NHƯ MỰC.
- Mười phong thư, cũng đủ rồi.
Lưu Lăng lệnh thị nữ thổi tắt hết đèn trong đại điện, hắn một mình ngồi ở chiếc ghế rộng rãi thoải mái tự lẩm bẩm. Toàn bộ đại điện chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa và cửa sổ chiếu rọi vào xua tan đi một góc bóng tối, ánh trăng xuyên qua lớp lụa mỏng trên cửa sổ rọi trên mặt đất của đại điện, đem bóng của cửa sổ in trên mặt đất. Nguyệt sắc thanh linh, lại không thể chiếu rọi vào Lưu Lăng đang ngồi ở trên ghế cao nằm nơi sâu nhất trong đại điện. Ánh trăng vươn ra, ấn kí lưu trên mặt đất nhìn vào như xiềng xích rất trừu tượng lại vừa không thoát khỏi quy luật.
Nơi sâu nhất trong đại điện, là vị trí long ỷ.
- Ta thật sự vĩ đại như những gì ta nói sao?
Lưu Lăng tự giễu cười cười, tự nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Đây là long ỷ, là địa vị.
Lưu Lăng vỗ vỗ tay vịn của long ỷ:
- Ta đạt được rồi.
Hắn nắm chặt nắm tay, khẽ huy vũ một chút:
- Đây là quyền lợi, ta cũng đạt được rồi.
- Hay là sức mạnh, ta cũng đạt được rồi.
Lưu Lăng nhíu nhíu mày:
- Mười năm trước, đây là thứ ta muốn sao? Hiện tại, đây là thứ ta muốn sao? Vạn vạn dặm giang sơn gấm vóc, mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, trăm vạn hùng sư, thế nhân kính ngưỡng, đây là thứ ta muốn sao?
- Nhớ mang máng rằng, ta chỉ muốn làm một vị Vương gia nhàn rỗi, vui chơi qua ngày, thậm chí dọa nam nạt nữ hoành hành khắp xóm?
Trầm mặc một chút, Lưu Lăng cười cười:
- Thì ra dã tâm của ta lớn như vậy.
Hắn nhìn ấn ký của ánh trăng lưu trên mặt đất, nhìn theo hình dạng dần dần phóng to kia, trong lòng không hiểu sao nghĩ tới nhân sinh cuộc đời cho đến bây giờ của mình, thực ra chính là một ánh trăng lớn rọi xuống cửa sổ lưu trên mặt đất một ấn kí. Càng ngày càng lớn, càng ngày càng rộng. Nhưng mặc dù cuối cùng có phóng đại đến đâu, vẫn là chạy không thoát cái xiềng xích ấy. Giống như có một quy luật, vạn vật bị trói buộc trong thiên hạ.
- Thế giới này, cuối cũng có phải là cái thế giới mà ta quen thuộc hay không? Đoạn lịch sử này, cuối cùng có phải là lịch sử mà ta đã từng học qua không?
- Ta đã cải biến lịch sử, sẽ có hậu quả gì?
Lưu Lăng cười cười:
- Tệ nhất, cũng không kém so với sự phát triển của lịch sử gốc chứ?
- Đủ chưa?
Lưu Lăng nhìn chằm chằm vào ấn ký đó, trong lòng không có mê man:
- Sắp đủ rồi chứ... Thực ra, dã tâm của ta vẫn luôn không đổi, chỉ là quá trình đã thay đổi. Kết cục cuối cùng thực ra không quan trọng, quan trọng là ta đã trải qua tất cả. Mười năm trước ta từng nghĩ giết chết người cha tiện nghi kia, thì mười năm trước ta có năng lực ngồi trên chiếc ghế Hoàng đế Bắc Hán, nhưng ta không có, ta một mực nói với bản thân, trân trọng cái tình thân một chút cũng không nồng hậu này, ở thời đại này, ta thực sự xem trọng cái tình thân giả dối kia sao?
- Không phải tự lừa mình dối người, mà là dối trá.
Lưu Lăng thở dài:
- Chẳng qua là muốn làm danh chính ngôn thuận một chút rồi thôi, vòng một vòng lớn.
Hắn tuy rằng đang thở dài, nhưng không có chút phiền muộn nào:
- Ta đến là để du lịch, cho nên phong cảnh đẹp hay không đẹp đều phải nhìn một lượt. Không thể chỉ nhìn cái đẹp, cũng phải nhìn tới cái xấu. Không thể chỉ muốn ôn hòa, cũng phải có lãnh khốc. Đầm lầy phải đi một chút, sa mạc phải đi một chút, sau đó đi đến đỉnh núi, cuối cùng đi tới bên hồ nhỏ trong xanh? Cái gì mà kết quả, kệ nó chứ, quá trình oanh oanh liệt liệt mới là đẹp nhất.
Không biết bao lâu rồi không đem theo hình ảnh của cha mẹ kiếp trước rồi, không nhớ bao lâu không có sau khi tính kế người mà áy náy nữa, cũng không nhớ đã lợi dụng được bao nhiều người, đã giết bao nhiêu người, hành hạ bao nhiêu người. Tóm lại, thế gian này hết thảy thủ đoạn có thể dùng trong thắng lợi, có vẻ như bản thân cũng dùng không ít rồi.
- Cho nên, không cần áy náy, ngươi vốn đã không phải một người lương thiện gì, người tốt gì. Ngươi là ác nhân, ác nhân dùng thủ đoạn nhỏ, chưa chắc không phải quang minh chính đại.
Lưu Lăng cười cười:
- Cho nên, Da Luật Hùng Cơ, ngươi thì chết đi. Con trai ngươi... Ta giúp ngươi nuôi lão tam, để y trở thành một con chó giữ cửa của người Hán, ngươi thấy thế nào?
Lưu Lăng đứng dậy, nhớ tới nhóm nữ nhân của mình ở Hàng Châu, cười cười, lúc đầu để các nàng rời khỏi Tấn Châu đi Giang Nam, thực ra cũng là một phần của kế hoạch. Chỉ là kế hoạch này không liên quan đến chiến tranh của người Khiết Đan, mà là vì sự an toàn của các nàng. Tấn Châu cách Thái Nguyên quá gần, Lưu Lăng cũng không tuyệt đối bảo đảm người Khiết Đan sẽ không đánh tới đó. Vạn nhất khiến nữ nhân của mình chịu tổn thương nào, cho dù giết chết Da Luật Hùng Cơ cũng không bù đắp được sự hối hận.
Chiến tranh, vốn là chuyện giữa nam nhân.
Thả lỏng thân thể một chút, Lưu Lăng mỉm cười ra khỏi đại điện. Đại điện rất lớn, lớn đến cho dù nói lớn tiếng thì thị vệ bên ngoài hành lang cũng không nghe rõ. Cho nên, những lời Lưu Lăng tự mình lẩm bẩm đã được định trước là chỉ có bản thân có thể nghe thấy. Khi hắn đi tới trước cửa, ánh trăng bắt đầu chiếu trên người hắn, tạo ra một cái bóng dài dài. Thuận theo gió, ánh trăng có vẻ như dao động. Các thị vệ thi lễ, sau khi đợi Lưu Lăng đi xa mới đứng thẳng người. Mỗi một người, đều đưa ánh mắt sùng bái nhìn về phía bóng lưng Lưu Lăng.
Đợi bóng lưng Lưu Lăng biến mất ở đầu hành lang bên kia, trong đại điện đột nhiên có một người lặng yên không một tiếng động từ trên xà nhà nhảy xuống đất. Nhảy xuống không tiếng động, như một mảnh phiêu tơ.
Người này một thân áo trắng, ở trong đại điện tối đen ấy lại hài hòa như thế, một chút cũng không nổi bật.
Dáng người thon dài cao ráo, diện mạo thanh tú khôi ngô, không phải Nhiếp thần kiếm, còn có thể là ai.
Nhiếp Niếp áo trắng như tuyết, chậm rãi đi đến đứng trước long ỷ, nhìn chiếc ghế trống không, khóe miệng dần dần cong lên thoải mái mỉm cười, còn có chút... đắc ý nhỏ.
- Nếu như ngươi không phải người thật tình đến vậy, mà là như bá tánh bên ngoài nói cái gì thiện nhân, ta làm sao lại coi trọng ngươi? Nếu như ta nói, trong ảo cảnh ta đã sớm biết ngươi chính là một tên thủ đoạn tàn nhẫn, ngươi có còn cùng ta ái mộ tương giao sao? Đến thăm bằng hữu, không ngờ lại nghe được ngươi tự lẩm bẩm, haha, Lưu Lăng, ngươi nói không sai, quá trình mới là quan trọng nhất, còn về phần kết quả, thì như ngươi đã nói, để lại cho con cháu hậu thế là được rồi.
Y cười cười, lập tức thân hình lay nhẹ biến mất tại chỗ.
Cửa phòng đại diện két một tiếng bị đẩy ra, hai thị vệ cầm cây hoành đao đi vào kiểm tra một chút.
- Hình như có một bóng trắng?
Một trong thị vệ không tự tin nói.
- Trắng cái đầu nhà ngươi!
Một thị vệ khác hừ một tiếng nói:
- Nếu là thật, cũng là ma!
Nhiếp Niếp ngồi trên xà nhà cười cười, trong lòng nói sáng mai mới đi gặp Lưu Lăng đi, giờ này, Lưu Lăng chắc cũng đã ngủ rồi. Chỉ là, y có chút gấp gáp, vì y muốn biết, mười phong thư mà Lưu Lăng nói có ý gì, càng muốn biết, Da Luật Hùng Cơ ngươi đi chết đi, lại có ý nghĩa gì.
Về tới tẩm cung, sau khi Lưu Lăng rửa mặt nằm trên giường, đột nhiên cười cười.
- Nhiếp thần kiếm... đêm nay lại muốn ngủ ở mái nhà sao?
Đáng tiếc, lời của hắn Nhiếp Niếp không nghe thấy, lời của Nhiếp Niếp hắn cũng không nghe thấy. Tuy nhiên Lưu Lăng không đoán đúng, đang là lúc tháng giêng lạnh nhất, cho dù Nhiếp thần kiếm đối với thời tiết không có yêu cầu gì, nhưng người như y cũng sẽ không để đêm đông tiêu điều cùng y đi vào giấc ngủ. Ngược lại, từ sau khi bệnh đau đầu dần dần chuyển biến tốt, tính phong lưu của Nhiếp công tử ngược lại càng ngày càng lợi hại rồi. Tiên duyên nhân gian hoa khôi nhuyễn ngọc ôn hương trong khuê phòng, tóm lại so với mái ngói trên đại điện thoải mái hơn nhiều.
Vào tối nay, Lưu Lăng ngủ say, Nhiếp Niếp cũng ngủ say, mà Da Luật Hùng Cơ, lại không ngủ được.
Da Luật Hùng Cơ đau đầu khó ngủ, thậm chí đau đến muốn tự sát. Cho dù là dùng nước đá ngâm, dùng đầu hung hăng đập vào tường, thậm chí dùng dao nhỏ ở trên vành tai lấy máu đều vô ích. Đau đầu từ mười mấy ngày trước bắt đầu, lúc đầu chỉ là một ngày ngẫu nhiên đau một hai lần, hơn nữa đau cũng không dữ dội. Da Luật Hùng Cơ cứ nghĩ rằng là do mấy ngày nay lao lực quá độ, ngủ không đủ giấc cộng thêm trong lòng sầu muộn cho nên cũng không chú ý nhiều. Nhưng mấy ngày nay cơn đau đầu càng ngày càng dữ dội, thời gian đau cũng càng ngày càng dài, cho đến ngày hôm nay, từ sáng tới giờ một khắc cũng không dừng qua.
Cái cảm giác đau đớn này thật sự không chịu nổi, hận không thể lập tức một nhát đâm vào trong tim để giải thoát.
Ông ta cuộn tròn vào tấm chăn trong đại trướng, giống như một con tôm lớn đã nấu chín. Thân thể ông ta run rẩy, mồ hôi đã ướt đẫm y phục trên người. Da Luật Hùng Cơ đem trán dùng sức đập lên khúc gỗ trên giường, bởi vì dùng lực, mộc lăng cũng dường như đụng vào trong não. Sắc mặt lão rất khó coi, cũng không phải tái nhợt, mà là một màu u ám khiến người khác nhìn rồi sẽ cảm thấy sợ hãi, tuy rằng không hiện rõ, nhưng lại giống như một lớp lo lắng bao phủ trên mặt lão.
Khụ khụ!
Da Luật Hùng Cơ cuộn tròn thân mình trong tiếng ho khan run lên vài cái, một tia máu theo khóe môi tràn ra.
Da Luật Hùng Cơ lấy mu bàn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn nhìn, mày nhíu càng chặt.
Tại sao lại như vậy? Là nhiễm ôn dịch rồi sao?
Da Luật Hùng Cơ muốn thả lỏng thân mình, nhưng tay chân mới duỗi một chút lại cuộn mình lại.
Không thể kéo dài nữa rồi, sĩ khí của các binh sĩ quan trọng, sức khỏe của bản thân càng quan trọng hơn. Nếu như bản thân thật sự chết ở đây, chỉ sợ mấy mươi vạn đại quân lập tức tan rã. Lưu Lăng nếu như nhân cơ hội bắc thượng, Đại Liêu thật sự sẽ phải chịu tai họa ngập đầu rồi. Còn có tên Ngôi Danh Nẵng Tiêu tiểu nhân gian trá kia, hắn chắc ước ta chết nhanh lên. Còn có con của ta nữa, Thái tử Da Luật Đức Quang hai ngày nay lúc đến thăm hỏi mình, cái loại thần thái trong mắt y cho dù ẩn giấu kỹ hơn nữa, cũng không thể gạt được ánh mắt của Da Luật Hùng Cơ!
Giả vờ quan tâm và đau khổ, ngăn không được sự vui sướng trong mắt y.
Là trông ngóng trẫm chết, y có thể kế thừa đại bảo sao? Trẫm nếu như không chết, y cho dù nóng lòng hơn thì có thể làm gì? Đại Liêu là Đại Liêu của trẫm, người các binh sĩ tận trung là trẫm, người bá tánh tận trung là trẫm, con trai ngoan của trẫm chỉ có thể trông ngóng trẫm chết, bằng không một chút cơ hội y cũng không có.
Đây là con của trẫm à.
Da Luật Hùng Cơ lại ho khan, máu theo khóe miệng không ngừng tràn ra.
Trẫm còn chưa già!
Da Luật Hùng Cơ phẫn hận nghĩ, các ngươi ai cũng đừng mơ cướp đi giang sơn của trẫm! Ngôi Danh Nẵng Tiêu không thể, Lưu Lăng không thể, con trai của trẫm cũng không thể!
- Người đâu! Người đâu!
Da Luật Hùng Cơ giãy giụa tựa vào thành giường hướng ra ngoài đại trướng la lớn, thanh âm khan khan giống như ác quỷ từ địa ngục chui ra.
- Bệ hạ, có gì phân phó.
Hai thị nữ vội vội vàng vàng chạy qua, cong cong thân thể hỏi.
- Đi... Đi kêu tất cả ngự y tùy quân đến đây! Đem cả, đem cả Tiêu Túc Tốn cũng gọi đến!
Da Luật Hùng Cơ dùng sức hô, ông ta thậm chí nghe thấy giọng nói của chính mình thậm chí có chút run rẩy có chút hoang mang. Ông ta cả kinh, không khỏi nghĩ đến bản thân chẳng lẽ thật sự sắp chết rồi? Trước mắt tối sầm, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn. Cả người Da Luật Hùng Cơ mềm nhũn ngã xuống, máu trên khóe miệng... đen như mực.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận