TIỂU HÀI TỬ
Tháng năm Đại Trị năm hai xảy ra rất nhiều đại sự. Đế quốc do Da Luật Hùng Cơ kiến lập hoàn toàn tan rã, Tiêu thái hậu mang theo tàn binh bại tướng chạy về phía tây, cũng không biết đích đến ở nơi đâu, sẽ là như thế nào. Cục diện của Liêu Đông thuận lợi một cách không ngờ, người Thất Vi và người Mạt Hạt bị đánh tới không sức đánh trả, La Húc chỉ dùng mười vạn người để cho những bộ tộc Trường Bạch Sơn và Hắc Long Giang biết được thế nào là quân uy, mà năm đó, Tùy Dương đế dùng mấy trăm vạn người cũng không làm tới.
Dương Nghiệp diệt đi Vương thị Cao Lệ, sau đó huy quân tiến về phía đông công đánh quận Bột Hải của Liêu Quốc, cũng chính là nguyên địa Bột Hải Quốc bị Da Luật Hùng Cơ diệt đi mười mấy năm. Nơi quân Hán tới thế tựa bổ tre, cờ hiệu của Dương Chém Đầu mới xuất hiện trong tầm nhìn, những người đó đã phủ phục trên mặt đất, nói những lời cung thuận ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thật chí rút cổ lại không dám để lộ gáy. Sau khi Dương Nghiệp đi qua, mỗi người đều thở dài một hơi, tuy lạnh gáy sau cổ, nhưng cuối cùng vẫn giữ được cái đầu.
Vào trung tuần tháng năm, Thủy sư lại lần nữa xuất phát, sau khi từ Cao Lệ bổ sung lương thảo, Dương Nghiệp cấp cho Chiêu Tiên một vạn năm nghìn sĩ binh có thể thích ứng thủy chiến, Thủy sư với hơn ngàn chiến thuyền men theo biển xuống phía nam, bước vào hành trình công đánh Oa Quốc.
Cũng cùng lúc ở trung tuần tháng năm, ba vạn quân tiên phong Mậu Nguyên dẫn đầu tấn công dưới thành Hưng Khánh phủ, sau khi quốc chủ Tây Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu đã chết, quốc nội Tây Hạ đại loạn, giết hoàng tử đoạt ngôi, trong quân phân chia thành mấy phe phái. Hắc sơn, Hắc thủy, Bạch sơn ba trấn quân ti trước sau bị quân Hán kích bại, sau khi quân Hán binh vây Hưng Khánh phủ, trong lúc đó những tên hoàng tử đó vẫn còn ở trước lưỡi đao lải nhải cãi cọ không ngừng ai mới là người thừa kế ngôi vị, Lưu Lăng phái người ngàn dặm xa xôi điều tống thi thể về Hưng Khánh phủ cũng tới rồi.
Thi thể Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Thời tiết tháng năm đã ấm lên, vì giữ thi thể Ngôi Danh Nẵng Tiêu không bị quá hư thối, Lưu Lăng mệnh người cho đóng riêng một cỗ quan tài kín mít, mặc dù như vậy, khi tới Hưng Khánh phủ thi thể trong quan tài đã trướng phênh, vùng bụng bị nở ra cao lên, giống như có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Rất may, Lưu Lăng phái y quan ngũ xử giúp Ngôi Danh Nẵng Tiêu chỉnh lại khuôn mặt, nhìn vào, diện mạo của vị từng là tuyệt thế cường nhân này không đến mức đáng sợ.
Quân Hán không có dùng thi thể Ngôi Danh Nẵng Tiêu để yêu cầu thủ quân Hưng Khánh phủ, mà là dùng nghi thức long trọng đem quan tài của quốc chủ Tây Hạ đặt cách xa cửa thành.
Quân Hán phái sứ giả, đứng hô tô dưới thành môn. Nhưng người Đảng Hạng sợ quân Hán dối gạt, không dám ra thành. Quân Hán liền rút binh cách hai mươi dặm, chỉ để lại sứ giả và bốn người thủ hộ quan tài. Sau khi quân Hán rút lui, tuy nhiên tiếng tranh cãi trong thành vẫn rất kịch liệt, nhưng thê tử của Ngôi Danh Nẵng Tiêu Diệp Lặc Thị dứt khoát sai người mở cửa thành, đích thân dẫn hơn một trăm thị vệ xông về phía quan tài nặng trịch kia. Đợi khi ra nàng gục xuống quan tài thủy tinh khóc tới tắt tiếng, mấy đứa con của Ngôi Danh Nẵng Tiêu mới nhớ phải nhanh chóng ra ngoài thành nghênh đón di thể của phụ hoàng.
Bá quan văn võ khóc rất có tình ý, các con của Ngôi Danh Nẵng Tiêu khóc cũng rất có tình ý.
Nước mắt bi thương đơn thuần không có nhiều, trái tim đau buồn cũng chẳng bao nhiêu.
Sau khi người Đảng Hạng đem quan tài Ngôi Danh Nẵng Tiêu nghênh đón vào trong thành, quân Hán lại lần nữa vây thành. Mười lăm ngày sau, thê tử Ngôi Danh Nẵng Tiêu đích thân chủ trì tang lễ của chồng, cả Hưng Khánh phủ đều biến thành màu trắng như tiền giấy. Hoàng lăng ở ngoài thành, nhưng không ai dám hộ tống quan tài tiến vào hoàng lăng.
Thê tử Ngôi Danh Nẵng Tiêu, quốc mẫu của Tây Hạ cười lạnh, dẫn theo thị vệ và cung nữ trong hoàng cung, còn có mười mấy phi tử tổ thành một đội ngũ đưa ma trông rất bi thương, hạ lệnh mở cửa thành, nàng đích thân hộ tống di thể Ngôi Danh Nẵng Tiêu vào hoàng lăng ngoài Hưng Khánh phủ hai mươi dặm.
Trên đường đi người tự phát đi theo đội ngũ đưa ma càng lúc càng nhiều, có quan văn tướng võ, có sĩ binh bình thường, cũng có bá tánh đốt giấy để tang của Hưng Khánh phủ.
Quân Hán ở ngoài thành như hổ rình mồi, đội ngũ đưa ma không có dừng bước chân lại.
Nhưng cái đáng buồn chính là, hệ con cháu của Ngôi Danh Nẵng Tiêu không ai dám ra thành.
Quân Hán đưa di thể Ngôi Danh Nẵng Tiêu về, không có thừa cơ uy hiếp người Đảng Hạng. Nhưng đây không có nghĩa quân Hán nhân từ, đội ngũ đưa ma vừa ra khỏi cửa thành, quân Hán đã lướt qua vai đám người đưa ma giết vào trong thành.
Khi hoàng hậu Tây Hạ Quốc Diệp Lặc Thị gục xuống rơi lệ ở phía trước, quân Hán đã xông vào Hưng Khánh phủ giết người. Nàng ngay cả đầu cũng không quay lại, tựa như những người trong thành và nàng không có bất cứ quan hệ nào.
Hai canh giờ sau, Diệp Lặc Thị đưa thi thể Ngôi Danh Nẵng Tiêu vào hoàng lăng, cởi bỏ đồ tang, thay lên nhung trang, tay cầm loan đao nhảy lên chiến mã, xuất lĩnh một vạn ba nghìn người bao gồm bá tánh và quan viên trong đội ngũ đưa ma hướng vào quân Hán phát động công kích, hoàng hậu Diệp Lặc Thị xung phong ở phía trước, thân trúng sáu mũi tên, ngã ngựa mà chết.
Nàng có thể bỏ qua Hưng Khánh phủ bị người ta công phá, có thể bỏ mặc thần tử của mình bị người Hán đồ sát, nhưng nàng không thể để tôn nghiêm của chồng mình bị xâm phạm và làm nhục.
Cho nên, nàng lựa chọn một phương thức thảm thiết nhất để tuẫn táng Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Sau khi đại chiến kết thúc, đại tướng quân Hán Mậu Nguyên phái người đi tìm thi thể Diệp Lặc Thị, mệnh lệnh cung nữ và phi tử Tây Hạ bị bắt làm tù binh giúp Diệp Lặc Thị sửa sang thay y phục, thay một bộ triều phục tượng trưng cho hoàng hậu. Hơn một trăm cung nữ và phi tử mang quan tài của Diệp Lặc Thị tiễn vào hoàng lăng đặt ở kế bên Ngôi Danh Nẵng Tiêu, tiếp đó toàn bộ đều bị quân Hán giết sạch, vì Diệp Lặc Thị tuẫn táng. Mậu Nguyên phái binh canh thủ hoàng lăng, hạ lệnh nếu có người tự tiện vào, giết không tha, bất luận là người Hán hay là người Đảng Hạng.
Ngày cuối tháng năm, Tây Hạ diệt quốc.
Đại sự dường như đều xảy ra trong tháng năm, cho nên chuyện chỉ huy sứ viện giám sát Triệu Đại bị lột đi quân chức nhàn rỗi ở nhà, so ra mà nói thì không coi vào đâu.
Cho nên hoa nở khắp cả tháng sáu, càng hiện rõ thanh tịnh thái bình.
Trong tháng sáu, nếu phải có đại sự gì, thì đó chính là thủy sư đã đổ bộ Oa Quốc, Oa Quốc chống cự rất mãnh liệt, chiến cục nhất thời vẫn trong giằng co. Lưu Lăng điều đại quân thủy sư đợt thứ hai từ Hoạt Châu đã khởi hành, nửa tháng sau có thể tới được Oa Quốc. Lưu Lăng vốn không lo lắng trận chiến này, trang bị vũ khí của quân Hán, lực chiến đấu đơn độc của sĩ binh đều mạnh hơn nhiều so với quân đội của Oa Quốc. Chỉ cần có thể chiếm được một khu vực, là có thể triển khai thế công liên tục không ngừng.
Chỉ có điều là vấn đề của thời gian, tuy Lưu Lăng căm thù dân tộc này, nhưng chắc chắn là, sức đối kháng với tai họa của dân tộc này mạnh quá mức bình thường.
Còn một đại sự đáng nói là, chính là đại quân Dương Nghiệp lưu thủ tại Liêu Đông, Lưu Lăng phong Dương Nghiệp làm tổng đốc Liêu Đông, tổng quản quân sự Liêu Đông. Đại quân La Húc đang trở về, ít ngày nữa có thể trở về tới U Châu. Còn một mặt khác của chiến trận, Lưu Lăng đang nổi lên.
La Húc trở về, không lâu sau còn phải xuất chinh.
Y Phàm (Ivan) còn trong quân của y, Cơ Phụ La Tư (Kievan Rus) phải đánh một trận.
Còn một đại sự khác rất lớn tuy nhiên sẽ không xảy ra trong tháng sáu phong cảnh xinh đẹp, nhưng đã chính thức đề vào nhật trình. Đối với Đại Hán giờ đây mà nói, đây mới chính là đại sự chân chính.
Sau khi Hán Vương từ Lâm Hoàng phủ Thượng Kinh Liêu Quốc trở về, bá quan văn võ bắt đầu thượng thư, mời Hán Vương vì bá thánh thiên hạ, đăng cơ làm đế.
Định Giang Nam, diệt Tây Hạ, tam phạt Khiết Đan, bình Liêu Đông, chinh phục Oa quốc, Hán Vương dựng nên một lãnh thổ đế quốc lớn mấy vạn dặm, nhưng cái đế quốc to lớn khiến người ta ngộp thở này, vẫn còn thiếu một vị hoàng đế khiến vạn dân kính ngưỡng.
Lưu Lăng tự tay viết một phong thư, phái người nhanh chóng đưa tới Tấn Châu giao cho Chu Diên Công và mấy vị quân cơ đại học sĩ. Cho mấy người họ đem tấu chương thượng thư xin Hán Vương lên vị đều át xuống, U Châu vừa mới khôi phục sinh khí, cung điện, nha môn các bộ đều đang trong thời gian kiến thiết, chuyện xưng đế không cần phải gấp. Ý nghĩa ẩn chứa trong thư của Lưu Lăng khiến mấy người Chu Diên Công cảm thấy vui mừng, Hán Vương không có tiếp tục kiên trì cự tuyệt đề nghị của triều thần, mà chỉ là để họ đem những tấu trước át đi.
- Vương gia cuối cùng đã nhượng bộ rồi.
Hầu Thân đặt thư của Lưu Lăng xuống, nụ cười trên mặt càng cười càng rực rỡ. Thật ra trong thời gian này các triều thần đều trình thư khẩn xin Hán Vương đăng cơ làm đế, người đề xuất chính là Hầu Thân. Còn Hầu Thân tiếp tục làm như vậy không phải xuất phát từ tư tâm, giờ đây biên cương Đại Hán to lớn vô biên là dựa vào cái gì? Là dựa vào Hán Vương đã tạo dựng ra một đội quân vô cùng hùng mạnh! Chủ nhân của đội quân này là Hán Vương, nhưng cũng có vô số người vì đội quân này mà ném đổ nhiệt huyết.
Những sĩ binh chinh chiến nhiều năm liền, là vì Hán Vương nói phải dẫn họ đánh ra một thiên hạ thái bình.
Các tướng lĩnh thì sao, họ nguyện trung thành với Hán Vương, kính trọng và ngưỡng mộ Hán Vương, nhưng nếu như Hán Vương không đăng cơ làm đế thì, các tướng lĩnh trong quân đều không thiết thực, không yên ổn. Quan văn như Hầu Thân bọn họ đều như thế, đi theo Hán Vương, họ dù ít hoặc nhiều đều có tư tâm. Nếu Hán Vương đăng cơ làm đế, con đường phía trước của họ cũng sẽ sáng lạng.
Cho nên, lần này tướng lĩnh trong quân và quan văn đạt thành nhất trí từ trước nay chưa từng có.
Bất kể là vì Đại Hán, vì giang sơn xã tắc, vì thiên hạ dân chúng, cũng là vì bản thân bọn quan viên, càng là vì Hán Vương, bá quan văn võ cần phải làm ra hành động, thỉnh cầu Hán Vương thuận theo thiên ý dân tâm, đăng cơ xưng đế!
- Chắc cũng khoảng vào năm sau thôi.
Tạ Hoán Nhiên cười cười, đếm trên đầu ngón tay tính ngày: - Cung điện chắc phải tốn thêm chút thời gian nữa, trễ nhất là vào tháng mười năm sau chắc cũng xong rồi. Còn có thời gian một năm rưỡi, vừa đúng để chuẩn bị đại điển đăng cơ của Vương gia, nhất định phải long trọng!
Hầu Thân huơ cánh tay: - Long trọng! Long trọng nhất từ trước tới này!
Chu Diên Công cười ha hả nói: - Đợi tới sang năm khi đã chuẩn bị ổn thỏa, Oa Quốc, Cơ Phụ La Tư...
Chu Diên Công đưa một phần tấu chương hoa mỹ quơ quơ: - Còn có Thổ Phiền, chỉ e lúc đó đã thuần phục dưới chân Vương gia!
Hầu Thân và Tạ Hoán Nhiên biết tấu chương trong tay Chu Diên Công có nội dung gì, đó là láng giềng phía nam Đại Hán, mấy năm trước Đại Lý đã thần phục Hán Vương. Người viết phần tấu chương là quốc vương Đại Lý, thỉnh cầu Hán Vương xuất binh chinh phạt Thổ Phiền. Hai năm nay Thổ Phiền nhiều lần dụng binh với Đại Lý, mặc dù không có chiến dịch lớn, nhưng song phương cứ không ngừng có xung đột nhỏ. Nếu nói về thực lực quân sự, Đại Lý không thể sánh bằng Thổ Phiền hùng mạnh.
Tạ Hoán Nhiên trầm tư một chút nói: - Ta đang nghĩ, có phải nên đem phần tấu chương này át xuống không.
Nói xong, y nhìn nhìn Hầu Thân và Chu Diên Công.
Ba người dò xét lẫn nhau, cuối cùng vẫn là lắc đầu, Tạ Hoán Nhiên cười khổ nói: - Thôi đi, ta vẫn muốn mặc bộ quan phục này tham gia lễ đăng cơ của Vương gia.
Chu Diên Công và Hầu Thân bật cười ha hả, Hầu Thân nói: - Biết ngươi lo lắng Vương gia lại phải dụng binh, mấy năm nay Đại Hán chúng ta không có nhàn rỗi qua, liên tục chinh chiến, ngân khố quốc gia vẫn không đầy.
- Thuế má không gia tăng!
Chu Diên Công giọng điệu gằn rất nặng: - Cho dù xuất binh, nội vật tư từ Tây Hạ vận về đây, cũng đủ đánh Thổ Phiến hai lần rồi.
Hầu Thân híp mắt nói: - Huống chi, chúng ta đánh người ta, lúc nào không phải đánh người còn ăn luôn người ta.
Tạ Hoán Nhiên tức cười: - Cẩn thận lời này truyền đến chỗ Vương gia, Vương gia phái người xé miệng của ngươi!
Hầu Thân cười to nói: - Vương gia dạy chúng ta thế nào, ngươi quên rồi sao?
Tạ Hoán Nhiên nhìn thoáng qua Chu Diên Công, lập tức ba người cùng nhau lớn tiếng nói: - Ta không đi ức hiếp người khác, người khác cũng đừng tới ức hiếp ta, ta ức hiếp người khác, người khác vẫn không được ức hiếp ta!
Ba người cười sướng hả hê, giống như ba tiểu hài tử vừa được chia kẹo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận