Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 389: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
NGƯƠI RẤT NGU
Mặc một bộ nho sam trắng, nhìn vô cùng tao nhã, đầu lông mày có chút cao, ánh mắt sáng, nam tử đó đi vào cửa chính của Tú Nguyệt lầu. Con người này thật là kỳ lạ, nho nhã, xinh đẹp là vậy nhưng luôn cố tình tạo cho người ta có cảm giác lạnh lùng. Có lẽ đây là một loại ảo giác, âm độc và lạnh lùng, thường thường sẽ bị người ta nhầm lẫn vào nhau. Điểm kỳ quái của con người này còn ở chỗ từ trên khuôn mặt rất khó đoán ra tuổi của y.
Nếu nói thanh niên kia hai mươi mấy tuổi, thì khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia là bằng chứng, trên mặt của y gần như không xuất hiện nếp nhăn, làn da sáng mịn, so với những thiếu nữ thì còn đẹp hơn. Nhưng khi để ý đến khí chất người này, thì lại có cảm giác như người đàn ông trung niên đã qua tuổi tứ tuần. Tóc mai hai bên thái dương đã điểm bạc, dường như để tuyên bố rằng tuổi của y quả thực không còn nhỏ nữa. Như vậy, một nam tử có phần âm nhu cùng chút tuấn mỹ, thoạt nhìn thì thấy tuổi còn rất trẻ nhưng trên mặt lại mang theo chút tang thương của năm tháng, ánh mắt mờ ám có khả năng hấp dẫn nhiều nữ nhân, bất kể đó là thiếu nữ hay thiếu phụ.
Một mình y lẻ loi đi vào Tú Nguyệt lầu, không cảm giác khí thế bức người của y, nhưng khi y vừa bước vào cửa chính của Tú Nguyệt lầu thì ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Khai Phong là một tòa thành kì quái, có lẽ nguyên nhân là vì nó là đô thành của Đại Chu, nơi này tập trung nhiều quan lại quyền quý, cuộc sống thư thái choáng ngợp trong vàng son, cho nên mặc dù Đại Chu đã loạn giống như một cây đại thụ mà cả gốc và rễ cây đã mục nát hết rồi, những chạc cây cũng đã héo rũ, nhưng trong thành Khai Phong này vẫn là cảnh tượng ca múa mừng sự thái bình. Quán rượu kinh doanh vẫn rất tốt, mọi người nâng ly cạn chén mà trên mặt không có chút gì lo lắng cho tiền đồ. Cũng không biết bọn họ có thực sự là người không có suy nghĩ hay không, hay là mượn rượu để gây tê cho mình, tự tìm cho mình một chút thoải mái.
Tú Nguyệt lầu kinh doanh khá tốt, kể từ ngày khai trương ba năm trước cho đến nay, ngày nào người cũng ngồi đầy quán, bất kể là đại sảnh hay nhã gian.
Thời điểm người nam tử áo trắng kia đi vào cửa chính, tiên sinh phòng thu chi đang bận rộn gảy bàn tính tính tiền bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn về phía cửa. Tiểu nhị đang bưng khay thức ăn lên cũng ngay lập tức dừng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía nam tử mặc áo trắng kia chợt lóe ra một tia không tốt. Ngay cả ông chủ Cơ Vô Danh đang chợp mắt nghỉ ngơi trên lầu hai cũng chậm rãi mở mắt.
Nhưng cũng rất nhanh, vị tiên sinh tính sổ phòng thu chi lại tiếp tục cúi đầu tính sổ, đem bàn tính hạt châu gảy lách cách. Còn tiểu nhị đưa đồ ăn nhanh chóng tươi cười với nam tử mặc áo trắng kia và tiếp tục đưa đồ ăn lên bàn cho khách. Tiểu nhị đón khách ở cửa vừa mới đưa một đoàn khách vào nhập mâm, ngay lập tức quay lại cửa mang theo khuôn mặt tươi cười chào hỏi: - Vị lão khách này, tại sao hôm nay lại đi một mình vậy? Xin hỏi khách quan ngồi trên lầu hay dưới đại sảnh ạ? Cơ Vô Danh đang nằm nghỉ ngơi trên lầu, gọi một tên tiểu nhị khác đến phân phó vài câu, tên tiểu nhị kia lạnh lùng nhìn nam tử mặc áo trắng kia một cái rồi đi nhanh về hướng hậu viện.
Nam tử mặc áo trắng kia cũng không chút để ý đến cái nhìn lướt qua của tên tiểu nhị đang nhanh chóng đi về phía hậu viện, trên mặt vẫn giữ được thái độ thanh thanh đạm đạm như trước.
- Ngồi ở đại sảnh đi, lập tức phải rời khỏi.
Y gật đầu với tên tiểu nhị đón khách, lập tức tìm một chỗ bàn còn trống mà ngồi xuống.
- Lão khách, chọn mấy thứ đồ ăn làm thức nhắm rượu đi.
Nam tử mặc áo trắng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Trước tiên cho ta một bình trà, tiền trà có thể tính cao một chút, coi như ta đã nếm tất cả những món ngon ở Tú Nguyệt lầu của các ngươi rồi.
Tên tiểu nhị đón khách hơi sửng sốt, trong lòng đang suy nghĩ tại sao hôm nay lại gặp một vị khách kỳ quái như vậy. Nhưng bằng sự chuyên nghiệp trong nghề mà hàng ngày y vẫn rèn luyện mà nhanh chóng tươi cười và nói: - Vị lão khách này lại nói đùa rồi, trà là miễn phí, đương nhiên trà ở Tú Nguyệt lầu chúng tôi cũng thuộc vào hàng tốt, chắc chắn sẽ không lấy trà đất để lừa gạt người đâu.
Nam tử mặc áo trắng dường như không thích nói nhiều, y lấy ra một khối bạc đưa tên tiểu nhị kia, không nói chuyện, giữ chữ như giữ vàng. Tên tiểu nhị kia ngơ ngẩn, không biết có nên nhận khối bạc kia hay không. Tuy rằng Tú Nguyệt lầu mở cửa đón khách, nhưng có một nội quy đặc biệt đó là không thu tiền đồng, chỉ thu bạc. Cái quy định này tuy rằng có hơi ngặt nghèo nhưng cũng dễ hiểu thôi, tuy rằng hiện giờ Khai Phong vẫn còn đang bình yên, nhưng đồng tiền Ngũ Thù mà Đại Chu đúc ra đã không còn giá trị. Năm đầu Hiển Nguyên, giá trị của tiền Ngũ Thù so với năm Hiển Đức thứ ba thua đến hai lần.
Khối bạc này thoạt nhìn ít nhất cũng phải hai mươi lượng, dựa theo tỉ lệ bây giờ, thì hai mươi lượng bạc có thể đổi được sáu mươi quan tiền Ngũ Thù. Sáu mươi quan, chính là sáu vạn tiền đồng, có thể xếp đầy một chiếc xe đẩy. Bạc là loại tiền tệ có sức mạnh vô cùng, một lượng bạc có thể gọi được một bàn thức ăn ngon, cộng thêm một bình rượu ngon. Mặc dù có đem hết những món thượng hạng của Tú Nguyệt lầu lên một lượt thì cũng không hết số bạc đó. Tuy rằng lá trà của Tú Nguyệt lầu không tệ, nhưng nếu dùng hai mươi lượng bạc này để mua trà chiêu đãi những khách bình dân của Tú Nguyệt lầu... thì có thể nói mua gần đủ số lá trà Tú Nguyệt lầu tiêu thụ trong vòng một tháng.
- Nếu như là vị đại gia này thưởng, thì ngươi nhận đi, tiền này không nhập vào sổ sách, ngươi cứ nhận đi.
Đúng thời điểm tiểu nhị đang do dự, ông chủ Cơ Vô Danh của Tú Nguyệt lầu từ trên lầu chậm rãi đi xuống, tùy ý nói với tên tiểu nhị kia. Tên tiểu nhị lại ngơ ngẩn lần nữa, không biết hôm nay dính phải tà gì mà ngay cả ông chủ cũng trở nên kỳ quái như thế? Hai mươi lượng bạc, đây chính là tiền công năm năm của y.
Y đón lấy nén bạc kia, sau đó khom người nói: - Tạ ơn vị khách quan đã thưởng, tạ ơn chưởng quầy thưởng.
Cơ Vô Danh và những người khách đang có mặt ở đó cùng nhau chào hỏi, trên khuôn mặt luôn mang vẻ hiền lành và chân thành của nụ cười. Thời điểm đi ngang qua chiếc bàn đó trên mặt nụ cười chợt tắt, giọng điệu bình thản nói: - Từ trước tới nay trà ở Tú Nguyệt lầu chúng ta là miễn phí, nén bạc này là của vị khách quan kia thưởng cho ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta. Mau đi mang trà và điểm tâm tới đây, nhớ là phải đặc biệt một chút.
Tiểu nhị vội vàng gật đầu và xoay người rời đi.
Cơ Vô Danh đến ngồi đối diện với nam tử mặc áo trắng, cười hỏi: - Xin hỏi vị khách quan này, có phải đây là lần đầu tiên đến với Tú Nguyệt lầu?
Nam tử mặc áo trắng gật đầu, hỏi ngược lại: - Chưởng quầy, ông có thể nhớ kĩ từng vị khách tới Tú Nguyệt lầu này sao?
Cơ Vô Danh sắc mặt không thay đổi, nhưng đầu lông mày có chút nhíu lại - Điều này làm sao có thể chứ, cho dù trí nhớ của tôi có tốt đến đâu, mỗi ngày Tú Nguyệt lầu đón hàng trăm khách ra vào uống rượu, một năm có biết bao nhiêu người? Tú Nguyệt lầu mở cửa ba năm, có tổng cộng bao nhiêu người? Tôi làm sao nhớ hết được chứ.
Nam tử mặc áo trắng đối với thái độ không khách khí của Cơ Vô Danh cũng không thèm để ý, y nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lông mày lập tức nhíu lại, lông mày của y rất thanh tú, so với lông mi của những nữ nhân còn thanh tú hơn.
- Khách quan, ngài không hài lòng với trà sao? Để tôi gọi người đổi bình khác.
Cơ Vô Danh khẽ cười nói. Tuy rằng cơ thể hắn không được tính là quá béo, nhưng so với nam tử mặc áo trắng kia dáng người như hắn ít nhất cũng lớn hơn nửa. Khi hắn ngồi xuống cần phải ngửa người về sau một chút, như vậy mới không tạo cảm giác choáng ngộp. Mà người béo, nhất là béo mà hiền lành, lương thiện, luôn có nụ cười sảng khoái, sẽ làm cho những người xung quanh có thiện cảm. Nhưng mà nam tử mặc áo trắng này đối với Cơ Vô Danh ngay cả một cái nhìn cũng không có, mà là y nhìn chén trà trên bàn có chút xuất thần.
Cơ Vô Danh vẻ mặt có chút kiềm chế, hai đầu lông mày thoáng qua một tia ác khí.
- Khách quan cứ tự nhiên, tôi còn có việc, nếu có gì cần thì cứ sai bảo, dù sao... thì ngài cũng đã thanh toán tiền trà rồi.
Nói xong, Cơ Vô danh bèn đứng dậy, chuẩn bị đi.
Nam tử mặc áo trắng bỗng nhiên thở dài nói: - Hóa ra ngươi cũng biết làm thâm hụt tiền kinh doanh cơ đấy.
Cơ Vô Danh bước chân dừng lại, ý cười dạt dào mà hỏi: - Ngài có ý gì?
Nam tử áo trắng vươn ngón tay trắng nõn quơ quơ ra trước mặt Cơ Vô Danh: - Tuy rằng ta đã thanh toán bạc, nhưng ngươi lại thưởng cho tiểu nhị rồi. Ngươi nói để cho ta tùy tiện nếm thử chẳng phải là chính ngươi thua lỗ sao? Một thương nhân ngàn dặm xa xôi từ Kim Lăng Nam Đường chạy tới Khai Phong phủ buôn bán, chẳng lẽ chỉ trong ba năm tính cách của ngươi đã thay đổi hay sao?
Y thản nhiên thở dài, giống như xử nữ: - Thời điểm Tú Nguyệt lầu ở Kim Lăng ngươi là kẻ keo kiệt đến mức vắt cổ chày ra nước. Bên trong lầu nuôi mấy chục tiểu nhị, vậy mà tiền công một năm cũng không quá 20 lượng. Hơn nữa ngươi còn thường xuyên khất tiền công của họ... Nhưng tại sao khi tới Khai Phong tính tình của ngươi lại khẳng khái như vậy?
Lời của y bỗng thay đổi đáng kể, trên mặt cũng rất nghiêm túc: - Điều đặc biệt chính là khi ở Kim Lăng ngươi vẫn như vậy, vẫn keo kiệt. Tại sao khi tới Khai Phong ngươi lại hào phóng như thế?
Lời nói này làm cho người ta thực sự khó hiểu, dường như có giải thích cũng không thông. Nhưng cũng chính vì một câu như vậy mà làm khuấy loạn, khiến cho sắc mặt Cơ Vô Danh thay đổi. Theo bản năng hắn lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm tỉ mỉ nam tử áo trắng: - Ngươi từ Kim Lăng đến?
- Từ Kim Lăng quay trở về.
Nam tử áo trắng thở dài nói: - Con người của ta, sống đã quen chạy đôn chạy đáo rồi, có một số việc phải mắt thấy tai nghe mới tin tưởng được. Cho nên chạy tới Kim Lăng, vừa đi vừa về hết một tháng. Thực xin lỗi, ta đã tới chậm.
Cơ Vô Danh còn chưa kịp nói chuyện, y tiếp tục hỏi: - Chỉ là ta thực sự không hiểu, nếu như ngươi có khả năng lén vào, tại sao ăn cắp xong lại không đi ra ngoài? Khai Phong, thật sự không đi ra ngoài được hay sao? Ta cho ngươi thời gian là một tháng để rời đi, thế nhưng ngươi cố tình không đi.
Cơ Vô Danh sắc mặt càng ngày càng kém, lui từng bước một về phía sau.
- Đừng vội vàng về phía sau viện, khi ngươi phái tên tiểu nhị kia đi thì cũng là lúc ta cho người đi theo. Ta còn cần nói một tiếng cám ơn ngươi, vất vả cho ngươi rồi. Cảm ơn ngươi đã chiếu cố tới tiểu chủ tử của ta trong một tháng vừa qua, ngươi cũng thật có lòng.
Nam tử áo trắng đứng lên, bi thương nói: - Ta vốn muốn tha cho các ngươi, cho nên mới phải cất công tới Kim Lăng một chuyến. Dù sao, nhận ưu đãi của người mà không làm việc cho người, ta cũng khó lòng ăn nói. Cho nên ta đã tránh đi, trốn đến Kim Lăng. Cũng coi như ta là vì tiểu chủ tử tận nốt tấm lòng trung, đáng tiếc... Ngươi rất ngu.
Nam tử áo trắng xoay người, hướng về phía cửa lớn của Tú Nguyệt lầu chậm rãi đi ra: - Ngoài ra, trà của Kim Lăng Tú Nguyệt lầu so với nơi này của ngươi thì tốt hơn một chút.

Bình Luận

0 Thảo luận