Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 541: -.1: Đoạt bãi đổ bộ

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
Lưu Lăng để lại một bộ phận thuyền chiến ở Tuyền Châu làm đội tác chiến thứ 2, rồi hắn đích thân suất lĩnh 500 thuyền chiến, 200 thuyền vận chuyển khởi hành từ Sùng Vũ Tuyền Châu, nối đuôi nhau tiến thẳng tới đảo Lưu Cầu dưới sự dẫn đường của Tôn Kim Mãn.
Đây là trận chiến không được Viện Giám Sát hỗ trợ tình báo đầu tiên của Quân Hán kể từ khi Nam hạ tới nay. Gần 900 chiếc thuyền, và hạm đội khổng lồ gần 36000 người sắp triển khai lần xâm lược viễn dương đầu tiên. Ý nghĩa bên trong không cần nói cũng biết, cường quân Đại Hán của Lưu Lăng đã thoát li sự ràng buộc của lục địa, và bước vào 1 hành trình mới.
Thân là 1 người hiện đại, Lưu Lăng biết hải quyền đại diện cho cái gì.
Trong lòng Lưu lăng luôn cảm thấy tiếc việc Trung Quốc đã từng có rất nhiều cơ hội đi chinh phục thế giới trong lịch sử nhưng lại không chú trọng tới. Thời nhà Minh, Trịnh Hòa mấy lần suất lĩnh đội Thủy sư khổng lồ gồm 25000 người giương buồm ra khơi, chỉ là Hoàng đế của lúc đó không quá xem trọng chuyện này, và kết quả là những con thuyền quý báu mà Trịnh Hòa từng đi đều mắc cạn trên bờ dần dần bị hao mòn hư hỏng không ai đếm xỉa.
Nếu Hoàng đế Đại Minh xem trọng hàng hải, thì chuyện cướp Châu Mỹ đoạt Châu Phi đâu còn chuyện gì cho người Tây Ban Nha và người Anh nữa? Có truyền thuyết nói rằng cuối thời Tùy đại hào kiệt giang hồ Cầu Nhiêm Khách Trương Trọng Kiên sau khi tranh bá thất bại trốn tới Phù Tang xa xôi, xây dựng một đất nước khá là lớn mạnh. Theo suy đoán, đất nước Phù Tang này ở gần với Mexico của bây giờ. Nếu các Hoàng đế của lịch triều lịch đại đủ xem trọng chuyện này, sự lớn mạnh của Trung Quốc sẽ biến thái tới nhường nào?
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, đám người được gọi là nhà thám hiểm của Tây Ban Nha và Anh Quốc, chiến thuyền họ đi còn không lớn bằng bảo thuyền của Trịnh Hòa nữa. Đội ngũ viễn dương của bọn họ chỉ có mấy trăm người nhưng lại từng bước ăn luôn cả Châu Mỹ vào bụng, lượng lớn vàng bạc châu báu được đưa lên thuyền vận chuyển về bổn quốc. Lưu Lăng luôn nghĩ, nếu khi thời Minh người Trung Quốc chinh phục Châu Mỹ, thì sau đó có khi nào sẽ xây một Công ty Phù Tang hay không, sau đó nhập nha phiến tới quần đảo Anh Cát Lợi và rồi Pháp Phổ gì gì đấy, nếu người Châu Âu xuất hiện 1 người tên là Âu Văn Tắc Từ ra cấm nha phiến, vậy thì phát động chiến tranh nha phiến đánh cho bọn chúng tới khi phục mới thôi.
Nếu thật sự là như vậy, hà tất phải kiếm thêm 7 tên đồng lõa khác nữa, một Trung Quốc thôi đã đủ gây hại cho cả Âu Á Mỹ rồi, đi con mẹ nó Liên quân Tám nước, quân đội lớn mạnh của người Hán đi qua thì ai có thể ngăn lại?
Lưu Lăng biết, hắn chỉ là đang ảo tưởng.
Lưu Lăng tiếc cho sự đáng tiếc của lịch sử, vì thế hắn cảm thấy nếu mình có năng lực đi làm gì đó, thì nhất định không để cơ hội trượt khỏi tay mình. Từ nhiều năm về trước hắn đã bắt đầu trù bị cho Thủy sư của Đại Hán, chính là vì 1 ngày nào đó làm cho người Hán có thể đứng trên chiến thuyền diễu võ dương oai ở khắp các nơi trên thế giới.
Cho vài chiếc thuyền lớn tới các quốc gia như Anh, Phổ, Pháp, Áo, Hung, sau đó nói với chúng tới Trung Quốc làm công có thể có rất nhiều rất nhiều tiền, nhốt chúng vào trong lồng heo vượt biển cho chúng làm đường làm cầu ở đây, mỗi ngày chỉ cho chúng 1 cái bánh ngô ngay cả dưa muối cũng không cho, có ai chống đối, đem ra ngoài chôn xuống dưới tới gót chân, đảo ngược đầu xuống mà chôn.
Mỗi lần Lưu Lăng nghĩ tới cái gọi là Đại Thanh Triều là muốn ói muốn chửi thề, bởi vì tính ngẫu nhiên của lịch sử mà 1 dân tộc du mục chế độ nô lệ lạc hậu lại thay thế vị trí của một đại đế quốc đã thực hiện Tư Bản Chủ Nghĩa, sau đó trực tiếp dẫn tới chính trị, kinh tế, quân sự và nhiều nhiều mặt khác của quốc gia này lùi bước ít nhất 500 năm. Thử nghĩ xem, cái gọi là 120 ngàn quân đội của Đế quốc Đại Thanh đối đầu với không tới 20 ngàn liên quân Anh Pháp, quân Thanh tử chiến hơn 30 ngàn người, liên quân Anh Pháp thì chỉ chết có 4 người. Đây là một sự sỉ nhục khiến lòng người chua xót tới mức nào đây?
Bây giờ Lưu Lăng có cơ hội, có 1 cơ hội rất lớn cả vốn lẫn lời hoàn trả hết toàn bộ sự sỉ nhục này, trong lòng hắn thật sự kích động không nhỏ. Chinh phục Lưu Cầu chỉ là bước đầu tiên trong cuộc hành trình của Thủy sư Đại Hán, chỉ là để các binh sĩ của Thủy sư làm quen với tác chiến đổ bộ. Lưu Cầu căn bản không phải mục tiêu của Lưu Lăng, hoàn toàn không nằm trong danh sách của hắn. Mục tiêu của hắn là đem sự nhục nhã trong lòng người Trung Quốc trả lại hết cho người khác, trả luôn lợi nhuận cho họ.
Hạm đội to lớn gồm hơn 900 chiếc thuyền đã rời khỏi hải cảng Tuyền Châu khi mặt trời còn chưa ló dạng. Lưu Lăng không hề lo lắng hạm đội sẽ mất đi phương hướng trên biển, cho dù không có Tôn Kim Mãn cũng thế. Tuy rằng Lưu Lăng không phải thiên tài sau khi xuyên không thì sẽ vô địch gì đó, nhưng hắn vẫn có thể biết về Kim chỉ nam. Sở dĩ phái Tôn Kim Mãn dò đường, là vì Lưu Lăng không quen đánh trận mà không chuẩn bị trước. Nếu không hiểu rõ kẻ địch, chiến tranh như thế cho dù có thắng lợi cũng mang tính ngẫu nhiên nhất định, và sẽ không có cảm giác thảnh tựu khi phần thắng từ đầu chí cuối đều nắm chắc trong tay mình.
Lưu Lăng chưa từng tới qua Đài Loan, những địa danh của Đài Loan thời hiện đại phần lớn đều được đặt tên vào thời thống trị của nhà Thanh hay thời kỳ bị Nhật đô hộ. Vào thời đại này, những hiểu biết liên quan tới Lưu Cầu rất ít rất ít.
Tốc độ của hạm đội nhanh hơn thuyền đánh cá của ngư dân nhiều, vì thế trước khi mặt trời lặn họ đã vượt qua eo biển. Trong ánh hoàng hôn, hòn đảo khổng lồ đó dần dần hiện ra trước mắt Thủy sư Đại Hán. Lúc này, hạm đội của Đại Hán trông giống như 1 đàn hùng sư đi tới 1 vùng thảo nguyên khắp nơi đều là động vật ăn cỏ. Bọn họ sắp tận hưởng lạc thú của sự chinh phục.
Tới đi, đã tới giờ ăn rồi.
Không thể không nói, trí nhớ của Tôn Kim Mãn cực kỳ tốt. Dưới sự chỉ đường của gã, hạm đội đổ bộ lên khu vực Bát Lý của Sơn Bắc Quốc đảo Lưu Cầu một cách chuẩn xác. Đương nhiên, bây giờ đã không còn Sơn Bắc Quốc nào nữa.
Dưới ánh chiều tà, các ngư dân thu lưới quay về bờ đột nhiên phát hiện, từ phía xa đường chân trời bỗng xuất hiện một hàng cột buồm dày đặc. Họ há to miệng mở to mắt, lưới bắt cá trong tay tuột xuống đất, tôm cá vừa được bắt lên lại thừa cơ ra sức giãy giụa thân thể cố gắng quay trở lại biển. Mười mấy chiếc thuyền đánh cá ngừng bước chân về bờ của mình lại, ngư dân trên thuyền tập thể ngẩn hết ra. Họ chưa từng nghĩ qua, trên thế gian này lại có nhiều con chiến hạm khổng lồ to lớn tới mức khiến người tâm kinh đảm chiến như thế!
- Đó... là gì?
Một ngư dân Lưu Cầu lẩm bẩm với ngôn ngữ của họ.
Bạn của y cũng mở to mắt nhìn, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
- Trời ơi! Sao mà có thuyền lớn tới thế này!
Đội dẫn đầu của Thủy sư Quân Hán là 10 chiếc Đại Hải Thu, 30 chiếc chiến hạm Mông Đồng, 80 chiếc chiến hạm Tứ Luân Phi Hổ. Những chiếc Đại Hải Thu dài 30 trượng và chiến hạm Mông Đồng dài 20 trượng đã đủ khiến họ choáng ngợp không nói nên lời, khi các chiến hạm của đội dẫn đầu giãn đội hình ra, chiếc chiến hạm Đế Trụ khổng lồ giương cao 12 cột buồm xuất hiện trước mặt các ngư dân, họ toàn bộ đều hóa đá hết.
- Chạy mau! Đây là thuyền quỷ tới từ địa ngục!
Có người la to. Y nhận thấy đây là cách giải thích hợp lý nhất. Giữa các ngư dân có lưu truyền 1 truyền thuyết, chỉ có thuyền quỷ tới từ u minh địa ngục mới to lớn như vậy, mới khủng khiếp như vậy. Truyền thuyết nói rằng, thuyền quỷ của địa ngục dài trăm trượng, trên thuyền toàn là quỷ dữ ăn thịt người và thủy thủ xương khô, không ai thấy qua những chiếc thuyền quỷ khủng khiếp đó, vì trong truyền thuyết những ngư dân thấy qua thuyền quỷ đều chết rồi.
Từ chấn kinh tới sợ hãi, các ngư dân dốc hết sức chèo thuyền đánh cá của mình, dồn hết sức bình sinh liều mình chèo về phía bờ.
Thuyền chài cuối cùng cũng đổ bộ lên bờ trước một bước, các ngư dân vừa lên bờ lập tức bỏ hết tất cả đồ đạc chạy như điên về nhà. Trong lúc vật vã cong đuôi chạy, họ chỉ hận mình không mọc thêm 2 cái chân.

Bình Luận

0 Thảo luận