VỪA MỚI BẮT ĐẦU
Vân Băng hiền đệ, ngươi có tâm sự?
Tôn Địch Vệ đặt một quân cờ xuống, nheo mắt hỏi Chu Vân Băng tinh thần hốt hoảng.
Chu Vân Băng cười nói:
- Ván này bày thời gian quá lâu. Đại đương đầu thứ tội, ta muốn . . . đi vệ sinh một chút.
Tôn Địch Vệ cười to bảo:
- Chơi cờ với lão già ta đây làm ngươi nhịn chuyện gấp nhất đời lâu như vậy. Đi đi, đi đi, yên tâm, ta sẽ không chơi xấu dịch chuyển quân cờ.
Chu Vân Băng cười to bảo:
- Ta biết rõ con người đại đương đầu như thế nào, thứ lỗi, ta xin cáo từ giây lát. Hãy chờ ta, chỉ một chút.
Chu Vân Băng nói xong đứng lên chắp tay, tiếp đó xoay người rời đi.
Tôn Địch Vệ nhìn bóng lưng Chu Vân Băng dần biến mất, lão thở dài lẩm bẩm:
- Đường đường là đương đầu tứ xử mà phải dùng chiêu đi tiểu sao? Nhưng mà . . . từ lúc bắt đầu bàn cờ này thì ngươi nhất định phải thua. Đã kéo chân ngươi gần một canh giờ, lúc này có muốn đi sắp xếp cái gì không sợ bị muộn sao?
Chu Vân Băng bước nhanh đến cửa nhà vệ sinh, ngoái đầu thấy không ai theo cùng thì nhấc chân đi vào. Chu Vân Băng không cởi đồ trút bầu tâm sự mà là moi móc khe hở gạch lát tường nhà vệ sinh. Chu Vân Băng móc ra một cục giấy nhỏ xíu, gã mở ra nhìn. Trên giấy chỉ có một chữ: ổn.
Chu Vân Băng cười cười, ném cục giấy vào thùng, cởi đồ tưới một vòi nước vàng dài.
Chu Vân Băng nhíu mày than thở:
- Nước vàng, bị nóng người thật rồi.
Bên dưới cây tùng cổ được dời vào viện, Tôn Địch Vệ chờ một lúc không thấy Chu Vân Băng trở về.
Tôn Địch Vệ buồn bã thì thào:
- Biết rõ sẽ không quay về nhưng ta còn chờ làm gì?
Tôn Địch Vệ đứng dậy, nhìn lướt qua bàn cờ tung hoành ngang dọc, nhìn kỹ. Tôn Địch Vệ chợt phát hiện trong ván cờ mà lão chiếm ưu thế tuyệt đối có một nơi cực kỳ nhỏ bé lão không chú ý, chỉ cần Chu Vân Băng đặt quân cờ vào đó là sẽ cứu sống một mảng đất lớn. Trước khi Chu Vân Băng rời đi tới lượt gã đặt cờ.
Không biết Chu Vân Băng có nhìn thấy vị trí này không? Đặt cờ ở đây là sẽ xoay chuyển toàn cục.
Tôn Địch Vệ cười tự giễu.
Tôn Địch Vệ định quay đi chợt nghe tiếng cười của Chu Vân Băng.
- Xin lỗi, xin lỗi, làm đại đương đầu đợi lâu. Ta nghẹn bầu tâm sự này khó chịu quá, có thể chét đuối một con sói. Tới lượt ta đặt cờ đúng không? Mới rồi ta nghĩ đến một nước cờ rất diệu.
Chu Vân Băng bước nhanh trở về, ngồi phịch xuống, vẻ mặt nôn nóng hớn hở cầm quân cờ lên đặt xuống ngay vị trí vừa rồi Tôn Địch Vệ đã nhìn.
- Đại đương đầu, nước cờ này của ta như thế nào?
Tôn Địch Vệ cười, lại ngồi xuống:
- Diệu! Quả nhiên diệu!
Tôn Địch Vệ vẫy tay kêu thị tòng đứng phía xa đến:
- Đi, chuẩn bị ít rượu và thức ăn tới. Ván cờ này xem ra ta và đương đầu sẽ chơi rất lâu, có cờ thì sao thiếu rượu được?
Chu Vân Băng cười nói:
- Có rượu nhưng sao đại đương đầu nỡ bỏ được lấy ra? Nếu thêm mấy ca cơ xinh đẹp, uống rượu chơi cờ ngắm múa, cực lạc cuộc đời đến thế là cùng.
Tôn Địch Vệ cười nói:
- Nếu bị chỉ huy sứ đại nhân nghe nghe được coi chừng lột quan phục của ngươi.
Chu Vân Băng nói:
- Không thể nào! Chuyện tứ xử còn ai rõ ràng hơn ta? Chỉ huy sứ đại nhân luyến tiếc, ha ha.
Tấn châu, phía nam, cách một trăm sáu mươi dặm có rừng cây.
Cánh rừng này không nhỏ nhưng đang là mùa đông nên lá trụi lủi, không có phong cảnh gì. May mắn rừng khá sâu, đám người Lưu Lăng nghỉ ngơi bên trong không cần lo có người đi ngang qua đường cái trông thấy bọn họ. Hơn nữa bên ngoài rừng cây có Ngân Y giám thị, gió thổi cỏ lay một cái là sẽ phát hiện được ngay.
Tức Tự Ngôn hỏi:
- Vương gia, lên đường bây giờ không?
Lưu Lăng nhìn mặt trời đã xuống núi, lau vụn thức ăn dính bên môi:
- Tối nay không đi, ở đây chờ . . . giết người.
Tức Tự Ngôn cố gắng khuyên:
- Vương gia, nơi này hoang giao dã ngoại, không có hiểm địa để ẩn náu, nên chạy tiếp là hơn. Bây giờ lên đường thì gần rạng sáng mai sẽ đến Tấn châu. An toàn của vương gia là quan trọng nhất, không thể tùy tiện ở lại chốn nguy hiểm!
Lưu Lăng cười nói:
- Ngươi nói đúng, nơi này không có chỗ hiểm để phòng thủ, nếu có người tấn công rầm rộ thì rắc rối. Nhưng ngươi hãy nghĩ đi, nếu đoàn người chúng ta chạy đi trong đêm, có người mai phục trên đường chính thì làm sao nhận ra cạm bẫy đó? Tuy tu vi của các người rất mạnh nhưng nếu hàng trăm nỏ cứng liên phát cùng bắn thì ngăn cản như thế nào? So với chui đầu vô lưới không bằng cứ chờ tại đây.
Tức Tự Ngôn biết Lưu Lăng nói đúng, nhưng nàng lo lắng nếu cứ thủ tại đây, kẻ thù liên miên bất tận giết tới thì làm sao chạy về Tấn châu kịp?
Dường như đoán được điều Tức Tự Ngôn lo âu, Lưu Lăng cười trấn an:
- Đừng lo, chỉ cần qua đêm nay, chẳng lẽ ban ngày không nhận ra ta sao? Qua đêm nay là không còn nguy hiểm nữa.
Tức Tự Ngôn vẫn không yên lòng:
- Nhưng mà . . . lực lượng quá mỏng manh. An nguy của vương gia quan trọng, hay . . . chúng ta rút lui đi?
Lưu Lăng xua tay, hếch cằm nói:
- Giao chiến gặp địch, đã bao giờ . . . cô lùi bước?
Tức Tự Ngôn bất đắc dĩ xin phép Lưu Lăng rời đi, nàng xoay người đi sắp xếp việc phòng ngự. Tức Tự Ngôn lấy ra một đoàn sợi tơ rất mỏng từ túi hành lý, không biết làm bằng gì mà trong bóng đêm lóe ánh sáng kim loại yêu dị. Ban ngày Tức Tự Ngôn đã kiểm tra kỹ cánh rừng này, nàng cẩn thận giắt những sợi tơ mỏng như nhện phun tơ ở mấy chỗ dễ dàng bị tấn công nhất. Trong bóng tối nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra chúng.
Bày tơ xong Tức Tự Ngôn kêu tám Ngân Y đến gần, thì thầm ra lệnh vài câu. Tám Giám Sát Bệ Ngân Y liên tục gật gù.
Bài bố xong kế hoạch, Tức Tự Ngôn huơ tay nói:
- Đi đi, các ngươi chỉ cần nhớ một điều. Hán vương ở ngay sau lưng các ngươi, nếu các ngươi lùi một bước rất có thể Hán vương sẽ gặp nguy hiểm. Cho ta biết, viện Giám Sát tồn tại vì cái gì?
Tám Ngân Y co nắm tay đặt trước ngực, ngẩng cao đầu hét to:
- Tất cả vì Hán vương!
- Tất cả vì Hán vương!
Tức Tự Ngôn đặt nắm tay trước ngực:
- Tối nay ta và các ngươi cùng nhau bảo vệ Hán vương, không chết thì quyết không lùi bước!
- Không chết thì quyết không lùi bước!
Tám Ngân Y bay đi theo sự sắp xếp. Tức Tự Ngôn xoay người trở về bên cạnh Hán vương, ôm kiếm đứng cạnh không rời một tấc.
Lưu Lăng cười hỏi Tức Tự Ngôn:
- Ngươi bày những sợi tơ mỏng đó làm bằng gì?
Tức Tự Ngôn trả lời:
- Đó là một loại tơ vàng thuộc hạ tìm được lúc ở Tây Vực, nghe nói là thiên tàm nhả ra, sắc bén không gì sánh bằng.
Lưu Lăng sửng sốt, bật cười nói:
- Thật sự có thứ này?
Thiên tàm ti, đời trước Lưu Lăng xem phim truyền hình hay thấy nó. Thứ này sắc bén hơn tuyệt thế thần binh, cứng cỏi không dễ đứt, là trang bị đẳng cấp cần thiết dành cho ra đường du lịch giết người cướp của. Trong phim điện ảnh Long Môn Phi Giáp, nữ nhân kia dùng thiên tàm ti sát trận, siêu sắc bén, đến giờ Lưu Lăng nghĩ lại còn tặc lưỡi kinh thán mãi.
Lưu Lăng ra lệnh cho Tức Tự Ngôn:
- Không cần theo cạnh ta, nàng hãy chăm sóc tốt cho Tử Ngư.
Trần Tử Ngư lắc đầu, nói:
- Thiên hạ của Đại Hán, thậm chí là toàn thiên hạ này, ai quan trọng nhất?
Tức Tự Ngôn đáp:
- Hán vương!
Trần Tử Ngư gật đầu, nói:
- Rất tốt, hãy nhớ lấy trách nhiệm của mình.
Lưu Lăng yêu thương nhìn Trần Tử Ngư, nắm tay nàng:
- Vậy nàng đừng rời xa ta. Yên tâm, không ai có thể bị thương được ta, và ta không cho phép nàng bị một chút tổn thương.
Nghe câu này làm Trần Tử Ngư cực kỳ cảm động, ấm áp như xuân, lòng ngọt ngào. Tức Tự Ngôn nghe câu đó thì trái tim run lên, có cái gì đó xúc động nỗi lòng của nàng.
Đêm lặng.
Gió lạnh thổi, lòng người không bị gió thổi loạn.
Lưu Lăng hỏi Trần Tử Ngư:
- Có lạnh không?
Trần Tử Ngư lắc đầu, chỉ vào ngực mình:
- Nơi này ấm, nên không lạnh.
Lưu Lăng cởi áo khoác điêu nhung màu đen choàng lên vai Trần Tử Ngư, hắn chỉ mặc thường phục màu đen thêu rồng tơ vàng, ưỡn ngực đứng thẳng, vóc dáng thon dài săn sắc, thẳng tắp như ngọn núi cao đâm trời, tuấn dật tiêu sái khó tả.
Phương xa có tiếng móng ngựa đạp đất khe khẽ.
Tức Tự Ngôn đặt tay lên chui kiếm, nhỏ giọng nói:
- Đến rồi!
Tức Tự Ngôn không chú ý thấy Lưu Lăng nhận ra sớm hơn nàng, khóe môi hắn cong lên vẽ một độ cong mê người. Dưới ánh trăng Trần Tử Ngư nhìn nửa bên mặt Lưu Lăng, ngắm mê mẩn.
Một đội kỵ sĩ ít nhất khoảng hai trăm người chạy nhanh trên đường cái, người dẫn đầu bỗng ra hiệu, các kỵ sĩ ghìm tọa kỵ ngừng lại ven rừng.
Thủ lĩnh kỵ sĩ nhìn khu rừng, chỉ hướng bên kia nói:
- Một nhóm người đi dò xem. Bên cạnh người Tây Hạ có nhiều cao thủ còn giả làm huynh đệ trong viện chúng ta, cẩn thận chút.
Một tổ suất lên tiếng nhảy xuống ngựa, dẫn theo Giám Sát Vệ của tổ mình chậm rãi áp sát cánh rừng. Người tổ này không phải thích khách tứ xử mà là người của nhất xử, thân tín của phó đương đầu nhất xử Khâu Phong. Chuyện tìm tòi này nọ Khâu Phong không dám để thích khách tứ xử làm, lỡ nhận ra Lưu Lăng thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tìm tòi nên là công việc cho người của gã làm, khi đánh nhau cục diện rối loạn lại đẩy thích khách tứ xử lên tấn công dồn dập.
Lúc trước Khâu Phong mai phục ở một chỗ hiểm yếu rất lâu, nhưng chờ mãi không thấy Hán vương đến, thế là gã tụ tập người dọc theo đường cái đến đây. Khâu Phong phát hiện khu rừng này có thể ẩn núp, gã liền phái người tìm kiếm, gã không biết Lưu Lăng có ở đây không.
Tổ suất kia giơ tay ra hiệu, năm Giám Sát Vệ nhất xử tách ra, chọn một hướng tìm kiếm trong rừng.
Tổ suất tự chọn một hướng, chậm rãi đi vào trong rừng. Khi tổ suất cất bước đi vào rừng cây thì cảm giác chân hơi ngứa nhưng gã không quan tâm. Tổ suất đi tiếp vài bước sau, chợt cảm giác cơ thể quái dị ngày càng lạ, gã cúi đầu nhìn. Bỗng đầu tổ suất rớt xuống, nhẹ nhàng như miếng đậu hũ bị vô số sợi sắt cắt, cơ thể gã rớt thành một đống.
Trong phút chốc đám người viện Giám Sát ở phía xa kinh kêu.
Khâu Phong chắp tay:
- Ngay đây rồi! Xuống ngựa, giết sạch bọn họ! Các huynh đệ tứ xử tạm thời đừng hành động, vụ án này do nhất xử chúng ta lo, nếu người nhất xử không làm được thì sẽ làm phiền các huynh đệ sau.
Ngân Y dẫn đầu tứ xử gật đầu:
- Cứ nghe theo đại nhân sắp xếp.
Khâu Phong phất tay, hơn một trăm thân tín lập tức xông ra ngoài. Những người này lo ven rừng còn tơ mỏng khủng bố vắt ngang nên không xuống ngựa mà giục ngựa lao nhanh vào rừng. Bên rừng cây chỉ có ba nơi được Tức Tự Ngôn bày sợi tơ đó, cắt sáu con ngựa thành khối vụn, có mấy người bị cắt đứt đùi. Giám Sát Vệ nhất xử từ mặt sau lao lên xác định chỉ có ba khu vực nguy hiểm, đều đi vòng qua chúng nó.
Hơn trăm người chia thành năm đội lao sâu vào rừng cây.
Giám Sát Vệ nhất xử đi đằng trước nhất mới lao vào rừng không lâu chợt nghe tiếng động khẽ khàng. Tổ suất thủ lĩnh hét to, bùm một tiếng cổ họng tổ suất bị một mũi nỏ tiễn bắn thủng. Tiếng vèo vèo vang bên tai không dứt, không biết người cầm nỏ núp ở đâu, chỉ giây lát đã bắn chết bốn, năm người. Giám Sát Vệ nhất xử năm đội đều gặp phục kích tương tự. Ngân Y núp trong bóng tối dùng liên nỏ không ngừng bắn chết những đồng chí cũ, xuống tay không chút nương tình. Vì bọn họ biết lúc này nương tay thì người chết chính là bọn họ.
Khâu Phong nhíu chặt mày, mới bắt đầu đã thương vong lớn như vậy nằm ngoài dự đoán của gã. Khâu Phong đã bỏ sót một điều, người viện Giám Sát rất quen thuộc động tác của nhau, những viện Giám Sát nhất xử có một số người không biết kẻ địch chính là đồng liêu của mình nên chiến đấu vừa bắt đầu đã mất tiên cơ. Người biết chuyện thì sớm bị những Ngân Y kinh nghiệm càng phong phú đoán trúng.
Lưu Lăng nhìn chiến đấu phương xa, nheo mắt lại.
Lần chiến đấu này không có cái gọi là người thắng, đây là điều làm Lưu Lăng thấy tức giận.
Viện Giám Sát nội đấu rất tàn khốc.
Lưu Lăng hít sâu, che Trần Tử Ngư sau lưng mình.
Huyết chiến chỉ mới bắt đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận