CÔNG TỬ VÔ SONG
Mí mắt Bùi Tây Sơn hơi giật giật, trộm nhìn Lưu Lăng, lại thấy trên khuôn mặt người thanh niên anh tuấn này không hề có vẻ phật lòng, vẫn mây gió điềm nhiên. Bùi Tây Sơn yên tâm chút, lên tiếng xin lui rồi vội vã đi xuống lầu.
Trần Tử Ngư ung dung thản nhiên liếc mắt Lưu Lăng một cái, không thấy trên mặt Lưu Lăng có vẻ không thoải mái, nàng đứng dậy, đi tới cửa, phân phó hai câu với hai Giám sát vệ đứng ở ngoài cửa. Hai hộ vệ Lục xử gật đầu, lập tức theo sau Bùi Tây Sơn đi xuống lầu.
Hai Giám sát vệ Lục xử cũng không vận chế phục màu đen tượng trưng cho thân phận Giám sát viện, bọn họ dừng lại ở cửa, nhìn ra nơi đang huyên náo ồn ào. Lưu Lăng đều rất quen thuộc với các tướng quân dưới trướng mình, vừa rồi nghe tiếng rống quát ở cửa dường như không phải của người trong quân Hán. Lưu Lăng ngược lại có chút tò mò, huyện thành Lai Hòa bị quân Hán bao vây kín kẽ như thùng sắt, là ai có bản lĩnh lớn vậy có thể thần không biết quỷ không hay trà trộn vào trong huyện thành? Hắn không cho rằng người gây rối ở cửa là người huyện Lai Hòa, Tùng Hạc lầu này chính là lão điếm trăm năm, các vị lão gia nhà quan nhà giàu trong thành đều đã chạy đi từ lâu, ai dám gây rối ở Tùng Hạc lầu?
Hai Giám sát vệ đứng ở cửa không phải thủ hạ Trần Tử Ngư, bọn họ là hộ vệ Lục xử. Hai người họ đều là thực lực Ngân y, vả lại, cũng là người nổi bật trong các Ngân y. Bên người Lưu Lăng vốn có hai Kim y, chính là huynh đệ Nhiếp thị, nhưng lần này Lưu Lăng ra ngoài không mang theo hai huynh đệ họ, dù sao Lưu Lăng cũng không cho rằng ở huyện Lai Hòa có thể có điều bất trắc gì xảy ra. Huống hồ, Lưu Lăng vẫn có lòng tin nhất định đối với công phu bản thân.
Còn có một nguyên nhân chủ yếu là, mấy ngày nay huynh đệ Nhiếp thị hơi có vẻ khác thường. Hai người trái ngược với bộ dáng mây trôi nước chảy ngày thường, luôn có vẻ không yên lòng. Lưu Lăng cũng không hỏi qua bọn họ, nhưng hắn đoán được, hẳn là có liên hệ đến kẻ thù của họ. Từ khi xuôi nam tới nay, huynh đệ Nhiếp thị so với trước đây có chút khác lạ. Nhất là càng tiếp cận Khai Phong, hai người họ dường như càng nặng nề tâm sự. Lưu Lăng không mang hai người họ ra, là vì không muốn khiến hai người họ khó xử. Hai người đó tuy chưa nói tới một lòng trung thành và tận tâm với hắn, nhưng làm việc luôn cẩn thận, nghiêm túc và dụng tâm, chưa bao giờ bỏ dở nhiệm vụ, cho nên Lưu Lăng cũng sẽ không bạc đãi hai người họ. Nếu có thể để bọn họ ở trong đại doanh, Lưu Lăng cũng sẽ không mang theo bọn họ ra ngoài. Lưu Lăng nghĩ rằng, qua mấy ngày nữa sau khi đại quân tiến bắc vượt Hoàng Hà, huynh đệ hai người sẽ khá lên chút.
Kẻ thô lỗ to tiếng ở cửa nói: - Lão tử từ ngoài ngàn dặm tới, những nơi dọc đường ghé qua, phàm là có tửu lầu chưa từng gặp qua chuyện không mở cửa đón khách, Tùng "Điểu" lầu của các ngươi là cái thứ đồ bỏ gì mà vênh váo như vậy? Ta cho ngươi biết, còn dám ngăn ông đây, ông cho một quyền đấm nát chiêu bài nhà ngươi đấy!
Bùi Tây Sơn nhíu mày, sắc mặt âm trầm đi ra ngoài. Ở huyện Lai Hòa, còn chưa có kẻ nào dám tới Tùng Hạc lầu quấy rối đâu. Lại càng không có tên láo xược nào dám la hét đòi đập phá chiêu bài Tùng Hạc lầu, mà điều không thể nhẫn nhịn nhất là, tên đó dám gọi nơi này là Tùng "Điểu" lầu! Khi huyện lão gia còn ở đây, đối với Bùi Tây Sơn còn là khách khí có thừa đấy, có cây đại thụ Bùi gia bảo hộ, mặc dù ông ta chỉ là người của một nhánh nhưng cũng không phải sợ phiền phức. Nhánh Bùi gia này của bọn họ tới đời của ông ta thật ra đã là mặt trời lặn xuống núi Tây rồi, trên con đường làm quan đã xác định không có bước đi của ông ta, ông ta có thể kế thừa việc kinh doanh của một tòa tửu lầu trong huyện thành nhỏ này, coi như đã có bản lĩnh lắm rồi. Nhưng, người Bùi gia có kiêu ngạo của bản thân, ngay cả một tiểu nhân vật cách xa trung tâm thực lực như ông ta đây.
Bùi gia cây lớn rễ sâu, thực lực hùng hậu. Không riêng gì ở Khai Phong, mà trên khắp Đại Chu đều trải rộng người của Bùi gia.
Hôm nay Bùi Tây Sơn càng không cần sợ hãi, bởi lẽ ông ta biết người nọ trong Thính Vân các tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ ở trước mặt hắn làm càn. Người tới nếu là tướng quân trong quân Hán, vậy càng không phải sợ. Nếu là người trên giang hồ, bản thân Bùi Tây Sơn cũng là một cao thủ công phu tán thủ (*), còn mười mấy tiểu nhị trong tiệm mỗi người đều có công phu trong người, quả thật không có gì phải e sợ. Ngày bình thường ông ta có thể ỷ vào thế của Bùi gia, mà hôm nay, thế mà ông ta có thể mượn càng lớn hơn nữa. (*) Tán thủ: võ chiến đấu tay không tự do
- Vị khách nhân này, hôm nay bổn điếm có quý khách lâm môn, thật sự không tiện buôn bán. Kính xin bao dung, ngày sau lại đến Tùng Hạc lầu uống rượu, toàn bộ đều miễn phí.
Bùi Tây Sơn áp xuống cơn tức, ôm quyến hướng cửa và nói.
Đáp lại là một tiếng nổ to, chỉ thấy tấm ván cửa mới đóng một nửa bị người dùng vật gì đó đập nát. Một bóng dáng cường tráng sải bước đi đến, giơ tay nắm lấy vạt áo trước ngực Bùi Tây Sơn. Bùi Tây Sơn không ngờ tới người nọ nói động thủ liền động thủ, nào có dáng vẻ là đến ăn cơm, rõ ràng là đến đập phá quán mà! Bùi Tây Sơn lui lại một bước tránh né bàn tay nhanh như tia chớp của đại hán kia, vung một quyền đánh tới. Đại hán kia vậy mà không né không tránh, cứng rắn đón đỡ một quyền của Bùi Tây Sơn.
Phịch một tiếng vang, trái lại là Bùi Tây Sơn bị chấn động liên tục thoái lui. Ông ta chau mày, lắc lắc bàn tay đau nhức, nói: - Khổ luyện?
Gã đại hán vạm vỡ đó cười ha hả, nói: - Coi như ngươi có chút ánh mắt, không ngờ ông chủ của một quán rượu trong huyện thành nhỏ lại có thân thủ bậc này, không tệ không tệ, đến đến! Tiếp mấy chiêu của ông đây!
Nói xong, giơ lên bàn tay to như quạt hương bồ đánh tới trước mặt Bùi Tây Sơn. Bùi Tây Sơn giận dữ, kẻ này ra tay rõ ràng không có chiêu thức gì, hoàn toàn là kiểu đánh lộn của bọn lưu manh trên đường. Biết gã đại hán vạm vỡ này đã khổ luyện được một thân công phu Thái bảo, đao thương bất nhập, Bùi Tây Sơn lách người né một chưởng kia, một chân đá ra hướng tới hạ thể của gã đại hán!
- Ai nha! Lão già này thật không biết xấu hổ!
Gã đại hán vạm vỡ hợp hai chân lại phong tỏa thế công của Bùi Tây Sơn, một cước này của Bùi Tây Sơn đá lên trên đầu gối của gã đại hán, giống như đá vào trên một tấm sắt vậy. Đau đớn từ dưới chân truyền đến, Bùi Tây Sơn lảo đảo lui ra sau. Gã đại hán đó tiếp một cước lên trên ngực của Bùi Tây Sơn, lập tức, Bùi Tây Sơn như con diều đứt dây bay vút ra ngoài, lăn lộn va vào mấy cái bàn lớn mới rơi xuống đất. Bọn tiểu nhị Tùng Hạc lầu thấy ông chủ bị đánh trúng, hô to mấy tiếng sau đó nhặt bừa đồ xông tới gã đại hán đánh tới. Mà gã đại hán vạm vỡ đó cũng thật là dũng mãnh, mặc kệ là dùng vật gì đánh lên trên người gã, gã đều không hề né tránh, tiếp đó một quyền đánh ngã từng tên tiểu nhị bổ nhào trên đất.
- Con bà nó, còn phải để ông đây đánh tới nát cửa hàng chúng bây mới vừa lòng! Mau mau đi làm mấy món ngon tới, bụng ông đây đói thì chả sao, nhưng nếu bụng công tử nhà ta đói, xem xem ông có đập tan cửa hàng các ngươi không!
Gã còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên có hai thân ảnh như tia chớp lấn tới trước người gã, một người xuất chưởng thẳng tới trước mắt gã, người còn lại thấp người vung một quyền hướng hạ bộ của gã. Hai người ra tay vừa nhanh vừa độc, nhắm đúng lỗ hổng trên người gã đại hán đang đắc ý. Hơn nữa tốc độ xuất thủ của hai người vượt xa Bùi Tây Sơn! Đúng là hai gã hộ vệ thuộc Lục xử Giám sát viện xuất thủ, hai người họ đều đạt tới trình độ Ngân y, nếu ở trên giang hồ cũng có thể là cao thủ độc bá một phương. Chỉ có điều hai tên hộ vệ Giám sát viện này hiển nhiên còn đánh giá thấp công phu khổ luyện của gã đại hán, gã chỉ đơn giản nhắm mắt, một chưởng kia đánh trên mặt gã phát ra một tiếng ba!, nhưng căn bản không đánh mù mắt gã.
Một quyền kia cũng thật sự đập trên thân thể gã, nhưng gã không hề có chút phản ứng nào!
- Con bà nó, thế nào mà hôm nay gặp phải toàn mấy thằng nhãi nhép âm độc!
Gã đại hán vạm vỡ giận dữ, đấm ra một quyền. Một quyền này xé gió vù vù, mơ hồ như một cơn giông tố! Hai tên hộ vệ Giám sát viện nhanh chóng thoái lui về sau, tránh được một quyền của gã đại hán, đang muốn công kích, lại nghe từ ngoài cửa có người lên tiếng: - Kim Cương Nô, dừng tay.
Gã đại hán vốn đã chiếm thượng phong, lại một quyền nện bay một tên hộ vệ Giám sát viện, tên hộ vệ còn lại rút ra đoản đao chém lên trên vai gã, không ngờ không mảy may chém vào! Quả đấm của gã vốn đã giơ lên, vừa nghe được tiếng nói của người ngoài cửa, ngay lập tức dừng tay, ngoan ngoãn buông nắm tay xuống.
Một người quần áo xanh, chậm rãi đi đến.
Người này nhìn như trên dưới hai mươi, lông mày như núi xa, mắt như nhật nguyệt, xinh đẹp tuyệt trần như xử nữ, mi thanh mục tú, mang theo phong thái của người trí thức khó nói nên lời.
- Chỉ là một bữa cơm thôi, đánh đánh giết giết, không còn khẩu vị gì.
Nam tử áo xanh thở dài. Dứt lời, chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua hai tên hộ vệ Giám sát viện, lập tức xoay người muốn rời khỏi: - Đại Nhị đệ tử Ưng Trảo môn Hoài Dương, bôi nhọ nề nếp gia phong, nên đánh.
Hai tên Giám sát vệ Ngân y lập tức cả kinh, sắc mặt tái nhợt.
Kim Cương Nô cười hắc hắc nói: - Nghe thấy chưa, công tử nhà ta nói hai ngươi đáng đánh, thì là phải đánh rồi. Ông đây đã là thủ hạ lưu tình, coi như các ngươi may mắn.
Gã xoay người đuổi theo vị công tử kia, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: - Các ngươi có từng gặp qua hai huynh đệ song sinh, cao thủ dùng kiếm pháp, trên giang hổ hẳn là không có mấy người thắng được liên thủ của huynh đệ họ. Một người tên Nhiếp Phúc, một người là Nhiếp Lộc. Chừng hai bảy hai tám tuổi.
Vị công tử nọ vốn đã ra cửa, nghe Kim Cương Nô nói chuyện không khỏi cau mày, mắng: - Lắm miệng!
Kim Cương Nô tráng kiện như hổ báo lập tức cho mình một cái bạt tai thật mạnh, nói: - Ôi, tôi lắm miệng chọc công tử tức giận rồi, nên đánh!
Công tử nói: - Ta tức giận cái gì, ngươi còn nhiều chuyện nữa, hôm nay khỏi ăn cơm.
Kim Cương Nô sửng sốt, khẩn trương cầu xin: - Công tử ân đức, ngàn vạn lần đừng không cho tôi ăn cơm.
Công tử kia cũng không nói gì nữa, chỉ thản nhiên sải bước đi. Gió nhẹ thổi, áo xanh phất phơ.
Bùi Tây Sơn cắn răng hỏi cái tên gọi là Kim Cương Nô nọ: - Công tử nhà ngươi tên gọi là gì, có dám để lại danh tánh không?
Kim Cương Nô cười ha hả: - Công tử nhà ta thiên hạ vô song, nói tên cho ngươi biết lại có ngại gì? Ngươi nhớ cho rõ đây, thiếu chủ Kiếm Môn là công tử nhà ta đó!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận