PHÁI BINH CẢN PHÍA SAU
Triệu Nhị muốn cùng Lưu Lăng đi dụ binh Tây Hạ đến nhưng Lưu Lăng kiên quyết không đồng ý nên y đành chịu mang theo hơn năm trăm trọng giáp kỵ binh xuất phát suốt đêm. Họ theo hướng mà thám báo chỉ vòng qua mấy vạn đại quân bên Da Luật Hùng Cơ, đi hơn mười dặm đường quay về lãnh thổ Đại Hán. Hơn năm trăm trọng giáp kỵ binh này đều là bảo vật, mặc dù số lượng không nhiều nhưng sau này sẽ là thép tốt dùng trên lưỡi đao.
Lưu Lăng và Hoa Tam Lang dẫn theo chín trăm kỵ binh này quay về theo đường cũ, nửa đêm hành quân gấp gáp năm mươi dặm, tránh ra con đường đến phía bắc của Lang kỵ Khiết Đan rồi cắm trại. Đến sáng sớm, các đội thám báo quay về báo cáo tin tức. Đội quân Lang kỵ Khiết Đan kia có ít nhất ba bốn vạn người quả nhiên dừng lại gần nơi quân Thiên Đức đang đóng trú. Xem ra người Khiết Đan quen thuộc và hiểu tình hình của binh lực Tây Hạ còn hơn đám người Lưu Lăng rất nhiều. Tiêu diệt hơn bốn nghìn người mà quân Thiên Đức để lại, Lưu Lăng có thể nói là đánh liều mà được, còn đường hành quân của Lang kỵ Khiết Đan hiển nhiên là họ biết nơi này có binh Tây Hạ đóng trú.
Điều đáng tiếc là người Khiết Đan 'mài đao soàn soạt' vẫn phải thất vọng. Bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu tại sao nơi mà quân Thiên Đức đóng trú lại bị lửa thiêu rụi. Đừng nói là người, ngay đến cọng lông cũng không phát hiện ra.
Người lãnh binh quả nhiên là Hoàng đế Đại Liêu Da Luật Hùng Cơ. Ông ta nghĩ mãi không ra nguyên cớ chuyện quân Thiên Đức bị tiêu diệt. Hoàng đế không phải là thần, ông ta không thể nghĩ người Hán lại có quyết đoán như vậy. Đội quân một nghìn năm trăm người lại dám làm mưa gió trên đại thảo nguyên Tây Hạ.
Tuy nhiên người này quả thật rất lợi hại, ở trong bóng đêm mà nhìn thấy phân ngựa khi Lưu Lăng dẫn quân rời đi vẫn chưa dọn sạch. Chi tiết nhỏ mà phần lớn mọi người đều bỏ sót nhưng Da Luật Hùng Cơ lại cực kỳ chú ý đến.
Ngồi xổm xuống, dưới ánh đuốc rọi sáng, Da Luật Hùng Cơ cẩn thận nhìn phân ngựa kia. Cuối cùng ông ta đưa ra kết luận...Ừm, mới tinh!
- Phái thám báo lục soát trong vòng ba mươi dặm!
Da Luật Hùng Cơ đứng lên ra lệnh, các tướng lĩnh dưới trướng đáp lại một tiếng, xoay người sắp xếp thám báo đi lục soát.
- Có một đội kỵ binh tầm nửa ngày trước vừa mới rời khỏi đây. Số người không quá nhiều, tầm một nghìn năm trăm đến hai nghìn người. Quân Thiên Đức bị người khác tiêu diệt trước, các ngươi nghĩ thế nào?
Có thể nhìn từ một bãi phân ngựa mà đoán ra được số người của đội kỵ binh, rất nhiều người đều tỏ ra sùng bái khâm phục với Bệ hạ. Nếu như Da Luật Hùng Cơ biết suy nghĩ lúc này của bọn họ thì nhất định sẽ rất nghiêm túc nói cho bọn họ "Các ngươi sai rồi! Trẫm không phải là đoán ra số lượng từ một bãi phân ngựa kia mà là nhìn rất nhiều bãi." Nếu như nhìn phân ngựa đoán ra số lượng người, thật ra không có gì khó. Đối với các tướng quân trên thảo nguyên thời gian dài suất lĩnh kỵ binh tác chiến mà nói thì bọn họ đều có khả năng này.
Các tướng quân lãnh binh tất nhiên biết Bệ hạ làm thế nào để đoán được như thế, nhưng một số văn thần vẫn chưa hiểu lắm. Bọn họ cảm thấy chỉ cần điểm này, Da Luật Hùng Cơ quả xứng danh với danh hiệu đế vương. Một vị minh chủ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, còn hiểu biết về phân ngựa. Quả nhiên là thần rồi!
Đại tướng Hàn Diên Thọ nói:
- Đội kỵ binh này mới rời khỏi nửa ngày, lẽ nào là nhân mã tiêu diệt quân Thiên Đức? Như thế mà nói trong lãnh thổ Tây Hạ, chúng ta vẫn còn 'một đội bạn' nữa?
Đại tướng Da Luật Diên Kỳ khinh bỉ nhìn thoáng qua Hàn Diên Thọ, nói: - Hàn tướng Quân chỉ nhìn thấy phân ngựa, lẽ nào không nhìn thấy doanh địa của quân Thiên Đức?
Hàn Diên Thọ hơi sửng sốt nói: - Đã bị thiêu thành tro tàn, còn có thể nhìn ra cái gì? Lẽ nào Da Luật tướng quân có thể nhìn ra ai đã phóng hỏa sao?
Da Luật Diên Kỳ nói: - Ta nhìn không ra là ai đã phóng hỏa nhưng ít nhất ta có thể nhìn ra đại doanh ít nhất bị người ta thiêu đốt vào một tháng trước. Còn phân ngựa là nửa ngày trước, không biết đám nhân mã tiêu diệt quân Thiên Đức sau khi đốt doanh trại vào một tháng trước, có phải ngồi ngây ở đây nhìn ngọn lửa trong một tháng không?
Hàn Diên Thọ mặt đỏ lên, nói: - Sao ngươi biết là bọn họ không đi mà quay lại?
Da Luật Diên Kỳ nghiêm túc nói: - Ta không biết nên không dám chắc chắn.
Hàn Diên Thọ hừ một tiếng, biết mình không quan sát cẩn thận, lộ ra vẻ lo sợ trước mặt Bệ hạ, đây quả không phải là hiện tượng tốt. Bệ hạ trước nay vẫn luôn nhấn mạnh, có thể dùng dung binh nhưng tuyệt đối không thể dùng dung tướng. Hàn Diên Thọ sợ những lời mình tùy tiện nói ban nãy có thể khiến Da Luật Hùng Cơ phản cảm không?
Da Luật Hùng Cơ không tỏ rõ ý kiến về cuộc tranh luận của hai người. Ông ta chỉ vào ngọn núi thấp nói: - Phái mấy người đến núi xem sao, có lẽ có thể phát hiện được gì đó.
Vài tên võ sĩ kim trướng lập tức chạy đến ngọn núi thấp đó. Rất nhanh, bóng dáng họ trong đốm lửa biến thành vài đốm đen di động.
- Có lẽ là binh Tây Hạ cũng nên! Quân Thiên Đức bị người tiêu diệt, Trần Thâu Nhàn lẽ nào không phái binh đến điều tra. Hơn nữa đội kỵ binh với số lượng quá ít, quân Thiên Đức ở lại nơi như này, chí ít cũng sẽ để lại năm nghìn binh canh gác. Với đội kỵ binh hơn nghìn người tiêu diệt quân Thiên Đức với năm nghìn nhân mã thì điều này quả là khó.
Hành quân Trưởng sử Trương Chấn Phương là người Hán chính cống nhưng địa vị trong đám Hán thần Đại Liêu chỉ sau Hàn Tri Cổ, rất được Da Luật Hùng Cơ tín nhiệm. Người này nghe nói là hậu nhân của mãnh tướng Trương Cáp thời Tam quốc. Mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng trên người người này lại không có khí thế cường tráng võ sĩ như tổ tiên của y. Y là văn nhân nho nhã, tao lạc đúng mực. Người này từng là người Biện Châu Hậu Hán, sau khi Quách Uy khởi binh tấn công Biện Châu, người này liền vứt bỏ gia quyến, một mình đến bắc và đến Đại Liêu sinh sống. Sau khi đến gặp Hàn Tri Cổ, nhận được sự tôn sùng của Hàn Tri Cổ, tiến cử với Da Luật Hùng Cơ. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, người này liền trở thành nhân vật người Hán lớn thứ hai Liêu quốc. Từ đây có thể thấy người này vẫn là người có tài học thật sự.
Da Luật Diên Kỳ nói: - Trưởng Sử đại nhân nói rất đúng! Mạt tướng cũng nghĩ, đây chắc không phải là dấu tích 'đội quân bạn' để lại rồi. Với suy đoán của mạt tướng, có thể tiêu diệt nhân mã ở lại đóng giữ của quân Thiên Đức nhanh chóng như vậy, đội quân đó ít nhất cũng phải có nhân mã ngang tầm với quân Thiên Đức, ít cũng phải năm nghìn mà nhiều thì hơn một vạn.
- Liệu có phải người Hán không?
Hàn Diên Thọ thông minh được một lúc.
Da Luật Hùng Cơ nhíu mày hỏi ngược lại: - Ngươi cảm thấy người Hán có gan chọc Ngôi Danh Nẵng Tiêu sao? Trẫm bảo bọn họ xuất binh, bọn họ không dám, chỉ lấy mười cỗ máy bắn tiễn ứng phó thì bọn họ có gan phái binh đến chọc giận Ngôi Danh Nẵng Tiêu không?
Không đợi Hàn Diên Thọ trả lời, Da Luật Hùng Cơ đã đưa ra đáp án.
Hàn Diên Thọ lau mồ hôi trên trán rồi nói: - Mạt tướng ngu dốt!
Y ngu dốt? Có lẽ người này có tính cách ngay thẳng mới thật sự đưa ra đáp án chính xác, chỉ có điều người thông minh đều không tin y mà thôi.
- Ngươi không ngu dốt, chỉ có điều ngươi lười động não thôi!
Da Luật Hùng Cơ hừ một tiếng nói: - Có dũng mà vô mưu thì cũng giống như đám Phàn Khoái mà thôi. Như thế có thể làm tướng nhưng tuyệt đối không thể làm soái. Ngươi hãy tự xem lại đi!
Hàn Diên Thọ khúm núm đáp lại một tiếng, không dám tùy ý chen miệng vào nữa.
Trương Chấn Phương cười nói: - Hàn Tướng Quân vũ dũng tuyệt luân, thật ra Phàn Khoái sao có thể so được? Trận trước chiến đấu kịch liệt với Ngôi Danh Nẵng Tiêu, chẳng phải là Hàn Tướng Quân xuất kỳ binh nỗ lực tấn công cánh quân binh Tây Hạ nên đại quân của ta mới có thể một trận mà đánh lui quân Tây Hạ sao? Từ đó binh Tây Hạ như rùa rụt cổ ở núi Kỳ Liên không dám dễ dàng xuất kích nữa?
Hàn Diên Thọ hướng ánh mắt cảm kích về phía Trương Chấn Phương, trong lòng cảm thấy ấm áp. Y thầm nói trong lòng "Thân ở Đại Liêu, quả nhiên vẫn là người Hán và người Hán thân nhau hơn một chút. Đám sói Khiết Đan kia mặc dù hùng mạnh nhưng không có tên nào có thể trở thành bạn bè cả".
Trương Chấn Phương nói như vậy nên vẻ mặt Da Luật Hùng Cơ cũng nhu hòa rất nhiều:
- Trẫm không phải trách ngươi, nếu trẫm không coi trọng ngươi thì đã không tức giận với ngươi như vậy.
Hàn Diên Thọ vội khom người nói: - Mạt tướng đã phụ thánh ân của Bệ hạ.
Da Luật Hùng Cơ khoát tay áo nói: - Đợi tin của thám báo mang về rồi nói tiếp! Nếu trong ba mươi dặm không có tung tích của đội quân nào, vậy chúng ta không cần phải tìm nữa. Bất luận quân Thiên Đức bị người Hán tiêu diệt hay nội loạn tự giết lẫn nhau thì chúng ta cũng đã bớt đi được một chút phiền phức rồi. Chỉ cần lão tặc Trần Thâu Nhàn không biết chúng ta vòng qua phía sau hắn thì những cái khác đều có thể bỏ qua không nói đến.
Trương Chấn Phương nói:
- Bệ hạ nói đúng lắm ạ! Mục đích chính lần này của chúng ta là đánh bại mười sáu vạn đại quân của Trần Thâu Nhàn, một đòn thu hàng nghìn dặm đồng cỏ Bắc Hạ về dưới cờ Đại Liêu. Quân Thiên Đức này mặc dù bị tiêu diệt rất kỳ lạ nhưng vẫn có lợi vô hại đến Đại Liêu chúng ta.
Da Luật Hùng Cơ nói: - Truyền lệnh ta, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ một ngày một đêm! Chạng vạng tối mai xuất phát, hành quân trong đêm, đi thẳng đến núi Kỳ Liên.
Mấy tướng lĩnh đáp lại một tiếng, phân công nhau đi sắp xếp nhân mã dưới trướng mình nghỉ ngơi. Đợi sau khi tướng lĩnh đi rồi, Da Luật Hùng Cơ nhau mày nói với Trương Chấn Phương: - Chuyện này không điều tra rõ ràng, trong lòng trẫm không thể yên tâm được.
Trương Chấn Phương khom người nói: - Bệ hạ cho đại quân nghỉ ngơi tại chỗ một ngày một đêm, lẽ nào là sợ có gì bất trắc?
Da Luật Hùng Cơ khen ngợi, nhìn thoáng qua Trương Chấn Phương, nói: - Chuyện này rất kỳ lạ! Mặc dù trẫm đoán người Hán đó không có gan đánh Tây Hạ nhưng cũng không tin trong lúc này nội bộ Tây Hạ lại xuất hiện chuyện nội bộ tự giết lẫn nhau. Đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày, phái thêm thám báo đi xem xét tình hình trong phạm vi năm mươi dặm, nếu không có chuyện gì thì trẫm mới yên tâm bắc thượng.
Trương Chấn Phương nói: - Chi bằng Bệ hạ cho một đại tướng cản phía sau, có thể bảo đảm được đường lui mà không phải lo lắng gì.
Da Luật Hùng Cơ nói: - Trẫm cũng đang nghĩ đến điều này. Lần này trẫm chỉ dẫn theo năm vạn nhân mã đến, mặc dù tấn công vào hậu phương của Trần Thâu Nhàn với phần thắng là lớn nhưng đường lui này vẫn phải đảm bảo. Trẫm định để Hàn Diên Thọ dẫn năm nghìn binh đóng tại đây để bảo đảm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn. Nếu chiến sự bất lợi, từ đây lui quân về Đại Đồng là đường ngắn nhất, không thể có mất mát gì.
Trương Chấn Phương ngẫm nghĩ một chút nói: - Hàn Diên Thọ, đấu tranh anh dũng không có người thứ hai đâu ạ! Cản đường lui phía sau có lẽ cũng không phải là người giỏi nhất. Da Luật Diên Kỳ tướng quân trầm ổn và hữu dũng hữu mưu, chi bằng Bệ hạ để Da Luật Diên Kỳ tướng quân đóng giữ nơi đây.
Da Luật Hùng Cơ nói:
- Ta cũng biết Hàn Diên Thọ không thích hợp, nhưng một vạn tinh giáp kỵ sĩ dưới trướng Da Luật Diên Kỳ là kỵ binh trường binh khí duy nhất dưới trướng của trẫm, lúc xông trận sẽ rất có lợi. Lần này tấn công Trần Thâu Nhàn, trẫm định lấy một vạn kỵ binh giỏi dùng binh khí dài làm chủ lực, nếu để lại nơi này thì đáng tiếc cho những chiến lực của những dũng sĩ kia.
Trương Chấn Phương nhau mày, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút nói: - Hàn Diên Thọ ở lại cũng không phải không được, nhưng nhất định phải cho một người lão luyện cùng lãnh binh, tuyệt đối không được sai sót nhầm lẫn.
- Tiêu Loan? Người này thế nào?
Da Luật Hùng Cơ hỏi.
- Tiêu Loan? Người này tinh thông mưu tính, cũng là người thích hợp.
Trương Chấn Phương nghĩ đến bộ dạng nơm nớp lo sợ hàng ngày của Tiêu Loan mà khóe miệng gợi lên ý cười thâm thúy.
- Vậy thì cứ quyết định như vậy đi! Để Hàn Diên Thọ lãnh năm nghìn quân đóng tại đây, Tiêu Loan làm giám quân. Hai người này một người thô tục ít mưu, một người nhát gan nhưng không mất điềm tĩnh. Hai người họ thương lượng làm việc, chắc có thể bù trừ cho nhau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận