Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 408: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
LẬP BIA
Tâm tình Lưu Lăng không tệ. Bởi vì chuyện nhỏ tranh đoạt thiên hạ Đại Chu cuối cùng sắp đến hồi kết rồi, chỉ cần bắt được Bùi Chiến, cục thế Đại Chu liền rõ ràng. Còn về Lý Thiên Phương tầm nhìn hạn hẹp, Nhạc Lạc chỉ ngụ một góc, Lưu Lăng không tự phụ nói, hắn thật sự không đặt hai người này vào mắt.
Tiếp theo, Lưu Lăng đã sắp xếp một màn thập diện mai phục xinh đẹp cho Bùi Chiến. Tuy Lưu Lăng còn chưa nhận được chiến báo, nhưng hắn tin tưởng bên Ký Châu Vương Bán Cân đã làm xong việc rồi. Chuyện cần làm kế đến là khiến Bùi Chiến hoàn toàn bại, bại đến không thể đứng lên được nữa. Lưu Lăng sẽ không cho Bùi Chiến cơ hội quyết chiến chính diện với mình, tuy rằng hắn tôn trọng đối thủ này, lại sẽ không vì tôn trọng gã mà bảo binh lính dưới trướng mình đi liều mạng. Ai binh tất thắng, không hề nghi ngờ, quân Định An của Bùi Chiến bây giờ chính là một đội ai binh.
Quyết chiến chính diện? Muốn bắt hơn hai vạn tàn binh dưới trướng Bùi Chiến, e rằng cần trả cái giá binh lực gấp đôi. Quân Định An từ trên xuống dưới, mỗi một người còn sống đều biết rõ, muốn tiếp tục sinh tồn thì phải đánh thắng mỗi một trận chiến tiếp theo, bất kể kẻ địch phải đối diện đáng sợ bao nhiêu, bọn họ đều đã không còn đường lui, giết kẻ địch thì sống tiếp, hoặc là kiêu ngạo chết trận.
Lưu Lăng rất kính trọng đội ngũ này. Trong đêm lễ quỷ, mười mấy vạn quân Định An trước sau đánh bại quân Khai Phong của Lý Thiên Phương, binh Thanh Châu của Nhạc Lạc Mi Hoang. Từ điểm này có thể nhìn ra được, quân Định An đã được Bùi Chiến huấn luyện thành cường binh có thể đánh trận chống đỡ có thể đánh trận tử chiến. Quyết chiến chính diện với đội quân như vậy, cho dù đối phương chỉ còn lại hơn hai vạn người, Lưu Lăng cũng không muốn làm như thế. Hắn tự tin đối với nhân mã dưới trướng mình, luận về sức chiến đấu tuyệt đối không thua quân Định An. Nhưng nếu quyết chiến như vậy, tổn thất của quân Hán cực lớn, cho dù là một mạng đổi một mạng, Lưu Lăng cũng không nỡ, Bùi Chiến lại nỡ. Bây giờ gã đã đi đến bước này, còn gì không liều được chứ?
Bùi Chiến thắng thảm, binh lực còn lại có hạn, trong tình huống gã không rõ về đại doanh Ký Châu, gã không dám tùy tiện về bắc. Gã không phải kẻ ngốc, đã nghĩ đến, nếu Lưu Lăng đã có thể vạch ra một đại cục kinh thiên nhằm vào đại quân về nam mà gã thống lĩnh, thì chắc chắn cũng sớm nghĩ ra làm sao đối phó với hai mươi lăm vạn đại quân ở Ký Châu của mình. Tuy Bàng Chuẩn là một nhân tài hiếm có, nhưng trong lòng Bùi Chiến hiểu rõ, nếu Lưu Lăng đã tính toán xong làm sao đối phó với hai mươi lăm vạn đại quân kia, thì Bàng Chuẩn chỉ e cũng khó ngăn cản. Bây giờ nghĩ lại, lúc trước Bàng Chuẩn cầu xin mình đừng tùy tiện về nam, e rằng khi đó y đã đoán được gian khổ trên con đường phía trước rồi?
Bùi Chiến cười khổ một tiếng, sự chán ghét đối với con người Bàng Chuẩn cũng giảm bớt mấy phần. Trong lòng gã nghĩ đến, nếu đại doanh Ký Châu không có việc gì, mà mình có thể quay về, sau này có lẽ trọng dụng Bàng Chuẩn cũng là một chuyện không tệ.
Hiện giờ Bùi Chiến chỉ có hai lựa chọn, một, trở về Ngụy Châu, ở đó chờ binh lính đại doanh Ký Châu nam hạ hội họp với mình. Hai, đi về Đàm Châu phía đông nam nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị Đông Sơn tái khởi. Trong hai lựa chọn này thì không nghi ngờ gì trở về Ngụy Châu là lựa chọn sáng suốt nhất. Còn về Đàm Châu, phía đông bắc không xa chính là Bác Châu, ở đó không đi được. Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc lúc trước sau khi bị Bùi Chiến đánh bại đuổi giết chật vật không thôi đã tu dưỡng hơn một năm ở đầm Cự Lộc, bây giờ đã có mấy vạn binh, ra khỏi đầm Cự Lộc chiếm cứ thành Bác Châu. Nếu Bùi Chiến đi về phía đông, La Húc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã. Tuy rằng tinh kỵ Hổ Bí trong trận chiến Khai Phong và cuộc bỏ trốn lớn sau này đã tổn thất nghiêm trọng, nhưng đội hùng sư đó để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong Bùi Chiến.
Giao chiến chính diện, cho đến tận bây giờ, đội ngũ dũng mãnh thiện chiến nhất mà Bùi Chiến gặp phải chính là tinh kỵ Hổ Bí của La Húc.
Xem ra, Bùi Chiến không có lựa chọn thứ hai rồi.
Cho nên tâm tình Lưu Lăng rất tốt.
Sau đêm lễ quỷ giết người, bốn vạn quân Hán Hoa Linh và Triệu Nhị dẫn theo giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian biến mất trong tầm mắt của thế lực ba bên. Người khác không biết, Lưu Lăng lại biết, bởi vì đêm đó Hoa Linh và Triệu Nhị đã phụng mệnh của hắn công phá Ngụy Châu!
Hoa Linh và Triệu Nhị suất lĩnh tứ vạn đại quân giả mạo quân Định An chiến bại lừa Ngụy Châu mở cửa thành, dễ dàng chiếm lĩnh điểm dừng chân tốt nhất của Bùi Chiến, đã mài xong đao, tiễn đựng đầy bình, chỉ đợi Bùi Chiến đến gõ cửa. Bạn đến thì có rượu ngon, nếu kẻ địch đến thì thứ nghênh đón chúng là súng săn. Quân Hán dĩ nhiên là không có súng săn, nhưng bọn họ có lợi khí và biện pháp giết người.
Nhưng Lưu Lăng cũng biết, Bùi Chiến không có khả năng không ngờ được điểm này. Quân Hán không tham gia đại chiến đêm đó, Bùi Chiến nhất định sẽ phỏng đoán được hướng đi của quân Hán, chỉ cần gã còn chưa bị chọc giận hỏng não hoặc là bị điên thì nhất định có thể nghĩ ra quân Hán đang ở đâu, cho nên Lưu Lăng không chỉ đào một cái mộ cho Bùi Chiến ở Ngụy Châu, mà còn bày ra một thế cờ thập diện mai phục. Thật ra không cần thập diện mai phục, tứ diện là đủ.
Quân Hán ở Hoạt Châu còn sáu vạn, do Dương Nghiệp suất quân trấn thủ. Dương Nghiệp đã nhận được mệnh lệnh của Lưu Lăng, dẫn năm vạn đại quân ra khỏi Hoạt Châu, chặn đường quân Định An nam hạ. Mà Lưu Lăng đã phái người đi Ký Châu, bảo Lưu Mậu dẫn theo nhân mã nam hạ, cắt đứt đường lui của quân Định An đi hướng đông bắc. Tuy Bùi Chiến không dám đi Bác Châu, nhưng lại có thể vòng qua Ngụy Châu đi Bối Châu, con đường này nhất định phải bóp chết. Lưu Lăng còn lệnh cho Độc Cô Nhuệ Chí ở Lộ Châu xuất binh chiếm cứ Tương Châu, chặt đứt đường quân Định An đột phá phía tây. Cứ thế, đông tây nam bắc, bốn phương hướng đều bị quân Hán chặn chết. Thật ra không chỉ bốn phương hướng, trên con đường mà Lưu Lăng cho rằng Bùi Chiến có thể đi nhất, hai người Thắng Đồ Dã Hồ và Hách Liên Thiết Mộc dẫn theo bốn ngàn Cuồng Đồ trấn thủ. Con đường đó chính là đường chết. Trừ phi Bùi Chiến điên rồi, nếu không tuyệt đối sẽ không đi đến đó. Nhưng Lưu Lăng mặc kệ cuối cùng Bùi Chiến lựa chọn hướng nào phá vây, con đường của gã đều không dễ đi.
Lưu Lăng sắp xếp xong xuôi tất cả, ngồi trên con thuyền lớn cải trang của hắn trôi trên dòng kênh Phúc Duyên. Nếu, nếu Bùi Chiến biết bên người Lưu Lăng chỉ dẫn theo hơn một ngàn thân binh, gã sẽ giống như phát điên mà dẫn người tiến công về phía này mất.
Thuyền lớn rất ổn, không thể phủ nhận chính là hai thuyền lớn ghép vào với nhau không khác biệt nhiều lắm với đi trên đất liền. Lưu Lăng ngồi trên một chiếc ghế câu cá, mà con báo đen Phá Địch rất không thích ứng chuyện đi thuyền thì ỉu xìu nằm sấp dưới chân Lưu Lăng, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn chủ nhân một cái, sau đó lại cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Báo đen Phá Địch nhìn giống như không sợ gì cả, nhưng đối với thuyền thì vẫn có sự sợ hãi nhất định. Lưu Lăng lấy cá béo mà hắn câu lên tiện tay đặt dưới mũi của nó, nó lại không hề để ý.
Cá trong nước kênh rất nhiều, cũng có không ít cá lớn, Lưu Lăng đến giờ mà đã câu được không ít cá lớn. Đương nhiên, cái gọi là cá chính là chỉ từng nhân vật được gọi là hào kiệt. Từ khi nam hạ đến nay, Mông Hổ, Từ Thắng Trị, Tiêu Phá Quân, Tạ Tuấn những người này đều là hào kiệt độc bá một phương, lại từng người nối tiếp từng người bị Lưu Lăng giẫm dưới chân. Tiếp theo phải câu chính là con cá lớn nhất, còn chuyện có thể câu được không thì Lưu Lăng không lo lắng, đây chỉ là vấn đề thời gian.
Triệu Đại đứng phía sau cách đó không xa, ánh mắt không nhìn cần câu trong tay Lưu Lăng, mà lại nhìn chăm chăm báo đen Phá Địch đang buồn ngủ cẩn thận nhìn ngắm, dường như y rất có hứng thú với bá chủ ngoại tộc trong đám dã thú này. Nếu không phải có chút kiêng kỵ với súc sinh không sao nói lý được thì Triệu Đại thậm chí còn muốn đi sờ cái mông của nó. Báo đen Phá Địch dường như cảm nhận được ánh mắt Triệu Đại, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Triệu Đại một cái, sau đó cúi đầu rống lên một tiếng, dường như đang kháng nghị sự vô lễ của đối phương.
Lưu Lăng không để ý đến ánh mắt căm thù giữa báo đen và Triệu Đại, dường như đang ngẩn người với phao câu thỉnh thoảng khẽ động.
- Tin tức phía bắc khi nào thì đến?
Triệu Đại hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con làm mặt quỷ với báo đen Phá Địch, chợt nghe thấy câu hỏi của Lưu Lăng, sau khi y điều chỉnh tâm tình của mình một chút thì nói: - Chậm nhất sau giờ ngọ, tin tức chính xác ở Ký Châu mới đến.
Y có chút tự giễu cười cười nói: - Vương gia cũng biết rồi, thuộc hạ là một kẻ lười, Đương Đầu các nơi đều rất chăm chỉ, chỉ riêng Chỉ Huy Sứ thuộc hạ lười đến đòi mạng. Trần cô nương đến Khai Phong, tình báo Tam Xử giống như cũng chậm một hai phần vậy.
Y như thế không giống như tự giễu, ngược lại càng giống như giải thích.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Tử Ngư có truyền tin tức về sao?
Trước tiên hắn hỏi tin tức Ký Châu, kế đến mới hỏi tin của Trần Tử Ngư. Triệu Đại hiểu rõ, câu hỏi phía sau mới là điều Vương gia quan tâm nhất. Phía Ký Châu thắng chắc mười phần, chẳng qua là đợi tin tức chính xác truyền về mà thôi. Nếu Vương gia đã phái người đưa tin đến Ký Châu lệnh cho Lưu Mậu dẫn quân nam hạ, thật ra trong lòng Vương gia đối với thắng lợi Ký Châu đã chắc chắn. Còn phía Trần Tử Ngư lại không phải, bởi vì nàng đối mặt với một đối thủ không biết mặt và trong tưởng tượng rất có thực lực, có thể gần như nhổ sạch tận gốc mật điệp ở Khai Phong của Giám Sát Viện, cho dù nói thế nào cũng là một nhân vật. Đây là lần tổn thất nghiêm trọng nhất từ khi Giám Sát Viện thành lập đến nay, cho dù Đương Đầu Tam Xử trước đó đã chết nhưng là vì ngoài ý muốn rơi xuống vách đá. Mà lần này Giám Sát Viện và Kim Y Khai Phong đều mất liên hệ, từ đó có thể phỏng đoán, đối thủ này không chỉ rất trí tuệ, đồng thời còn có chiến lực hùng mạnh.
- Tin tức hôm qua truyền về Vương gia đã biết, thông báo theo lệ hôm nay vẫn chưa đưa đến, có điều Vương gia an tâm, có huynh đệ Nhiếp thị bên cạnh Trần cô nương, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.
Lưu Lăng ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Vừa hay, chính vào lúc này một chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng tiếp cận thuyền lớn. Người trên thuyền lớn tiếp lấy dây thừng được ném qua, kéo thuyền nhỏ lại. Người trên thuyền nhỏ nhanh chóng lên sàn thuyền, quỳ một gối xuống phía sau Lưu Lăng.
- Bẩm Vương gia, Trần Đương Đầu truyền tin về.
Lưu Lăng không quay đầu lại, sau khi Triệu Đại nhận lấy thư thì phất tay ra hiệu cho tên Giám Sát Vệ kia lui xuống. Triệu Đại cầm thư, ngẫm nghĩ một chút vẫn đến bên cạnh Lưu Lăng đưa qua nói: - Hay là Vương gia tự mình xem đi.
Lưu Lăng quay đầu lại lườm y một cái nói: - Không phải thư riêng, trong lòng ngươi không sạch sẽ rồi.
Triệu Đại ngượng ngùng mỉm cười, sau khi mở thư tín ra thì trước tiên lướt qua một lượt, sau đó lập tức cau mày lại.
- Trần cô nương đã tra ra là ai hạ thủ với mật điệp của Tam Xử, người đó tên Vũ Tiểu Lâu.
- Vũ Tiểu Lâu?
Lưu Lăng lặp lại tên này một lần: - Nói chi tiết.
Trong thư giới thiệu rất tỉ mỉ cuộc đời của người tên Vũ Tiểu Lâu này, suy cho cùng thì Vũ Tiểu Lâu này không phải là người không thể lộ ra sáng. Khi Sài Vinh còn sống có chút thưởng thức người này, muốn tìm hiểu tin tức của y cũng không khó lắm. Hơn nữa, bởi vì trước khi Lý Thiên Phương dẫn quân rời Khai Phong quả nhiên đã hạ thủ với Vũ Tiểu Lâu, cho nên mặc dù Vũ Tiểu Lâu có làm vài thủ thuật che mắt, nhưng Trần Tử Ngư vẫn nhạy bén bắt được người này khả nghi.
- Tâm tư người này rất tinh tế, rất độc ác.
Lưu Lăng nghe xong Triệu Đại giới thiệu thì nói: - Lý Thiên Phương không tính kế được y, y chắc chắn đã bố trí xong đường lui từ sớm rồi.
Triệu Đại gật đầu nói: - Căn cứ theo kết luận của Trần cô nương, Vũ Tiểu Lâu hẳn đã lui về Nam Đường rồi.
Lưu Lăng duỗi lưng một cái:
- Nếu người đã đi từ sớm thì gọi Tử Ngư về đi. Có điều, người vẫn phải truy, chiếm được tiện nghi thì chạy, trên đời nào có lý này? Nói cho huynh đệ Nhiếp thị biết, đừng nói là Nam Đường, cho dù là Nam Hải cũng phải đuổi theo cắt cái đầu của Vũ Tiểu Lâu về cho ta. Có thù không báo, ta sợ mật điệp đã hi sinh hiện về kể lể uất ức với ta trong mộng.
Triệu Đại nói: - Dạ, Vương gia Trong thư Trần cô nương nói, Cơ Vô Danh còn sống.
Vừa hay cá mắc câu, động tác thu cần của Lưu Lăng dừng lại: - Còn có thể động sao? Có thể động thì bảo gã cùng truy với huynh đệ Nhiếp thị. Bản thân gã mất mặt thì phải tự mình đi tìm về. Bằng không gã có lỗi với những mật điệp đã chết. Một tháng không đủ thì một năm, một năm không đủ thì ba năm, muốn giết người thì sẽ luôn tìm được cơ hội.
Lưu Lăng dừng một chút nói: - Nói cho gã biết, nếu cuối cùng gã chết trận thì ta sẽ lập bia cho gã.

Bình Luận

0 Thảo luận