THỪA NƯỚC ĐỤC THẢ CÂU
Trong bóng đêm, quân Hán như nước lũ bắt đầu triển khai mãnh liệt với Vệ Châu. Trong đại doanh quân Chu lửa lớn ngút trời, quân thủ thành vốn đã hoảng loạn. Chiến hào mà quân Hán đào đã bắt đầu phát huy tác dụng, trong bóng đêm, binh lính quân Hán từ trong chiến hào hóp lưng lại nhanh chóng bò qua. Lúc xuất hiện trong tầm mắt của quân Chu thì đã cách tường thành không xa quá. Thời cơ quân Hán nắm bắt đánh bất ngờ vừa đúng lúc, lửa vừa cháy thì các cung thủ của quân Hán cũng đã vào vị trí hết cả.
Trên tường thành, quân Chu bối rối vội tập trung lại nhưng vừa đại doanh bốc cháy, rất nhiều tướng lĩnh trung cấp không xuất hiện ở vị trí nên xuất hiện, còn các binh sĩ thì hiển nhiên càng chân tay luống cuống hơn tướng lĩnh.
Tiếp xúc đầu tiên là các cung tiễn thủ của hai bên. Quân Chu và quân Hán cộng lại không dưới năm nghìn cung tiễn thủ bắt đầu công kích lẫn nhau. Nhưng vì quân Hán chợt đánh bất ngờ, ngay từ đầu quân Chu đã bị áp chế một chút. Nhưng rất nhanh, quân Chu đã thoát ra khỏi hoàn cảnh xấu đó. Có điều, quân Hán từ bỏ việc dùng xe ném đá có thuốc nổ mà lựa chọn cách tấn công nguyên thủy và cũng trực tiếp nhất. Từng trận thang bắt đầu được dựng lên, binh sĩ quân Hán hung hãn không sợ chết bò lên trên tường thành.
Các cung tiễn thủ hai bên như điên cuồng mà bắn đầu mũi tên xuống. Trong đêm đen, ngoài tiếng hò hét của binh lính thì còn có tiếng mũi tên đâm vào thân thể người nữa. Cung tiễn thủ của quân Hán tổn thất rất lớn, cũng như vậy, quân Chu vì thiếu sự chỉ huy thống nhất nên tổn thất cũng không thua kém gì quân Hán.
Binh sĩ quân Chu hoàn toàn là tự chiến đấu, hơn nữa trong lòng họ cũng không ổn định được. Lửa lớn trong thành vẫn bốc cháy, ngoài các lang tướng thay phiên trực thì những tướng lĩnh cấp cao đến bây giờ vẫn chưa lên tường thành. Sở tướng quân cũng không xuất hiện, điều này khiến trong lòng các binh sĩ thủ thành càng hoảng loạn hơn.
Quân Hán ít nhất cũng đầu tư hai vạn người vào tấn công thành. Bởi vì đào hào chiến nên xe ném đá của quân Chu cơ bản đã không có tác dụng. Hơn nữa mấy ngày liên tiếp chiến thuật gây rối của quân Hán cũng khiến cho quân Chu đề phòng lỏng lẻo ra chút, vì vậy quân Hán vừa phát động tấn công thì không gặp trở ngại gì quá lớn.
Rất nhanh đã có binh lính quân Hán bò lên trên đầu thành. Y vẫn chưa kịp đứng vững thì đã bị mấy binh sĩ quân Chu vây lại dùng loạn đao chém chết. Nhưng cùng với việc binh sĩ quân Hán thứ nhất trèo lên được đầu thành thì càng ngày càng nhiều binh sĩ quân Hán không ngừng xuất hiện. Tường thành Vệ Châu giống như một con đê, còn quân Hán giống như những con kiến nhỏ, đào ra những lỗ nhỏ. Mặc dù ban đầu những lỗ nhỏ này không ảnh hưởng gì đến con đê nhưng khi lỗ nhỏ ngày càng dày đặc, con đê sau khi bị nước xâm thực thì sớm muộn gì cũng bị thủy triều nhấn chìm.
Hố lớn nhất là Triệu Bá đào.
Triệu Bá mang theo mấy chục trọng giáp bộ binh đi lên đầu thành, lập tức đã khống chế được một khu vực nhỏ. Binh sĩ quân Chu bắt đầu điên cuồng vồ đến, nhưng Triệu Bá dẫn theo trọng giáp bộ binh một bước không lùi giữ mấy chiếc thang tấn công thành sau lưng họ. Quân Chu giết đỏ cả mắt xông lên như điên, như muốn giết hết đám người Triệu Bá. Chỉ có điều họ thật sự đánh giá quá thấp sức chiến đấu của mấy chục trọng giáp bộ binh này rồi và cũng đánh giá thực lực của Triệu Bá nữa.
Mấy chục trọng giáp bị quân Chu bao vây mấy tầng, bọn họ từng người từng người đã chết trận nhưng không ai lùi lại sau một bước! Còn quân Chu chết dưới mạch đao của họ lại tổn thất nhiều hơn bọn họ nhiều. Một trọng giáp ngã xuống thì ít nhất phải trả giá bằng ba đến năm mạng binh sĩ quân Chu. Con đê nhỏ này, quân Chu phòng ngự điên cuồng vồ tới. Dưới sự bảo hộ của trọng giáp binh thì càng ngày càng nhiều quân Hán đi lên đầu thành. Sau đó, khu vực mà quân Hán khống chế cũng ngày càng lớn hơn.
Có lúc, giao đấu của hai bên căn bản là không cần sử dụng binh khí. Binh sĩ hai bên hung hăng va vào nhau đều với ý đồ đẩy đối phương xuống thành. Tường thành cao mười mấy mét, khi rơi xuống, kể cả không chết thì cũng sẽ gãy xương đứt gân. Hơn nữa, ngã mà tàn phế còn đau khổ hơn là ngã chết. Quân Chu với quân phục màu vàng và quân Hán với quân phục màu đen, hòa trộn lẫn trên tường thành. Trong anh có tôi, trong tôi có anh!
Triệu Bá đi lên tường thành không lâu thì Triệu Nhị cũng trèo lên được đầu thành. Vì phải trèo lên thành nên thiết thương của hắn trở nên có chút trở ngại, vì thế hiện giờ Triệu Nhị liền dùng một thanh hoành đao. Trong lúc tay của hắn vừa mới đặt lên trên đầu thành thì hai binh sĩ quân Chu phát hiện ra chiếc thang này có người trèo lên nên lập tức lao đến. Hai binh sĩ này hợp lực nắm lấy chiếc thang rồi dùng lực đẩy ra ngoài với ý định đẩy thang xuống. Miệng Triệu Nhị ngậm hoành đao, thấy thế không ổn nên một tay hắn nắm lấy thang, một tay rút hoành đao ngậm trong miệng ra, vận đủ khí lực và đồng loạt chém bốn cánh tay rơi xuống.
Trong màn máu, Triệu Nhị một tay bám ở đầu thành, hung hăng trèo lên trên. Một binh sĩ quân Chu một thương đâm về phía ngực hắn, Triệu Nhị nắm lấy cây thương kéo về phía mình, binh sĩ theo quán tính ngã nhào về phía Triệu Nhị. Triệu Nhị liền đẩy hoành đao về phía trước, vút một cái. Và rồi đầu của binh sĩ kia bay lên không trung, máu trong lồng ngực bắn ra như suối, trong màn mưa máu, Triệu Nhị đánh tiếp về phía kẻ địch.
Trên chiến trường, sinh tử chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Trong giây này còn sống nhưng giây sau có lẽ đã xuống suối vàng rồi. Binh sĩ quân Chu gào thét, tổ chức hết lần này đến đợt khác tấn công như muốn đẩy quân Hán từ trên đầu thành xuống. Còn quân Hán, sau cái giá lớn phải trả bằng máu thì đứng vững trên đất. Không ai quan tâm đến cái chết của đối phương, bọn họ giống như đều có thù giết cha, căn bản không thể dung hòa được.
Tàn sát là chủ đề chính trên chiến trường. Lúc này, tất cả đều không phải là người mà là những con dã thú.
Một gã binh sĩ quân Hán một đao cắt ngang bụng kẻ địch, dưới tác dụng áp lực của khoang bụng thì một đống nội tạng lộn xộn ngay lập tức từ trong bụng rơi ra ngoài, còn có một đoạn ruột rơi trên mu bàn chân của binh sĩ quân Hán. Một mùi tanh phảng đến, binh sĩ quân Chu kia ôm bụng ngã xuống đất. Y vừa kêu gào vừa nhét những đoạn ruột nhuốm bẩn ở đất vào bụng. Trên tay y đều là máu mình, thuận theo kẽ tay hở của y mà chảy ra ngoài như nước. Trong bụng binh sĩ quân Hán kia cảm thấy cồn cào, y há hốc miệng phun ra một ngụm.
Kẻ địch của hắn- binh sĩ quân Chu nhét nội tạng vào trong bụng mình đang ngẩng đầu lên, dùng giọng nói khẩn cầu mà nói: - Cầu xin ngươi...Hãy giết ta đi! Xin ngươi... Hãy cứu ta với!
Những lời nói mâu thuẫn đó không ngờ lại xé ruột xé gan đến vậy.
Binh sĩ quân Hán kia không hề do dự, lau những vật còn vương lại trên miệng mình, một đao cắt đứt cổ họng binh sĩ quân Chu. Hắn ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy đồng bọn của mình bị hai binh sĩ quân Chu ấn ngã xuống đất từng đao từng đao chém xuống. Rất nhanh, người đó đã biến thành một đống thịt nát. Còn hai binh sĩ quân Chu kia như bị điên vậy, vẫn đang dùng đao chặt thịt nát, xương cốt nát vụn, xương đầu bay tán loạn.
Binh sĩ quân Hán kia trợn tròn mắt, sau khi gầm rú lên một tiếng thì xông về phía hai binh sĩ kia. Hai người kia giống như trúng ma chưởng vẫn đang dùng đao chặt từng mảnh một, căn bản không nhìn thấy có kẻ thù lao đến. Trước tiên, binh sĩ quân Hán kia đá một cước khiến một trong hai tên kia bay ra ngoài, sau đó vung đao chặt đầu tên còn lại.
Sau đó, hắn mạnh mẽ xông về phía trước vài bước, một cước đạp vào ngực của binh sĩ quân Chu, giơ cao hoành đao rồi đâm xuống. Máu phun ra một đống, làm mờ mắt binh sĩ quân Hán kia. Hắn lau vệt máu trên mặt đi, trong lòng nghĩ đến: Ba tên! Giết được ba tên rồi! Luận về công lao thì mình sẽ được thưởng dày dày. Có số tiền này thì sau này sẽ lấy được một cô vợ hiền từ xinh đẹp.
Lấy việc giết người để đổi lấy tiền, có thấy mùi máu tanh không?
Đáp án dĩ nhiên là không. Vì mùi máu tanh không phải là tiền mà là lòng người.
Sau khi binh sĩ quân Hán giết chết kẻ địch thì mới đứng thẳng người, nhưng rồi thân trước bỗng nhiên cứng lại. Vẻ mặt hắn dần ngưng đọng lại, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. Hắn chầm chậm cúi đầu xuống thì nhìn thấy trên ngực mình có một trường mâu dính máu đâm xuyên qua. Hắn vẫn chưa thích ứng được với cái chết đến gần mình thì bị binh sĩ quân Chu đá một cước, sau đó binh sĩ đó dựng thẳng trường mâu lên, hung hăng đâm một lần nữa vào tim của binh sĩ quân Hán đó.
Triệu Nhị tụ tập hơn một trăm tên lính lại, nhận thức đúng phương hướng giết tới. Hắn ở phía xa xa nhìn thấy Triệu Bá lẻ loi một mình, bị mười mấy tên binh sĩ vây quanh. Triệu Nhị không kịp nghĩ nhiều, dẫn người xông về bên đó. Trọng giáp bên cạnh Triệu Bá đã chết hết, trên thân hắn cũng bị trúng bốn năm đao. Cũng may! Giáp trụ của hắn đủ dày, thân thể hắn cũng cường tráng. Áo giáp nặng trịch trên người hắn, trên vai hắn đã bị chém thành một lỗ thủng, máu từ trong đó không ngừng phun ra. Lực đao này đủ mạnh, cắt ngang áo giáp dày và cũng cắt ngang vai hắn.
Một bàn tay Triệu Bá cầm mạch đao nặng, vì mất máu quá nhiều nên thể lực dần không cầm cự nổi. Ánh mắt hắn dần dần trở nên mơ hồ, mạch đao trong tay cũng trở nên càng ngày càng nặng. Nhưng hắn vẫn chiến đấu như thường, kẻ địch của hắn vẫn không có ai dám xông lên trước để giết hắn.
Bốn năm tên binh sĩ quân Chu reo hò cùng nhau xông lên, bốn năm tên chém hoành đao ở mấy hướng về phía thân người Triệu Bá. Một binh sĩ cách Triệu Bá gần nhất, đao của y đã bắt đầu chém xuống, Triệu Bá với ánh mắt mơ màng, thể lực suy kiệt đã không tránh được đao đó.
Một trường mâu từ đằng xa nhanh chóng bay tới đâm trúng ngực binh sĩ quân Chu đó. Lực lớn trực tiếp đánh bay tên binh sĩ đó.
- Hùng Khoát huynh! Triệu Nhị đến rồi!
Triệu Nhị hét lớn một tiếng, nhắm một đao chém binh sĩ quân Chu thành hai mảnh. Hắn hô hai chữ 'Triệu Bá' đỡ lấy Triệu Bá như sắp ngã sấp xuống.
- Bảo vệ Triệu tướng quân!
Triệu Nhị giao Triệu Bá cho binh sĩ quân Hán ở phía sau, còn hắn nhấc đao lên, một lần nữa giết ra ngoài.
Giết ra phía trước một đoạn, đúng lúc gặp Từ Thắng dẫn người giết tới. Hai người tập hợp nhân mã giết về phía cổng thành. Hai hổ tướng dẫn theo năm sáu trăm binh sĩ quân Hán, thuận đường giết thẳng tới cổng thành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận