MỘT BƯỚC GIẾT MỘT NGƯỜI
Tạ Tuấn đã phái tất cả binh sĩ còn trong Bắc môn đại doanh ra ngoài, lại lệnh cho thân binh của mình hoả tốc vào thành, triệu tập quân Chu bên trong thành lập tức rời thành nghênh địch. Đồng thời hạ lệnh cho chủ tướng Nam môn đại doanh Đông Phương Lượng lập tức suất quân đến giúp. Lệnh Đông môn đại doanh, Tây Môn đại doanh mỗi nơi lưu lại một vạn nhân mã thủ doanh, còn lại toàn bộ di chuyển đến Bắc môn đại doanh tham chiến.
Sau khi hạ một loạt mệnh lệnh, Tạ Tuấn mới phát hiện bên cạnh mình không ngờ chỉ còn lại có hơn trăm thân binh. Toàn bộ binh sĩ Bắc môn đại doanh đã hung hãn không sợ chết lao hướng hai phương trận chỉnh tề kia của quân Hán. Bình minh ngày tháng bảy luôn luôn đến sớm, mới bốn giờ sáng phía Đông đã xuất hiện một vầng sáng, chỉ trong một nén nhang, thái dương đỏ rực chậm rãi chui ra khỏi đường chân trời. Nhưng khi thái dương mở mắt ra, thứ đầu tiên nó nhìn thấy là một cảnh tượng cũng nhuốm màu đỏ rực như nó, màu của máu.
Khoảng cách 500m quá gần, xe liên phát hỏa tiễn của quân Hán chỉ kịp bắn thêm một lượt nữa rồi không thể không lui xuống, lập tức rất nhiều cung tiễn thủ cất bước tiến lên phía trước. Bọn họ tháo bầu đựng tên xuống, ngay ngắn chỉnh tề thả trên mặt đất bên cạnh mình, điều này giúp họ có thể rút những mũi Lang Nha tiễn trong bầu ra một cách nhanh nhất.
Bị xe ném đá tập kích, tất cả chiến mã trong Bắc môn đại doanh đều đã bị kinh hãi mà chạy tứ tán. Có con vô ý rơi xuống sông hộ thành, bị biến thành thức ăn cho cá sấu. Có con bị hỏa dược từ trên trời giáng xuống đập nát, từng khối máu thịt văng khắp trời. Hơn vạn bộ tốt quân Chu bắt đầu điên cuồng phản công quân Hán, chiến phục màu vàng đất trên người bọn họ đã trở nên bẩn thỉu vô cùng, trong mắt bọn họ chứa đầy sự tuyệt vọng và không cam tâm, nhưng bọn họ đều cắn chặt môi, nắm chặt vũ khí trong tay, reo hò, gào thét, lao về phía kẻ thù.
Chiến kỳ thêu chữ Chu tung bay trong cơn gió nhẹ buổi sáng, tên lính cầm đại kỳ như bị ma nhập, tuy rằng trong tay gã không có vũ khí, nhưng gã lại cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết.
Sau khi bắn hết một lượt, xe liên phát hỏa tiễn đã hoàn tất nhiệm vụ ngày hôm nay của nó. Mấy ngàn mũi tên nỏ bắn ra, ánh lửa vẽ nên những quỹ đạo tuyệt đẹp trong không trung. Như đàn dơi đói máu lao ra khỏi hang động, những mũi tên lửa kia điên cuồng cắn xé thân thể binh sĩ quân Chu.
Phập, mũi tên đâm chuẩn xác vào hốc mắt một tên lính quân Chu, lực đạo mạnh đến nỗi khiến đầu của y bật ngửa ra sau, y chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. Mũi tên sắc bén đâm xuyên qua đầu, kéo theo một đuôi máu. Trong nháy mắt trước khi ngã xuống đất, linh hồn tên lính quân Chu đã rời khỏi thân thể y, hoặc lên Thiên Đường, hoặc xuống Địa Ngục.
Y vừa ngã xuống lập tức khiến binh sĩ phía sau mất đi lá chắn, bị bốn năm mũi tên xuyên thủng. Thân thể của gã bị mũi tên đẩy lùi về phía sau, chỉ có điều gã đã không còn có thể gượng dậy được nữa, gục trên mặt đất. Sau khi rơi xuống đất, mũi tên cắm trên ngực gã bị sức nặng cơ thể đè nén, xuyên thủng qua lưng. Đầu mũi tên bọc sắt xé rách giáp da, sau đó lôi theo máu huyết bật ra ngoài.
Một tên lính quân Chu bị mũi tên đâm thủng cổ họng, hắn muốn rống lên nhưng cổ họng đã bị lấp kín, hắn chỉ có thể phát ra vài tiếng khàn khàn ngắn ngủi không rõ ràng. Hắn liều mạng quơ tay muốn rút thứ đang chặn cổ họng của mình xuống, để cho mình có thể hô hấp được trở lại. Rốt cục, khi hắn chạm vào mũi tên đang cắm trên cổ họng mình, trong khoảng khắc đó, tuy cổ họng hắn vẫn bị nghẹt nhưng hắn lại cảm giác có luồng khí mát lạnh chạy dọc cơ thể. Tay run lên, vẻ mặt hắn thỏa mãn, cứ thế mà chết đi.
Bọn lính quân Chu đi đầu giống như bị súng máy bắn phá ngã rạp xuống từng mảng, có người bị tên nỏ bắn thủng đùi, mũi tên kẹt trong đùi khiến hắn đau đớn gào thét, nhưng hắn không dám rút mũi tên ra, vì hắn biết, một khi mũi tên đang cắm vào động mạch mà bị rút ra thì không bao lâu sau hắn sẽ chảy khô máu mà chết. Hắn nằm trên mặt đất, cố gắng lết thân thể để né tránh bước chân của đồng đội xung quanh, vùng vẫy trong tuyệt vọng cố gắng tìm kiếm cơ hội sống sót.
Sau khi bị tổn thất hơn ngàn người, quân Chu thuộc Bắc môn đại doanh rốt cục đã vượt qua khoảng cách hai trăm bước tử thần này. Nhưng nghênh đón bọn họ lại là một ngàn cung tiễn thủ quân Hán đã giương sẵn Lang Nha tiễn đợi sẵn. Theo hiệu lệnh của quan chỉ huy, tiếng vù vù vang lên, hơn một ngàn Lang Nha tiễn rít gào phóng ra.
Hơn vạn binh sĩ quân Chu sau khi vượt qua con đường tử thần dài 50m đã bị tổn thất hơn một ngàn năm trăm người. Cung tiễn thủ quân Hán bắt đầu trật tự lui vào trong phương trận, thế chỗ bọn họ là nhiều đội bộ binh cầm giáo dài ba mét. Những bộ giáo có mũi giáo dài ba thước này cực kỳ sắc bén, có thể dễ dàng đâm xuyên cơ thể người. Giáo bộ binh không giống với mã thương, mặc dù chiếm ưu thế về chiều dài nhưng không dẻo dai bằng mã thương. Cho nên loại bộ binh này không thể giống như kỵ binh, lợi dụng sức lực của chiến mã đâm thủng, đánh bay địch thủ. Ngọn giáo cứng rắn trong tay bọn họ không thể làm được như vậy nhưng vẫn là một vũ khí giết người lợi hại.
Binh lính quân Chu bưng tấm chắn, một tay cầm lá chắn, một tay nắm chặt hoành đao sắc bén, reo hò lao đến như cơn nước lũ cuốn tới hung hăng đánh vào con đê do quân Hán tổ thành.
Khi cơn lũ đập vào trên đê, ngay lập tức hoa máu như những đóa hoa trên cành bị lay động mạnh, vẩy ra tung tóe, nhìn mà ghê người.
Một binh sĩ Hán quân dáng vẻ gần mười bảy nắm chặt bộ giáo của mình, hắn giữ vững cán giáo chống trên mặt đất, mũi giáo hơi hướng lên trên. Hô hấp của hắn dồn dập, lồng ngực phập phồng mãnh liệt. Không chờ hắn kịp bình ổn lại cảm xúc khẩn trương của mình, một tên lính Chu đã quơ hoành đao lao tới. Tiểu tử quân Hán này nhớ rõ những kỹ xảo giết người do các tướng quân ngày thường huấn luyện, dù rằng bồn chồn, nhưng không hề do dự. Động tác của hắn rất khẽ, chỉ hơi điều chỉnh lại góc độ và vị trí của bộ giáo, chờ khi tên lính Chu hung hãn kia gần như va chạm mình thì chĩa mũi giáo kim loại sáng lóa hung hăng đâm vào ngực của gã.
Phập!
Mũi giáo sắc bén dễ dàng xuyên qua bì giáp của tên lính quân Chu, sau đó đâm thấu bộ ngực của gã. Mũi giáo nhô ra ngoài phía sau lưng gã, nhưng vì quán tính, thân thể gã vẫn di động về trước, khi tiến thêm ba bước, thân thể gã bị kẹt lại ở nửa trên cán giáo không tới được nữa. Trái tim bị xuyên thủng bọc lấy cán giáo lạnh lẽo, máu theo cán giáo chảy xuống, nhanh chóng thấm ướt hai tay thiếu niên quân Hán kia, trở nên trơn trượt.
Thiếu niên quân Hán chưa kịp giơ chân đạp thi thể quân Chu ra, thì một tên lính Chu thứ hai đã lao đến, hắn chỉ có thể cắn răng, giơ lên bộ giáo cùng với cỗ thi thể mắc kẹt trên đó. Rất nhanh, cỗ thi thể thứ hai cũng bị ghim trên cán giáo, kẻ sau dán sát vào thi thể quân Chu thứ nhất. Thiếu niên quân Hán cố hết sức di chuyển cán giáo đã trở nên nặng nề gấp mấy lần, nhắm ngay tên binh lính quân Chu thứ ba đang giết tới. Hai thi thể treo trên cán giáo đong đưa qua lại.
Rốt cục quân Hán thiếu niên đã không thể nâng được bộ giáo trầm trọng đó nữa, hắn quyết đoán vứt bỏ bộ giáo, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhặt lên hoành đao và tấm chắn của quân Chu đã chết đánh rơi. Trong đầu hiển hiện những kỹ xảo giết người như một thước phim quay nhanh, hắn nắm chặt đao, có lẽ là dùng nhiều sức quá, có lẽ là hắn sợ hãi, hoặc giả hắn đã tiêu hao hết sức lực, tay của hắn bắt đầu run rẩy.
Một binh lính quân Chu phi thân nhảy lên, hung hăng bổ xuống đầu hắn. Quân Hán thiếu niên miệng không ngừng lầm bầm động tác tiếp theo mình phải làm, sau đó thân thể xoay chuyển theo lời của mình. - Xoay người, nâng lá chắn.
Hắn vừa nói xong thì xoay người, nâng lá chắn lên, mặt khiên cứng rắn vừa vặn đỡ được một đao. - Vung đao, đâm thẳng.
Nói đoạn, dùng sức đâm hoành đao tới trước, rất nhanh, lực cản truyền đến tay hắn cho hắn biết, mình đã rạch mở bụng của kẻ địch.
- Xoay tròn, rút đao. Hắn nói, sau đó cổ tay nắm đao vặn xoáy một cái, đề hoành đao nạo nửa vòng trong bụng kẻ nọ, nhanh chóng rút đao về.
- Nghiêng người, vắt ngang lá chắn. Dứt lời, hắn nghiêng người và đem lá chắn để ngang ngực mình, vừa vặn ngăn trở một thanh hoành đao quét tới. Lực chấn động mạnh đẩy hắn lui về sau hai bước, nhưng rất nhanh, chân của hắn đã trụ vững.
- Phản ngược đao, từ dưới đâm chếch lên! Hắn lầm bầm, sau đó hoành đao trong tay hắn cắt mở ngực bụng tên quân Chu đó, trước ngực bụng gã bị xẻ ra như cà mèn, món ăn và nước canh đỏ chót không ngừng rơi ra. Đó đương nhiên không phải đồ ăn hay canh súp, mà là nội tạng nhầy nhụa máu tanh.
Khi hắn giết chết kẻ địch thứ sáu, bàn tay cầm đao của hắn run lên càng lúc càng dữ dội. Trên hoành đao đã nứt ra vô số rãnh không còn sắc bén, tấm chắn bởi vì liên tục chịu ba lượt đòn trầm trọng mà vỡ vụn. Hắn nhìn nhìn chung quanh thì phát hiện ba hàng quân Hán phía trước nhất còn sống sót chĩ mỗi mình hắn. Hô hấp thật sâu, hắn tự nói với mình nhất định phải bình tĩnh, bằng không cái chết đến càng nhanh hơn. Nhưng, hắn đã hết sức rồi, tay đã gần như không cầm nổi đao.
Tên lính Chu thứ bảy lao tới, kẻ này dùng một cây lang nha bổng nặng trịch. Hắn vắt hoành đao trước ngực, chặn lại cây lang nha bổng đang xé gió quét tới ngực mình. Nhưng lực va chạm quá mạnh đánh bay hoành đao của hắn ra ngoài, hắn lập tức ngã trên mặt đất. Hắn muốn đứng lên, nhưng hai lòng bàn tay đã vỡ nát không còn chút lực để chống đỡ hắn dậy. Hắn ngẩng đầu, nhìn cán lang nha bổng nặng trịch giơ lên cao cao, sau đó hung hăng đập xuống đầu lâu của mình.
Hắn nhắm mắt lại, tự nhủ rằng, bố giết đủ vốn rồi.
Phốc! Một cỗ máu tươi phun ra trên mặt hắn, hắn thậm chí nghe thấy âm thanh xương sọ của mình bể nát. Nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện ra, mình còn chưa chết. Bởi vì hắn cảm giác được hắn vẫn còn ý thức. Hắn mở toang mắt ra, liền nhìn thấy một đại hán toàn thân mặc trọng giáp, quơ một thanh mạch đao trầm trọng mà sắc bén, trực tiếp chém đứt đôi tên quân Chu cầm lang nha bổng.
Đại hán trọng giáp đó vẫy mạnh tay, hô to: - Đem quân Chu giết trở về, giết sạch bọn chúng.
Sau đó, trước tầm mắt của thiếu niên quân Hán, mấy trăm trọng giáp bộ binh, tay cầm mạch đao, như một bầy mãnh hổ xuống núi, đem tất cả những kẻ ngăn đón trước mặt họ xé nát, tiêu diệt!
Tướng quân Triệu Bá, ba trăm trọng giáp, như cơn lũ ngược chiều, mỗi bước giết một người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận