VIỆN TRƯỞNG ĐẠI NHÂN
- Ta đã từng gặp Thủy sư của ngươi rồi! Rất mạnh!
Nhiếp Niếp thấy Lưu Lăng không muốn nói gì nhiều ở chủ đề này nên cũng không muốn hỏi tiếp. Nếu như nói trên thế giới này còn có người không đề phòng Lưu Lăng thì Nhiếp Niếp được xem như một trong số đó. Chỉ có điều, những câu hỏi mà Nhiếp Niếp hỏi, Lưu Lăng thật sự không dám nói cho y biết đáp án. Lưu Lăng tin Nhiếp Niếp sẽ không nói ra nhưng hắn vẫn cảm thấy tất cả đợi đến hôm đó nói vẫn hơn.
Đối với thế giới này, đối với tương lai của mình, sau khi Lưu Lăng tận dụng lực lượng của Viện Giám Sát mà không tìm được Triệu Khuông Dẫn vốn nên sớm xuất hiện thì hắn đã có quyết định rồi. Chỉ có điều, kết quả này hiện giờ có chút mạo hiểm, trước khi không nắm chắc 100% thì Lưu Lăng sẽ không tùy tiện đi làm. Hơn nữa lần này hắn tìm được Nhiếp Niếp, một phần nguyên nhân lớn là muốn để đường lui cho việc hoàn thiện kế hoạch sau này.
- Có hứng thú muốn ngồi thuyền ra biển không?
Lưu Lăng cười hỏi.
Nhiếp Niếp cười lắc đầu nói: - Thủy sư của ngươi sau này phải đi giết người. Đợi sau khi máu ở nơi đó sạch đi rồi thì ta sẽ đi xem sao, vẫn luôn tò mò không biết đám dân tộc ngang bướng kia đến từ đâu?
Lưu Lăng hỏi: - Ngươi muốn xem con người họ hay muốn xem nơi mà họ sống?
Nhiếp Niếp hỏi: - Có cái gì khác nhau sao?
Lưu Lăng gật đầu: - Chắc chắn có sự khác nhau! Nếu như muốn xem con người thì gợi ý cho ngươi là lúc Thủy sư xuất chinh thì ngươi hãy đi cùng. Còn nếu ngươi muốn xem nơi mà họ sống thì sau này đi lúc nào cũng không thành vấn đề. Đừng nhìn ta như vậy! Ta không cho rằng tàn sát một dân tộc là tội gì đó ngập trời đâu, đặc biệt là từ sau khi ta biết mình có năng lực đi làm thì chưa từng từ bỏ dự định này.
Nhiếp Niếp quay đầu nhìn lên bầu trời, một lát sau có chút buồn bã, hỏi: - Nhất định phải làm thế sao?
Lưu Lăng ừm một tiếng, không giải thích gì.
Cũng giống như việc lừa gạt Ngô Việt Vương Tiền Thục vậy. Có lúc thần phục cũng không khiến người ta yên tâm. Một quốc gia thần phục vẫn là một quốc gia độc lập, vì vậy Lưu Lăng mới phái Thủy sư và Từ Thắng lĩnh đại quân chinh phạt Ngô Việt. Hắn không sợ khiến cả thiên hạ lầm than. Với quốc lực hiện giờ của Đại Hán cũng không nuôi nổi hơn trăm vạn đại quân. Lấy chiến dưỡng chiến là cách bắt buộc, đợi sau khi thiên hạ được thống nhất thì sẽ để bách tính được sống những ngày tháng tốt hơn. Chiến tranh không thể tách rời tàn sát, người phải chịu tội vĩnh viễn đều là dân chúng. Lưu Lăng cũng không thể nào làm được 'Chinh chiến tứ phương mà không làm bị thương đến một người dân nào'. Không có tiền, lương thực thì nuôi binh kiểu gì, vì vậy cái gì nên cướp thì vẫn phải cướp thôi.
Ngô Việt chịu thần phục nhưng Lưu Lăng cũng sẽ không đồng ý. Trừ phi hoàng tộc của Ngô Việt quốc rời khỏi quốc gia của họ, sau đó Lưu Lăng phái đại quân tiến vào Ngô Việt quốc đóng quân. Không có bất kỳ người thống trị một quốc gia nào mà dễ dàng vứt bỏ quyền thống trị của mình với quốc gia đó, vì vậy chiến tranh cũng là việc dĩ nhiên.
Khác với Ngô Việt, điều mà sau này Thủy sư phải làm không phải là tiêu diệt hoàng tộc của một quốc gia rồi sau đó đóng quân coi như xong. Ở thời đại này, không có cách nào làm được đến mức đóng quân hải ngoại cả, kể cả Lưu Lăng cũng không làm được. Chỉ cần dân tộc kia vẫn tồn tại, cho dù đóng quân ở đó thì cũng không thể hoàn toàn bảo đảm họ sẽ vĩnh viễn thần phục. Lưu Lăng cũng có lúc phải chết, hắn cũng không biết sau khi mình chết rồi, đám dân tộc hung tàn kia sẽ làm ra những chuyện máu tanh như đời sau không? Vì vậy, nếu đã không nắm chắc được khống chế những chuyện đời sau thì tốt nhất là đừng để những chuyện đó xảy ra.
- Đó là một nơi tốt, có rất nhiều suối nước nóng!
Lưu Lăng bỗng nhiên cười nói.
- Suối nước nóng? Có gì tốt?
- Có thể tắm! Nước nóng của suối tự nhiên dễ chịu hơn ngâm mình trong thùng gỗ nhiều.
- Còn có gì tốt nữa không?
Nhiếp Niếp hỏi.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói: - Vốn là đời sau sẽ có, được gọi là AV. Vốn là có cái mà đời sau có rất nhiều chàng trai không ra ngoài nhiều mà chỉ thích trốn trong nhà yêu thích nhưng xem chừng sau này sẽ không có những thứ đó đâu. Có lúc ta nghĩ, thật sự giết dân tộc đó, phải chăng có gì đó không công bằng với những đám trạch nam (*) của đời sau? (*) trạch nam: Là những chàng trai nghiện máy tính, suốt ngày ru rú trong nhà.
- Cái gì gọi là AV?
- Một loại xuân cung đồ!
Lưu Lăng khoa tay múa chân một chút, ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Nhiếp Niếp: - Giống như là ngươi nằm trên cửa sổ nhà người khác, lén nhìn vợ chồng họ đang ân ái, hơn nữa cửa sổ lại cách giường rất gần.
Nhiếp công tử thiên hạ vô song ngẫm nghĩ một chút nói:
- Đó thật sự là thứ tốt!
Lưu Lăng quay đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Niếp, phát hiện hoá ra những kẻ cao ngạo cũng không phải đều là thoát ly trần tục.
- Có một mảnh đại địa trống không như vậy, ngươi định làm gì?
- Cái gì?
Lưu Lăng ngay từ đầu đã không hiểu được ý của Nhiếp Niếp, sau khi hỏi xong thì mới tỉnh ngộ.
- Đời sau sẽ có thêm nơi thắng địa không khí trong lành, không chút ô nhiễm. Ta không định làm gì ở đó mà để lại cho người đời sau đi làm. Có lẽ nó sẽ biến thành một chốn bồng lai tiên cảnh cũng nên.
Nhiếp Niếp nói: - Chốn bồng lai tiên cảnh? Ha ha! Thì ra ngươi cũng là người muốn thoát ly trần thế. Ta luôn nghĩ rằng, chỉ có những người lưu luyến quyền lợi địa vị mới không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Người như vậy quyến luyến tất cả, dục vọng khó có thể lấp đầy, cho nên mới phải vì thành công mà trăm phương ngàn kế hoàn thành nhân sinh của mình. Nhưng ngươi lại là người muốn tránh thế giới đầy phân tranh này, tại sao lại có thể làm được đến ngày hôm nay? Ngươi không muốn giết người, nhưng chỉ e thế gian này không có ai giết nhiều người bằng ngươi. Ngươi không muốn tranh đấu nhưng kẻ phát động những cuộc chiến trên thế gian này bảy phần là từ ngươi. Bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu được, tại sao từ đầu đến cuối ngươi đều không muốn ngồi lên cái ghế kia nhưng chuyện sau này thì không ai có thể đoán chắc được. Có lẽ đến cuối cùng, ngươi đã không thể tự làm chủ rồi.
Lưu Lăng thở dài nói: - Ngươi đã có thể viết một quyển《Lưu Lăng truyền》 rồi.
Hắn ngửa mặt lên nhìn bầu trời, nói: - Ngươi nói không sai, ta chưa từng nghĩ đến việc cướp đoạt chiếc ghế kia. Cứ coi như đến bây giờ thì ta vẫn không muốn nhốt mình trên chiếc ghế đó. Ta giết người vô số, đó là bởi vì lòng ta thật sự đã nguội lạnh như sắt. Nếu như giết người có thể giải quyết vấn đề thì ta chưa bao giờ từ bỏ việc giết người. Ta phát động tranh đấu, đó là vì thật sự ta cũng chỉ là kẻ thô tục, luôn cảm thấy cách giải quyết vấn đề chính là vũ lực.
- Ta cũng không phải là thánh nhân, tất cả những gì ta làm cũng không phải việc gì cao thượng mà chỉ vì lê dân bách tính trong thiên hạ. Nói đi nói lại thì ta vẫn sợ. Ta sợ mình sẽ không thể sinh tồn được, sợ mình cuối cùng không có kết cục tốt đẹp. Bởi vì sợ nên từ cái nhẫn nhịn ban đầu đến cái điên cuồng hiện giờ, thật ra trong lòng ta vẫn luôn sợ hãi. Khi ta phát hiện nhẫn nhịn không thể tiêu trừ nỗi sợ hãi trong lòng thì ta chỉ có thể chọn một con đường khác. Đó chính là diệt trừ những thứ khiến ta sợ hãi đi.
- Ta sợ chết nên mới nắm giữ tất cả.
Nhiếp Niếp nhìn Lưu Lăng, cũng không vì những lời của Lưu Lăng mà thấy phản cảm.
- Nhưng tới hiện tại, ngươi vẫn không thể khống chế được toàn cục.
Nhiếp Niếp bĩu môi, nói: - Cũng giống như việc ngươi không muốn làm Hoàng đế. Nhưng nếu như đến một ngày ngươi không làm Hoàng đế và không nắm giữ được tất cả thì ngươi còn chọn cách tiếp tục kháng cự không? Ta nghĩ, đến lúc đó nếu như có người ngăn cản ngươi làm Hoàng đế thì ngươi sẽ nghĩ mọi cách để giết hắn ta chăng?
Lưu Lăng cười nói: - Thật không ngờ ngươi lại hiểu ta đến vậy!
Hắn có chút tự giễu nói: - Thật ra nói đi cũng phải nói lại, ta cũng là một người ích kỳ, hơn nữa sự ích kỷ của ta nghiêm trọng hơn người khác nhiều và phạm vi cũng rộng hơn. Ví dụ như ta muốn giết dân tộc hải ngoại kia, thật ra hoàn toàn là xuất phát từ sự độc ác của mình.
Nhiếp Niếp thản nhiên nói: - Thế gian này, không ai không ích kỷ!
Y cười nói: - Nói đến đây ta vẫn không tin. Ngươi sau khi đến Kim Lăng, vào hoàng cung, trèo lên nóc nhà chỉ là để nói chuyện với ta sao?
Lưu Lăng cười nói: - Ta là Hán Vương, là Vương lớn nhất của Trung Nguyên. Ta đặc biệt ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, leo lên nóc nhà nói chuyện với ngươi, cùng ngươi ngắm mây, ngắm sao, lẽ nào ngươi vẫn thấy chưa đủ?
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?
Lưu Lăng ngượng ngùng cười nói: - Chính ta cũng không tin được.
Hắn ngồi dậy, cầm bầu rượu của Nhiếp Niếp lên uống một ngụm, tỉ mỉ cảm nhận mùi rượu không cay nồng rồi bỗng nhiên quay đầu hỏi Nhiếp Niếp: - Ngươi nói xem, tại sao ta lại có thể liệu địch tiên cơ, bách chiến bách thắng?
- Bởi vì ngươi có tổ chức biến thái như Viện Giám Sát.
- Ừm! Đúng vậy, bởi vì ta có Viện Giám Sát!
Lưu Lăng dừng một chút, nói: - Viện Giám Sát là một tay ta gây dựng, các phương diện trong viện đều rất tốt. Có người buôn bán nhỏ, cũng có quan lại quyền quý. Mật điệp của Viện Giám Sát len lỏi vào các giai tầng, chỉ cần ta muốn có tình báo thì gần như Viện Giám Sát không có lúc nào không làm được. Viện Giám Sát còn tập trung những cao thủ mạnh nhất trong thiên hạ, bất luận là hộ vệ Tứ Xử hay thích khách Lục Xử đều là tinh nhuệ thân thủ cao cường. Kể cả trên chiến trường, ta nhất thời khó giành được thắng lợi thì ta vẫn có thể dựa vào sự tinh nhuệ của Viện Giám Sát mà chém được đầu của quân địch hoặc triệu tập Kim y trực tiếp ám sát Hoàng đế của nước địch.
Lưu Lăng thở dài, có chút tự phụ, lại có chút buồn bã nói: - Nói từ ý nghĩa nào đó thì Viện Giám Sát là tổ chức lớn khiến người ta sợ hãi. Nó lớn đến mức bất cứ ai cũng đều thấy sợ.
Hắn nhìn Nhiếp Niếp, nói từng câu từng chữ: - Bao gồm cả ta!
- Nếu có một ngày, ta không thể khống chế được toàn bộ Viện Giám Sát thì ngươi đoán xem ta sẽ như thế nào?
Nhiếp Niếp ngẫm nghĩ một chút nói: - Ngươi sẽ san bằng nó.
Lưu Lăng ừm một tiếng nói: - Nhưng ta lại không nỡ, vì vậy chỉ có thể nghĩ cách nắm chặt Viện Giám Sát đó trong tay. Nhưng thành viên được tổ thành trong Viện Giám Sát này quá lớn, quá phức tạp, luôn có điểm mà ta không thể khống chế được. Ta nói là 'Nếu như', một khâu nào trong Viện Giám Sát đã không nghe theo chỉ huy của ta mà khâu đó rất quan trọng thì ta phải làm thế nào?
Nhiếp Niếp trừng mắt nhìn Lưu Lăng một cái nói: - Ngươi cũng biết là ta không thích âm mưu quyền mưu, cũng không thích giết người.
Lưu Lăng cười nói: - Ta biết! Không phải là ta bảo ngươi giết người mà muốn cho ngươi lực lượng mà ngoài ta không còn ai biết nữa. Ta muốn ngươi giúp ta biến lực lượng này lớn mạnh hơn, lớn mạnh đến mức bất luận là khâu nào trong Viện Giám Sát xảy ra vấn đề thì ta đều có thể dựa vào lực lượng này mà đoạt lại Viện Giám Sát một lần nữa.
Nhiếp Niếp nói: - Ngươi không tự tin?
Lưu Lăng dang tay ra, nói: - Tự tin thì vẫn có, vì chuyện của Viện Giám Sát không có ai rõ hơn ta, nội tình của Viện Giám Sát không chỉ đơn giản như nhìn bề ngoài. Chỉ là ta muốn để quân bài chưa lật trong tay mình sẽ mạnh hơn một chút, điều này rất quan trọng với ta. Chuyện liên quan đến lựa chọn cuối cùng của ta nên ta không thể không cẩn thận.
- Chỉ là luyện binh?
- Chỉ là luyện binh.
- Được rồi, ta đồng ý với ngươi.
Nhiếp Niếp gật đầu nói: - Tuy nhiên có chuyện nhất định phải nói rõ ràng!
Lưu Lăng nói: - Nói đi!
Nhiếp Niếp nói từng câu từng chữ: - Ta có thể giúp ngươi huấn luyện lực lượng đó của ngươi nhưng ta sẽ không giúp ngươi đi giết người phóng hỏa. Trừ phi là an nguy của ngươi bị uy hiếp, nếu không ta sẽ không đích thân ra tay.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Không thành vấn đề!
- Lực lượng này ta gọi là Nội Viện, Nội Viện quan trọng nhất của Viện Giám Sát. Bắt đầu từ hôm nay, Nhiếp công tử, ngươi chính là Viện trưởng đại nhân của Nội Viện Viện Giám Sát.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận