Lãnh binh mười mấy năm, Lưu Lăng cũng chưa đạt tới trình độ lông tóc không mảy may tổn thương, lần đầu tiên bị thương, còn là thương nặng.
Ngày thứ hai Lưu Lăng cố gắng chống chọi họp một cuộc hội nghị ngắn với các tướng lĩnh dưới trướng trong khách phòng, phòng ngự Triệu Châu đã được bố trí thỏa đáng, sở dĩ Lưu Lăng triệu tập các tướng lĩnh đến họp, đơn giản là muốn ổn định quân tâm. Ba ngày rồi không thấy Lưu Lăng chủ trì quân vụ, các tướng quân bên dưới mặc dù không có điều dị thường gì phát sinh, nhưng e là đám binh sĩ tầng dưới chót sẽ suy đoán lung tung.
Tướng là gan góc của quân, hiện giờ Triệu Châu lâm nguy, nếu việc Lưu Lăng bị thương lại truyền ra ngoài, ắt sẽ ảnh hưởng đến khí thế quân đội. Quân coi giữ trong thành Triệu Châu lúc này toàn bộ là dựa vào cỗ nghị lực kiên định chống đỡ, nhưng cỗ nghị lực này có thể hùng mạnh cũng có thể rất yếu ớt, mạnh mẽ đến mức gần như không nhìn thấy kiêu ngạo của địch nhân, cũng yếu ớt vô cùng, như thủy tinh mỏng manh đụng cái là vỡ. Tồn tại sự mâu thuẫn như vậy chính bởi trong lòng bọn lính Hán tôn thờ một tín ngưỡng và tín ngưỡng này chính là Lưu Lăng, chỉ cần Lưu Lăng còn sống, bọn họ tin tưởng vững chắc rằng mình là vô địch. Bất kể trong cục diện bất lợi thế nào, chỉ cần có Hán Vương dẫn dắt, mọi người nhất định có thể đảo ngược tình thế.
Huống hồ cục diện bây giờ đối với quân Hán mà nói là rất ác liệt, quân đội của Ly Yêu Na Nhan hiện tại vẫn còn hơn trăm ngàn, hơn nữa người Khiết Đan nếu đã quyết định xua quân tiến Nam trên quy mô lớn thì nhất định còn có hậu chiêu, bị nhốt ở trong thành Triệu Châu quân Hán không biết người Khiết Đan có còn đội ngũ nào lục tục kéo đến phương nam hay không. Trái ngược với tình hình đất nước Đại Liêu thống nhất và hùng mạnh, Trung Nguyên bấy giờ như một mảnh thổ địa thối nát, càng hiển lộ sự mong manh, mặc dù có rất nhiều nghĩa sĩ tự phát đến tiền tuyến chống giặc ngoại xâm, nhưng càng có nhiều người hơn đang trong tư thế dò chừng, lưỡng lự. Trong số họ có vài kẻ sở hữu thế lực khá lớn, lớn thì nắm giữ binh mười vạn, nhỏ thì cũng cầm giữ binh hơn vạn. Nguyên do bọn họ do dự là vì sợ thế lực mà mình vất vả khó nhọc gây dựng phát triển bị nát tan.
Kẻ ôm hùng đồ đại chí thì tính toán hòng thừa dịp Lưu Lăng không ở Trung Nguyên tranh đoạt quyền khống chế Trung Nguyên, kẻ mang chí nhỏ cũng muốn tự bảo vệ mình. Lòng người tan rã, không có bất kỳ cơ quan quốc gia nào đủ hùng mạnh để ước thúc họ, tạo nên tình cảnh yếu đuối của thiên hạ Trung Nguyên bấy giờ. Sự thật là từ sau khi Bệ hạ Đại Chu Thế Tông Sài Vinh bệnh nặng, Đại Chu đã không còn là đại đế quốc năm xưa hùng binh trăm vạn khiến cho người thảo nguyên phải e dè không dám xua quân nam hạ. Tướng quân các nơi gần như không ai không nhớ thương tới "cái ghế" kia, giữa bọn họ nảy sinh lục đục mâu thuẫn, tàn sát lẫn nhau, và khi đối mặt với giặc ngoại xâm thì lại lựa chọn lặng im.
Thậm chí có rất nhiều người đang mong mỏi, mong mỏi người Khiết Đan sẽ đánh cho quân Hán thất bại thảm hại, đánh vỡ năng lực tranh bá Trung Nguyên của Hán Vương Lưu Lăng, như vậy cơ hội của bọn họ sẽ tới rồi.
Người Hán là một quần thể rất kỳ quái, dân tộc này từ xưa đến nay luôn tuyên truyền hô hào cổ xúy ái quốc, nhưng khi tới tình cảnh thực tế cần mọi người chung lòng nhiệt huyết, thì phần đông đều chọn trốn tránh.
Lưu Lăng vốn không ký thác hy vọng gì vào đám tiểu quân phiệt này, hắn cũng sẽ không hối hận vì quyết định tiến bắc chống giặc Khiết Đan. Chẳng sợ hiện giờ hắn đang trọng thương, chẳng sợ hắn bị vây khốn trong một tòa cô thành, hắn đều sẽ không hối hận. Hắn biết bất luận là làm chuyện gì nếu ký thác mong muốn thành công trên người kẻ khác thường thì kết quả thu được chỉ là sự thất vọng, mà ở trên chiến trường thất vọng thường kéo theo thất bại. Then chốt quyết định thắng bại phải do chính bản thân mình nắm lấy, chứ không phải gửi gắm hy vọng vào kẻ khác.
Lần này người Khiết Đan bất ngờ đánh tới, quân Hán không có thời gian tập kết mà lập tức tiến bắc chống lại Lang kỵ. Nhưng bây giờ không giống với lúc trước nữa, Lưu Lăng dựa vào mấy vạn quân đội đã cầm chân bốn mươi mấy vạn đại quân Khiết Đan ở Thương Châu, Triệu Châu đã gần hai tháng, thời gian chuẩn bị của quân Hán cũng đã đầy đủ rồi.
Đến nay, đại quân tụ họp lại từ Lạc Dương, Tấn Châu, Ung Châu, Đường Châu, Duyên Châu, Hoạt Châu tám mươi mấy châu phủ của Đại Hán hiện giờ đang ngày đêm kiêm trình chạy tới phương bắc. Ngoại trừ một lực lượng nhất định cần giữ lại để thủ hộ, toàn bộ quân đội quân Hán có thể điều động gần như đã xuất phát hướng tới chiến trường nơi này.
Trong hai tháng, quân Hán từ các châu phía nam tụ họp lại sau khi tập kết ở Hoạt Châu liền trùng trùng điệp điệp một đường tiến Thương Châu. Quân đội từ các châu phía tây, phía bắc họp lại dưới sự suất lĩnh của Đại tướng quân Mậu Nguyên đầu tiên là tập kết ở Lộ Châu, sau đó cùng quân Hán xuất phát từ Hoạt Châu phối hợp chặt chẽ với nhau, tựa như hai con thần long gào thét giết về hướng bắc. Hai đội quân Hán tổng binh lực vượt quá bốn mươi vạn, cuối cùng sau hơn hai tháng, quân Hán đã chấm dứt giai đoạn phòng ngự gian nan bị động.
Quân đội tập kết trên quy mô hùng hậu như vậy đồng thời có ý phô bày lực lượng với những thế lực lớn nhỏ đang nóng lòng muốn thử. Quân Hán dùng thực lực hùng mạnh để tuyên cáo rằng bọn họ chính là bá chủ Trung Nguyên, địa vị không kẻ nào có thể dao động, nếu có ai muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, thì hãy chờ quân Hán dùng thế công như sấm sét tới nghiền nát. Những thế lực Trung Nguyên không đến chiến tuyến Triệu Châu Thương Châu chống lại người Khiết Đan xuôi nam, khi biết quân Hán tổ chức lực lượng khổng lồ như vậy tiến bắc liền bắt đầu yên phận xuống, vả lại cũng có rất nhiều người nhận ra sự lớn mạnh của quân Hán mà lựa chọn đầu nhập vào, phất cờ hò reo đi theo phía sau quân Hán bày ra bộ dạng không đội trời chung cùng người Khiết Đan.
Quân Tây lộ vượt quá hai mươi lăm vạn, do Mậu Nguyên suất lĩnh qua Lộ Châu, Tương Châu, thẳng đến Hình Châu, qua Hình Châu đi thêm vài trăm dặm chính là Triệu Châu rồi. Quân Nam lộ do Đại tướng quân Trần Viễn Sơn suất lĩnh, binh lực hơn mười tám vạn, từ Hoạt Châu xuất phát qua Ngụy Châu, Bác Châu, Đức Châu, thẳng đến Thương Châu. Hiện giờ ở Thương Châu có hơn mười vạn quân đội đến từ các nơi dưới sự suất lĩnh của Hổ Bí Đại đô hộ La Húc đang giằng co cùng Da Luật Cực, hai bên ác chiến luân phiên thắng bại đều có. Một khi mười tám vạn quân Hán đến Thương Châu, Da Luật Cực chỉ sợ không còn cơ hội xoay người.
Mà đội ngũ quân Hán lớn hơn, hai mươi lăm vạn người thì ngày đêm kiêm trình chạy tới Triệu Châu, là bởi nơi đó có Hán Vương.
Nơi có Hán Vương mới là nơi đặc biệt nặng nề.
Lưu Lăng là Vương của Đại Hán, là vị lãnh tụ độc nhất vô nhị của quân Hán. Khi nghe tin Hán Vương đang ở Triệu Châu một mình khốn thủ cô thành chống đại quân Khiết Đan hơn mười vạn, lòng của mỗi một binh lính quân Hán đều nóng như bị lửa thiêu. Lực quy tụ hùng mạnh như này cho đến hôm nay trên thiên hạ chỉ có mình Lưu Lăng mới có khả năng.
Khi biết được hơn bốn mươi vạn quân Hán, còn có các thế lực người Hán từ khắp nơi quy tụ hợp thành liên quân với nhân số vượt qua mười vạn đang trùng trùng điệp điệp kéo tới, Ly Yêu Na Nhan với một bên vai để trần đang thay thuốc ở trong đại doanh Khiết Đan bên ngoài thành Triệu Châu lộ ra thần sắc cứng đờ. Bàn tay chấp cờ khẽ run, lập tức ném quân cờ sang một bên. Sau đó ngửa người dựa vào ghế thở dài một tiếng, nét mặt cô đơn nói không nên lời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận