Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 233: -.1: Đi thanh lâu uống rượu.

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
- Nếu Vương gia đã khẳng khái mở hầu bao thì ty chức không thể chỉ xem náo nhiệt không được. Như vậy đi, ta thường dùng mã giáo kia cho nên ta dùng nó đặt cược, ai thắng ta sẽ tặng người đó.
Thắng Đồ Dã Hồ cười nói.
- Như vậy sao được.
Độc Cô Nhuệ Chí nói:
- Giáo đó là của cụ ông để lại cho tướng quân, tướng quân sao có thể dễ dàng tặng cho người khác chứ?
Thắng Đồ Dã Hồ thở dài nói:
- Cũng bởi vì của gia phụ truyền lại nên ta mới để cho một trong hai người các ngươi. Bất kể là gia phụ hay ta thân đã định trước là Chỉ huy sứ Hắc Kỳ Lân Quân nên không thể nào ra chiến trường được. Giáo này là vũ khí giết người rất lợi hại, khi còn sống gia phụ hy vọng một ngày nào đó nó sẽ được tung hoành trên chiến trường. Đến lượt ta thì thanh giáo này vẫn như trước chưa từng nhuốm máu quân thù vì thế nó ở trong tay ta không có đất dụng võ, tốt nhất để cho một trong hai người các ngươi, tương lai có thể cầm giáo xung phong trên chiến trường, ăn thịt uống máu quân thù cũng xem như đã thực hiện được tâm nguyện của gia phụ.
Độc Cô Nhuệ Chí im lặng không nói gì, mọi người đều nghe được trong lời nói của Thắng Đồ Dã Hồ hàm chứa một nỗi cô đơn trống vắng. Gia tộc Độc Cô từ Bắc Ngụy đến nay vẫn là danh môn vọng tộc nhưng sau Đường triều dần dần mới suy yếu, đến thời loạn thế Ngũ Đại Thập Quốc gia thế Độc Cô rốt cuộc không còn được uy phong như trước. Đời người thay đổi khôn lường, gia tộc lớn như gia tộc Độc Cô dần dần suy sụp nhiều vô số kể.
Đầu Tùy Đường gia tộc Độc Cô có thể nói mạnh vô cùng, trước sau có hai Hoàng Hậu hơn nữa vào thời Đại Tùy gia tộc Độc Cô luôn có mệnh quan lớn trong triều đình, cho dù đến Đại Đường thịnh thế gia tộc Độc Cô vẫn là người được vua tin tưởng. Chỉ có điều đến Loạn An Sử gia tộc Độc Cô lúc đó nhìn lầm gia chủ mới tham dự phản loạn nên cả nhà gần như bị xử tử, chỉ trốn được vài người xem như huyết mạch Độc Cô vẫn còn chảy.
Hiện giờ nếu còn muốn cải tạo danh vọng gia tộc Độc Cô chỉ có thể trải qua cuộc đại chiến, cố gắng giành đươc công trạng trên chiến trường làm rạng rỡ tổ tông, cho nên y biết được Thắng Đồ Dã Hồ biết được tính toán của y.
- Được, nếu ty chức thắng giáo kia liền tặng cho ty chức để trên chiến trường ăn gan uống máu quân thù.
Độc Cô Nhuệ Chí lớn tiếng nói.
Triệu Nhị suy nghĩ một chút nói:
- Nếu ta thắng giáo này cũng được tặng cho tướng quân Độc Cô đấy.
Trong lòng Độc Cô Nhuệ Chí ấm áp vô cùng nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nói cảm ơn.
- Ai cần ngươi nhường, ta nói thắng ngươi thì nhất định sẽ thắng ngươi, muốn giáo này tự tay ta đường đường chính chính thắng mà đoạt lấy, ngay cả thanh bảo đao của Vương gia ta sẽ dùng đổi lấy mã giáo của Thắng Đồ Dã Hồ tướng quân.
Triệu Nhị bĩu môi nói:
- Ta thắng, dùng đao này đổi mã giáo rồi đưa ngươi cũng thế thôi.
Bỗng nhiên Độc Cô Nhuệ Chí giảo hoạt cười nói:
- Được, một lời đã định, dù ai thắng ai thua thì giáo này cũng là của Độc Cô Nhuệ Chí ta.
Triệu Nhị hơi sửng sốt nói:
- Sao ngươi đồng ý mau thế, ta cứ tưởng ngươi phải từ chối thêm vài lần đấy, người biết thời thế nên nhanh chóng xuống nước à.
Độc Cô Nhuệ Chí cười ha hả nhanh chóng đi xuống đài, Triệu Nhị nhìn Lưu Lăng và Thắng Đồ Dã Hồ chắp tay chào rồi nhanh chóng hướng kỵ binh của mình đi tới.
Độc Cô Nhuệ Chí mặc giáp trụ chiến, ngồi trên lưng ngựa suy nghĩ Triệu Nhị được cùng Vương gia tham chiến sa trường, chiến thuật kỵ binh hạng nhẹ này của Vương gia có lẽ Triệu Nhị đều học được. Lát nữa gã ta nhất định sẽ tấn công hai cánh của y, thừa lúc y chú ý đến hai cánh mà đánh bất ngờ vào trung quân. Trước đó Vương gia quy định hai bên nếu ai bị đoạt soái kỳ trước thì bị thua, chưa biết chừng Triệu Nhị sẽ có chủ ý này.
Nghĩ đến đây Độc Cô Nhuệ Chí cười lạnh, trong thiên hạ dù dùng kỵ binh giỏi thế nào khi tấn công cũng có chỗ sơ hở, chỉ cần có tướng tài trực tiếp tấn công vào trung quân đối phương khiến đối phương đại loạn sau đó cho một nhóm quân khác vây quanh tấn công sau lưng kẻ thù, chém tướng đoạt cờ cũng không có gì khó. Nếu Triệu Nhị chia hai tấn công hai cánh của y, y sẽ cho tám trăm kỵ binh tấn công vào trung quân Triệu Nhị, sau khi gã chia quân tất nhiên sẽ không đỡ nổi thế tấn công của y sau đó cho hai trăm kỵ binh vây quanh gã đoạt cờ, như thế sẽ thắng chắc.
Trong lòng Độc Cô Nhuệ Chí đang bàn tính gọi lãnh binh Bách Phu Trường an bài nhiệm vụ sau đó cầm lấy mã giáo chính mình quyết định dùng chủ ý lùi một bước để đánh trả đối phương.
Chỉ có điều y không nghĩ đến Triệu Nhị bên này cũng đưa ra chủ ý giống y, suy nghĩ của hai người không ngờ lại không khác biệt gì nhau.
Triệu Nhị nghĩ Độc Cô Nhuệ Chí tự cho mình hiểu biết chiến chuật của gã nên tất nhiên sẽ cho dùng theo cách cũ của Vương gia cho kỵ binh gây chú ý hai cánh rồi tấn công vào trung quân. Hừ chiến thuật thì rất nhiều cách, không cần chia ra tập kích hai cánh của Độc Cô Nhuệ Chí chỉ cần tập trung binh lực đánh vào trung quân sau đó cho quân vòng ra sau cướp cờ như thế tất nhiên sẽ thắng trận này.
Kết quả cả hai xuất hiện cùng suy nghĩ.
Hai người mặc giáp trụ vững chắc, tay cầm binh khí, nhân mã cũng chia đều rồi nhưng không ai chịu ra tay trước, cả hai đều đang đợi đối phương tấn công trước.
Cứ như vậy thời gian một chén trà trôi qua Lưu Lăng thật sự muốn nhắc nhở, nhìn Thắng Đồ Dã Hồ nói:
- Hai người kia ai cũng có tuyệt chiêu không muốn đối phương biết được, công phá vào trung quân đối phương cũng là chuyện tốt. Đây chỉ là cuộc tỷ thí nhưng trên chiến trường khác nhiều lắm, thời cơ chiến đấu thay đổi, khi lâm trận biến pháp cũng rất tầm thường, hai người bọn họ ai cũng chủ quan cả.
Thắng Đồ Dã Hồ cười nói:
- Vương gia nói không sai, hai người đều có chủ ý lúc này không ra tay chỉ lùi một bước mà đánh đối phương thôi. Binh lực hai bên tương đương, chiến lực tương đương chỉ sợ cuối cùng vẫn dùng cứng đối cứng.
Lưu Lăng gật đầu cười, bỗng nhiên chỉ một ngón tay nói:
- Nhìn xem, có người ngồi không yên rồi.
Thắng Đồ Dã Hồ nhìn theo hướng tay Lưu Lăng chỉ quả nhiên Độc Cô Nhuệ Chí đang thay đổi trận pháp. Trận pháp kỵ binh tùy thuộc vào tình trạng chiến tranh mà tiến hóa từng chiến trận như trâu sừng trận, tên nhọn trận, mũi nhọn trận, trăng tàn trận...... Lúc này hai người đang triển khai trận pháp giống nhau mũi nhọn trận, Độc Cô Nhuệ Chí dẫn đầu thay đổi trận pháp, kỵ động dàn trận dần dần biến thành trận hình tiêu chuẩn công kích. Trận hình tiêu chuẩn kỵ binh công kích dàn thành nhiều hàng, hàng ngang kỵ binh vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Cứ thế nhất định có thể giảm bớt thương tổn khi đối phương triển khai tiễn trận còn có thể phòng ngừa giẫm đạp khi ngã xuống.
Thấy trận hình của Độc Cô Nhuệ Chí chính là bình đầu phương trận áp dụng khi lấy đông đánh ít, căn bản cũng không dùng tên nhọn, chiến trận như vậy khi có thực lực tương đương hoặc yếu hơn đối phương là tuyệt đối không nên dùng, nếu đúng thời điểm đối phương tập trung binh lực đột kích trung quân rất có thể bị đối phương xé trận pháp thành hai mảnh, quân địch vì thế đánh xuyên qua. Với người thủ đoạn như Độc Cô Nhuệ Chí theo lý thuyết không nên bày một trận hình thua thiệt như thế mới phải.

Bình Luận

0 Thảo luận