THÙ HẬN.
Hoa Linh tự mình mang binh đánh tan quân tiên phong Đại Liêu nên về tới Thái Nguyên y cười ha hả. Sau một cuộc thảm sát đầm đìa người núp trong hầm ngầm đông cứng tứ chi như được mở ra, y cười thể hiện tất cả những niềm vui ra mặt.
- Thật sảng khoái!
Hoa Linh vừa đi nhanh vừa cười nói:
- Vương gia, thật sảng khoái!
Lưu Lăng cố ý tỏ sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói:
- Đường đường là Tiết độ sứ lại tự mình chạy đến đánh phục kích người Khiết Đan.
Hoa Linh ngượng ngùng cười cười nói:
- Do không phải mấy ngày nay nghẹn khuất ư, nếu không đi ra ngoài hoạt động một chút thuộc hạ sợ tay chân không hoạt động nổi, Vương gia.... Chém đầu mười bốn người, tiêu diệt toàn bộ quân tiên phong của Khiết Đan không lẽ thuộc hạ không có chút công lao nào sao?
Lưu Lăng vung tay nói:
- Tự tiện ra khỏi doanh trại ta còn chưa tính sổ vậy mà còn dám chạy theo ta tranh công, thưởng phạt ngang bằng một đồng tiền thưởng cũng không đưa cho ngươi.
Hoa Linh không chút nản lòng ngược lại còn cao hứng như đứa bé nói:
- Thật sự không truy cứu? Đa tạ vương gia.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Chiến lực người Khiết Đan thế nào?
Hoa Linh nói:
- Ngoại trừ thân binh của chủ tướng thì chiến lực của người Khiết Đan không lớn mạnh như trước. Trong bóng đêm cũng không nhìn rõ lắm nhưng khẳng định hầu hết binh lính khoảng mười bốn mười lăm tuổi chiếm phần đông. Những tên này rõ ràng không trải qua chiến sự, thấy máu đổ liền đứng gào khóc, ngay cả đao cũng không cầm nổi, thật không biết Da Luật Hùng Cơ có dũng khí thế nào mà nghĩ rằng dựa vào những tên hài tử này có thể thắng trận.
Y ngẫm nghĩ một chút nói:
- Thuộc hạ cố ý quan sát, trong binh người Khiết Đan số lượng lão tướng không nhiều, thập trưởng, đội trưởng, bách phu trưởng ở cấp quân đều do lão quân đảm nhiệm. Thông thường nếu giết đội trưởng của một nhóm thì số binh lính còn lại liền giải tán, một chút ý chí chiến đấu cũng không có. Trong chuyện này có lẽ do gặp tập kích đột ngột nên bối rối, nhưng thấy phản ứng của chúng thì biết được bọn chúng chưa được huấn luyện.
- Trong thời gian nửa năm chiêu mộ đến bảy trăm ngàn tân binh, hơn nữa còn gấp gáp phái ra chiến trường nên có thể thấy được ngày tận thế của người Khiết Đan tới rồi.
Hoa Linh cảm khái nói.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Cũng không nên quá khinh địch, hơn mười ngàn quân tiên phong của người Khiết Đan khẳng định không phải quân Da Luật Đức Quang. Hơn nữa ngay cả người dưới trướng của Hỏa Kiêu Linh Hồ và Tốc Ca cũng đều là tân binh, Liêu quân tinh nhuệ chân chính Đại Đồng phủ đều trong trướng Da Luật Đức Quang, lần này xuôi Nam gã ta mang theo hai mươi mấy vạn đại quân, ít nhất trong nửa số quân là chiến lực dũng mãnh tinh nhuệ. Hơn nữa Da Luật Hùng Cơ tự mình suất lĩnh hai trăm ngàn Cung Trướng quân xuôi Nam mới là quân chủ lực Liêu quân, hai trăm ngàn Cung Trướng quân đủ để chống đỡ được với năm trăm ngàn tân binh.
Hắn cười nói:
- Tuy nhiên, quyền chủ động trong tay chúng ta ngày tận thế của người Khiết Đan đến rồi.
Hắn cười giải thích:
- Miễn phải bàn đến chuyện Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ không trơ mắt nhìn phòng thủ Liêu quốc lỏng lẽo mà không đánh, nhất là đối với những người thường xuyên bị người Khiết Đan ức hiếp như người Thất Vi, người Mạt Hạt, người Bột Hải cũng sẽ ý thức được mà nhân lúc cháy nhà đi hôi của nhất là người Mạt Hạt. Không nên xem thường dân tộc ở nơi vùng đất Đông Bắc lạnh giá kia, theo Viện giám sát thì người Mạt Hạt nếu dốc toàn lực có thể gom được một trăm ngàn nhân mã.
- Cũng vì người Mạt Hạt tương đối mạnh mẽ nên mấy năm nay Da Luật Hùng Cơ đối với bọn họ chèn ép vô cùng tàn nhẫn. Hàng năm người Mạt Hạt phảái nộp cho Liêu quốc lượng lớn da, thổ sản vùng núi, còn có vàng bạc, đặc sản vùng biển. Người Mạt Hạt sớm mang lòng oán hận đối với họ cho nên thừa dịp Liêu quân dốc hết toàn lực người Mạt Hạt sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Đông Tây Liêu Dương phủ Liêu quốc sẽ không yên ổn.
- Người Mạt Hạt?
Hoa Linh đối với dân tộc này hiểu khá rõ:
- Đông Kinh Liêu quốc Liêu Dương phủ là nơi người Khiết Đan phát tích, trọng binh phòng thủ, nơi này người Mạt Hạt có thể uy hiếp được Liêu Dương phủ sao?
Lưu Lăng gật gật đầu không nói gì.
Người khác không biết nhưng Lưu Lăng biết người Mạt Hạt sau khi đổi tên lại gọi là người Nữ Chân mới giết sạch địch nhân vốn có là Liêu quốc hùng mạnh. Sau khi Liêu quốc bị tiêu diệt người Nữ Chân tạo dựng nên Kim quốc, trong lịch sử người Hán bọn họ tương đương như người Khiết Đan thậm chí so với người Khiết Đan còn hung ác hơn. Cho dù nhiều năm sau này người Mãn Châu giữ kiểu tóc tết đuôi sam đó không phải là hậu duệ của người Nữ Chân ư?
Sau khi Trung Quốc từ một nửa tư bản chủ nghĩa trực tiếp biến thành xã hội nô lệ người Mãn Châu, Lưu Lăng một chút hảo cảm cũng không có. Một năm nào đó, sau trận ôn dịch phía Bắc Hoàng Hà, hai trăm ngàn quân Minh tinh nhuệ hoàn toàn bị tiêu diệt, Lý Tự Thành có thể thành công chiếm lĩnh Bắc Kinh, sau đó Ngô Tam Quế thả người Mãn Châu nhập quan, thật chẳng khác nào dẫn dụ đến một đám dã lang hung ác. Nếu không phải người Hán tự mình đánh mất thiên hạ, không lẽ một trăm ngàn nhân binh Mãn Châu thật sự có thể vô địch thiên hạ sao?
Cho nên trong thời đại này những người khác xem người Mạt Hạt như là dã nhân nhưng Lưu Lăng thì bắt đầu xem trọng dân tộc này.
Nếu đến đây, sẽ tận hết khả năng để tiêu trừ tiếc nuối lớn nhất trong lịch sử.
- Để Trường Bạch sơn và Hắc Long giang loạn lên thì thu thập lại dễ dàng hơn.
Lưu Lăng thản nhiên nói, giọng nói lộ ra vẻ tự tin mãnh liệt.
Hắn hướng ánh mắt nhìn về phía phương Tây cười nói:
- Ngôi Danh Nẵng Tiêu còn đang chờ cục diện rõ ràng hơn, bất quá hắn đợi càng lâu thì càng có lợi cho Đại Hán, chờ khi hắn ngồi không yên chạy đến Liêu quốc đoạt lương thực cùng Nữ Chân, lúc đó liệu hắn có quên ta đang ở phía sau nhìn hắn không nhỉ?
Hoa Linh nghiêm nghị, lần này Vương gia đặt cược khá lớn, lớn đến mức có thể thay đổi diện mạo thiên hạ.
Quân Hán mở màn trận chiến ở Thái Nguyên, trảm hơn tám ngàn quân địch, bắt được hơn vạn ngựa tốt. Hơn tám nghìn quân Khiết Đan đêm hôm đó chết trận hơn ba nghìn người, bị quân Hán bắt làm tù binh gần năm ngàn người. Đúng như Tiêu Sở trước khi chết nghĩ quả thật Hán Vương không phải là một quân chủ nhân từ, hơn năm ngàn tù binh bị chém chết không còn một mống dưới thành Thái Nguyên. Ngay khi quân tiên phong Khiết Đan đóng quân ở địa phương kia Lưu Lăng đã hạ lệnh dùng tám ngàn đầu người chất thành một tòa núi nhỏ.
Khí trời lạnh mang tám ngàn đầu người chất thành một chỗ, biến thành một chỉnh thể.
Đầu người chất thành quả núi, binh lính quân Hán dựng lên tấm biển cao một trượng, bên trên dùng máu người Khiết Đan viết một hàng chữ đầy sát khí khiến cho người nhìn vào tim đập chân run.
"Phạm vào thiên uy người Hán ta, giết không tha".
Lưu Lăng cũng không lo lắng khi làm thế sẽ kích thích ý chí chiến đấu của người Khiết Đan, ngược lại khiến người Khiết Đan phẫn nộ càng muốn tấn công thành Thái Nguyên báo thù thì người Khiết Đan lại càng tổn thất hơn nữa. Đừng quên chế định sách lược ban đầu Lưu Lăng chính dùng tối đa khả năng giết chết nam nhân của tộc người Khiết Đan, khiến một quốc gia nhanh chóng suy bại cũng chẳng khác nào dùng thủ đoạn giết sạch nam nhân dân tộc này.
Nếu không thể giết hết thì tận lực giết càng nhiều càng tốt.
Với phòng ngự thành Thái Nguyên Lưu Lăng thật không đem hai trăm ngàn nhân mã của Da Luật Đức Quang để vào mắt. Trong thành có mười sáu vạn quân Hán cho dù bình nguyên dã chiến với lực quân Hán hơn nữa còn có uy lực hỏa lực muốn thắng không phải là không được huống chi là thủ thành?
Sở dĩ mang một trăm ngàn đại quân ẩn núp đi chính bởi Lưu Lăng đang chờ Da Luật Hùng Cơ đến.
Ngày thứ hai, hai trăm ngàn đại quân Khiết Đan trùng trùng điệp điệp mà đến nhưng khí thế của bọn họ khi nhìn thấy đầu người chất cao bảy tám mét thì hoàn toàn tan rã, bọn họ đã biết hơn vạn quân tiên phong hoàn toàn bị tiêu diệt nên vì muốn báo thù mới không ngừng nghĩ phi đến nơi này báo thù. Chỉ có điều người Khiết Đan không dự liệu trước người Hán lại ác độc tàn nhẫn như thế.
Hơn tám ngàn đầu người mỗi một khuôn mặt đều có hai mắt mở trừng.
Đầu người chồng chất lên không chỉ khiến người Khiết Đan kinh sợ mà bọn họ càng nhục nhã.
Da Luật Đức Quang tách người ra đến phía trước, ngẩng đầu lên nhìn đầu người đông cứng chất chồng vẻ mặt y càng lúc càng dữ tợn lập tức rút loan đao nói lớn:
- Giết sạch bọn người Hán này.
- Giết sạch bọn người Hán này!
- Giết sạch người Hán!
Binh lính quân Khiết Đan đều rút loan đao gầm hét phát tiết những phẫn nộ và sợ hãi trong lòng. Đúng vậy không chỉ có phẫn nộ, không ai nhìn thấy núi đầu người máu me nhầy nhụa kia lại không sợ hãi. Bọn họ dùng sự hò hét để cố gắng tìm thêm can đảm cho mình cũng là để tiễn biệt người chết.
Da Luật Đức Quang phái người mang vài vạt dầu tạt lên núi đầu người, sau đó chất củi lên đốt. Người trên thảo nguyên không có thói quen dùng lửa để chôn cất nhưng hiện tại không thể không dùng lửa để tiễn đưa người chết đến thiên đường. Lúc này ngay cả quân coi thành Thái Nguyên dường như cũng đều có thể ngửi được mùi cháy khét nhưng không một ai tỏ vẻ thương hại. Cũng không nghi ngờ gì nếu ngoài thành người Khiết Đan phát động tiến công thì bọn họ cũng không do dự mà cắt lấy đầu của địch nhân, vì mỗi người bọn họ đều bết rằng nếu để đánh bại đối phương thì người Khiết Đan cũng làm như thế.
Khói đen ngút trời có thể mang linh hồn người chết lên thiên đường, trời không cho tuổi thọ cao cũng có thể phù hộ cho người Khiết Đan cầm loan đao giết người.
Da Luật Đức Quang phát tiết tức giận bằng cách cho san bằng cái thôn kia, một mồi lửa đốt sạch sẽ. Binh lính người Khiết Đan phát tiết lên vách tường đất, phòng ốc, chúng như điên giơ đao chém loạn lên thân cây, nhìn giống như bọn chúng không chém lên thân cây mà chính vào người Hán.
Thù hận thường khiến người ta mất đi lý trí.
Mà thù hận thường thường tự mình mang đến cho mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận