Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 281: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
CHUYỆN QUAN TRỌNG HƠN
- Mau đi xem đội ngũ đang hiệp trợ chúng ta đó là của ai!
Thấy binh mã Tả Úy Vệ bị nhánh kỵ binh nhân số không nhiều kia mạnh mẽ xung kích liền loạn cả lên, Tiêu Phá Quân thừa cơ chỉ huy nhân mã xông lên ép lui Tả Úy Vệ. Một bên điều binh khiển tướng, Tiêu Phá Quân không quên hỏi là lộ hào kiệt nào bất ngờ đánh tới trợ giúp mình.
Không bao lâu sau, thân binh trở về bẩm báo: - Báo Đại soái, nhánh quân đó không có giương cờ, nhìn không rõ là nhân mã phương nào. Nhưng chi kỵ binh này vừa xung phong liều chết vừa hô to tên Lê Viễn Triều Hắc Kỳ quân, vậy hẳn là Lê Viễn Triều tướng quân đã trở lại!
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Tiêu Phá Quân lập tức trầm xuống!
Lê Viễn Triều, ngươi còn có mặt mũi quay trở về! Tiêu Phá Quân hung hăng mắng thầm một câu. Nếu không phải kẻ nhu nhược này, Hắc Kỳ quân cũng không rơi vào hoàn cảnh chưa kịp đánh hạ thành đã phải cùng quan quân triều đình đại quyết chiến. Chẳng sợ gã bảo vệ núi Thanh Phong chỉ được năm ngày, không, ba ngày thôi, Giáng Châu đã có thể công phá rồi. Lui mười ngàn bước mà nói, dù thủ không được núi Thanh Phong, thì cũng có thể mau chóng trở lại thông báo tin tức chứ, nhưng ngươi con mẹ nó không ngờ lại chạy tới sông Đại Thương tìm Trình Kiệt nương tựa, ngươi tưởng lão tử không biết ngươi có cái tâm gì à?
Nghĩ đến đây, tâm tình Tiêu Phá Quân vừa mới khá lên chút lập tức âm trầm xuống.
- Người tới, mang theo đao của bản soái, tới cắt đầu thằng nhãi Lê Viễn Triều mang về đây cho ta!
Hắn rút đao thép từ bên hông xuống, hất tay ném cho thân binh của mình. Thân binh kia cũng dứt khoát, cầm đao xoay người rời đi. Mới đi chưa được hai bước đã bị người kéo về, quay đầu nhìn thì thấy là Trưởng sử đại nhân.
Tống Hoài Nhân giữ chặt lấy gã thân binh, quay đầu lớn tiếng hô về hướng Tiêu Phá Quân: - Đại soái không thể!
Y lệnh thân binh kia không cần đi giết Lê Viễn Triều, rồi bước nhanh tới chỗ Tiêu Phá Quân và nói: - Đại soái, lúc này vạn lần không thể giết Lê tướng quân!
Tiêu Phá Quân cả giận nói: - Ta vì sao không thể giết kẻ yếu đuối lâm trận bỏ chạy này! Nếu không tại hắn, Hắc Kỳ quân ta bây giờ đã vào trong thành Giáng Châu rồi, làm gì phải rơi vào cảnh quyết chiến cùng Tả Úy Vệ! Kẻ này không giết, đạo lý ở đâu!
Tống Hoài Nhân nhỏ giọng nói: - Đại soái, Lê Viễn Triều tuy rằng phạm phải tội chết, nhưng lúc này đã gấp rút trở về cứu viện, có dũng khí suất lĩnh một nghìn kỵ binh tấn công đại quân Tá Úy Vệ, bởi vậy có thể thấy trong lòng hắn vẫn có Hắc Kỳ quân. Hơn nữa, hắn hung hãn xung phong không sợ chết, là vì muốn chuộc lại tội lỗi thất thủ trận núi Thanh Phong. Còn nữa, hiện tại quân ta sĩ khí đê mê, nhờ có Lê Viễn Triều suất quân tấn công Tả Úy Vệ mới vãn hồi được cục diện, vất vả lắm mới nâng dậy sĩ khí, nếu lúc này lâm trận chém đại tướng, sẽ làm tổn hại đến quân tâm!
Mi Viễn cũng nói: - Đại soái, Lê Viễn Triều xưa nay sợ chết, vì sao bây giờ chẳng hề sợ hãi mà xông lên công kích Tả Úy Vệ. Thuộc hạ nghĩ trong lòng hắn cũng rõ ràng, rời khỏi Hắc Kỳ quân hắn hai bàn tay trắng. Vả lại, rời khỏi sự che chở của Hắc Kỳ quân, cái chết đến với hắn càng nhanh hơn! Đằng nào cũng là chết, hắn tình nguyện chiến tử vì Hắc Kỳ quân! Người như vậy, nếu Đại soái giết hắn, e rằng sẽ rét lạnh lòng của tướng sĩ Hắc Kỳ quân.
Y cùng với Tống Hoài Nhân đồng thời khom người nói: - Chúng thuộc hạ suy nghĩ vì Đại soái, Lê tướng quân không thể giết!
Kỳ thực khi Tiêu Phá Quân nghe Mi Viễn nói một câu "Lê Viễn Triều tình nguyện chiến tử vì Hắc Kỳ quân" thì lòng hắn đã mềm nhũn. Dù sao Lê Viễn Triều cũng là người theo hắn giương cờ tạo phản sớm nhất, đồng sinh cộng tử bốn năm, cảm tình giữa đôi bên tất nhiên có. Nếu không vì bị Lê Viễn Triều chọc cho giận điên lên, hắn cũng không nỡ nhẫn tâm hạ sát thủ với đồng chí lâu năm.
- Ôi! Các ngươi, thật tức chết ta!
Tiêu Phá Quân đập mạnh lên chân, xoay người không thèm để ý tới hai người bọn họ. Mi Viễn liếc mắt ra ý với Tống Hoài Nhân, Tống Hoài Nhân lập tức nói: - Người đâu, phái một đội ngũ qua đó tiếp ứng Lê tướng quân!
Thủ lĩnh thân binh có quen biết với Lê Viễn Triều, vốn không đành lòng ra tay với gã, chỉ có điều ngại mệnh lệnh Tiêu Phá Quân không dám cãi lời, mới bèn cầm lấy đao đi giết người. Giờ thấy Đại soái đã bị Trưởng sử và Tham quân đại nhân thuyết phục, hắn lập tức hét to một tiếng, mang theo hơn ngàn người chém giết tới chỗ của Lê Viễn Triều. Lúc này Hắc Kỳ quân ồ ạt phản công, Tả Úy Vệ bị Lê Viễn Triều xung kích trở nên có phần rối loạn, đứng không vững nữa, bị Hắc Kỳ quân từng bước đánh lui.
Thời điểm này Lê Viễn Triều thực sự đã chém giết đến dũng khí tuôn trào. Có kỵ binh tinh nhuệ của Đại Hán làm bảo tiêu, hai bên sườn và sau lưng đều được bảo vệ, gã thỏa thuê chém giết không chút e dè. Đã lâu rồi không được sướng khoái hả hê như này, đã lâu rồi không quên lãng cái chết mà xung phong tiến bước. Cái ý chí quên cả sống chết liều mình chiến đấu của mấy năm về trước khi mới giương cờ khởi nghĩa trong thoáng chốc một lần nữa ùa về trong con người gã, bộc phát ra chiến lực gấp đôi, lần đầu tiên gã cảm thấy mình chân chính là một Đại tướng quân uy phong lẫm liệt.
- Không thể xông lên phía trước nữa!
Thân binh theo bên cạnh gã thấp giọng nhắc nhở.
Lê Viễn Triều theo bản năng muốn răn dạy y, nhưng khi trông thấy ánh mắt lạnh lẽo như băng tảng kia gã bỗng nhiên tỉnh ngộ! Ánh mắt gã lơ đãng thoáng nhìn, vừa lúc thấy thân binh kia tay nắm lấy hoành đao, mũi đao chĩa về hướng mình. Trái tim trong lồng ngực Lê Viễn Triều thình thịch một cái, gã lập tức giả vờ giả vịt lớn tiếng hạ lệnh: - Vòng về, cứu viện trung quân, bảo hộ Đại soái!
Thấy Lê Viễn Triều biết điều phối hợp, thân binh kia hơi buông lỏng đao ra.
Cảm nhận được sát khí của đối phương nhạt dần, Lê Viễn Triều âm thầm lau mồ hôi lạnh. Nguy hiểm thật, trong lúc đắc ý khiến mình nhất thời quên đi thân phận hiện giờ. Nếu vừa rồi mình không kịp thời tỉnh ngộ, chỉ sợ thân binh kia sẽ không chút do dự mà một đao làm thịt mình rồi. Nhờ vào hành động hy sinh chết trận vĩ đại của mình, thân binh này muốn tiếp cận Tiêu Phá Quân hẳn không khó. Lê Viễn Triều bất chợt phát hiện, tình hình đến bước này rồi, tác dụng của mình dần mất đi. Chẳng quản mình sống hay chết, những kỵ binh quân Hán này cuối cùng vẫn sẽ tiếp cận Tiêu Phá Quân.
Thầm nói một tiếng nguy hiểm thật, Lê Viễn Triều thúc ngựa trở về trung quân Hắc Kỳ quân.
Ở bên người và phía sau gã, tinh binh Hán kỵ vẫn như cũ trung với cương vị công tác chăm chú cẩn thận che chở gã. Thoạt nhìn thật giống như thân binh của gã hết sức trung thành và tận tâm, chỉ có Lê Viễn Triều mới biết rõ, lưỡi đao của những Hán kỵ tinh giáp này, nhắm vào gã so với nhắm vào binh sĩ Tả Úy Vệ hoàn toàn không có gì khác nhau.
Thấy phía trước có một đội nhân mã nghênh đón mình, ngọn đại kỳ đen đón gió phấp phới khiến tâm thần Lê Viễn Triều có hơi hoảng hốt. Lúc này trong lòng gã bỗng nảy ra một ý niệm, bằng vào công lao của hôm nay, có lẽ đủ để xóa đi tội lỗi thất thủ núi Thanh Phong? Như vậy mình có nên thật sự trở lại bên người Đại soái không? Chỉ cần mình hô lớn một tiếng, đội quân Hán này bị bại lộ sẽ lập tức trở thành mục tiêu chung của cả hai bên Hắc Kỳ quân và Tả Úy Vệ, dầu cho một nghìn kỵ binh này có thiện chiến tới đâu chăng nữa, cũng sẽ lập tức bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị Lê Viễn Triều bác bỏ, bởi vì gã biết, nếu quân Hán bị bại lộ, tương đương gã không còn con đường sống. Gã chỉ là muốn được sống sót mà thôi, bất kể là ở núi Thanh Phong lâm trận bỏ chạy, hay là đầu hàng quân Hán tại sông Đại Thương, mục đích của gã đều rất đơn giản, chỉ là vì sống sót.
Người nghênh đón gã là người gã quen biết, chính là thủ lĩnh thân binh Tiêu Phá Quân - Mã Vũ, người này trước đây là một tên đồ tể, nhưng khi còn bé từng được một vị đạo nhân vân du chỉ dạy vài ngày, là một trong những hảo thủ ít ỏi trong Hắc Kỳ quân. Vả lại người này một lòng trung thành và tận tâm đối với Tiêu Phá Quân, xem như là một kẻ trung thành nhất dưới trướng Tiêu Phá Quân. Đối mặt với nụ cười ấm áp hiếm hoi trên gương mặt lạnh băng của Mã Vũ, Lê Viễn Triều thật sự chột dạ. Cũng may vừa rồi chém giết khiến trên mặt gã dây đầy máu, lại thêm mệt nhọc, Mã Vũ không nhìn ra sự bối rối trên nét mặt gã, và sự áy náy lướt qua trong ánh mắt.
- Đại soái đang chờ ngươi.
Đó là câu nói đầu tiên của Mã Vũ, câu thứ hai là: - Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Khẳng định sẽ bị phạt đánh gậy, ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình ra tay.
Lòng Lê Viễn Triều ấm áp, nỗi áy náy càng nồng đượm.
- Ta làm mất mặt Hắc Kỳ quân, chết cũng không có gì tiếc. Chỉ là hổ thẹn với Đại soái, cho nên thà chết cũng không dám trở về gặp mặt Đại soái. Dầu cho ngươi có hành hình ta bằng gậy tới chết, ta cũng không trách ngươi đâu.
Lời nói của Lê Viễn Triều mang theo vài phần tình cảm chân thực, vì vậy mà Mã Vũ càng thêm có hảo cảm với gã. Theo Mã Vũ thấy, một người khó tránh phạm sai lầm. nhưng vào thời khắc mấu chốt có thể sửa sai chuộc lỗi, đó mới là một bằng hữu có thể tương giao. Trong khái niệm tư tưởng của hắn ta, giới định của đúng và sai vô cùng đơn giản. Đại soái nói đúng là đúng, nói sai là sai.
- Trưởng sử và Tham quân lên tiếng nói đỡ cho ngươi, ngươi không chết được đâu!
Mã Vũ phá lệ lớn tiếng cười, rất đôn hậu.
Khoảnh khắc Lê Viễn Triều gặp mặt Tiêu Phá Quân, không rõ là bởi chột dạ hay là thật tình biểu lộ, gã từ trên lưng ngựa nhảy xuống sau đó bước nhanh vài bước bổ nhào trên mặt đất phủ phục mà khóc: - Tội nhân Lê Viễn Triều, bái kiến Đại soái!
Tiêu Phá Quân một tay ấn đao, căm tức nhìn gã hỏi: - Ngươi còn biết mình là tội nhân? Vậy tự mình kết liễu đi, đỡ cho ta thấy chướng mắt!
Hắn phẫn nộ đầy mặt, ném yêu đao xuống, leng keng một tiếng rơi ở trước mặt Lê Viễn Triều.
Thân mình Lê Viễn Triều run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiêu Phá Quân một cái:
- Thuộc hạ biết nghiệp chướng nặng nề, khiến cho đại quân rơi vào hoàn cảnh bất lợi, dẫu muôn lần chết cũng không đủ chuộc tội. Lần này thuộc hạ trở về chính là muốn chuộc tội. Vốn định chết trận sa trường để báo đáp ân đức của Đại soái, nhưng không thể gặp lại Đại soái một lần lòng thật không cam, cho nên thuộc hạ quay trở về.
Gã từ từ nắm lấy thanh đao của Tiêu Phá Quân, cười khổ một tiếng: - Giờ đây gặp được Đại soái rồi, thuộc hạ cảm thấy rất mỹ mãn, đã đến lúc từ biệt Đại soái, chờ kiếp sau Lê Viễn Triều lại làm một tên binh tốt dưới trướng Đại soái lễ tạ ân đức của ngài, nguyện vì ngài máu chảy đầu rơi!
Gã mạnh mẽ rút đao ra, sau đó đưa lên cổ. Cùng lúc, thân binh quân Hán quỳ gối phía sau gã cũng lặng lẽ nắm chặt hoành đao bên thắt lưng, y cúi đầu, không ai nhìn ra được một tia tàn nhẫn chợt lóe lướt qua trong mắt y.
- Dừng tay!
Tiêu Phá Quân hét lớn một tiếng: - Đồ ngu xuẩn, giờ lại muốn chết à, phải chi lúc ở núi Thanh Phong ngươi có được dũng khí này, Hắc Kỳ quân ta hiện giờ nào phải gian nan như thế!
Hắn bước lên đạp Lê Viễn Triều một cước bay ra ngoài, thanh đao kia rơi leng keng trên mặt đất. Thân binh quân Hán kia dường như rất sợ hãi phủ phục trên mặt đất, thân hình không ngừng run rẩy, bàn tay nắm đao cũng lặng lẽ không chút dấu vết buông ra.
Lê Viễn Triều lau máu trên khóe miệng, cười khổ nói: - Bị Đại soái đá chết, thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện.
- Cút đến đây! Lão tử tự mình giết ngươi!
Tiêu Phá Quân làm bộ làm tịch hét lớn.
Lê Viễn Triều bò trở lại bên chân Tiêu Phá Quân, từ từ cầm lấy thanh đao trên mặt đất rồi chậm rãi nâng lên: - Được chết dưới đao Đại soái, thuộc hạ không còn gì tiếc nuối.
Gã bỗng ngẩng đầu, dường như trong giây lát nhớ tới chuyện gì đó: - Không tốt! Có một chuyện quan trọng hơn lại quên nói với Đại soái rồi, thật đáng chết đáng chết!
Tiêu Phá Quân cúi gập người kéo gã tới hỏi: - Chuyện gì, nói mau!
Lê Viễn Triều bị Tiêu Phá Quân níu lấy vạt áo trước, bỗng nhiên cười cười, vẻ mặt vô tội vô hại: - Chuyện quan trọng hơn, chính là, ta là tới... GIẾT NGƯƠI đấy!
Phập!
Đao của Tiêu Phá Quân đâm xuyên vào lồng ngực của Tiêu Phá Quân.
Gương mặt của Lê Viễn Triều dần dần trở nên dữ tợn, bàn tay nắm đao của gã vặn mạnh một cái, máu phun ra như suối nước bắn lên trên mặt gã, gã dữ tợn cười cười, nghiêng tai nghe ngóng, tựa hồ nghe được âm thanh trái tim Tiêu Phá Quân vỡ vụn.

Bình Luận

0 Thảo luận