiểu, nhưng chuyện này đừng nhắc đến nữa, phàm là còn một con đường có thể xoay chuyển, ta đều không từ bỏ.
- Nếu không còn con đường xoay chuyển?
Chu Diên Công truy vấn.
Lưu Lăng cười khổ sở nói:
- Tử Cố sao lại ép ta vội thế?
Chu Diên Công nói:
- Không phải thuộc hạ ép Vương gia vội vàng, thực ra là nhất định phải biết tâm ý của Vương gia. Phải biết rằng đến bây giờ không phải là chuyện của một mình Vương gia, thuộc hạ, Triệu tướng quân, Hoa tướng quân, vẫn còn rất nhiều người cùng buộc với Vương gia, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Thuộc hạ nói câu thất lễ, cứ coi như không tính cho Vương gia, cũng phải tính cho cá nhân thuộc hạ vinh nhục sinh tử, thuộc hạ không thể không hỏi cho rõ ràng, mới có thể vì Vương gia bày mưu tính kế.
Lưu Lăng nghiêm nét mặt nói:
- Ta biết rồi, có Tử Cố dạy ta, ta quyết sẽ không lầm đâu! Chỉ có điều, chuyện mưu nghịch này ta nói gì cũng không làm được, nếu đến lúc không thể lui được nữa, cùng lắm thì bản vương tự trói ở trước mặt Bệ hạ, nghĩ đến công lao trước kia, lẽ nào Bệ hạ thực sự không thể dung tha cho ta?
Chu Diên Công nghe Lưu Lăng nói xong, vụt một chút đứng lên vái chào:
- Chu Diên Công vô tài vô đức không được trọng dụng, không thể bày mưu tính kế cho Vương gia được rồi. Từ biệt ở đây, từ này Vương gia đi đường rộng, Chu Diên Công cẩn thận đi cầu độc mộc, không có gì liên quan nữa.
Nói xong, y xoay người rời đi. Triệu Nhị và Hoa Linh vội vàng kéo y lại khuyên giải. Lưu Lăng cười ha hả liếc mắt nhìn Chu Diên Công, hẳn có thâm ý.
- Tử Cố, ở lại đi.
Lưu Lăng giọng điệu chân thành nói.
Chu Diên Công phất tay áo nói:
- Vương gia nếu không tin ta, ta ở lại còn có ích gì?
Lưu Lăng cố ý nói:
- Tử Cố sao lại nói như vậy?
Chu Diên Công hỏi:
- Vừa rồi vương gia vừa nói, nhưng đó là lời tâm huyết chứ?
Lưu Lăng giả dối cười nói:
- Nếu ta không nói như vậy, Tử Cố lại muốn khuyên ta mưu phản!
Chu Diên Công sửng sốt, lập tức cười khổ sở nói:
- Nếu Vương gia thực sự luyến tiếc chút "thân tình" của đế vương gia, thuộc hạ chỉ có thể lui mà cầu lần sau, nói cho Vương gia một chủ ý quèn.
Lưu Lăng nghiêm nét mặt nói:
- Xin lắng tai nghe.
Chu Diên Công nói với Triệu Nhị:
- Làm phiền tướng quân lấy bản đồ đến.
Triệu Nhị đứng dậy, tìm bản đồ đến rải trên mặt đất. Chu Diên Công ngồi xổm bên bản đồ chỉ vào khu vực phía đông bắc của U Châu nói:
- Nơi này là biên giới của Bột Hải quốc, Khiết Đan Da Luật Hùng Cơ mơ ước đã lâu, sớm muộn gì cũng thảo phạt xuất binh, Bột Hải quốc này mặc dù là vùng đất lạnh giá, nhưng hoang vắng, nếu Vương gia có thể dẫn nhất quân, không cần nhiều, chỉ cần ba vạn nhân mã vượt qua U Châu thẳng đến nơi đó, thừa dịp Bột Hải quốc nội loạn tất nhiên có thể giành được một phần thiên địa đó.
Hoa Linh nói:
- U Châu nằm phân cách ở giữa, mười vạn Cung Trướng quân Đại Liêu đóng ở nơi này, nếu muốn vượt qua U Châu thì đúng là khó như lên trời.
Chu Diên Công nói:
- Vẫn còn có một đường nữa, (y giở bản đồ trên tay ra chỉ nói), Vương gia dẫn quân đi theo hướng Tây, từ biên cảnh Tây An tiến vào thảo nguyên. Hiện giờ người Đảng Hạng và người Khiết Đan đã trở thành kẻ đại thù sinh tử, đồng cỏ ngàn dặm giữa hai nước đã trở thành nơi vô chủ. Vương gia có thể mang theo kỵ binh tiến vào thảo nguyên rồi đi về hướng Tây, Tây Vực nhiều tiểu quốc, mấy vạn nhân khẩu là có thể xưng quốc, tiêu diệt một nước nhỏ rồi tự lập như vậy, cũng là một đường ra.
Triệu Nhị nói:
- Như thế rất khả thi, , chỉ có điều chúng ta không quen với địa lý Tây Vực, chỉ sợ...
Thấy Lưu Lăng không xen vào chỉ mỉm cười, Chu Diên Công nói:
- Vương gia có dự tính gì không?
Lưu Lăng không nói lời nào, chỉ đưa tay chỉ một điểm trên bản đồ.
Theo điểm mà Lưu Lăng chỉ, ba người tập trung nhìn vào đó, chỉ nhìn vào vị trí nơi mà Lưu Lăng chỉ trên bản đồ, một ngọn núi lớn hùng vĩ, kéo dài vô biên.
Thái Hành!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở đó, như thoáng có điều suy nghĩ.
Chỉ có điều mà mọi người chưa nghĩ đến đó là, Lưu Lăng cố chấp muốn duy trì mối thân tình kia không đành lòng trở mặt với nhị ca của hắn, cho nên mới chọn lui vào Thái Hành Sơn tự bảo vệ mình. Nhưng thế sự biến hóa quá nhanh, kế hoạch này còn chưa kịp thực hành, một ngày sau đã xảy ra một việc lớn đối với Bắc Hán mà nói đúng là long trời lở đất, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của mọi người
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận