Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 538: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
LÃO TỬ KHÔNG PHẢI KẺ NGỐC.
- Lần nào ta cũng cập bờ Sơn Bắc quốc ở nơi có tên là Bát Lý, sau khi Trung Sơn quốc tiến công Sơn Bắc quốc, cái chỗ kia gần như không bao giờ có người. Đó là một vịnh nước, thuyền lớn của Vương gia cũng đi qua được. Hơn nữa từ nơi đổ bộ Bát Lý đó tới đô thành của Sơn Bắc quốc Đại Đạo Trình lộ trình không tới một trăm dặm, thảo dân từng vụng trộm tới Đại Đạo Trình, nơi đó gần như không có thủ đoạn phòng ngự, thậm chí không có cả tường thành, chỉ cần đại quân của Vương gia vừa tới, một ngày là công phá được Đại Đạo Trình.
Tôn Kim Mãn vừa nói vừa dùng bút lông vẽ một tấm bản đồ sơ lược lên giấy.
Tuy rằng trình độ hội họa của gã thật sự hữu hạn, nhưng bù lại gã lại có một trí nhớ rất tốt, vừa vẽ tranh vừa nói, cũng đem đường lối Sơn Bắc quốc nói ra rõ ràng.
- Hoàng đế Sơn Bắc quốc tên Thượng Chấn Viễn, nghe nói đã năm mươi tuổi. Người này không có bản lãnh gì, hai năm qua y bị huynh đệ chèn ép mà không hề phản kháng. Quân đội của Trung Sơn quốc đã tiến công vài lần, chiếm ba thành của lãnh thổ Sơn Bắc quốc. Nếu không phải trước trận nội loạn của Đường quốc, ba quốc gia kiên kết nhằm chiếm chút ích lợi, Trung Sơn quốc đình chỉ tiến công Sơn Bắc quốc, chỉ sợ bây giờ Sơn Bắc quốc đã bị Trung Sơn quốc tiêu diệt.
Tôn Kim Mãn nói: - Còn nghe nói, Thượng Trấn Viễn cũng không thiện chiến, lại phá lệ ưa thích cầm kỳ thi họa. Lại nói tiếp, ba huynh đệ bọn họ vẫn muốn đánh giết lẫn nhau, nhưng là hai nước Sơn Nam quốc và Sơn Bắc quốc liên kết cũng không phải đối thủ của Trung Sơn quốc. Thượng Chẫn Viễn si mê cầm kỳ thi họa, Hoàng đế Sơn Nam quốc lại say mê toán học, hiện tượng thiên văn, nhưng hơn thế là rất có năng lực quân sự. Nghe nói ba huynh đệ bọn họ cũng không phải dân bản địa của Lưu Cầu đảo, cũng không biết cụ thể họ tới Lưu Cầu từ năm nào. Ba huynh đệ trước sau bất hòa mỗi người đi một ngả, để phân biệt đã thành lập nên Sơn Nam quốc, Sơn Bắc quốc, Trung Sơn quốc.
- Theo người ta bắt từ Lưu Cầu về nói, năm năm trước Thượng Huyền liên kết cùng Thượng Chấn Viễn phát binh Trung Sơn quốc, tuy nhiên lại bị Thượng Đỉnh Thiên đánh cho đại bại rút về. Quân đội hai nước tổn thất hơn ba vạn người, từ đó không hề tái chiến cùng Trung Sơn quốc nữa. Sau hai năm nghỉ ngơi, Thượng Đỉnh Thiên lại phát binh tấn công hai nước kia.. Mấy năm qua, quân đội hai nước Sơn Bắc quốc, Sơn Nam quốc liên tiếp bại lui, lãnh thổ quốc gia đã rút nhỏ gần một nửa.
- Thượng Đỉnh Thiên là kẻ lắm mưu nhiều kế, người ở Lưu Cầu xưng gã là dụng binh như thần. Có mấy lần đánh cùng quân đội hai nước Sơn Bắc quốc và Sơn Nam quốc đều là lấy ít thắng nhiều. Lại có một lần phái sáu trăm người dũng sĩ vượt qua phòng tuyến Sơn Bắc quốc, trực tiếp tấn công Đại Đạo Trình. Chỉ là bởi vì binh lực quá ít, sau khi đốt hoàng cung Sơn Bắc quốc liền rút lui.
Lưu Lăng nghiêng người dựa vào ghế, bàn tay thon dài sờ cằm nói: - Thượng Đỉnh Thiên, bao nhiêu tuổi?
Tôn Kim Mãn nói: - Thượn Đỉnh Thiên là nhỏ nhất trong ba huynh đệ, đại ca Thượng Huyền đã sáu mươi. Thượng Chấn Viễn hơn năm mươi nhưng Thượng Đỉnh Thiên còn chưa tới bốn mươi. Bởi vậy có thể thấy được, mẹ của bọn hắn rất có thể sinh dưỡng. Hai mươi năm sau khi sinh lão đại mới sinh ra Thượng Đỉnh Thiên.
Tôn Kim Xứng cau mày nói: - Đại ca, đừng nói những thứ vô dụng này!
Tôn Kim Mãn bĩu môi nói: - Vương gia không phải mới vừa nói sao, nói chi tiết, nhớ tới cái gì nói cái nấy, không được bỏ sót sơ hở nào.
Lưu Lăng cười cười nói: - Quân đội của Trung Sơn quốc có bao nhiêu người?
Tôn Kim Mãn gãi gãi tóc, cau mày ngẫm nghĩ một chút nói: - Hồi Vương gia, cái này thảo dân quả thật không biết, ta cướp về đều là nữ nhân. Các nàng căn bản không quan tâm tới mấy chuyện đó, nếu hỏi các nàng ấy nấu cháo dùng bao nhiêu gạo khẳng định họ hiểu rất rõ. Bất quá ta từng nghe nói, Thượng Đỉnh Thiên yêu cầu luyện binh chú trọng về chất chứ không phải về lượng, Trung Sơn quốc gia tuy lớn nhất trong ba nước, nhưng binh lực cũng là ít nhất đấy. Chỉ có điều khi đánh nhau, mười người của hai nước kia cũng không thắng được ba người của Trung Sơn quốc. Hai nước Sơn Bắc quốc, Sơn Nam quốc tổn thất ba vạn người, đại thương nguyên khí, bởi vậy có thể thấy được, tối đa quân đội của Trung Sơn quốc cũng có tới mười ngàn người.
Lưu Lăng hỏi: - Lần này quân đội Lưu Cầu tập kích Tuyền Châu, không phải nói có mấy vạn đại quân sao?
Tôn Kim Mãn tùy tiện nói: - Cái gì quân đội mấy vạn người, còn không phải toàn dân tộc miền núi? Nam nhân tộc Cao Sơn trên đảo Lưu Cầu vô cùng hung hãn, tụ vào một chỗ là thành quân đội. Lần này Lưu Cầu đảo phái mấy vạn người đến Tuyền Châu, nói không chừng triệu tập tất cả nam tử tráng niên rồi. Hơn nữa, lần này người của Lưu Cầu đảo chết thê thảm và nghiêm trọng, chạy trở về đều là người của Trung Sơn quốc. Phân nửa đám ô hợp của hai nước đều bị hùng binh của Vương gia giết, chỉ sợ Sơn Bắc quốc cùng Sơn Nam quốc bây giờ cũng không đào đâu ra binh lính.
Tôn Kim Mãn nói rất xác định.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Còn biết cái gì nói hết ra, nhất là về con người tên Thượng Đỉnh Thiên kia.
Tôn Kim Mãn ngẫm nghĩ một chút nói: - À! Đúng rồi, ta nghe nói lần này sau khi người trên đảo Lưu Cầu trốn về ba huynh đệ bọn họ lại cãi nhau một trận lớn. Cuối cùng tan rã trong không vui, Thượng Đỉnh Thiên còn thề phải công diệt hai nước kia. Còn Thượng Chấn Viễn cùng Thượng Huyền giận dữ bỏ đi, quay trở về đô thành của mình. Vương gia, ta liền nghĩ không thông, nếu Thượng Chấn Viễn thề phải tiêu diệt hai nước kia, vì sao gã không trực tiếp bắt luôn hai ca ca của mình. Chỉ cần gã nắm trong tay hai ca ca, Sơn Bắc cùng Sơn Nam quốc không có thủ lĩnh, còn không phải dễ dàng bị diệt sao?
Lưu Lăng cười cười nói: - Thế mà vẫn còn tình nghĩa huynh đệ, đoán chừng là Thượng Đỉnh Thiên khinh thường dùng biện pháp như vậy đi. Gã cảm giác mình hoàn toàn có thể quang minh chính đại tiêu diệt hai nước kia, dựa vào thủ đoạn như vậy cho dù diệt được hai nước kia ca ca của gã cũng không phục. Tuy nhiên như vậy xem ra, tuy rằng ba huynh đệ bọn họ không hợp nhau, nhưng không tính toán giết chết đối phương.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút: - Có lẽ... Ba huynh đệ này chỉ tranh hơn thua?
- Tranh hơn thua?
Tôn Kim Mãn nghĩ mãi mà không rõ: - Ba huynh đệ bọn họ tranh hơn thua cái gì? Mỗi người thành lập một quốc gia, cuối cùng là ai tiêu diệt ai?
Hai mắt Lưu Lăng tỏa sáng nói: - Tôn Kim Mãn, lời nói của ngươi có khi chính là sự thật. Ba huynh đệ này không phải người Lưu Cầu đảo, bọn họ là từ chỗ nào tới, ngươi nghe nói qua chưa?
- Có người nói là từ Tuyền Châu đi lên đảo Lưu Cầu, nhưng thảo dân cũng coi như từng cư trú ở Tuyền Châu rồi, chưa từng nghe nói có nhà nào có ba huynh đệ lợi hại như vậy. Có một cách nói khác là họ có thể tới từ Hàng Châu thuộc đất Ngô Việt, nói ba người này là họ hàng xa của Ngô Việt Vương. Còn có một cách nói, ba huynh đệ không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới Lưu Cầu đảo, nghe nói bọn họ đều xuất thân từ một gia đình đại phú hộ ở Đằng Châu.
Lưu Lăng ừ một tiếng, quay đầu nói cùng Địch Phù Chu: - Sau khi trở về bảo nguời trong viện đi tra một chút. Ngô Việt Vương Tiền Lưu ngay tại Kim Lăng, hỏi một câu sẽ biết. Về phần Đằng Châu... Phái người điều tra cẩn thận!
Trong lòng Lưu lăng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, cho nên mới bảo Địch Phù Chu để người của Giám sát viện điều tra Đằng Châu cặn kẽ. Ba huynh đệ như vậy, một am hiểu cầm kỳ thư họa, một am hiểu tinh tượng toán học, người kia am hiểu võ công mưu lược, thực làm cho người ta cảm thấy hứng thú. Rốt cuộc là gia tộc học vấn sâu xa, hay là sư từ danh môn? Nhưng bất kể thế nào, Lưu Lăng đều cảm thấy nhất định điều tra tới cùng rồi. Nếu là thật sự như những gì mình vừa nghĩ tới, chỉ sợ lai lịch của ba huynh đệ này không nhỏ rồi.
Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Lăng nói:
- Vừa lúc Tức Tự Ngôn cùng Loan Ảnh tới địa giới Hà Đông, nói cho hai nàng ấy chú ý một chút.
Địch Phù Chu khom người nói: - Thuộc hạ tuân mệnh.
Lưu Lăng lại hỏi Tôn Kim Mãn: - Theo cách nói của ngươi, tường thành Đại đạo Trình đều không được xây dựng cải tạo, không lẽ Thượng Chấn Viễn bố trí trọng binh trong Đại Đạo Trình?
- Quân đội trong Đại Đạo Trình hẳn là cũng không có bao nhiêu?
Tôn Kim Mãn cẩn thận suy nghĩ một hồi nói: - Sau khi thảo dân tới Đại Đạo Trình rồi lăn lộn trong đó chỉ ngẫu nhiên mới nhìn thấy quân sĩ tuần tra đi qua. Trước kia cũng không hề soát người, phòng ngự vô cùng lơi lỏng. Bằng không cũng sẽ không có việc sáu trăm dũng sĩ của Trung Sơn quốc vọt vào đốt hoàng cung. Thảo dân đã nhìn qua cái hoàng cung mới xây dựng kia, chính là một đám phòng ở tương đối cao thôi, so với phủ nha ở Tuyền Châu của chúng ta còn không bằng.
Lưu Lăng cũng nghĩ không ra, Sơn Bắc quốc tuy nhỏ, xây dựng cải tạo một tòa đô thành, cho dù xây một vòng tường đất phòng ngự ở Đại Đạo Trình hẳn là có thể làm được đấy. Vì sao ngay cả tường phòng ngự cũng không xây? Nếu quả thật như lời nói lung tung của Tôn Kim Mãn, ba huynh đệ nhà này lại dùng phương thức điên cuồng và khác thường này để vui đùa giận dỗi, nói như vậy Đại Đạo Trình không xây tường liệu chăng có liên quan đến đặt cược?
Tóm lại, chưa tới nơi thì Lưu Lăng cũng không rõ ràng được việc này. Bây giờ, Lưu Lăng hứng thú với ba huynh đệ nhà này hơn cả Lưu Cầu đảo.
- Hôm nay ngươi triệu tập huynh đệ cùng gia quyến của bọn họ tới, hỏi thăm ý kiến một chút. Nếu là bọn họ cũng không muốn rời khỏi Đại Tự đảo, Cô sẽ không làm khó các ngươi. Sáng sớm ngày mai tới trại lớn Thủy sư của Cô, có chuyện cần ngươi đi làm.
Lưu Lăng nhìn nhìn gia quyến hải tặc dần tiêu tan sợ hãi nói.
Tôn Kim Mãn vội vàng nói: - Thảo dân tạ Vương gia ân điển, sáng sớm ngày mai, trước khi mặt trời mọc thảo dân sẽ tới trại lớn.
Lưu Lăng ừ một tiếng, hỏi Tôn Kim Xứng:
- Ngươi muốn lưu lại đây hay trở về cùng Cô?
Tôn Kim Xứng nói: - Sáng sớm ngày mai, thảo dân sẽ cùng đại ca tới trại lớn yết kiến Vương gia.
Lưu Lăng gật gật đầu, lập tức mang theo Địch Phù Chu cùng đám người đi lên Đại Hải Thu. Theo lệnh của Chiêu Tiên, trên tháp thượng kỳ thủ múa lệnh kỳ trong tay, mấy chục chiếc thuyền lớn chậm rãi rời khỏi Đại Tự đảo.
Sau khi chiếc thuyền lớn biến mất, Tôn Kim Mãn trừng mắt mắng Tôn Kim Xứng: - Ngươi này ranh con! Nhìn xem lại mang tai họa tới! Lão tử ở trên Đại Tự đảo nhàn nhã khoái hoạt, lần này Hán Vương tới đây, ngươi nhìn mấy cái thuyền lớn cùng đám binh lính kia của Hán Vương! Cho dù lão tử cùng các huynh đệ lấy một địch hai cũng không phải đối thủ của họ.
Tôn Kim Xứng trừng lại: - Đừng gọi ta ranh con! Ta nhỏ hơn so với ngươi không đến hai tuổi! Nói sau, ngươi hẳn nên cảm tạ ta mới đúng. Nếu không phải ta mang Hán Vương đến, ngươi làm sao có lần kỳ ngộ này? Hán Vương là ai? Đó là đại hào kiệt thống nhất Trung Nguyên! Ngươi cho là ngươi cứ trốn trên Đại Tự đảo là có thể thoát sao? Nếu ta không mang Hán Vương đến, ngày sau Thủy sư Đại Hán phát hiện ra các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn có đường sống? Hôm nay ngươi cũng thấy đấy, thuyền của ngươi còn không va chạm nổi cùng thuyền lớn của Thủy sư của Hán Vương.
- Thối lắm! Lão tử đánh không lại chẳng nhẽ không thể trốn?
- Trốn? Chẳng nhẽ hôm nay ngươi không trốn?
Tôn Kim Xứng mỉa mai hỏi.
Tôn Kim Mãn hơi sửng sốt nói: - Bất kể như thế nào, ta không thể đi theo Hán Vương. Lão tử không muốn chết trận trên Lưu Cầu đảo, để bọn mọi rợ giết, bố không chịu thiệt? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, đêm nay ta muốn chạy trốn, ngươi có theo ta hay không?
- Chạy trốn? Ngươi muốn chạy trốn tới địa phương nào đây?
Tôn Kim Xứng vội vàng hỏi.
Tôn Kim Mãn khoát tay: - Vậy ngươi đừng động, chỉ cần để lão tử tìm được một hòn đảo nhỏ, lão tử vẫn là Bách Thắng Vương Đại Tự quốc.
Tôn Kim Xứng cười lạnh nói: - Tương lai chắc ngươi còn muốn làm luôn Hoàng đế, muốn tới điên rồi, thật ngu ngốc!
- Ngươi mới là ngu ngốc! Bất quá lão tử chỉ muốn mang theo các huynh đệ an an ổn ổn sống qua ngày thôi. Đêm nay ta liền dẫn người đi, Hán Vương chưa lưu lại người giám thị lão tử, lão tử không chạy mới là ngu ngốc.

Bình Luận

0 Thảo luận