TIẾNG RỐNG LỚN CỦA AI
Huyện thành Lai Hòa không lớn, lượn một vòng chỉ cần không tới nửa canh giờ. Tuy nhiên nơi này cách Trịnh Châu rất gần, nên việc buôn bán khá phồn hoa. Đại chiến qua đi, sau mấy ngày thích ứng, dân chúng trong huyện Lai Hòa cũng dần quen với việc quân Hán đóng ở ngoài thành, các hàng quán đều mở cửa kinh doanh. Mặc kệ thế nào, ngày vẫn phải qua, không thể vì quân Hán một ngày không đi mà bọn họ một ngày không mở cửa làm ăn.
Về sau những thương nhân này từ từ phát hiện ra, lúc trước đóng cửa không buôn bán là chuyện hết sức ngu xuẩn. Ngoài thành có năm vạn quân Hán nha, tuy rằng ngày thường quy định binh lính không được tự tiện vào thành, nhưng vẫn có không ít lính Hán vào thành mua vật phẩm. Những người lính Hán này khi đi mua đồ chưa từng cậy khỏe bắt nạt yếu, nên trả bao nhiêu thì một đồng cũng không thiếu. Hơn nữa, quân Hán là dùng đồng ngũ thù do Đại Chu đúc, hoặc bạc thông dụng nhất, thu nhập của các thương nhân tăng lên không ít.
Mặc dù bọn họ chưa trải qua nạn binh hỏa, nhưng các thương nhân vào nam ra bắc cũng có kiến thức nhiều. Đã có bao nhiêu thành trấn bị một phương quân đội nào đó chiếm cứ, sau đó tiến hành vơ vét sạch sẽ không còn gì. Đừng nói là trả tiền, có thể chừa lại cho ngươi một cái mạng coi như là Bồ Tát phù hộ rồi. Lúc trước khi Hôi Y quân của Từ Thắng Trị công phá Đồng Châu, loạn binh ở trong thành đốt giết đánh cướp suốt năm ngày, có bao nhiêu hộ dân cửa nát nhà tan, bao nhiêu bộ xương trắng chôn vùi dưới đất vàng! Đó là bọn phỉ, mà quan quân Đại Chu cũng không khá hơn. Tả Võ Vệ lúc ở Thọ Châu tiêu diệt phỉ, sau khi công phá Thọ Châu liền tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày, mấy vạn nhân khẩu của tòa thành lớn đó bị càn quét sạch trơn. Lý do rất đơn giản, bởi vì dân chúng Thọ Châu hiệp trợ cho bọn loạn phỉ thủ thành!
Sau khi so sánh hai bên, dân chúng đối với quân Hán càng thêm thiện cảm. Trông thấy quân Hán đến cửa mua sắm, bọn họ cam tâm tình nguyện gọi một tiếng quân gia, trong giọng nói không hề có ý tứ khinh miệt.
Trần Tử Ngư còn đỡ, đã tập thành quen cuộc sống quân lữ. Mẫn Tuệ lại là lần đầu tiên vào trong quân doanh, rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt. Vật dụng con gái cần dùng cũng không mang đủ, lần này Lưu Lăng dẫn nàng theo vào huyện thành Lai Hòa là để mua một ít đồ dùng hàng ngày. Tuy rằng Lưu Lăng không lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng xuất môn dù sao cũng phải mang theo vài tên tùy tùng, cũng tiện hỏi thăm sự tình, rồi mua đồ này nọ, những việc này thật ra Lưu Lăng không mấy rành...
Tùy tùng hỏi thăm một chút, ở huyện thành Lai Hòa này có cửa hàng lớn nhất là Tam Gia. Một quán rượu tên là Tùng Hạc lầu, là một lão điếm trăm năm. Một nhà Văn Bảo Trai, một nhà Xuân Phong Nhất Độ lầu. Văn Bảo Trai, tên như ý nghĩa, vật phẩm bán ở nơi này đều là văn phòng tứ bảo thượng hạng, thư tịch và mấy món đồ chơi linh tinh. Về phần Xuân Phong Nhất Độ lầu, thì miễn phải giải thích rồi.
Tam Gia gì đó không cần phải đi, bởi vì những thứ bán tại Tam Gia Mẫn Tuệ không cần. Trái lại Mẫn Tuệ đề nghị trước tiên đi Văn Bảo Trai mua một ít tập giấy, nàng nói giấy của Vương gia dùng sắp hết rồi. Lưu Lăng ngược lại khoát tay, nói: - Đi Tùng Hạc lầu trước đi, thức ăn trong đại doanh chẳng ngon lành gì, khó lắm mới có dịp ra ngoài, lấp no cái bụng trước đã.
Mẫn Tuệ biết Vương gia là vì suy nghĩ cho mình, thầm thấy cảm động, đi theo phía sau Lưu Lăng đến Tùng Hạc lầu. Vừa mới đến cửa, một điếm tiểu nhị liền ân cần chạy ra đón chào: - Các vị khách quen, mấy ngày rồi không thấy tới đó, hôm nay muốn dùng món gì ạ?
Đây chẳng qua là lời khách sáo, không có khả năng là thật. Nhưng sự ân cần và nhiệt tình này khiến Lưu Lăng thưởng thức, dù sao ở ngoài thành đang có mấy vạn đại quân trú đóng, tên tiểu nhị này vẫn giữ được tinh thần lạc quan tích cực, là rất khó được. Giơ tay không đánh người đang cười, Tùng Hạc lầu có thể kinh doanh trăm năm không ngã, thậm chí ở trong loạn thế vẫn vững như bàn thạch, chính là dựa vào thái độ trước sau như một này. Đương nhiên, bối cảnh càng không thiếu được. Chỉ có điều với tình hình bây giờ, bối cảnh của Tùng Hạc lầu cũng không có tác dụng gì. Ông chủ Tùng Hạc lầu họ Bùi, nghe nói là một nhánh của Bùi gia. Hiện tại cầm quyền Đại Chu tuy rằng vẫn là người Bùi gia, nhưng ở ngoài thành là mấy vạn quân Hán. Loại bối cảnh này không lấy ra khoe khoang còn đỡ chút, dám lấy ra khoe, làm không tốt còn dẫn lửa thiêu thân.
May là quân Hán rất có kỷ luật, không ai vào trong thành gây rối. Ông chủ Tùng Hạc lầu mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, kỳ thực lo lắng của ông ta đều là dư thừa.
Thời điểm Lưu Lăng bước vào Tùng Hạc lầu vẫn còn rất sớm, chưa đến giờ cơm, cho nên thực khách trong tửu lầu không nhiều. Do vậy, không khí bên trong tòa lầu này có vẻ thanh tịnh. Lưu Lăng muốn một gian đơn, đám người theo hầu đều đứng chờ ở ngoài, Trần Tử Ngư và Mẫn Tuệ theo hắn vào trong gian.
Người kinh thương nhiều năm, sớm đã thành tinh. Bùi Tây Sơn ngồi trong một căn phòng, lần đầu tiên trông thấy đoàn người Lưu Lăng ông ta liền xác định, mấy người này có lai lịch lớn. Thật ra thì đoán được điểm này rất đơn giản, chẳng phải chuyện bí hiểm gì. Các gia đình nhà giàu có trong huyện thành Lai Hòa, Bùi Tây Sơ đều biết hết. Mà hiện tại quân Hán đang phong thành, người ở bên ngoài không tiến vào được. Lúc này mà còn có thể mặc áo gấm mang theo tùy tùng đến quán rượu, thân phận đã hiển lộ rõ rành rành.
Lông mày Bùi Tây Sơn nhíu lại, thầm nghĩ, xem ra đây là một đại nhân vật.
Mấy ngày nay quan quân quân Hán mặc thường phục đến Tùng Hạc lầu ăn cơm uống rượu cũng kha khá, thức ăn trong quân doanh quả thật là nhạt như trứng dái. Cho nên, trong vài ngày rảnh rỗi này, có một số các tướng quân không tiện lộ liễu vào trong thành uống rượu, bèn mặc thường phục mà đến, những người này đều có thể dễ dàng nhận ra. Quân doanh có quy tắc của quân doanh, mặc dù bây giờ đang không có chiến sự, nhưng một mình ra ngoài uống rượu chính là vi phạm quân pháp.
Lại nói tiếp, trên thực tế, Lưu Lăng không cấm chỉ uống rượu. Hắn biết rõ sinh hoạt trong quân doanh, tục ngữ có câu, tòng quân ba năm, đều thành "xuất" mau. Đến thanh lâu tiêu phí đống bạc chỉ tổ thua thiệt thôi, chính là thua ở một chữ "mau". Chinh chiến bên ngoài thời gian dài không có nữ nhân, nếu còn không được uống rượu, trong lòng nhiều người sẽ sôi sục oán khí. Vậy nên, trong quân doanh Lưu Lăng luôn có chuẩn bị, đó chính là rượu. Đây là một điểm đặc sắc của quân Hán, trong quân nhu doanh luôn có mang theo lượng lớn rượu.
Lưu Lăng không phải không biết có rất nhiều quan quân thậm chí binh lính đến thị trấn uống rượu, nhưng bởi lẽ hành vi vẫn cực kỳ quy củ, cho nên hắn cũng liền mắt nhắm mắt mở, làm như không thấy. Quân hưởng của lính Hán rất hậu hĩnh, trong tay bọn lính không thiếu tiền, một kiếp sống bán mạng ngẫu nhiên mua một hồi say, không gì đáng trách.
Khi tiến vào thị trấn Lưu Lăng cố tình lưu ý một chút, nhận ra từng đội binh lính vào thành mua đồ ăn vô cùng chỉnh tề, không hề có chuyện phát sinh xung đột với dân chúng. Điều này làm hắn rất vui mừng.
Lúc hắn ngồi xuống gọi món ăn, Bùi Tây Sơn đang do dự có nên tự mình ra tiếp đãi hay không. Ông ta không dám cùng đám tướng quân quân Hán quá thân cận, bởi vì ông ta biết quân Hán sẽ không ở huyện Lai Hòa trú đóng lâu dài. Ngộ nhỡ tương lai Chu quân giết về, mình và quân Hán có tiếp xúc quá sâu, sẽ dẫn tới họa lên người. Người đi ra từ Bùi gia, cho dù chỉ là một tiểu nhân vật của một nhánh, nhưng suy xét vấn đề đều cân nhắc đủ các mặt lợi và hại. Đối với các tướng lĩnh quân Hán trước đó đến Tùng Hạc lầu, ông ta vẫn duy trì một khoảng cách. Mỗi một người ông ta đều tôn làm thượng khách, mỗi một người ông ta đều tránh né không kịp. Nhưng con người này, lại không giống!
Không giống ở chỗ, vị nam nhân tuấn lãng này, còn dẫn theo hai người con gái tới. Vấn đề thứ nhất Bùi Tân Sơn nghĩ đến chính là, người này ở trong quân Hán tuyệt đối có địa vị rất cao! Tướng quân bình thường, ai có thể mang theo nữ nhân vào trong quân đội chứ? Bỗng nhiên, một ý niệm xuất hiện trong đầu Bùi Tây Sơn, ý niệm đáng sợ này dọa cho ông ta vã mồ hôi lạnh.
- Mau!
Bùi Tây Sơn vội vàng đứng dậy, căn dặn bọn thủ hạ: - Đi nói với Tô đầu bếp, bảo hắn lấy hết bản lĩnh cả đời ra làm một bàn đồ ăn đưa đến Thính Vân các, không được giữ nghề! Đợi đã nào! Ta tự mình đi!
Bùi Tây Sơn vội vã xuống lầu, thẳng đến nhà bếp ở phía sau.
Tới nhà bếp rồi, Bùi Tây Sơn dặn dò Tô đầu bếp: - Lấy hết bản lĩnh tay nghề của ngươi ra, chuẩn bị một bàn rượu thịt cho ta, chọn những món ngươi sở trường nhất mà làm! Chốc lát nữa ta tự mình đưa đến Thính Vân các, hôm nay có khách quý tới! Ngươi gấp rút làm đồ ăn đi, ta đi lên trước chỉ bảo một tiếng, hôm nay không bán cho người khác!
Tô đầu bếp béo mập ha hả cười nói: - Chưởng quầy, là khách nhân hiển quý nào đến vậy? Còn nhọc ngài hưng sư động chúng hầu hạ như vậy?
Bùi Tây Sơn trừng mắt hắn, nói: - Hỏi nhiều làm chi, hầu hạ cho tốt vị gia này, ta cho ngươi thêm tiền công!
- Được được! Có lời này của chưởng quầy, hôm nay tôi liền bất chấp mọi giá.
Bùi Tây Sơn lại vội vã tới trong đại sảnh, dặn dò điếm tiểu nhị che ván cửa lại một nửa, nói rằng hôm nay không buôn bán, gửi lời xin lỗi tới các vị khách. Nói xong liền quay người trở về nhà bếp chăm chú quan sát Tô đầu bếp nấu ăn, sợ Tô đầu bếp không tận tâm tận lực. Bùi Tây Sơn biết, mình có lẽ sẽ gặp được một lần kỳ ngộ.
Có điều ông ta không biết rằng, cũng nhờ ý niệm nhanh nhảu nhất thời ngày hôm nay mà ông ta đã vì mình giành được một tiền đồ xán lạn. Một năm sau, toàn bộ Bùi gia đều theo Đại Chu bị diệt tan tành mây khói, duy độc mình ông ta một tiểu nhân vật không đáng kể còn sống sót. Đồng thời, Tùng Hạc lầu của ông ta sau khi dời đến thành Bắc Kinh, đã trở thành một trong nhóm thương nghiệp đầu tiên dời đến Bắc Kinh, và từ từ trở thành nhân tài kiệt xuất nhất trong giới hành nghề tửu lầu. Bùi gia, bởi vì hành động ngày hôm nay của ông ta, lại một lần nữa khai chi tán diệp. Mãi cho đến triều Đại Minh sau này, Tùng Hạc lầu mới bị hủy bởi một trận đại hỏa.
Bùi Tây Sơn tự mình bưng một mâm thức ăn lên Thính Vân các, sau khi bày đồ ăn lên bàn thì cung kính đứng ở một bên giới thiệu: - Vị công tử này chắc là lần đầu đến Tùng Hạc lầu của chúng tôi, tôi là Bùi Tây Sơn, ông chủ Tùng Hạc lầu, xin ra mắt công tử. Món ăn này được gọi là...
Câu tiếp theo ông ta còn chưa kịp nói ra thì bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu truyền tới một tiếng rống lớn: - Tiên sư con bà nhà nó! Các ngươi mở tửu lầu còn có lúc không mở cửa đón khách à? Lão tử hôm nay nhất định phải uống rượu đấy!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận