Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 207: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:38:52
ĐẠI HÔN
Ngày hai mươi sáu tháng bảy năm thứ ba Gia Phong Đại Hán, đại cát, rất thích hợp gả cưới nhưng kiêng kị đi xa.
Chế độ cưới gả của Hán quốc làm theo thời Đường, chia làm lục lễ.
"Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh."
Ý nghĩa của "nạp thái" là nhà trai mời bà mối đến nhà gái cầu hôn, sau khi nhà gái đồng ý thì nhà trai chuẩn bị lễ vật đến nhà gái cầu hôn. "Vấn danh" hiển nhiên là nhà trai mời bà mối đến nhà nữ hỏi tên cô gái và ngày sinh tháng đẻ của cô ấy. "Nạp cát" có nghĩa là nhà trai xem ngày lành tháng tốt rồi mang lễ vật đến nói với nhà gái định ngày kết hôn. "Nạp chinh" là nhà trai tặng sính lễ cho nhà gái, nạp chinh thời Đường chủ yếu là "Hợp hoan, gia hòa, A giao, cửu tử bồ, song thạch, sợi chỉ tơ hồng, trường mệnh hoa, Can tất(*)". Trong đó, A giao và Can tất có ý nghĩa tượng trưng cho cuộc sống hôn nhân được thiên trường địa cửu. "Hợp hoan, gia hòa" tượng trưng cho phu thê ân ái, với ý nghĩa hạnh phúc mỹ mãn. "Cửu tử Bồ và chu vi" tượng trưng cho phu thê chung thủy một lòng một dạ, có thể yêu thương lẫn nhau.
(*) A giao và Can tất: hai vị thuốc quý, dưỡng ích khí, ích khí, an thai. (*) Trường mệnh hoa giống như vòng kết đồng tâm một sợi, ví với trăm năm trọn kiếp bên nhau.
"Thỉnh kỳ" là nhà trai sau khi chọn ngày lành tháng tốt thì một lần nữa chuẩn bị hậu lễ đến nhà thông báo cho nhà gái. Sau khi được nhà gái đồng ý thì mới chính thức chọn ngày kết hôn.
"Thân nghênh", chính là nhà trai đến nhà gái đón dâu.
Trong ngày đón dâu này, nhà trai phải mang theo cổ nhạc, làm theo nghi thức khua chiêng gõ trống dắt theo xe ngựa, trên đường thổi sáo đánh nhạc cụ đến nhà cô dâu. Còn nhà gái lại dùng hạt điều rắc xuống cối, và một tấm chiếu trải xuống mặt giếng, ba cân gai dầu nhét vào cửa sổ, ba mũi tên cắm bên trên để đuổi ma quỷ.
Ngũ lễ trước đều từng bước làm xong hết rồi. Hôm nay, ngày hai mươi sáu tháng bảy, là ngày lành Lưu Lăng đến đón Lư Ngọc Châu- viên ngọc minh châu nhà Lư gia.
Lưu Lăng mặc chỉnh tề, mặc trang phục màu đỏ khiến hắn trông càng anh tuấn hơn, Hồng Sư Tử uy võ cũng được khoác dải lụa hồng, dường như cảm nhận được không khí vui mừng. Con vật này đè nén vẻ kiêu ngạo trong ngày hôm nay cũng là phá lệ, bước trên đường uy phong lẫm lẫm. Hồng Sư Tử thở phì phì trong mũi, bước chân ổn định.
Đội cổ nhạc và đội nghi thức đều rất nỗ lực, khua chiêng gõ trống thổi hò nhạc cụ trong tay, đội nghi thức giơ cờ lên ngẩng đầu ưỡn ngực. Một chiếc xe ngựa khoác lên mình màu sắc sặc sỡ, chậm rãi đi về trước dưới sự dẫn dắt của hai con tuấn mã màu đỏ. Màu đỏ là màu sắc chủ đạo trong ngày hôm nay.
'Lễ nghi sư' đến từ cung đình dặn đi dặn lại, nói cho Lưu Lăng tất cả những chuyện cần phải làm, hơn nữa nói không dưới ba lần. Dáng vẻ trang trọng của ông ta khiến Lưu Lăng nghĩ đến mục sư giáo đường ở kiếp trước. Lưu Lăng suốt đêm không ngủ, trong đầu đều là những quy tắc mà vị Lễ nghi sư kia nói cho hắn, hắn thấy hỗn loạn giống như cháo loãng trong nồi. Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này thì đây đều là lần đầu tiên hắn tổ chức hôn lễ chính thức, nói không căng thẳng thì là giả.
Trong thời cổ đại, tân lang và tân nương thông thường trong lúc động phòng hoa chúc của ngày đại hôn thì mới biết tướng mạo của đối phương. Lưu Lăng thì khá may mắn là hắn đã gặp qua Lư Ngọc Châu rồi nên cũng bớt đi chút xấu hổ. Hắn hiểu được tài năng của những bà mối thời xưa, những lời trong miệng bà ta, người xấu cũng có diện mạo đoan trang, cử chỉ mẫu mực. Những người bình thường thì biến thành quốc sắc thiên hương, nếu như là mỹ nữ thật sự, vậy theo như lời bà ta thì chắc giống như nhân vật thần tiên rồi, chỉ trên trời mới có chứ nhân gian thì đúng khó gặp.
Ban đầu khi vừa mới đến thời đại này Lưu Lăng đã nghĩ mình có lẽ sẽ lấy một người con gái không biết dung mạo thế nào để làm vợ rồi lại thấp thỏm lo lắng rất lâu. Nhưng may mắn thay, trời cao vẫn ưu ái cho hắn. Người con gái mà hắn tiếp xúc, hoặc là dịu dàng động lòng người hoặc là cuồng nhiệt hào phóng, tất cả đều là mỹ nữ tuyệt thế.
Lúc sắp đến Lư phủ, Lưu Lăng hít một hơi thật sâu, tự nói với mình "Thiên quân vạn mã mình cũng chưa từng khiếp sợ, chẳng qua cũng là lấy vợ thôi mà, có gì đáng sợ đâu chứ? Cứ coi như hiện giờ khó khăn muôn trùng thì đến tối chẳng phải sẽ phải phục tùng mình sao..."
Hai tướng quân Triệu Nhị và Hoa Tam Lang phong độ anh tuấn cưỡi ngựa khoác dải lụa màu hồng đi theo sau Lưu Lăng. Hai người này rất anh tuấn, lúc này lại càng uy phong lẫm liệt hơn, hơn nữa hai người đều là chàng trai trong lòng chưa có bóng hồng nào nên khiến cho những thiếu nữ bên đường xem lễ đón dâu đều điêu đứng. Những đôi mắt cuồng nhiệt khiến cho Triệu Nhị và Hoa Tam Lang được một trận đắc ý.
Đến cửa Lư phủ, lại phải trải qua một phen căng thẳng mới vào cửa chính. Lúc này Lư Ngọc Châu theo tập tục là phải trang điểm trong khuê phòng, thật ra nàng sớm đã sốt ruột ra ngoài luôn rồi nhưng vì những quy tắc này nên đành phải ngồi trong phòng đợi.
- Tới rồi tới rồi! Tiểu thư, Vương gia đã vào cửa rồi!
Huân Nhi ghé vào khe cửa bên cạnh nhìn ra ngoài xem thử thì thấy Lưu Lăng đã vào cửa lớn Lư phủ. Nàng ta bất ngờ kêu một tiếng giống như chim yến bay đến bên cạnh Lư Ngọc Châu rồi lắc lư cánh tay của Lư Ngọc Châu hô lớn.
- Vào cửa rồi sao? Chàng đến rồi... Chàng thật sự đến rồi!
Lư Ngọc Châu kéo tay Huân Nhi, thì thầm.
Huân Nhi cao hứng cười một tiếng, cười rồi khóc luôn được. Nàng ta cúi đầu nhìn, không biết có phải nước mắt mình rơi trên mu bàn tay không? Nước mắt rất nóng, như lòng nàng ta lúc này vậy.
- Tiểu thư, chúc mừng cô! Cuối cùng cô cũng được như ý nguyện rồi! Vương gia thật sự đến rồi! Chuyện mà Ngài ấy hứa với tiểu thư ở Ngọc Châu, Ngài ấy thật sự làm được rồi!
Huân Nhi vừa lau nước mắt vừa cười.
- Tiểu thư! Đừng khóc! Chỉ trách Huân Nhi không tốt, ngày đại hỉ của tiểu thư thì phải vui mừng mới đúng. Đều do Huân Nhi, không biết vì sao lại chảy nước mắt vậy.
Huân Nhi thấy khăn phủ đầu màu hồng có những giọt nước mắt rơi xuống thì nàng ta cũng khó chịu theo rồi lại mừng. Hiện giờ nàng ta có thể cảm nhận được tâm trạng của Lư Ngọc Châu, thật ra có thể dùng bốn chữ là đủ hình dung rồi, đó chính là "Khổ tận cam lai". Nghĩ đến việc hai người chạy gian khổ trên suốt dọc đường đến Ngọc Châu. Lúc này Huân Nhi mới mười bốn tuổi không ngờ lại nảy ra cảm nhận bi ai như này. Nhưng vẫn tốt, kết cục này lại khiến mọi người vui mừng đến vậy.
- Ta không trách em đâu! Là do trong lòng ta cảm thấy bất an, suy tính thiệt hơn thôi! Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày hôm nay, nghĩ đến việc kể từ nay về sau sẽ phải xa phụ thân mà trong lòng cảm thấy đau buồn.
Lư Ngọc Châu lau nước mắt nói.
- Huân Nhi! Cũng may là còn có em, sau này vào Vương phủ rồi, lúc Vương gia không có ở bên cạnh thì vẫn còn em ở cùng ta.
- Tiểu thư! Huân Nhi nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cô. Từ khi còn nhỏ Huân Nhi đã không muốn rời xa tiểu thư rồi! Bất luận thế nào thì Huân Nhi cũng vẫn muốn hầu hạ tiểu thư, luôn luôn như vậy.
Hai tiểu nha đầu, ôm nhau khóc như mưa.
Khóc trong chốc lát, Huân Nhi tìm khăn tay cho Lư Ngọc Châu lau mặt: - Tiểu thư đừng khóc nữa, lát nữa Vương gia sẽ đến đọc thơ giục trang rồi, đợi đọc xong thơ thì tiểu thư sẽ lên kiệu hoa luôn. Khóc như vậy thì làm sao mà lên kiệu hoa được, đó chẳng phải là để khách đến dự chê cười sao?
- Ừ, ta không khóc nữa! Huân Nhi cùng ta lên kiệu hoa được không? Ta sợ...
Huân Nhi mặt đỏ lên nói:
- Tiểu thư! Cô vui quá hồ đồ rồi sao? Làm sao em có thể lên kiệu hoa cùng được? Tân nương là tiểu thư mà...
Nói được một nửa, Huân Nhi chợt nhớ tới một chuyện, đột nhiên đỏ bừng mặt lên, rồi không biết nên nói gì nữa. Nàng ta đột nhiên nhớ ra, đó là làm nha hoàn về cùng tân nương thì thường đều phải làm tiểu thiếp tương lai cho tân lang. Mình cùng tiểu thư xuất giá thì chẳng phải sau này cũng là người phụ nữ của Trung Vương Lưu Lăng hay sao? Vừa nghĩ đến gương mặt anh tuấn đẹp trai và thân hình to cao, khôi ngô của Lưu Lăng mà tim Huân Nhi bắt đầu đập mạnh.
- Sao vậy Huân Nhi?
Nghe Huân Nhi muốn nói rồi đột nhiên dừng lại nên Lư Ngọc Châu hỏi.
- Không...Không có gì ạ! Em giúp tiểu thư ra ngoài cửa nhìn xem sao, Vương gia đến rồi, em sẽ nói cho cô.
Nói xong, Huân Nhi nhìn thoáng qua chiếc khăn che đầu màu đỏ kia, nàng ôm mặt đỏ của mình chạy ra nhìn qua khe cửa. Chỉ có điều trái tim bé nhỏ của nàng làm thế nào cũng không thể bình ổn được.
Lưu Lăng đã ăn xong điểm tâm rồi đến trước cửa phòng Lư Ngọc Châu dưới sự chỉ dẫn của mọi người, trùng hợp nhìn thấy trong khe cửa rộng bằng hai ngón tay kia có một đôi mắt đang chớp chớp nhìn mình. Lưu Lăng muốn cười, bỡn cợt làm vẻ mặt thân thiết với "đôi mắt kia". Hắn đứng đối lưng với mọi người, chu môi lên mà không sợ bị mọi người phát hiện ra. Chỉ có điều hắn cứ tưởng rằng người nhìn qua khe cửa kia là Lư Ngọc Châu, ai ngờ đó lại là tiểu nha đầu Huân Nhi?
Thấy Lưu Lăng đùa cợt như vậy nên Huân Nhi xấu hổ kêu lên một tiếng, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những ngày thường, nàng chưa từng nghĩ đến cuộc sống sau này của mình, khi đối diện với Lưu Lăng cũng không thể hiện ra có gì không tự tại. Nhưng đến hôm nay hiểu ra sau này mình cũng sẽ gả cho Lưu Lăng để làm thiếp thì bất luận thế nào nàng cũng không thể giữ cho trái tim mình không đập loạn nhịp. Trước đây bản thân nàng giúp tiểu thư nghĩ kế, nhưng sao chưa từng nghĩ đến vấn đề này? Bây giờ nghĩ đến thì dường như mình cũng ước gì được gả đi nhanh một chút thì tốt...
Bị hành động bạo dạn của Lưu Lăng làm cho sợ hãi nên Huân Nhi hô một tiếng, thân mình giật mạnh về sau.
- Sao vậy Huân Nhi?
Lư Ngọc Châu vội hỏi.
- Không...Không có gì ạ! Vương gia đến rồi thưa tiểu thư!
Huân Nhi kìm chế sự sợ hãi trong lòng, để nàng khi nói chuyện không nghe thấy sự hoảng loạn trong đó.
- Á? Vương gia đã đến trước cửa rồi sao?
Lư Ngọc Châu nhảy mạnh lên, chân tay luống cuống rồi nàng kêu lên. Huân Nhi lại bị hù dọa cho một cái khi thấy Lư Ngọc Châu vén xốc khăn che đầu lên. Nàng sợ đến mức chạy lại kéo tay Lư Ngọc Châu nói: - Tiểu thư của em ơi! Tiểu thư đừng kéo khăn che đầu xuống vậy!
Lư Ngọc Châu không biết làm sao lại xoay một vòng tại chỗ, bị Huân Nhi ấn ngồi bên giường.
Lưu Lăng không biết ánh mắt nhìn qua khe cửa kia là Huân Nhi, hắn vẫn còn nói là Lư Ngọc Châu chờ không nổi nên ghé qua khe cửa nhìn. Giữa hai người đã có những hành động thân mật rồi, hành động ban nãy của hắn mặc dù có chút cợt nhả nhưng vẫn không bị coi là quá đáng. Tất nhiên, đây là đứng từ góc độ của Lưu Lăng nhìn nhận vấn đề này. Đừng nói là Huân Nhi, ngay cả đứng ở trước cửa thật sự là Lư Ngọc Châu, chỉ sợ cũng sẽ bị hành động bạo dạn đó của Lưu Lăng làm sợ đến mức mặt đỏ, tim đập loạn nhịp thôi.
Ngây ngô cười ngơ ngẩn trong chốc lát, Lưu Lăng dưới sự nhắc nhở của Hoa Tam Lang mới nhớ ra mình phải thúc giục tân nương. Đầu buổi tối đã bắt đầu đọc thuộc trang thơ rồi, bây giờ cũng cần dùng đến rồi.
- Truyện văn chúc hạ điều hồng phấn, Minh kính đài tiền biệt tác xuân. Bất tu diện thượng hồn trang khước, Lưu trứ song mi đãi họa nhân.
(Dịch nghĩa: Nghe đồn dưới nến màu hồng phấn, Trước đài gương soi đừng trang điểm, Không cần để mặt mày giả trang, Để lại đôi mi đợi người đến vẽ.
Tạm dịch: Ánh nến màu hồng phấn, Trước gương ngừng sắc xuân.
Đâu cần phải trang điểm, Nét mi đợi lang quân.)
Thơ này không biết là do ai sáng tác nhưng hắn lại đọc vanh vách.
Sau khi đọc thơ xong thì Hoa Tam Lang và Triệu Nhị lại tung tiền ra. Những tiểu nha đầu đứng coi ở trước cửa cũng coi như gặp may một lần, ai nấy đều lấy được không ít tiền.
Các nha đầu đứng ở bên ngoài coi cửa đập cửa phòng, Lư Ngọc Châu đi ra khuê phòng dưới sự đỡ dìu của Huân Nhi, sau đó đi ra khỏi cửa phủ cùng mọi người rồi chui vào trong xe ngựa đón dâu.

Bình Luận

0 Thảo luận