Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 498: -.1: Diệp Bình An

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Loan Ảnh nhìn bóng dáng thiếu niên kia rời đi, hít sâu một hơi nói với người kia: - Nói cho người ở hậu viện, một khi có gì bất thường thì lập tức bảo hộ Thánh mẫu và tiểu công tử rời đi!
Người kia vẫn bị bốn chữ 'Hán Vương Đại Hán' hù dọa đến mức thất thần và không nghe rõ lời của Loan Ảnh.
Loan Ảnh hung hăng trợn mắt nhìn y liếc mắt một cái: - Đồ ăn hại!
Nói xong, nàng bước về phía cửa viện.
Lưu Lăng chắp tay đứng ở cửa, sau khi thấy Loan Ảnh mặc áo đen bước ra với dáng vẻ hiên ngang lại không mất đi vẻ yểu điệu thì hắn liền xoay người, cười với Loan Ảnh. Thân hình của Loan Ảnh là thân hình cao nhất trong những người con gái hắn từng gặp. Theo như kích thước thời hiện đại thì nàng ta cũng cao ít nhất là một mét bảy mươi hai. Nàng có dáng người thon thả cân xứng, cho dù đứng trước thân hình cao một mét tám như Lưu Lăng cũng không bị coi là thấp.
Áo đen mặc dù có chút thùng thình, đi lại càng khiến nàng ta lộ ra thân hình với dáng vẻ thướt tha mềm mại. Nhất là lúc di chuyển, vòng eo nhỏ dưới áo bào đen lại càng đẹp hơn.
- Loan cô nương, đã lâu không gặp!
Lưu Lăng khẽ vuốt cằm nói.
Loan Ảnh nhau mày, dừng bước chân cách Lưu Lăng ngoài hai, ba mét. Nàng ta dường như không nhận ra, tỉ mỉ quan sát Lưu Lăng một lúc rồi nhau mày, nói: - Điện hạ hiện giờ đã là người đứng đầu Trung Nguyên, là người có quyền lực cao nhất thiên hạ, Giang Nam Giang Bắc vạn dặm giang sơn đều là lãnh thổ của điện hạ, điện hạ giàu có tứ hải, chẳng lẽ còn không chịu buông tha hai người phụ nữ yếu đuối là sư nương và ta sao?
Lưu Lăng cười nói: - Cô nương đã hiểu lầm rồi! Trước đó đã vô tình nhìn thấy cô nương trên phố, vì vậy mới mạo muội đuổi theo. Nếu như cô nương không chào đón thì ta sẽ quay về luôn.
Dứt lời, Lưu Lăng xoay người định đi.
Loan Ảnh cười lạnh nói: - Hà tất phải làm bộ làm tịch? Bây giờ Ngài đi rồi, sau đó sẽ phái đại quân đến hủy viện này đi chăng?
Lưu Lăng cũng không giận, chỉ cười: - Thái Nguyên từ biệt năm năm có thừa, cô nương nói chuyện đúng là rất thẳng thắn.
Loan Ảnh nói: - Điều này còn tốt hơn là lời nói vòng vo dễ nghe nhưng trong lòng ác độc.
Lưu Lăng cười nói: - Nếu ta thật sự có tâm ác độc thì lẽ nào lúc ở Tấn Châu cô nương lại đi được? Hai sư đồ các cô đến Khai Phong, nửa đường biết bao lần bị loạn phỉ tập kích, tại sao mỗi lần đều có thể biến nguy thành an? Nếu ta thật sự có tâm ác độc, ở Khai Phong, nhân mã dưới trướng ta đã từng làm khó đệ tử của Bạch Liên Giáo chưa? Cô ở Khai Phong bảo vệ gia quyến của biết bao trọng thần Đại Chu, ta có phái người đến cướp người không?
Loan Ảnh nhau mày, nói: - Trên đường từ Tấn Châu đến Khai Phong là Ngài đã phái người giúp chúng ta giải vây sao?
Lưu Lăng gật đầu nói: - Nếu như cô không nói ta có tâm ác độc thì ta sẽ không nói cho cô biết đâu, chỉ là không muốn bị cô coi là người có tội ác tày trời thôi, vì vậy không thể không thanh minh. Ân oán giữa ta và cô sớm đã phai nhạt rồi, ta giúp cô chẳng qua cô cũng là con dân Đại Hán mà thôi.
- Ân oán đã xong rồi?
Loan Ảnh cười lạnh nói: - Nếu không phải sư nương ngăn lại thì có lên trời xuống địa ngục ta cũng phải giết ngươi để báo thù cho sư phụ! Được! Giải vây Tấn Châu, tổng cộng là ngươi đã cứu ta và sư nương ba lần. Mặc dù ngươi giết sư phụ của ta nhưng cũng cứu sư nương của ta, ân cừu tương hỗ, hai chúng ta coi như xong. Từ nay về sau, điện hạ đi cầu độc mộc của điện hạ, ta đi đường dương quang của ta, vẫn mong điện hạ không quấy rầy. Cùng lắm là ta giải tán Bạch Liên Giáo là xong.
Lưu Lăng nghiêm trang nói: - Cô nói ngược rồi!
Loan Ảnh bị Lưu Lăng làm cho tức đến mức mặt đỏ bừng lên, cả giận nói:
- Vì sao phải là ngươi đi đường dương quang mới được?
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: - Mọi người đều có thể đi đường dương quang mà.
- Lưu Lăng! Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Lẽ nào chỉ chạy đến nhà ta nói những lời vô vị này sao? Dù gì ngươi cũng là Hán Vương, sao lại có thể vô sỉ như vậy?
Lưu Lăng cười khổ nói: - Ta cũng không biết tại sao ta lại vô sỉ như vậy?
Hắn thở dài nói: - Biết rõ Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế Sài Tông Nhượng ở trong viện này nên ta một mình đến thăm cô nương, lẽ nào nhất định phải để ta phái mấy nghìn nhân mã đến san bằng viện này, sau đó giết người nên giết, không nên giết cũng giết, như vậy mới được coi là vô sỉ sao? Loan cô nương! Cô phải biết rằng, ta không hề muốn giữa hai chúng ta có thù hận gì.
Loan Ảnh nhau mày, sắc mặt biến đổi: - Ta không biết ngươi đang nói gì. Viện này là nơi mà ta và sư nương cùng ở, những người khác đều là đệ tử của Bạch Liên Giáo, không có ai là Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế cả! Hán Vương điện hạ! Mong Ngài đừng tùy ý vu oan cho chúng tôi nữa.
Lưu Lăng cười nói: - Tính về tuổi thì Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế mới chín tuổi chăng? Một đứa trẻ, cứ coi như là con nối dõi của Sài Vinh thì lẽ nào còn có thể có uy hiếp gì với ta sao? Đại Chu đã không còn, thiên hạ này là thiên hạ của Đại Hán, là thiên hạ của ta. Đừng nói nó vẫn là đứa trẻ bên cạnh không có một binh một tốt mà cứ coi như vẫn là Hoàng đế của Đại Chu thì ta phải kiêng kị nó sao? Hơn nữa ta vẫn luôn kính trọng với Sài Vinh, ta vẫn luôn khâm phục hào khí vô số lần bắc phạt người Khiết Đan của y. Ngay từ đầu ta chưa từng nghĩ sẽ đối với đứa trẻ đó như thế nào. Nếu như ta muốn thì khi ở Tú Nguyệt lâu của Khai Phong đã làm gì nó rồi, lẽ nào cần phải đợi đến khi Vũ Tiểu Lâu lại cướp nó về sao?
Lưu Lăng thản nhiên nói: - Ta đến chỉ là muốn nói cho cô biết, thật ra cô có thể quang minh chính đại dẫn theo cậu ta. Có chuyện có lẽ cô không biết, đệ đệ của Sài Tông Nhượng hiện giờ đang ở Lạc Dương. Ban đầu, sau khi Bùi Chiến đánh bại La Húc rồi muốn giết đứa bé đó. Là ta đã cứu đứa bé đưa đến Lạc Dương. Con cháu Sài thị không nên bị tuyệt, nếu vậy thì ta sẽ thấy không yên tâm.
Lưu Lăng nhìn ánh mắt của Loan Ảnh, giọng nói có chút châm biếm: - Ta chỉ muốn đến xem đứa bé đó sống có tốt không. Cô luôn nghĩ rằng ta muốn gây bất lợi với cậu bé đó, ta chỉ có thể nói rằng, cô là kẻ ngốc nhất trên đời.
- Nhưng cũng không sao! Phụ nữ ngốc một chút cũng không bị coi là khuyết điểm.
- Ngươi...
Loan Ảnh bị Lưu Lăng làm cho tức đỏ bừng mặt lên, há miệng thở dốc nhưng lại không biết mở miệng nói gì. Nói thật thì những lời trước đó của Lưu Lăng khiến nàng ta khiếp sợ. Nàng ta thật không ngờ Lưu Lăng sẽ nói ra những lời như vậy, nàng lại càng không ngờ đệ đệ của Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế đang ở Lạc Dương. Đệ tử của Bạch Liên Giáo đã từng bí mật tìm kiếm đứa bé đó ở phía bắc Hoàng Hà nhưng vẫn bặt vô âm tín, nàng vẫn luôn nghĩ đứa bé đó đã chết trong loạn quân rồi.
- Ta muốn đến thăm sư nương của cô một lát! Nếu như cô sợ thì có thể từ chối!
Lưu Lăng vểnh cằm lên, ánh mắt híp lại, thể hiện ra vẻ cao ngạo mà tự tin.

Bình Luận

0 Thảo luận