KẺ NGU NGỐC RẤT LƯỜI
Sau khi rời khỏi huyện Trường Đình, đội thuyền thuận gió đi thẳng một đường, buồm lớn căng gió đẩy thuyền phá sóng mà đi, vững vàng chạy về phía trước.
Khi cách Thương Châu khoảng hai trăm dặm, Lưu Lăng lại hạ lệnh thuyền lớn cập bờ.
Để lại Triệu Đại trên thuyền, Lưu Lăng dẫn theo năm mươi Giám Sát Vệ, Từ Thắng, thêm vào Nhiếp công tử trên đường đi luôn tò mò thăm dò tìm hiểu Lưu Lăng. Trên thuyền lớn có chở chiến mã, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đủ cho hơn năm mươi người cưỡi. Lưu Lăng để lại báo Phá Địch trên thuyền, mà mình thì cưỡi Hồng Sư Tử lên cương sẵn sàng cùng mọi người lên đường.
Khi Hồng Sư Tử xuống thuyền, rất ngang ngạnh mà phát ra tiếng phì phì với Phá Địch, dường như đang khiêu kích, lại giống như đang khoe khoang. Mấy ngày trước Lưu Lăng vẫn luôn cưỡi báo đen, điều này khiến Hồng Sư Tử có chút đố kỵ. Báo đen khó khăn lắm mới nhìn thấy đất liền, nhảy xuống dán sát người Lưu Lăng không chịu đi.
Lưu Lăng không mang theo báo Phá Địch là vì sợ bại lộ thân phận, có điều ngẫm lại, trong vòng trăm dặm Thương Châu chỉ sợ từ lâu đã không còn khói người. Lang kỵ Khiết Đan đã bao vây Thương Châu mười mấy ngày, dân chúng có thể chạy thì đã chạy sạch từ sớm rồi. Còn nữa, dân chúng không ai lại cung cấp tình báo cho người Khiết Đan. Còn chuyện thám báo của kẻ địch, có thể tránh thì tránh, nếu không tránh được thì giết. Có Phá Địch ở đây, chuyện giết người lại rất dễ dàng.
Nhìn vẻ ủy khuất của Phá Địch, vẻ mặt rất nhân tính hóa, Lưu Lăng mỉm cười nói:
- Nếu muốn theo thì theo đi, không được chạy loạn.
Phá Địch lấy cái đầu cực lớn của nó cọ cọ người Lưu Lăng, nhu thuận giống như một con mèo.
- Có muốn cưỡi thử không?
Lưu Lăng hỏi Nhiếp Niếp.
Nhiếp Niếp nhìn Phá Địch, lại nhìn Hồng Sư Tử, không nói một lời nhảy lên lưng ngựa, không thèm để ý đến ánh mắt khiêu khích của Lưu Lăng. Hồng Sư Tử trước nay chưa từng bị người lạ cưỡi qua, cho nên rất phản cảm với hành động vô lễ của tên tiểu tử áo trắng như tuyết này. Hồng Sư Tử giống như liệt hỏa lập tức táo bạo hẳn lên, lại bị Nhiếp Niếp đè lại, không ngờ không nhảy lên được. Lưu Lăng đi qua vỗ đầu Hồng Sư Tử nói: - Y là bằng hữu của ta, ngươi chịu ủy khuất một chút.
Hồng Sư Tử quả nhiên yên tĩnh lại, chỉ là xem ra vẫn không vui như cũ. Lưu Lăng nhìn Nhiếp Niếp cười ha ha nói: - Cần phải trao đổi, có hiểu không?
Nhiếp Niếp liếc Lưu Lăng, giục Hồng Sư Tử dẫn đầu chạy đi. Lưu Lăng cười ha ha, cưỡi báo Phá Địch dẫn theo năm mươi Giám Sát Vệ Hắc Y xuất phát về hướng Thương Châu. Sau khi bọn họ xuất phát, thuyền lớn từ từ chạy đi, lại đi khoảng trăm dặm, Triệu Đại dựa theo dặn dò của Lưu Lăng cập thuyền vào bờ, không tới gần Thương Châu.
Cho dù là Lưu Lăng hay Triệu Đại đều biết đội thuyền đến rồi thì không che giấu được người ta. Nếu Da Luật Cực đã muốn dụ mấy nhân vật lớn của Trung Nguyên ra thì y nhất định sẽ giám sát rất chặt chẽ địa khu xung quanh Thương Châu. Đương nhiên, nếu giám thị ngoài trăm dặm, thì hiệu quả gần như bằng không, tác dụng của thám báo không phải vạn năng. Còn nữa, giám thị phạm vi trăm dặm thì cần bao nhiêu thám báo mới làm được đây?
Giám Sát Viện trước nay làm việc cẩn thận, sau khi cân nhắc thì xác định làm một điểm phân giới trong trăm dặm, thuyền lớn dừng lại ở đây, có chút rêu rao, đợi thám báo của người Khiết Đan phát hiện. Mà khoảng cách trăm dặm này, sau khi đợi thám báo phát hiện rồi về hồi báo, lại đợi Da Luật Cực hành động, thì đám người Lưu Lăng đã đến cách Thương Châu không xa rồi. Thật ra đối với kế hoạch này, bao gồm cả Triệu Đại, toàn bộ người dưới trướng Lưu Lăng đều phản đối, nhưng lần này Lưu Lăng làm được bốn chữ khư khư cố chấp, thái độ rất kiên quyết. Hắn là Vương gia, hắn là lãnh tụ, chung quy vẫn do hắn nói mới tính.
Triệu Đại nói: - Trước đó Vương gia từng nói, sẽ không tiến vào thành Thương Châu. Vương gia miệng vàng lời ngọc, sao có thể lật lọng.
Hắn lấy lời của Lưu Lăng để ngăn cản Lưu Lăng, rất rõ ràng, định trước là thất bại.
Lưu Lăng nghiêm trang nói: - Vương gia cũng là người, hơn nữa Vương gia nói không giữ lời, không ai quản được.
Cho nên Lưu Lăng chỉ mang theo năm mươi mốt thuộc hạ, thêm vào một Nhiếp công tử thiên hạ vô song xuất phát.
Cho dù có Nhiếp công tử ở bên cạnh Lưu Lăng, Triệu Đại cũng không yên tâm. Cho dù là kiếm khách mạnh nhất thiên hạ thì có tác dụng gì trong thiên quân vạn mã chứ? Dưới nghìn vạn mũi tên, đừng nói là kiếm khách, cho dù là thần tiên, e rằng cũng sẽ bị bắn rớt xuống hồng trần. Nhưng mệnh lệnh của Lưu Lăng y lại không thể không nghe. Mỗi một phút ở trên thuyền đối với người ở lại mà nói đều là giày vò. Triệu Đại cũng được, những tinh binh kia cũng được, lý tưởng cuộc đời của bọn họ, tương lai của bọn họ đều ký thác trên người Vương gia, Vương gia chính là trời của bọn họ. Nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, cuộc đời của bọn họ cũng kết thúc theo.
Báo đen Phá Địch tung tăng vui vẻ chạy phía trước, có thể đuổi kịp tốc độ của nó chỉ có Hồng Sư Tử. Mỗi lần hai tên tiểu tử này ra ngoài cùng nhau đều là không ai phục ai, đặc biệt là về mặt tốc độ. Trước kia Hồng Sư Tử vẫn luôn không có đối thủ, bây giờ gặp được một dị loại, càng khơi dậy lòng hiếu thắng của nó. Nếu không phải sợ bỏ lại Giám Sát Vệ phía sau quá xa, chỉ sợ Lưu Lăng và Nhiếp Niếp đã sớm bỏ chạy mất dạng.
- Hay cho một chiến mã hùng tuấn.
Nhiếp Niếp không khỏi lên tiếng ngợi khen.
Y liếc qua báo đen mà Lưu Lăng ngồi, không kìm nổi lại cảm thán nói: - Hay cho một súc sinh lớn lông đen.
Trong mắt Lưu Lăng, ấn tượng đầu tiên mà Nhiếp Niếp cho hắn chính là lãnh ngạo, độc cô, nhưng khi hai người ngày càng quen thuộc thì hắn phát hiện Nhiếp công tử cũng không giống như vẻ ngoài thoạt nhìn lạnh nhạt như vậy. Lưu Lăng phát hiện, Nhiếp công tử là một người rất phức tạp, đặc biệt là tính cách. Khi y sáng sủa thì như mặt trời mùa xuân, nhưng đa số thời gian y đều lạnh lùng giống như sương khói ngày đông tuyết vậy.
Lưu Lăng biết, đây là vì chịu đựng ảo giác liên miên mà tạo thành tính cách có sự chênh lệch rất lớn của Nhiếp Niếp. Nếu đổi thành người khác, e rằng từ lâu tinh thần đã bị hỏng rồi.
Vẫn luôn đi lại nơi hoang dã, báo đen Phá Địch còn bớt chút thời gian giết một con sói cô độc, rất khinh thường ném xác sói cường tráng sang bên, Phá Địch gào rú một tiếng có tính thị uy với Hồng Sư Tử. Tuy rằng Hồng Sư Tử không sợ dã thú, nhưng chuyện giết sói đích thực không bằng báo đen. Nó cũng không thể né tránh sự khiêu khích như vậy của báo đen, chỉ đành phì phì mấy tiếng, không biết đang biểu đạt ý gì nữa.
Báo đen chiếm thượng phong, nhảy nhót càng vui vẻ, nhưng sau khi chạy hai ba mươi dặm, sức chịu đựng của báo đen không đủ dần dần thể hiện ra. Lúc đầu thì cùng nhau tiến lên, càng về sau Hồng Sư Tử đã vững vàng dẫn đầu, lần này đến lượt súc sinh lớn lông đen trong miệng Nhiếp Niếp buồn bực.
Vào Thương Châu cũng không vội trong nhất thời, Lưu Lăng hạ lệnh nhân mã nghỉ ngơi. Người của Giám Sát Viện quen tay thông thạo bố trí phòng ngự, trạm gác, trạm tuần tra. Ba người Lưu Lăng và Nhiếp Niếp, Từ Thắng tìm một chỗ dưới gốc cây to ngồi xuống, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ, báo đen và Hồng Sư Tử đến bên suối uống nước. Những chiến mã khác đều uống nước ở chỗ khác xa xa, hình như không chịu đến gần báo đen.
Nhiếp Niếp có chút kinh ngạc về hành động khinh suất của Lưu Lăng. Y dường như đặc biệt cảm thấy hứng thú với Lưu Lăng. Có lẽ bởi vì y là người duy nhất biết thân phận thật sự của Lưu Lăng, cho nên luôn tràn đầy hiếu kỳ đối với nhất cử nhất động của Lưu Lăng. Y chỉ đơn thuần muốn biết, muốn hiểu, một người đến từ tương lai rốt cuộc là thế nào. Y chỉ tìm hiểu chứ không can thiệp bất cứ quyết định nào của Lưu Lăng. Giống như trên thuyền, khi Lưu Lăng hạ lệnh giết những thủy tặc kia, y rõ ràng rất phản cảm đối với chuyện giết người, lại không ngăn cản.
Y nhìn thấy ảo giác đó, y biết tất cả ảo giác mà mình nhìn thấy đều là chân thật, cho nên y tin tưởng vững chắc rằng Lưu Lăng có thể sáng tạo ra thế giới kia.
Trong ảo giác của y, thiên hạ thái bình, yên vui, giàu có.
Y chỉ muốn chính mắt nhìn thấy Lưu Lăng làm sao làm được.
Chính mắt nhìn thấy một người sáng tạo kỳ tích, đây cũng là một chuyện rất đáng kiêu ngạo, không phải sao?
- Ngươi không sợ chết?
Nhiếp Niếp hỏi Lưu Lăng.
Lưu Lăng ra hiệu Từ Thắng cầm bình nước qua, đợi sau khi Từ Thắng đi, hắn hỏi Nhiếp Niếp: - Tương lai mà ngươi thấy, ta chết rồi sao?
Nhiếp Niếp nói: - Chí ít thì trước khi loạn thế kết thúc, ngươi chưa chết.
Lưu Lăng mỉm cười nói: - Vậy không phải được rồi sao, ta còn sợ cái gì chứ? Có một người tiên đoán ở bên cạnh, không còn gì kiêng kỵ.
Nhiếp Niếp bỗng nhiên rất tức giận, rất tức giận.
- Chỉ vì chuyện này? Ngươi dám mang theo năm mươi người khinh suất ra ngoài? Dám chạy đến Thương Châu đối diện với ba mươi vạn đại quân của người Khiết Đan? Dám nhận định bản thân sẽ không chết? Ngươi làm sao có thể qua loa như vậy! Nếu ngươi chết rồi, ai sẽ cứu thiên hạ này đây!
Lưu Lăng mỉm cười nhàn nhạt nói: - Nếu ta chết rồi, chứng minh ảo tưởng mà ngươi nhìn thấy không chân thật, vậy thì ngươi cũng không cần đau khổ, đối với ngươi mà nói là một chuyện tốt.
Nhiếp Niếp hung hăng trừng Lưu Lăng nói: - Ngươi là tên ngu ngốc!
Lưu Lăng gật đầu: - Đúng vậy, vẫn rất ngu ngốc, chưa từng bị vượt qua.
- Ngươi đến Thương Châu có thượng sách phá địch?
- Không có.
- Vậy ngươi đi làm gì!
- Đi xem, không xem, làm sao có thể nghĩ ra cách?
- Ngu ngốc!
- Cảm ơn!
- Vô sỉ!
- Cảm ơn.
Lưu Lăng cầm bình nước mà Từ Thắng đưa qua, đưa cho Nhiếp Niếp, Nhiếp Niếp đơn giản không để ý đến hắn. Lưu Lăng cười khẽ, ừng ực uống nửa bình nước, lau khóe miệng đoạn nói: - Có một số chuyện, biết rõ rất nguy hiểm nhưng vẫn phải đi làm. Nếu đây là định nghĩa của ngu ngốc, thì ta thừa nhận, ta vẫn luôn rất ngu ngốc.
Hắn tựa vào đại thụ, nhìn chạc cây xanh um tùm nói: - Từ mười hai năm trước, khi ta lần đầu lĩnh binh xuất chiến, mỗi một việc mà ta làm đều biết rõ rất nguy hiểm nhưng vẫn cứ làm như cũ. Ví dụ đêm trung thu đó, ta tát Thái tử Lưu Tranh một bạt tai. Ví dụ ta giúp tiên đế đăng cơ.
Hắn mỉm cười, có chút khổ sở.
- Từ xưa đến nay, giữa quyền thần và Hoàng đế, cuối cùng đều sẽ không có kết quả tốt gì. Hoặc là thần tử công cao lấn chủ mưu nghịch mà giết chủ thượng, hoặc là chủ thượng hoài nghi thần tử cuối cùng xử chết thần tử. Ta vốn biết, nhị ca làm Hoàng đế sẽ thay đổi, nhưng vẫn làm như vậy.
Nói câu này, Lưu Lăng không kiêng dè Từ Thắng, cũng là lần đầu tiên đánh giá Gia Phong Đế Lưu Trác.
Nếu Từ Thắng là một người thông minh, gã sẽ chọn ngậm miệng, rời đi, không nghe không hỏi, làm như không nghe thấy gì cả. Có điều rất rõ ràng, trong mắt gã, Hiếu Đế bệ hạ đã chết kia hoàn toàn không đáng để gã tôn trọng.
- Vương gia năm đó nên đăng cơ.
Gã trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình.
Lưu Lăng không trách cứ Từ Thắng, mà mỉm cười giải thích nói: - Thật ra làm Hoàng đế không phải chuyện tốt gì.
Hắn chỉ Hồng Sư Tử nơi xa nói: - Làm Hoàng đế sẽ có rất nhiều trói buộc, ví dụ, năm đó ta mang theo Tu La Doanh đến thảo nguyên phía tây giết người Đảng Hạng. Nếu làm Hoàng đế thì tuyệt đối không thể làm được. Ra trận giết địch ta am hiểu, làm Hoàng đế ta không được. Khi đó giúp nhị ca ngồi lên ngai vị kia là lựa chọn thích hợp nhất. Một là, tính cách huynh ấy trầm ổn, thận trọng, hơn nữa không thể phủ nhận là nhị ca coi như là đế vương chăm chỉ nhất từ trước tới nay trong lịch sử. Nếu đổi lại là ta, mỗi ngày đối diện với ngàn vạn tấu chương kia, có lẽ sẽ đau đầu chết mất?
Nhiếp Niếp gật đầu, nghiêm trang nói: - Ngươi là một kẻ ngu ngốc, một kẻ ngu ngốc rất lười.
Được rồi, Nhiếp công tử dùng năm chữ này tổng kết con người của Lưu Lăng, qua lại vẫn còn có tương lai.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận