SINH NAM SINH NỮ KHÔNG GIỐNG NHAU.
- Đúng vậy đúng vậy, ngươi chính là ngự miêu Triển Chiêu, y chính là thái giám Cẩm Mao Thử khó thoát khỏi tay ngươi.
Lưu Lăng cười nói.
- Ngự miêu Triển Chiêu là ai?
- Là một đại hiệp của khoảng bảy tám mươi năm sau nữa, sau này vào nha môn làm quan bắt cướp cam tâm tình nguyện trợ giúp một người tên là Bao Hắc Tử. Vì bắt được quá nhiều chuột, được Hoàng đế phong làm ngự miêu. Mà Cẩm Mao Thử, là người đem đến phiền phức lớn nhất cho kiếp sống bắt chuột của ngự miêu.
Lưu Lăng cho rằng Nhiếp Niếp sẽ tiếp tục hỏi về việc liên quan đến ngự miêu và Cẩm Mao Thử, nhưng không ngờ Nhiếp Niếp lại hỏi một vấn đề khác khiến cho Lưu Lăng có chút dở khóc dở cười:
- Bảy tám mươi năm sau, vậy có nghĩa là Hoàng đế tại vị là tôn tử của ngươi, hay là trọng tôn tử của ngươi?
Lưu Lăng xì một tiếng cười:
- Ngươi có thể đừng tám vậy được không?
- Tám có nghĩa là gì?
- Tám có nghĩa là, tò mò y như nữ nhân vậy.
- Tại sao lại là tám? Không phải là chín? Không phải là mười?
- Bởi vì một ngàn năm sau quốc gia chọn ngày tám tháng ba là ngày phụ nữ. Ba tám, từ lúc đó được dùng để ca ngợi tính rảnh rỗi tò mò nói xấu của các đồng chí phụ nữ.
Nhiếp Niếp nhíu nhíu mày:
- Một ngàn năm sau...
Y dùng ngón tay tính toán rất lâu, sau đó thống khổ lắc đầu:
- Lúc đó thì đời tôn thứ bao nhiêu của của ngươi làm Hoàng đế?
Lưu Lăng cười ha hả nói:
- Nếu lúc đó Hoàng đế là trọng trọng trọng trọng tôn tử của ta thì tốt quá rồi, trước kia ta bị bệnh đến liệt giường ngay cả bệnh cũng không đủ khả năng đi khám. Nếu như có đời sau làm Hoàng đế, không phải là có thể tùy tiện sai khiến ngự y sao?
Nhiếp Niếp bỗng nhiên hứng thú:
- Ý của người là, một ngàn năm sau, đất nước mà ngươi gầy dựng bị người khác diệt vong sao? Là ai, diệt đi đất nước mà ngươi gầy dựng ngươi vậy mà lại không một chút tức giận?
Lưu Lăng chợt phát hiện, tài hoa của Nhiếp công tử ở phương diện tám này cũng là thiên hạ vô song:
- Nếu như ngươi là người chủ trì của kênh Phượng Hoàng Vệ Thị, nhìn nhận vấn đề chắc chắn sẽ rất sắc bén. Đừng hỏi ta cái gì là Phượng Hoàng Vệ Thị, giải thích cái thứ đó quá khó, hơn nữa, ta không đảm bảo rằng sau khi giải thích ngươi có thể nghe hiểu được.
Nhiếp Niếp không để ý lời Lưu Lăng nói, bất chấp hỏi:
- Nói cho ta biết, đất nước lúc đó như thế nào? Hoàng đế họ gì?
- Trong thời gian sáu mươi năm, Hoàng đế thứ nhất họ Mao, người thứ hai họ Lưu, người thứ ba họ Lý, người thứ tư họ Dương, người thứ năm họ Giang, người thứ sáu họ Hồ, trong đó, còn có vài vị Hoàng đế đoản mệnh, đăng cơ qua loa kết thúc qua loa.
Lưu Lăng vừa nhớ lại, vừa cười. Trong lòng hắn bởi vì nhớ tới những chuyện trước đây mà ấm áp hẳn, cũng không biết nên nói là hoài cựu, hay là khát khao?
Nhiếp Niếp kinh ngạc nói:
- Làm sao có thể loạn thành như thế được! Không ngờ sáu mươi năm lại có sáu Hoàng đế, đây còn chưa tính những Hoàng đế đoản mệnh mà ngươi nói, thế đạo như vậy, chẳng phải còn loạn hơn bây giờ sao? Quả thật tưởng tượng không ra, nếu như điều ngươi nói là thật, vậy bá tánh lúc đó sẽ gian khổ đến mức nào đây.
- Đương nhiên là khổ rồi, đầu tiên là dùng thời gian tám năm mới đuổi được bọn khốn khiếp giơ cờ cao dược đó ra khỏi lãnh thổ, sau đó lại đánh ba năm nội chiến mới thiết lập được đất nước. Nhưng sau khi thiết lập đất nước, cũng coi như là ổn định đi. Tuy rằng thời kỳ đầu rất nghèo, nhưng nghèo có ý chí chiến đấu.
cờ Nhật, mang ý châm chọc.
- Không hiểu lời ngươi nói, quá mâu thuẫn.
Nhiếp Niếp cau mày nói:
- Làm sao có thể ổn định, làm sao mà nghèo nhưng có ý chí chiến đấu?
Lưu Lăng cười nói:
- Nếu như mà muốn giải thích, ta chỉ có thể nói cho ngươi rằng, đối với vận mệnh hôm nay mà nói, thì đó là một thời đại mới tinh, một chế độ xã hội tương phản hoàn toàn với hiện tại mà ngươi không thể hiểu được, một thời kỳ lịch sử đặc thù, một thời kỳ khiến người khác không nhịn được muốn xem rõ tất cả chân tướng.
- Đương nhiên, đây không phải là điều mà ngươi nên suy tính, ngươi sống không được một ngàn tuổi.
Lưu Lăng cười nói.
Không ngờ Nhiếp Niếp trước câu nói đùa của Lưu Lăng lại rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Thật đáng tiếc, một ngàn năm quả thật quá lâu rồi, quả thật ta không sống được lâu đến vậy. Bằng không, quả thật muốn xem cái thời đại mà ngươi nói rốt cuộc là hình dạng gì.
Lưu Lăng cười nói:
- Ta đến nơi này nhưng vẫn mong rằng sẽ có một ngày có thể trở về, nhưng ta dám đảm bảo, nếu như ngươi có thể đến thởi đại kia, ngươi nhất định sẽ không muốn quay lại. Vì ở thời đại kia, sẽ không có người nghĩ ngươi là kẻ điên. Công tử bột của giới ăn chơi toàn bộ đều là kẻ điên, mà nếu như ngươi đến đó chắc chắn sẽ là tên công tử bột lớn nhất rồi. Cùng lắm thì cho rằng ngươi bị áp lực tinh thần thôi. Hơn nữa, dựa vào tu vi của ngươi, nếu như có thể đến thời đại kia, nói không chừng tham gia thế vận hội Olympic một mình người có thể lấy năm trăm tấm huy chương vàng, đương nhiên, nếu ngươi có thể làm được. Đến lúc đó quốc ca ba phút tấu vang một lần, quốc kỳ ba phút kéo lên một lần, nghĩ đến là sướng con mẹ nó rồi.
Nhiếp Niếp biết những gì Lưu Lăng nói y không thể hiểu được, dứt khoát không hỏi nữa mà chuyển đề tài khác:
- Ngươi tính xử lý con chuột kia như thế nào?
Lưu Lăng đang nói đến khúc cao hứng thì bị Nhiếp Niếp cắt ngang, lần này hắn có chút khó chịu. Giống như... không có giống như nữa rồi.
- Tóm lại cũng là phải chết.
- Vậy sao lúc đầu ngươi lại kêu ta nhất định phải bắt sống? Nếu như chung quy hắn đều phải chết, vậy ta cần gì phí nhiều công sức như vậy. Giờ ta mới biết, thì ra ngươi là một người đáng ghét như vậy. Chẳng lẽ là vì ta giúp ngươi không công, ngươi liền chơi ta như vậy sao?
Lưu Lăng cười khanh khách:
- Nhiếp công tử ôn văn nhĩ nhã thiên hạ vô song, nếu như những lời oán hận này của ngươi bị người khác nghe thấy, chắc rằng sẽ nghĩ ta và ngươi có cơ tình (gay).
Nhiếp Niếp nói:
- Thiên hạ vô song cái rắm, không giải thích rõ ràng, ta sẽ xem xét việc có nên chơi ngược lại ngươi một lần không.
Lưu Lăng nghiêm túc nói:
- Nếu như lời này bị người khác nghe được, nhất định nghĩ rằng chúng ta có cơ tình, hơn nữa còn là loại cùng hỗ trợ nhau "giải quyết bằng tay".
Thấy đồ ăn được bưng lên, Lưu Lăng liền im miệng. Đợi sau khi thân binh đem đồ ăn lên đi ra ngoài hết Lưu Lăng giải thích nói:
- Ta nói y chung quy sẽ chết, điều này không có nghĩa rằng ta muốn giết y. Người thì sẽ phải chết, ngươi ta đều sẽ chết. Bệnh chết, già chết cũng là chết. Hơn nữa, y sẽ không chết nhanh như vậy, ít nhất cũng phải đợi tới lúc hạch đào chín muồi.
- Hạch đào?
- Hạch đào hằng năm đều sẽ chín, nhưng hạch đào của năm đó nhất định sẽ khác.
Lưu Lăng ra vẻ sâu xa cười nói:
- Không nói chuyện này nữa, ta đảm bảo với ngươi, trong vòng mười năm y sẽ không chết đâu, ta giữ lại y để làm phụ tá đưa dụng cụ cho bác sĩ ngoại khoa khi làm phẫu thuật.
- Giải phẫu là cái gì?
- Biết Hoa Đà chứ, đúng, chính là thần y vào cuối thời Đông Hán bị Tào A Man chém. Tào Tháo có bệnh đau đầu gì đó, mời Hoa Đà đến khám và chữa bệnh, Hoa Đà cuối cùng quyết định sau khi cho Tào Tháo uống Ma Phí tán, tay y cầm búa đem đầu Tào Tháo bổ ra, sau đó đem mầm bệnh trừ đi, đó chính là phẫu thuật.
- Cho nên Hoa Đà chết rồi.
Nhiếp Niếp giọng điệu bình thản nói:
- Cho nên Vũ Tiểu Lâu chung quy vẫn sẽ chết.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Chính là như vậy.
Hứng thú của Nhiếp Niếp đối với Lưu Lăng ngày càng đậm rồi, y đoán không được tại sao Lưu Lăng lại giữ tính mạng của Vũ Tiểu Lâu, cũng không nghĩ ra Lưu Lăng dùng biện pháp gì khiến Vũ Tiểu Lâu làm việc cho hắn. Càng không rõ, vì sao vất vả như vậy thu nhận cao thủ như Vũ Tiểu Lâu làm trợ thủ, lại còn dự định sau mười năm giết y. Y mơ hồ đoán được Lưu Lăng đang bố trí cục trận, bố trí một cục trận rất lớn rất lớn. Nhưng y không đoán được cục trận này nhắm vào ai, nhưng y có thể khẳng định, Lưu Lăng nếu như hao tâm tổn trí đi tính kế một người, thì kết cục của người đó nhất định sẽ rất thảm. Nếu Lưu Lăng tốn thời gian mười năm bố cục tính kế một người, vậy người đó sẽ thảm đến cỡ nào?
Cho nên, hứng thú của y đối với Lưu Lăng ngày càng đậm rồi. Vì thế y định tạm thời không về Kiếm Sơn nữa, ở bên cạnh quan sát hắn, tỉ tỉ mỉ mỉ quan sát hắn, y muốn xem cho kỹ cái người từ hậu thế bay tới này. Nhất là, y đối với bố cục mười năm sau của Lưu Lăng rất có hứng thú, cho nên y không vội cũng không để ý, ở bên cạnh Lưu Lăng đợi mười năm. Mà Lưu Lăng tự nhiên rất thích Nhiếp công tử một mực ở lại bên cạnh mình, tốt nhất là đừng rời đi càng tốt. Cứ như vậy, Lưu Lăng dùng một huyền niệm đã khiến vô song công tử lưu lại, từ đó có thể thấy được, hắn thật sự là một thương nhân khôn khéo.
Cùng theo Nhiếp Niếp trở về còn có hai người, là huynh đệ Nhiếp thị. Hai huynh đệ ngày thường ngạo khí y như Thiên Sơn tuyết liên Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương, ở trước mặt Nhiếp Niếp quả thật như chuột gặp mèo, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. May thay, Nhiếp Niếp đã đồng ý với Lưu Lăng không truy cứu chuyện huynh đệ Nhiếp thị trộm sách. Kỳ thực, mặc dù không có Lưu Lăng cầu tình, Nhiếp Niếp cũng sẽ không giết huynh đệ Nhiếp thị. Phải biết rằng, việc mà Nhiếp công tử không thích làm nhất chính là giết người. Nhưng, Nhiếp công tử có thể không ngại duỗi duỗi ngón tay đem đôi cánh tay của huynh đệ Nhiếp thị phế đi. Đương nhiên, y sẽ không làm vậy rồi.
Lời hứa của Nhiếp công tử đáng giá nghìn vàng, Lưu Lăng thích nhất người như vậy.
- Đối với chiến tranh của người Khiết Đan, ngươi định khi nào chấm dứt?
Nhiếp Niếp hỏi.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một hồi nói:
- Ta đang đợi, đợi người Khiết Đan thật sự nóng lòng, đợi phụ thân của Da Luật Cực thật sự thất vọng, đợi đệ đệ của Da Luật Cực đến thay thế y, đến lúc đó người Khiết Đan ngay cả có năm mươi vạn đại quân, cũng không sợ. Nhưng hiện tại ngươi cũng thấy rồi, người Khiết Đan chiến lực ở thảo nguyên rất hùng mạnh. Ta có lòng tin đánh bại Da Luật Cực, nhưng điều không hề nghi ngờ chính là, ta sẽ mất đi rất nhiều rất nhiều thủ hạ. Việc giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, ta trước giờ không làm.
- Đợi chi viện của kẻ địch đến chẳng phải sẽ trở nên càng mạnh sao? Ngươi quả thật là một người kỳ lạ.
Nhiếp Niếp tổng kết lại nói:
- Vẫn là câu nói đó, quả thật không biết ngươi là thiên tài hay là tên ngốc.
Lưu Lăng tự giễu cười cười nói:
- Một người sau khi hiểu rõ mình ở vị trí nào ở thời đại nào, mỗi ngày ngủ không quá hai canh giờ, thời gian còn lại đều dùng để đề cao bản thân, quả thật không tính là thiên tài gì. Hơn nữa, một số quyết định ban đầu của ta bây giờ xem lại cũng khá là ngu ngốc, tuy nhiên, ta cũng không hối hận.
Nhiếp Niếp biết rõ điều Lưu Lăng nói là gì, về phần việc trước kia, Nhiếp Niếp tìm hiểu qua. Lưu Lăng cũng không kiêng kỵ người khác biết, dù sao đó cũng trở thành quá khứ rồi. Chuyện của quá khứ, cũng chỉ như một đoạn chuyện cũ mà thôi. Dù cho chính mình liên quan trong đó, nhưng chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện cũ khắc sâu vào ký ức của người khác mà thôi.
- Ta đang suy nghĩ, ngươi có thể dùng biện pháp gì đánh bại quân đội của người Khiết Đan, nhất là sau khi viện quân của người Khiết Đan tới.
Nhiếp Niếp thở dài.
Lưu Lăng cười nói:
- Ta đang suy nghĩ xa hơn so với ngươi một chút, điều ta nghĩ là, qua thêm vài ngày nữa, rốt cuộc từ tuyến đường nào đánh vào cảnh nội Liêu quốc, sau đó dùng cách gì lần nữa đem người Đảng Hạng theo ta buộc lại cùng một chỗ. Một đánh một, ta không sợ người Khiết Đan, nhưng nếu như có thể kéo theo người Đảng Hảng hai đánh một, chẳng phải tốt hơn sao?
- Thật không biết sự tự tin của ngươi từ đâu mà có nữa.
Nhiếp Niếp cảm thán.
Lưu Lăng nghiêm trang nói:
- Kỳ thực ta cũng không biết.
Hắn cười nói:
- Cõ lẽ là bởi vì, hiện tại ta càng ngày càng sợ chết rồi. Cho nên để bản thân không chết vả lại còn phải sống một cách thoải mái nhất, ta phải nghĩ cách khiến cho kẻ thù của mình chết trước. Dựa vào đây, cho nên công sức mà ta bỏ ra so với người khác hơn rất nhiều, chuẩn bị nhiều hơn, cho nên ta mới tự tin hơn so với người khác một chút. Trước khi biến toàn bộ sinh hoạt của ta đều thành ăn uống vui chơi, nhất định phải đem những người cản trở ta đều giết sạch mới được.
Nhiếp Niếp có chút nghiêm túc hỏi:
- Sẽ không cô độc sao? Ngươi là một người vì chiến tranh mà sinh, sinh mệnh của ngươi không thể thoát khỏi chiến tranh, nếu như kẻ địch của ngươi đều chết hết, ngươi sẽ không cô độc sao?
Lưu Lăng cười cười nói:
- Ngươi lầm rồi Nhiếp công tử thân yêu à, cuộc sống mà ta thích nhất kỳ thực chính là tìm một hồ nhỏ yên tĩnh ngồi câu cá, đợi khi cá cắn câu, cùng với nữ nhân xinh đẹp nói chuyện tình yêu, nghiên cứu một chút, cái thai tiếp theo nên là nữ nhi hay là nam nhi.
Hắn thoạt nhìn có chút đau đầu:
- Con trai không nên có nhiều quá, một là đủ rồi, nữ nhi ngược lại càng nhiều càng tốt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận