NGƯƠI KIÊN TRÌ VÌ CÁI GÌ?
Hỏa khí, là thứ 'dựa dẫm' lớn nhất của Lưu Lăng ở thời đại này.
Oanh!
Bao thuốc nổ kia bay trên không trung vạch ra đường pa- ra- bôn rồi nổ trong không trung cách chỗ Ly Yêu Na Nhan đứng không xa. Một ánh lửa chói mắt nổ trên không trung giống như đóa hoa lửa nở trên không trung. Đó là hoa sen giết người và cũng là hoa sen màu máu.
Lúc Ly Yêu Na Nhan nhìn thấy vật kia bay về phía mình thì trong giây lát trong lòng hắn thấy trống rỗng. Toàn thân như sững sờ ở đó, sự sợ hãi trong nháy mắt đã lan tỏa khắp cơ thể hắn. Sau tiếng nổ lớn đó, trong làn khói đặc, Thắng Đồ Dã Hồ nhìn thấy Ly Yêu Na Nhan bị nổ bay ra cách đó mấy mét rồi ngã trên đất. Lấy tiếng nổ làm trung tâm, trong vòng phạm vi mười mấy mét cũng không nhìn thấy người đứng. Giống như một trang giấy trắng bị nhỏ mực lên, giống như ném một viên đá xuống mặt hồ nước đang yên lặng, giống như giẫm chân lên một đống tro tàn. Sau tiếng nổ đó, toàn thế giới như yên tĩnh trở lại.
Binh sĩ người Khiết Đan trên chiến trường đều bị dọa chết khiếp. Bọn họ nhìn thấy cảnh nổ đó, tiếng nổ vang từ trên trời giáng xuống, sau đó họ nhìn thấy đại tướng quân của mình bị trận nổ đó hất bay ra ngoài.
- Ly Yêu Na Nhan đã chết!
Thắng Đồ Dã Hồ mạnh mẽ giơ tay lên nói: - Giết!
Kỵ sĩ Tu La không hô giết giờ đây phát ra khí thế chấn động thiên địa. Bọn họ đồng loạt giơ tay lên, hô lớn: - Giết!
Nhìn thấy ánh lửa kia cháy bùng lên, Lưu Lăng một đao chém một binh sĩ Khiết Đan thành hai mảnh, ha ha cười lớn: - Ly Yêu Na Nhan đã chết! Giết!
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Bất kể là dân chúng hay binh sĩ quân Hán còn sót lại đều reo hò, điên cuồng xông về phía trước. Bọn họ giống như một đàn mãnh thú đến từ thời đại hồng hoang, lộ những nanh vuốt sắc nhọn máu tanh ra như muốn cắn nát tươm tất cả sinh linh dám cản bước chân của chúng. Binh sĩ quân Hán, bách tính thành Triệu Châu đều nhìn thấy màn lửa đó, đều nghe thấy tiếng nổ đó. Cùng với tiếng hét của Lưu Lăng, họ biết rằng chủ tướng của người Khiết Đan đã bị kỵ sĩ Tu La Doanh giết. Binh sĩ Khiết Đan cũng nhìn thấy, cũng nghe thấy, sau đó trong lòng họ dấy lên nỗi hoảng sợ ngập trời.
Đại tướng quân đã chết?
Đại tướng quân đã chết?
Binh sĩ Khiết Đan vốn đã chiếm ưu thế tuyệt đối, giờ đây bắt đầu loạn, quan chỉ huy cấp thấp và cấp trung cũng không thể giữ được bình tĩnh. Mặc dù họ đều không tin Ly Yêu Na Nhan lại bị đám lửa xuất hiện đột ngột kia giết chết nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại không thể ngăn cản nổi.
- Là thượng đế đang trừng phạt các ngươi!
Lưu Lăng ngửa mặt lên trời hô lớn một tiếng!
Người Khiết Đan hiểu được tiếng Hán lập tức bị tiếng hô dọa người đó của Lưu Lăng làm cho ngây dại.
Trên thảo nguyên thờ phụng ông trời, họ cho rằng sấm sét là do ông trời tức giận, cho rằng tia chớp là ông trời giáng xuống trừng phạt. Đây là một loại tín ngưỡng rất kiên định, là loại tín ngưỡng vô số năm, vô số người đều tin dùng. Thật ra lúc quân Hán dùng bao thuốc nổ hủy hoại công thành chùy thì người Khiết Đan đã bị sét từ trên trời giáng xuống làm cho sợ rồi. Nhưng số lượng bao thuốc nổ quá ít mà chỉ nổ ở một nơi thôi, những người Khiết Đan ở nơi khác mặc dù nghe thấy tiếng nổ, nhìn thấy ánh lửa nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì. Lưu Lăng nắm được điểm này nên mới hét lớn là do người Khiết Đan trêu tức ông trời, sau đó ông trời giáng hình phạt chém chết Ly Yêu Na Nhan.
- Là ông trời trừng phạt?
Là ông trời trừng phạt? Đại tướng quân chọc giận tới ông trời nên bị thần đánh chết rồi.
Nỗi sợ hại truyền đi trong binh sĩ Khiết Đan như ôn dịch, dần dần sắp chiếm lĩnh ý chí phấn đấu của binh sĩ Khiết Đan toàn thành. Họ giống như gặp ma quỷ vậy, bắt đầu chạy tán loạn, thậm chí có người trong lúc bối rối trực tiếp từ trên tường thành nhảy xuống. Tường thành cao mười mấy mét, người nhảy xuống cứ coi như may mắn không chết thì cũng ngã gãy chân. Người Khiết Đan bắt đầu tan tác diện rộng, bọn họ thuận theo thang mà trèo từ trên tường thành xuống, sau đó chạy về phía đại doanh như điên, còn có không ít binh sĩ Khiết Đan quỳ xuống khấu đầu, miệng lầm bầm nói xin ông trời bớt giận.
Chủ tướng chết trận, rắn mất đầu thì người Khiết Đan ngay lập tức đại loạn.
Binh sĩ Khiết Đan trên tường thành đã bắt đầu chạy tán loạn, người Khiết Đan ở bên ngoài trơ mắt nhìn Đại tướng quân bị lửa thiêu đốt thì càng sợ hãi hơn. Chạy tán loạn không kiềm chế được, mặc dù có tướng quân trói buộc nhưng phần lớn binh sĩ đều chọn chạy khỏi nơi đây. Chủ tướng đã chết, bọn họ chỉ có thể tháo chạy. Thắng Đồ Dã Hồ nhân cơ hội dẫn trọng kỵ binh Tu La Doanh truy sát binh sĩ Khiết Đan. Nhưng những binh sĩ đã không còn hồn phách và dũng khí, ngoài việc giao sau lưng mình cho kẻ địch để chạy trốn thì cũng không nghĩ đến việc khác. Bọn họ mất đi ý chí chiến đấu, họ hiện giờ chỉ muốn tháo chạy.
Dựa theo quy tắc mà bệ hạ Đại Liêu quốc- Da Luật Hùng Cơ định ra, nếu như chủ tướng chết trận thì không chỉ thân binh của chủ tướng đều phải chôn cùng mà những tướng quân trung cấp dưới nữa cũng phải chôn theo. Vì vậy, trong lúc Ly Yêu Na Nhan bị hất bay ra đã định trước kết cục chiến bại của người Khiết Đan rồi. Người Khiết Đan binh lực chiếm ưu thế tuyệt đối, rồi cứ như vậy bị chật vật đánh bại. Bọn họ đã cách thắng lợi có thể trong tầm tay rồi, chỉ kém một chút là công phá được thành Triệu Châu, chỉ kém một chút là có thể bắt được Hán Vương Lưu Lăng. Đáng tiếc, lúc quan trọng, Ly Yêu Na Nhan đã ngã xuống.
Ngoài thành, mấy vạn binh sĩ Khiết Đan điên cuồng chạy về trong đại doanh tùy tiện cướp chiến mã chạy trốn, còn ba nghìn trọng kỵ binh Tu La Doanh còn sót lại đuổi theo hàng vạn binh sĩ Khiết Đan điên cuồng chém giết. Binh sĩ từ trên đầu thành và dưới thành quay về chạy ở phía sau kỵ sĩ Tu La Doanh nhưng không có ai phát động tấn công với kỵ sĩ Tu La Doanh. Con người là như vậy, muốn cổ vũ dũng khí họ không sợ chết là rất khó nhưng lúc nỗi sợ hãi bắt đầu xuất hiện thì căn bản không có ai có thể ngăn cản được. Người Khiết Đan hoảng loạn không phân đông tây nam bắc chạy tán loạn giống như ruồi mất đầu. Để cướp được chiến mã, họ thậm chí còn ra tay với cả người của mình. Đây là một đặc tính của người thảo nguyên. Khi sĩ khí của họ như cầu vồng thì kể cả đối mặt với kẻ địch mạnh gấp mười lần mình thì họ cũng dám phát động tấn công không sợ chết. Nhưng nếu như họ cho rằng đã đến lúc bại thì sẽ hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu!
Trong cuộc chiến giữa các bộ lạc trên thảo nguyên thì chuyện mà bên có đông người bị bên ít người truy sát là điều thường thấy.
Lưu Lăng nhìn binh sĩ Khiết Đan lui xuống như nước thủy triều thì hắn dựa vào trên lỗ châu mai ở tường thành lau mồ hôi và máu trên trán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, ngày khó qua nhất cuối cùng cũng sắp qua đi rồi. Hắn hít sâu một cái không khí tràn đầy máu tươi, dấy lên không khí hào hùng. Cuối cùng hắn vẫn thắng. Mặc dù thắng cũng rất thảm thiết nhưng người Hán cuối cùng vẫn đứng ở bên giành được thắng lợi.
Hắn dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, lệnh cho bọn lính thu hồi đám người Khiết Đan đang quỳ trên đất đầu hàng khi chưa kịp từ trên tường thành trốn chạy, áp giải chúng xuống dưới thành, sau đó phái người truyền lệnh cho Thắng Đồ Dã Hồ không nên đuổi quá xa. Mặc dù người Khiết Đan đã mất ý chí chiến đấu, nhưng Tu La doanh đã không chịu nổi tổn thất quá lớn nữa. Sáu nghìn kỵ sĩ Tu La Doanh tổn thất hơn nửa, hơn hai nghìn người còn lại cũng đều bị thương. Trước khi đến, Lưu Lăng quả thật không dự liệu được chiến đấu lại gian nan đến vậy, không ngờ đến trọng kỵ binh Tu La Doanh cũng đều gần như phải đấu hết. Tổn thất như vậy là quá lớn.
Thắng Đồ Dã Hồ dẫn hơn hai nghìn trọng kỵ binh Tu La Doanh sau khi đuổi ra ba mươi dặm thì chầm chậm lui về, trên đường trở về lại không cần tốn nhiều sức thu được hơn vạn binh sĩ Khiết Đan. Đám người Khiết Đan trong lúc tháo chạy, nhìn thấy kỵ binh quân Hán thì một bộ phận quay đầu chạy, một phần lại quỳ xuống khẩn cầu đừng giết mình. Người bị bắt nhiều gấp mấy lần quân Hán nhưng họ lại không có ý nghĩ phản kháng. Đám kỵ sĩ Tu La Doanh gần như nhận mệnh áp giải quay về thành Triệu Châu, sau đó giam tù binh bắt được trên tường thành lại.
Trên giáo trường đại doanh Triệu Châu có gần hai vạn chiến binh Khiết Đan đang quỳ sụp xuống. Nhưng canh chừng đám tù binh này thì chỉ có hơn năm trăm binh sĩ quân Hán bị thương. Binh sĩ Khiết Đan trên người vẫn sạch sẽ cúi đầu ủ rũ tập trung cùng một chỗ, làm chiến binh thì bọn họ biết vận mệnh của mình sẽ như nào rồi. Theo quy tắc trên thảo nguyên, bọn họ đều sẽ trở thành nô lệ của người thắng trận. Đây là quy tắc của người thảo nguyên, trước nay đều như thế.
Sau khi tù binh Khiết Đan bị thu nhận, bố trí đơn giản phòng thủ thành thì Hán Vương điện hạ vĩ đại không chịu trách nhiệm mà trở lại trong đại trướng đi ngủ, đến cả Mẫn Tuệ thay thuốc cho hắn mà hắn cũng không biết. Chu Tam Thất mang theo vết thương đến đại trướng báo cáo kết quả với Lưu Lăng nhưng phát hiện Lưu Lăng nằm trên giường đang ngáy khò khò rồi. Chu Tam Thất thở dài, sau đó văng thân hình đầy vết thương của mình trên thảm ở bên cạnh Lưu Lăng, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Liền một mạch hắn ngủ đến tận sáng ngày hôm sau. Triệu Đại băng bó như xác ướp khó khăn lê lết đến đại trướng. Sau khi đánh thức Lưu Lăng thì nói cho hắn biết: Hổ Đình Hầu Lưu Mậu đã chết trận rồi.
Lưu Lăng trầm mặc không nói gì, sau một canh giờ quân Hán vào thành, khi Đại tướng quân Mậu Nguyên vội vàng xông vào đại trướng thì Lưu Lăng mới chầm chầm hít một hơi, nói một câu với mng: - Giết hết đi!
Gần hai vạn tù binh Khiết Đan không giữ lại một ai! Giết hết!
Không ai khuyên can, cũng không ai nghĩ rằng làm như vậy là tàn nhẫn. Hán Vương điện hạ rất ít giết tù binh, hơn nữa Hán Vương điện hạ cũng không khởi xướng việc này. Nhưng lần này thì không ai cảm thấy giết tù binh đã mất đi sức chống cự là sai cả. Cứ coi là sai thì giết đã giết rồi!
Hai vạn người! Hai vạn đầu chồng chất cao như ngọn núi nhỏ.
- Hai vạn, chưa đủ!
Lưu Lăng nhìn thi thể không đầu chất đầy đất, sau đó ánh mắt nhìn về phía bắc: - Khơi dậy sát tâm trong ta, không giết gấp mười lần một trăm lần thì lòng ta làm sao có thể yên được?
Nhưng vào lúc này, đội quân Khiết Đan từ Triệu Châu thất bại quay về ở giữa đường thì gặp đại quân Da Luật Cực lui quân từ Thương Châu về. Sau khi hai bên hợp quân thì lui về phía U Châu, hoảng sợ vô cùng. Da Luật Cực chưa trải qua khổ chiến nên khi mười tám vạn đại quân của Trần Viễn Sơn chạy đến Thương Châu, Da Luật Cực đã quyết định hạ lệnh rút lui. Mặc dù bị quân Hán đuổi ở phía sau đánh mấy trận nhưng tổn thất không quá lớn.
Da Luật Cực thúc ngựa đuổi theo một chiếc xe ngựa, cúi đầu nhìn người đang đắp chăn lông thật dày trên xe ngựa đã từng là vị quân nhân kiêu ngạo nhất Khiết Đan, trên người ít nhất bị bỏng mất hơn nửa vẫn còn sót lại mười mấy miếng đinh sắt, một con mắt bị đinh sắt làm mù. Da Luật Cực thở dài nhưng không biết nên nói gì.
Ly Yêu Na Nhan còn nửa người, tất cả tóc, lông mày đều bị thiêu trụi. Một mắt phải bị đinh bắn nát, trên mặt còn có mấy lỗ máu, trên thân người hắn tản ra mùi khét lẹt. Thoạt nhìn giống như một tử thi ghê tởm mà dơ bẩn. Nhưng Da Luật Cực biết tên Ly Yêu Na Nhan kia vẫn chưa chết nhưng hắn cũng không biết là điều gì khiến Ly Yêu Na Nhan kiên cường sống đến vậy.
Ly Yêu Na Nhan từng là đại tướng quân anh tuấn, kiêu ngạo và trẻ nhất của Đại Liêu đang nằm trên xe ngựa giãy giụa muốn sống.
Da Luật Cực thở dài, bất luận là Ly Yêu Na Nhan có nghe thấy hay không: - Sống sót thì còn có ý nghĩa gì đâu? Mất đi tất cả thì sống cũng không bằng chết?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận