Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 603: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
CHẠY MỘT VÒNG.
- Hiện tại, cục diện ở Liêu Đông hoàn toàn rối loạn.
Triệu Đại ngồi ở ghế thứ nhất ngay phía bên dưới Lưu Lăng, khom người nói cùng các vị tướng quân ngồi bên dưới: - Một tháng trước, Đô bột cực liệt Ô Cốt Thu của bộ lạc Hắc Thủy Mạt Hạt dẫn đầu bảy vạn binh lính tấn công Liêu Đông kinh phủ Liêu Dương, Da Luật Chính tử thủ Liêu Dương đồng thời triệu tập binh mã các quận ở Liêu Đông phản công.
- Mùng một tháng hai, khi Ô Cốt Thu dẫn đầu đại quân tấn công Liêu Dương, bị viện quân Khiết Đan gần đó chặn đường lui, Da Luật Chính dẫn quân từ trong thành Liêu Dương đánh ra, đại quân Mạt Hạt hai mặt giáp địch, đại bại, lui binh năm mươi dặm, binh mã chết gần hai vạn người. Viện quân Khiết Đan kỳ thật chỉ có bày nghìn nhân mã, sau khi giết lùi Ô Cốt Thu, viện quân tiến vào bên trong thành Liêu Dương.
- Mùng năm tháng hai, Ô Cốt Thu tấn công Liêu Dương mạnh mẽ, mấy lần đã đánh phá được cửa thành, đều bị Da Luật Chính dẫn binh đánh lùi ra. Hai bên đánh giết từ lúc tảng sáng tới khi mặt trời lặn, buổi tối, Ô Cốt Thu phái người tập kích đêm, lại trúng phải mai phục của Da Luật Chính, đại bại một trận. Tuy nhiên, màn đêm vừa buông xuống, viện quân Thất Vi Bộ do Ô Cốt Thu mời tới đuổi đến nơi, thủ lĩnh Tha Liệt Cai của Thất Vi Bộ suất quân đột nhập vào bên hông quân trận Khiết Đan, giết lùi quân mai phục của Da Luật Chính, cứu được Ô Cốt Thu ra.
- Kỳ thật, Thất Vi Bộ và Khiết Đan được xem như kẻ thù truyền kiếp, lúc trước mấy lần tộc Khiết Đan do Da Luật Quân Đức Thực dẫn đầu thảo phạt Thất Vi Bộ, người Thất Vi không thể không cúi đầu xưng thần. Rồi tới Da Luật Hùng Cơ xưng đế, lại một lần diệt Tiểu Hoàng Thất Vi và Thất Vi Tam Bộ, giết hơn một trăm ngàn người. Mấy lần kỵ binh Khiết Đan cưỡng bức người Thất Vi dời lên phía Bắc, người Thất Vi bị bắt di chuyển rồi bị ép tới vùng đất cực Bắc lạnh giá. Nơi kia bốn mùa tuyết rơi, nhiều năm như vậy chưa từng dừng lại.
Triệu Đại giải thích một chút tại sao người Thất Vi lại muốn tới trợ giúp Ô Cốt Thu, sau đó tiếp tục nói: - Mùng chín tháng hai, Tha Liệt Cai dẫn đầu hơn hai vạn người thuộc Thất Vi Bộ tấn công mạnh Bắc môn Liêu Dương, Ô Cốt Thu suất quân tấn công mạnh Tây môn, ngày đó, tuy rằng liên quân người Mạt Hạt và người Thất Vi không phá được Liêu Dương, nhưng mấy lần đã phá được lên đầu thành Liêu Dương, Liêu quân tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nếu không phải Da Luật Chính liều chết dẫn quân phản công, thậm chí phát động cả dân chúng hiệp trợ thủ thành, thì Liêu Dương đã không bảo vê được rồi.
- Mười sáu tháng hai, binh mã chư quận Liêu Đông lục đục đuổi tới Liêu Dương cùng liên quân người Thất Vi và người Mạt Hạt chiến đấu kịch liệt. Tha Liệt Cai mang theo ba nghìn dũng sĩ Thất Vi giết viện quân Khiết Đan ba lượt, viện quân đại bại, lui về sau hai mươi dặm. Một trận chiến này, Thất Vi Bộ chết trận hơn hai ngàn người, lại giết hơn mười ba ngàn binh lính Khiết Đan.
- Hai mươi mốt tháng hai, Da Luật Chính dẫn quân ra khỏi thành đánh lén doanh địa Tha Liệt Cai, lại trúng mai phục của Tha Liệt Cai. Bốn ngàn tinh binh do Da Luật Chính dẫn đi chết gần hết, bản thân Da Luật Chính trọng thương được thân binh liều chết cứu về, người Thất Vi nhân cơ hội tiến vào bên trong thành Liêu Dương. Sau khi người Thất Vi vào thành liền đóng kín cửa thành, nhốt nhân mã Ô Cốt Thu bên ngoài. Một mình Ô Cốt Thu không thể chống lại viện quân Khiết Đan, trong vòng ba ngày hai bên huyết chiến máu chảy thành sông, nhân mã Ô Cốt Thu tổn thất thê thảm và nghiêm trọng.
- Người Thất Vi vào thành được ba ngày đã tàn sát hết hàng binh và dân chúng trong thành, hơn mười vạn người bị giết, máu chảy thành sông.
Triệu Đại thả một quyển sách nhỏ trong tay xuống, day day đầu lông mày cười nói: - Xem ra oán khí của người Thất Vi thật không nhỏ, ba ngày tàn sát hàng loạt dân trong thành, thế nhưng biến một tòa đại thành thành Địa ngục. Liêu Dương một trong năm tòa kinh phủ lớn nhất Liêu quốc cứ như vậy bị biến thành một tòa quỷ thành. Chỉ có điều, dù sao Tha Liệt Cai cũng ít người, sau khi Ô Cốt Thu không kiên trì nổi dẫn đầu rút lui thì gã cũng bỏ thành rút về, Thất Vi Bộ một đường vừa đánh vừa lui trở về nơi đóng quân.
Lưu Lăng cười cười, đối vời sự tàn nhẫn của người Thất Vi cũng không phát biểu ý kiến.
Người Thất Vi chính là tổ tiên của tộc Mông Cổ, Thành Cát Tư Hãn và hậu đại của gã sau này cũng chuyên tàn sát hàng loạt dân trong thành, loại sự tình này coi như được truyền thừa. Bộ tộc Đảng Hạng bị Thành Cát Tư Hãn giận dữ đồ diệt, hơn ngàn vạn người Hán ở Trung Nguyên bị người Mông Cổ giết hại, ở thời điểm Thành Cát Tư Hãn và con cháu của gã ở tộc Mông Cổ xưng hùng, tru diệt gần một trăm triệu nhân khẩu. Có người từng hay nói giỡn nói Thiết Mộc Chân và con cháu của gã thành công giải quyết vấn đề ăn cơm của mấy ngàn vạn dân chúng trong thời đại đó, chỉ có điều chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười.
Kỳ thật dựa theo căn nguyên khởi đầu có thể nói, người Khiết Đan và người Thất Vi vẫn là đồng tông đồng nguyên đấy.
Lúc trước, sau khi Nhu Nhiên bị người Đột Quyết đánh bại liền tách ra thành hai bộ phận, một bộ phận chạy tới thượng du Liêu Hà, chính là tổ tiên người Khiết Đan. Bộ phận khác chạy tới dãy núi Nhã Bố Lạc Nặc Phu, đây là tổ tiên của người Thất Vi. Cái danh từ Thất Vi này, một ý nghĩa khác kỳ thật là chỉ tộc Tiên Ti.
Gần trăm năm người Thất Vi bị người Khiết Đan đè đầu, nhất là sau khi Da Luật Hùng Cơ xưng đế, người Thất Vi bị bắt di chuyển về phương Bắc, sinh hoạt cực kỳ khốn khổ. Mặc dù như vậy, dưới dâm uy bức bách của Da Luật Hùng Cơ, hằng năm người Thất Vi đều phải tiến cống rất nhiều tài vật, chỉ cần kéo dài thời gian tiến cống là sẽ bị người Khiết Đan giết hại.
Bởi vì Lưu Lăng đột nhiên nhớ tới, chợt phát hiện Nhu Nhiên quả thật rất rất giỏi. Mặc dù dân tộc này bị Đột Quyết đánh bại, nhưng con cháu đời sau Nhu Nhiên vẫn xưng bá. Nhất là người Mông Cổ, dựa vào khoái mã, đồ đao tạo nên lãnh thổ quốc gia rộng lớn khiến người người khiếp sợ.
- Người Khiết Đan vẫn còn đang truy kích?
Hoa Linh hỏi.
Triệu Đại gật đầu nói: - Đông Kinh Liêu Dương bị người giết hại thành tử thành, người Khiết Đan tự nhiên là không nuốt trôi cơn tức này. Đến cuối tháng hai, viện quân Khiết Đan từ tất cả các quận chạy tới đuổi giết người Thất Vi, chắc đã qua Nhược Lạc Thủy rồi. Mặt khác quân Khiết Đan ở quận Bột Hải đã giết vào sở bộ Hắc Thủy Mạt Hạt, thừa dịp đại quân Ô Cốt Thu chưa quay về, giết một mạch gần một trăm ngàn người tộc Hắc Thủy Mạt Hạt bao gồm người già, phụ nữ và trẻ em trong bộ tộc, lần này tộc Mạt Hạt xem như khó lòng gượng nổi.
Lưu Lăng cười cười hỏi:
- Quý Thừa Vân đến chỗ nào rồi?
Triệu Đại hồi đáp: - Đã đến Ngư Dương, vài ngày nữa sẽ đến U Châu.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Tùy ý đánh Liêu Đông, chỉ có điều chớ tổn thương ái tướng của ta. Mấy năm nay Quý Thừa Vân luôn luôn ở nơi các ngươi không biết yên lặng làm việc, thoạt nhìn bề ngoài việc tốt đều do các ngươi, kỳ thực công lao của y so với các ngươi cũng không ít hơn. Quý Thừa Vân cũng là người cũ đã lãnh binh theo bên cạnh ta từ ban đầu, ngay cả cái quan tước nghiêm chỉnh y cũng chưa có, mỗi khi nhớ tới, trong lòng ta vẫn hổ thẹn.
- Không giao nộp cống phẩm cho Khiết Đan, Quý Thừa Vân đem lương thảo áp tải đến Thái Nguyên, tiêu diệt Âu Dương Chuyên, Quý Thừa Vân đốt đường vận chuyển lương thảo của Âu Dương Chuyên, đánh Tả Úy Vệ...
Lưu Lăng dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Trịnh Siêu ngồi phía dưới, lúc trước gã là Đại Chu Đại tướng quân Tả Úy Vệ. Trịnh Siêu bình tĩnh mỉm cười, ra hiệu cho Lưu Lăng không cần ngại mình.
Lưu Lăng cười cười tiếp tục nói: - Đánh Tả Úy Vệ, đốt trại lớn trên núi Thanh Phong của Trịnh Siêu Đại tướng quân. Đánh Tấn Châu, đánh lén đường lui của Mông Hổ, bình định Giang Nam, Quý Thừa Vân luôn đi trước các ngươi. Khổ công làm nhất, hưởng ít bổng lộc nhất.
Lưu Lăng đứng lên, ngẫm nghĩ một chút nói: - Cho nên, sau khi Quý Thừa Vân trở về, ta tính toán để cho y nhậm chức ngay tại U Châu, ở ngay tại đó, dù sao hiện tại mọi chuyện ở Giám sát viện y đều đã nắm trong tay.
Mọi người giờ mới hiểu được, hoá ra Vương gia là muốn Quý Thừa Vân thành đại quan. Đây là đang nói cho mọi người, không cần ghen tị với y, cũng không cần tạo ra tin đồn không cần có. Tuy rằng U Châu là do đám người La Húc, Dương Nghiệp và Hoa Linh đánh hạ. Nhưng hiển nhiên, vị đại quan để trọng trấn nơi này phải là Quý Thừa Vân rồi. Kỳ thật cho dù Lưu Lăng không nói mọi người cũng không có nửa câu oán hận, các vị đang ngồi ở đây đều là đại tướng Đại Hán, là thân tín của Lưu Lăng. Mấy năm nay công lao của Quý Thừa Vân tất cả mọi người đều nhìn thấy. Mà cho tới hiện tại, trên người Quý Thừa Vân ngoại trừ cái danh lang tướng ngũ phẩm Tiên Phong doanh ra thì không còn tước vị gì.
- Định đô ở U Châu, việc này không cần bàn nữa.
Lưu Lăng dừng lại một chút nói: - Tương lai triều đình phải dời tới đây, Binh bộ từ sau khi Hà Khôn từ chức rời đi thì chức Binh bộ Thượng Thư vẫn treo ở đấy, người Hầu Thân tiến cử lại là thám tử Tây Hạ, may mắn trong viện phát hiện kịp thời, bằng không để cho gian tế Tây Hạ làm Binh bộ Thượng thư Đại Hán ta, chê cười không chê cười để ở một bên, đó là sự tình liên quan đến đại sự sinh tử tồn vong.
Nói tới đây, mọi người không khỏi nghĩ đến chuyện lần đó mật điệp Tây Hạ quy mô lớn chặt chẽ luồn vào Đại Hán, từ đó còn bắt được mấy tên mật điệp đã ẩn núp lâu năm. Sau Hầu Thân bị Lưu Lăng khiển trách quỳ không dậy nổi, tự mình bỏ đi áo mũ muốn lấy cái chết tạ tội. Một vị Đại học sĩ khác ở Phòng Quân Cơ là Chu Diên Công cũng tự xin từ chức muốn chuộc tội lớn.
Cũng may Lưu Lăng biết cách làm người của bọn họ, vả lại quả thật người kia biểu hiện ra đích thực là một nhân tài. Chu Diên Công và Hầu Thân đều là đề cử người hiền không hỏi xuất thân, cho nên Lưu Lăng cũng không có trách tội bọn họ.
Chu Diên Công và Hầu Thân cùng là rớt mất một cấp, phạt bổng lộc ba năm.
Ba năm làm không công, cũng coi như cho bọn họ nhận chút giáo huấn.
- Để cho Quý Thừa Vân tiếp nhận Binh bộ trước. Chỉ có điều, để y nhảy từ chính ngũ phẩm lên chính nhị phẩm, mấy quan văn chỉ sợ lại có việc để huyên náo rồi.
Lưu Lăng day day cái trán, có chút đau đầu nói.
La Húc cười cười nói: - Đó là chiến trướng của bọn họ.
Lời này chọc cười tất cả mọi người, bọn họ đều rất ít khi tham gia thượng triều, bởi vì rất ít khi Lưu Lăng chủ trì triều chính, nhưng mỗi lần vào triều mấy vị quan văn này đều kiếm được chuyện để cãi nhau, ầm ĩ kinh khủng. Võ tướng như bọn La Húc, gặp phải mấy vị văn nhân miệng đầy chi, hồ, giả, dã nói có sách, mách có chứng thật sự có chút e ngại, cho nên Vương gia mới để cho bọn họ nhậm chức tại địa phương, từ điểm này mà nói đây đúng là chuyện đáng mừng.
- Từ chính ngũ phẩm nhảy đến chính nhị phẩm, thoạt nhìn là có chút thái quá, nhưng nếu để cho bọn họ biết công lao của Quý tướng quân, chỉ sợ bọn họ cũng chỉ có thể sợ hãi.
Dương Nghiệp cau mày nói. Gã rất khinh thường mấy vị quan văn này, bởi vì lúc trước khi Vương gia bổ nhiệm gã làm Tiết Độ Sứ Thương Châu, nắm giữ một trăm ngàn đại quân, đám quan văn liền kịch liệt phản đối. Nói gã là hàng tướng của Chu quốc, sao có thể ủy thác trọng trách? Nắm trong tay một trăm ngàn đại quân, đó là vinh quang cùng tín nhiệm bậc nào, làm sao có thể giao cho một tên phản đồ?
Cấp cao trong quân đội đều biết chuyện Dương Nghiệp đến Đại Chu nằm vùng, các quan văn cố tình lấy chuyện này giằng co. Những năm kia Dương Nghiệp ăn bao nhiêu khổ, lo lắng hãi hùng hằng ngày gần như khiến gã sụp đổ, cho nên đối với cái đám quan văn miệng lưỡi thao thao bất tuyệt gã không có chút hảo cảm nào.
- Chính nhị phẩm, ha hả.
Lưu Lăng cười cười, còn kém chút.
- Dù sao bọn họ cũng mất công ồn ào, cho ồn ào một lần về sau khỏi náo. Lại thêm cái danh nhất đẳng Hầu tước đi, cứ như vậy thôi.
Nhất đẳng Hầu tước, các vị tướng lĩnh đang ngồi đều là nhất đẳng Hầu tước.
- Đại quân đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn một tháng, cũng đã đến lúc nên hoạt động rồi, thừa dịp Liêu quân ở Thượng Kinh Lâm Hoàng phủ còn đang ốc không mang nổi mình ốc, mọi chuyện ở Liêu Đông cũng nên chấm dứt rồi.
Lưu Lăng chuyển đề tài, hắn xoay người hỏi Triệu Đại: - Lý Tú kia, cùng Ô Cốt Thu có chút giao tình?
Triệu Đại gật đầu nói: - Việc kinh thương ở Liêu Đông, đều nhờ biện pháp của Lý Tú. Ô Cốt Thu muốn gom góp quân phí, nóng lòng xuất thủ nhiều hàng hóa, ngoại trừ Lý Tú người khác cũng nuốt không nổi. Cho nên, hai người bọn họ có chút quen thuộc. Thành lập ở trên lợi ích giao tình, ngược lại khá tin cậy.
Lưu Lăng cười cười: - Nếu Ô Cốt Thu tin tưởng Lý Tú, để cho y đi một chuyến tới Liêu Đông đi. Các ngươi... Ai muốn chạy một vòng tới Bạch Sơn Hắc Thủy (Trường Bạch Sơn và Hắc Long Giang)?
Hắn cười đặt câu hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận