Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 479: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
KHÁCH ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA.
Một tòa lư hương, đốt ba cây nhang.
Khói trắng thướt tha, phiêu phiêu đãng đãng.
Bởi vì đại chiến nơi U Châu cho nên trong thành Cố An này cũng không có khách nhân đến từ bên ngoài nào. Cho dù là những người đi phương bắc bán dạo cũng bởi vì đại chiến mà tạm thời ngừng kinh doanh, ai cũng không muốn vì kiếm vài đồng bạc của người trong thảo nguyên mà đánh mất tính mạng. Cho nên dù không có đặt trước thì trong Khách sạn Duyệt Lai cũng vẫn có chỗ ở. Vào đại sảnh, một cỗ gió mát ùa vào mặt. Trong đại đường chỉ có một bàn có khách đang ngồi dùng cơm, chỉ có hai người.
Kỳ thật trước thời Mãn Thanh, người Trung Nguyên khi ăn cơm đều sẽ chia bàn ngồi ăn, mặc dù là người trong nhà cũng không ăn cơm chung một cái bàn, hai vợ chồng cũng không hề ngoại lệ. Mãi cho đến sau khi Mãn Thanh lập quốc, phương thức ngồi ăn chung một bàn này mới dần dần trở thành thói quen. Tuy nhiên nơi Cố An này lại là địa bàn của người Khiết Đan dân phong tục tằng không kềm chế được nên cũng không có chú ý nhiều như vậy. Hai người kia xem ra cũng không giống như là người Hán tại Trung Nguyên, tóc quăn mắt xanh, thoạt nhìn càng giống như là người Kievan Rus.
Cái gọi là người Kievan Rus kì thật chính là chỉ người Russia. Chỉ có điều ở thời đại này Nga hoàng còn chưa có xuất hiện, nên chỉ có tên là Đại công quốc Kievan Rus.
Người Russia là người da trắng giao tiếp với người Trung Quốc sớm nhất, bây giờ cũng đã rất khó ngược dòng lịch sử để xác định được hai nước có lui tới với nhau từ bao giờ.
Lưu Lăng ở đời sau đã gặp qua các người đủ mọi màu da, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy hai người Kievan Rus như vậy hắn cũng không tự chủ được hơi sửng sốt nên cũng có chút không để ý đến bức họa vẽ hoa sen trắng đang nở rộ trên vách tường kia. Lưu Lăng sở dĩ trước tiên liền xác định hai người cao lớn khôi ngô này là người Russia là bởi vì hắn biết thời đại này không có khả năng có người nước khác nữa đến Trung Quốc.
Lưu Lăng đều biểu hiện ra kinh ngạc, huống gì là mấy người Triệu Đại. Mẫn Tuệ lại sợ tới mức lui về sau hai bước núp ở phía sau Lưu Lăng, bộ dạng kia của nàng thật giống như nàng gặp phải yêu quái vậy. Kỳ thật, ở trong mắt Mẫn Tuệ, hai người râu rậm, tóc xoăn, mắt xanh kia chính là yêu quái.
Triệu Đại ngơ ngẩn, lập tức nhìn về phía Lưu Lăng.
Trần Tiểu Thụ đang vỗ vỗ bụi đất trên người mình đi, sau khi ngẩng đầu thấy hai người kia liền sợ tới mức lui về sau một bước. Nhưng sau đó hắn lại quay người sang hỏi Đông Phương Bất Loạn có mang phù đuổi quỷ do Ninh Hoan vẽ hay không. Ninh Hoan là truyền nhân của đạo gia chính tông Long Hổ sơn, một thân tu vị hết sức kỹ càng, mà thủ đoạn vẽ bùa của y cũng rất cao. Chỉ có điều nó có tác dụng hay không thì vẫn không có cơ hội nghiệm chứng.
Trần Tiểu Thụ là một người... Vô cùng tiêu sái.
Sở dĩ dùng hai chữ tiêu sái này là bởi vì đây là một từ cũng có thể xem là lời khen không tốt. Thân hình của hắn không phải rất khôi ngô, trên người đang mặc trường bào màu đen của Viện giám sát nhưng cố tình ở trong cổ áo khuy áo lại được cài một đóa hoa dại đã héo rũ nửa năm. Tóc được buông xuôi rất lộn xộn, hơi hơi quăn xoắn, cũng không biết là xoăn tự nhiên hay là vì lúc làm chuyện xấu bị người ta tóm được dùng lửa thiêu. Theo Lưu Lăng thì kiểu tóc của đối phương rất có cảm giác của người hiện đại, cuốn khúc thực có vài phần hương vị, nhưng mà tại thời đại đó không thể nghi ngờ hắn cũng là một loại người khác thường.
Bên thắt lưng của Trần Tiểu Thụ tuyệt đối không treo mấy thứ như bảo kiếm hoành đao linh tinh mà luôn luôn là một hồ lô rượu. Trần Tiểu Thụ nói hồ lô rượu này là một bảo bối, bởi vì hắn thỉnh Ninh Hoan khai quang qua. Hắn kiên trì cho rằng đây là một cái hồ lô có thể lớn có thể nhỏ, bên trong vừa có thể chứa rượu cũng có thể chứa người. Mà hắn lại kiên trì không chịu thử xem tiên pháp đem người thu vào hồ lô có linh nghiệm hay không, bởi vì hắn cảm thấy trên thế giới này chỉ có một người đáng giá hắn vận dụng hồ lô thi triển pháp thuật đó. Ngoại trừ người kia ra, cậu không hề cầm hồ lô chỉ về phía người khác nói câu ngoan ngoãn mau vào.
Lần đó... Hắn bị Lưu Lăng đánh một trận.
Được rồi, hôm nay là lần thứ hai Trần Tiểu Thụ sử dụng pháp thuật đó với người khác.
Trần Tiểu Thụ cởi hồ lô rượu từ bên hông xuống, gỡ nút hồ lô ra, sau đó muốn đem rượu đổ đi, do dự trong chốc lát hắn lại không bỏ được, cho nên liền giơ hồ lô lên đem rượu uống sạch sẽ. Tiếp đó, sau khi giọt rượu cuối cùng trong hồ lô vào trong miệng, hắn lau miệng một phen, một tay nâng hồ lô chỉ vào hai người Kievan Rus kia hô to:
- Yêu nghiệt! Còn không mau mau hiện hình!
Mẫn Tuệ đáng yêu núp tại phía sau Lưu Lăng, thấy vậy liền nắm chặt nắm tay nói ba chữ:
- Thêm chút sức!
Trần Tiểu Thụ thật có lỗi quay đầu lại nhìn Mẫn Tuệ liếc mắt một cái, ngượng ngùng cười cười nói:
- Thực xin lỗi chủ mẫu... Hôm nay hồ lô uống rượu say rồi.
Mẫn Tuệ ách một tiếng, lập tức siết chặt ống tay áo của Lưu Lăng.
Lưu Lăng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng nói:
- Không có việc gì, bọn họ là người.
- Là người Kievan Rus, không biết như thế nào đến nơi này. Bọn họ là người sinh sống tại nơi rất xa ở phương bắc, muốn tới nơi đó của bọn họ cần phải xuyên qua một biển rừng mờ mịt phủ tuyết trắng xóa.
Lưu Lăng giải thích nói.
Mẫn Tuệ ồ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lưu Lăng lại càng thêm sùng bái. Trong lòng nàng, Vương gia chính là một người lợi hại nhất trên đời này, không gì không biết không chỗ nào không hiểu.
Lúc này, một người Kievan Rus râu rậm trong đó đứng lên dường như nghĩ muốn đi qua, nhưng người thoạt nhìn tuổi khá lớn hơn còn lại kéo hắn một phen, dùng ngôn ngữ của bọn họ rất nhanh nói mấy câu gì đó. Xem bộ dáng là đang khuyên ngăn người tuổi tác tương đối trẻ kia lại, mà người râu rậm kia thì cúi đầu biện giải. Lưu Lăng mặc dù biết lai lịch bọn họ nhưng hắn lại không có nghiên cứu gì về tiếng Nga. Hai người kia nói nhỏ với nhau vài câu, Lưu Lăng một câu cũng nghe không hiểu.
Cuối cùng, cái người râu rậm kia bỏ bàn tay đang lôi kéo mình của đối phương ra, đi nhanh về hướng mấy người Lưu Lăng đang đứng.
Đông Phương Bất Loạn không nói tiếng nào đứng ở trước người Lưu Lăng, Trần Tiểu Thụ thì đóng kín cửa. Sáu gã ngân y của Viện giám sát cũng đều làm ra phản ứng, chuẩn bị ra tay giết chết cái tên tóc vàng mắt xanh kia.
- Hi, các bằng hữu đừng khẩn trương, ta chỉ là muốn nói mấy lời với vị tiểu thư xinh đẹp kia thôi.
Người râu rậm kia không ngờ lại sẽ nói ra một câu tiếng Hán có chút lưu loát.
Triệu Đại thấy gã nói năng lỗ mãng như thế lập tức nhíu nhíu mày. Hắn khoát tay áo, hai gã ngân y của Viện giám sát lập tức liền ngăn tên kia lại.
Rậm râu rất tức giận nói:
- Các ngươi làm gì! Các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản ta và vị tiểu thư xinh đẹp kia nói chuyện với nhau? Các ngươi đây là đang nhục nhã ta sao? Các ngươi không thấy được sao, vị tiểu thư xinh đẹp kia luôn nhìn xem ta! Đây là một lần gặp gỡ bất ngờ thật xinh đẹp, các ngươi dựa vào cái gì lại muốn ngăn cản ta?
Triệu Đại nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt Vương gia cũng không có thay đổi gì. Nhưng hắn biết, nếu làm thuộc hạ mà lúc này lại không ra mặt thì phải là không làm tròn bổn phận!
- Đem cái tên phóng đãng này lôi ra bên ngoài, vả miệng!
Triệu Đại nhíu mày phân phó nói.
Người râu rậm kia thấy hai tên đàn ông vạm vỡ mặc áo gấm màu bạc đi hướng chính mình liền lui về sau một bước, gã rút một thanh kiếm dài nhỏ bên thắt lưng ra, chỉ vào Lưu Lăng nói:
- Ta muốn quyết đấu với ngươi!
Lưu Lăng nhìn nhìn bàn tay cầm kiếm của gã, ánh mắt lộ ra vài phần thưởng thức. Người Kievan Rus này chẳng những biết nói tiếng Hán, hơn nữa còn là một cao thủ kiếm thuật! Thanh trường kiếm nhỏ dài ở trong tay gã nhưng lại không hề rung động chút nào.
- Tại sao là ta?
Lưu Lăng cười hỏi.
Rậm râu nói:
- Ta tên là Romanov, là dũng sĩ kiêu ngạo nhất đại công quốc Kievan Rus. Ta rất kinh ngạc, ngươi không ngờ lại biết về quốc gia của ta. Ta vốn hẳn là mời ngươi uống một chén rượu, nhưng mà vì vị tiểu thư xinh đẹp kia, ta phải quyết đấu với ngươi! Ai thắng lợi, kẻ đó liền có thể có được trái tim của vị tiểu thư xinh đẹp ấy!
Lưu Lăng cười lớn, quay đầu nói chuyện với Mẫn Tuệ:
- Đồng chí Romanov đối với nàng nhất kiến chung tình kìa!
Mẫn Tuệ nhíu mày, căm tức nói:
- Thỉnh vương gia mau đuổi gã đi!
Mẫn Tuệ là một thầy thuốc có tâm thánh nhân, là một bông sen tuyết không nhiễm chút máu nào trên cuộc chiến sinh tử. Ngay tại lúc tức giận nàng cũng không nghĩ tới sẽ muốn giết người đàn ông râu rậm kia, nếu đổi thành Trần Tử Ngư thì không chừng Romanov đã bị hộ vệ Viện giám sát dùng liên nỏ bắn thành con nhím rồi.
Lưu Lăng giơ tay vỗ vỗ cánh tay của nàng, nói:
- Không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.
Lưu Lăng ngẩng đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Tước kiếm của gã xuống!
Hai gã ngân y đi lên liền muốn đoạt kiếm, Romanov kia vãn một cái kiếm hoa, tự nhiên, phóng khoáng dựng thẳng kiếm ở ngực nói:
- Các ngươi không là đối thủ của ta, ta là dũng sĩ mạnh nhất đại công quốc Kievan Rus. Các ngươi hãy quay về đi, khiến kẻ nhu nhược kia lên quyết đấu với ta!
Ngân y thị vệ giận dữ, hai người một trái một phải xông lên tấn công.
Romanov thấy hai người khí thế hung hãn liền dẫn đầu cầm kiếm đâm tới một gã thị vệ. Ngân y thị vệ lắc mình tránh thoát, một chưởng đánh hướng ngực của Romanov. Romanov rất nhanh liền thu kiếm lại, sau đó lại đâm kiếm qua. Kiếm pháp của gã rất đơn điệu, nhưng tốc độ rất nhanh. Ngân y thị vệ kia nhíu mày, lại né qua, sau đó gã vung quyền đánh hướng tay phải đang cầm kiếm của Romanov. Một chiêu này nếu thật đánh trúng thì chỉ sợ cánh tay của Romanov ngay lập tức sẽ bị đập nát.
Romanov hoảng sợ, nhảy mạnh về phía sau, sau đó bước mạnh tới, tiếp tục đâm về phía mặt của ngân y thị vệ. Kiếm pháp rất đơn giản nhưng cũng rất thực dụng.
Một kiếm này mới đâm ra đi một nửa, cơ thể của Romanov liền giống như đạn pháo bay khỏi nòng súng mà bị văng ra ngoài.
Một gã ngân y thị vệ khác chậm rãi thu hồi chân, sau đó gã không nói một lời rút dây thừng bằng gân trâu Viện giám sát trang bị tại phía sau hông ra, tiếp đó đi qua đem Romanov đang hộc máu kia trói chặt lại như một con heo. Người Kievan Rus còn lại kia xông qua muốn cứu gã, lại bị một ngân y thị vệ khác đạp bay, chân của thị vệ giẫm lên ngực gã làm cho gã có làm như thế nào cũng không thể ngồi dậy được. Gã mở miệng lớn tiếng khẩn cầu gì đó, chỉ có điều tiếng Hán của gã rất không xong, hô nửa ngày cũng không ai nghe hiểu gã đang nói cái gì.
Ngân y thị vệ xách Romanov tới trước mặt Lưu Lăng. Một cước kia là thị vệ lưu tình, nếu không chỉ riêng xương sườn Romanov ít nhất cũng muốn gãy một nửa.
Romanov ngược lại là một con người rắn rỏi, gã cúi đầu cọ vết máu lên trên cổ áo, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt Lưu Lăng, khàn khàn nói:
- Ngươi là một kẻ nhu nhược, ngươi không dám cùng ta quyết đấu!
Lưu Lăng cười cười, giơ tay, một gã ngân y đem kiếm của Romanov đưa cho Lưu Lăng.
Người Kievan Rus còn lại kia la to, gã nghĩ là Lưu Lăng muốn giết Romanov.
Lưu Lăng ngồi xổm xuống trước mặt Romanov, sau đó đem thanh kiếm sắc bén của Romanov tùy ý bẻ thành từng đoạn ngắn dài cỡ một thước. Tiếp theo hắn đem từng đoạn kiếm gãy kia từng cái từng cái cắm xuống mặt đất cứng rắn. Còn lại một cây kiếm gãy, Lưu Lăng tùy tay vung nó ra, đoạn kiếm tựa như tia chớp phóng đi, cắm thẳng vào trong nhụy hoa của đóa sen trắng đang nở được treo giữa bức tường.
Romanov ngơ ngẩn, giống như si ngốc mà nhìn về phía Lưu Lăng, qua một hồi lâu gã mới nói:
- Đây là Đông Phương ma thuật sao? Quả nhiên rất lợi hại. Ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi giết ta đi.
- Tại sao ngươi lại tới nơi này?
Lưu Lăng ngồi xuống ghế, sau khi hỏi xong câu ấy liền quay đầu lại thấp giọng phân phó nói:
- Bắt toàn bộ đám người trong tiệm này lại, một kẻ cũng không được thoát.
Triệu Đại gật gật đầu, hắn khoát tay áo một cái, sáu gã ngân y liền hành động. Không bao lâu bọn họ đã đem toàn bộ đám người ông chủ tiểu nhị nơi này bắt lấy. Lưu Lăng ra hiệu đem những người đó khống chế đứng tại một bên, sau đó hắn lẳng lặng chờ Romanov trả lời vấn đề của mình.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận