KHÔNG CHƠI VỚI NGƯƠI NỮA
- Chuyện bên Thương Châu này chắc sẽ chẳng có gì thay đổi. Da Luật Cực muốn nam hạ trừ phi vòng qua Thương Châu. Quân do thám của ta rải ra rất xa, người Khiết Đan nằm ngay dưới mắt chúng ta, muốn vòng qua Thương Châu cũng không được. Vả lại, dù chúng có vòng qua Thương Châu được, chúng ta ở sau lưng chúng sẽ càng lo hơn.
Lưu Lăng cười và nói:
- Người Khiết Đan đang đau đầu, vì thế, ta định cho chúng đau đầu thêm.
Lưu Lăng chỉ vào 1 vị trí trên bản đồ, nói:
- Luận dụng binh, Da Luật Cực không bằng người này.
Vị trí hắn chỉ chính là Triệu Châu.
Lúc này ở Triệu Châu, ngoài đại tướng dưới trướng Lưu Lăng, Hổ Đình Hầu Lưu Mậu ra, còn có đại tướng quân tân tú mới nổi, Ly Yêu Na Nhan. Triệu Châu tuy vẫn chưa mất, nhưng cục diện hoàn toàn trái ngược với bên Thương Châu này. Ở bên này, Thương Châu trông có vẻ người Khiết Đan đang tấn công, người Hán đang thủ thành, nhưng thực tế người chịu thiệt lại là người Khiết Đan. Da Luật Cực bây giờ leo lên lưng hổ khó đi xuống, trước không được sau không tới, khó chịu muốn chết.
Mà cục diện ở Triệu Châu lại khiến người ta lo lắng vô cùng. Lưu Mậu đích thực là tướng tài trong phòng thủ, nhưng nếu phía tấn công dùng áp lực tuyệt đối ép tới y không thở nổi, thì y phòng thủ vững chắc tới đâu cũng sẽ có lúc sai sót. Triệu Châu tới thời điểm này, đã bị công phá cửa thành hết 2 lần, nếu không phải mấy cỗ xe Liên phát hỏa nỏ bày ở phía sau cửa thành để đề phòng bất trắc phát uy, đàn áp thẳng người Khiết Đan sắp xông qua cửa ra lại bên ngoài, Triệu Châu đã mất 2 lần rồi.
Cũng có nghĩa là, nếu không có xe Liên phát hỏa nỏ do Lưu Lăng "phát minh", Lưu Mậu căn bản không chống đỡ nổi công kích của Ly Yêu Na Nhan. Thân là đại tướng thiện thủ nhất Đại Hán, dưới trướng còn có mấy mươi ngàn binh mã, lại không chống đỡ lại thế tiến công của người Khiết Đan. Từ đó có thể thấy người thanh niên tên Ly Yêu Na Nhan đó cường thế tới mức nào trong tiến công.
- Vì thế, Hán vương điện hạ định tới Triệu Châu?
La Húc hỏi.
Lưu Lăng gật đầu:
- Da Luật Cực không phải đối thủ của ngươi, cho dù bên hắn còn có một Hàn Tri Cổ đa mưu túc trí, cũng không phải đối thủ của ngươi.
La Húc cau mày:
- Lời của Hán vương điện hạ làm tôi rất bất an, có thể cho tôi vài trợ thủ không?
Y cười khổ:
- Hán vương điện hạ nói Da Luật Cực không phải đối thủ của tôi, Hàn Tri Cổ không phải đối thủ của tôi, thật ra là muốn đem luôn tướng quân Chu Tam Thất đi? Vả lại, nếu Hán vương điện hạ rời khỏi Thương Châu, Triệu Chỉ huy sứ nhất định cũng sẽ đi theo, còn Trác tướng quân, e là cũng sẽ đi theo. Hán vương điện hạ để lại Thương Châu cho ta, có phải có chút...
- Quá không trượng nghĩa?
Lưu Lăng cười hỏi.
- Ta không có định gói ghém hết cả Thương Châu đem đi. Ta để lại Triệu Bá, Trác Thanh Chiến, còn có 5000 Cuồng Đồ của Hách Liên Thiết Thụ. Còn những người khác, ta chỉ đem theo Tu La Doanh. Thương Châu bây giờ có mười mấy vạn đại quân, đều để lại cho ngươi. Đây là 1 món quà lớn đó.
La Húc hỏi:
- Hán vương điện hạ không sợ ta đem theo 10 mấy vạn đại quân này bỏ chạy sao?
Lưu Lăng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
- Sợ thì không sợ, nhưng lo lắng cũng khó tránh.
Hắn không có nói những lời giả tạo như dùng người nào sẽ không nghi ngờ người đó:
- Ta không tin tưởng ngươi, cũng như ngươi không tin tưởng ta vậy. Nếu ta có cách nào ổn thỏa hơn cũng sẽ không giao 10 mấy vạn đại quân cho ngươi, ta còn sợ ngươi rảnh rỗi cho mấy mươi ngàn quân Hán tinh nhuệ ta để lại đưa tới chỗ người Khiết Đan tử chiến kìa. Thật ra, ta càng muốn đem ngươi theo kìa.
La Húc uhm 1 tiếng:
- Mà ta thì nhất định sẽ không theo Hán vương điện hạ rời khỏi Thương Châu.
Lưu Lăng cười nói:
- Vì thế, chỉ đành để ngươi lại chơi với Da Luật Cực thôi. Mà ta thì nhất định phải đi đánh bại Ly Yêu Na Nhan trong thời gian ngắn nhất, rồi sau đó quay về trước khi ngươi biến 10 mấy vạn liên quân Thương Châu thành tư sản của La Húc ngươi.
- Rõ ràng không tin tưởng nhau, tại sao lại nói thẳng thừng ra như vậy?
La Húc cười cười 1 cách khổ não:
- Biết rõ Hán vương điện hạ 1 khi đã hạ quyết định này rồi thì nhất định sẽ có hậu chiêu đề phòng ta, nhưng tại sao ta lại tìm không thấy lý do để từ chối?
Lưu Lăng trả lời 1 cách nghiêm túc:
- Đó là vì cám dỗ.
Hắn nhìn ra bên ngoài:
- Ngươi có thể giữ được Thương Châu, nói không chừng còn có thể xuất kỳ bất ý làm Da Luật Cực chịu nhiều thiệt thòi hơn. Những thời điểm như thế con người thường rất dễ tin vào 1 ai đó, nhất là khi người này dẫn theo mọi người đánh cho giặc ngoài khóc om sòm. Nếu ngươi có thể chiếm được sự ủng hộ của 10 mấy vạn liên quân, đám lục lâm hào kiệt tới từ tam sơn ngũ nhạc sẽ có thể trở thành quân của riêng ngươi. Đây là 1 cám dỗ lớn tới nhường nào, danh lợi song thu, ngươi nếu không phải thánh nhân thì nhất định sẽ không từ chối đâu.
Hắn chìa tay sang 2 bên:
- Đương nhiên, nếu ngươi là thánh nhân, thì sẽ càng không từ chối.
La Húc nói:
- Nhưng điện hạ cũng nên biết, trên chiến trường, con người thường rất dễ làm việc theo cảm tính.
Lưu Lăng gật gật đầu:
- Thế nên, người của Chu Tam Thất hắn sẽ tự đem theo, nhưng đó không có nghĩa là ta đem đi. Vì thế, người của Dương Nghiệp vẫn sẽ thủ ở bên ngoài thành Thương Châu. Nếu ngươi định cho người của Dương Nghiệp đi đánh sống đánh chết với người Khiết Đan, thì bọn họ dù có phải gánh tội danh từ bỏ dân tộc quốc gia đại nghĩa vẫn sẽ bỏ chạy. Ngươi biết đấy, người của ta không chỉ biết đánh thắng trận, chạy thoát thân cũng không thua bất kì ai đâu.
La Húc càng khổ não:
- Cũng có nghĩa là, ta nhất định phải cho người của ta thế chỗ trong doạnh trại ở phía chính bắc của Thương Châu rồi.
Thương Châu nói:
- Cũng chỉ còn cách này thôi.
La Húc than:
- Đúng rồi, chỉ có người của ta đều là kỵ binh, vả lại còn gánh cái danh hiệu Tinh kỵ Hổ Bí nữa. Kỵ binh thế nào cũng phải được đưa ra chiến trường chính, nếu cứ để trên tường thành thì sẽ bị rất nhiều người mắng đó. Nếu ta muốn mua chuộc lòng người, tự nhiên sẽ không thể làm những việc khiến đám lục lâm hào kiệt đó khinh bỉ, mà những quận binh tới từ các châu phủ, cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng Hổ Bí Đại Đô Hộ sẽ làm ra quyết định bất lợi cho chiến cục tới như vậy.
Lưu Lăng nói:
- Hết cách rồi, người cần danh cây cần bóng, ngươi là Hổ Bí Đại Đô hộ độc nhất vô nhị của nước Đại Chu mà.
La Húc có chút bực mình:
- Điện hạ lúc này nhắc tới Đại Chu thú vị lắm sao?
Lưu Lăng ha ha cười:
- Thú vị, thú vị, vô cùng thú vị.
La Húc nói:
- Ta phản đối!
Lưu Lăng phủi tay:
- Phản đối vô hiệu lực.
La Húc nói:
- Cùng lắm thì ta bỏ việc trốn đi, trước khi điện hạ rời khỏi Thương Châu thì ta đã đem theo Tinh kỵ Hổ Bí rời khỏi rồi. Hơn mười vạn binh sĩ lâm thời tập hợp lại, nhìn thì thu hút nhưng thật sự không mấy thực dụng, tuy cũng có 1 sự cám dỗ nhất định, nhưng nếu cái giá là ta có thể sẽ phải dùng hết cả Kỵ binh Hổ Bí đánh trận, thì vẫn không đủ lớn.
Lưu Lăng nói với vẻ đáng tiếc:
- Xin lỗi, thông báo về việc ta sẽ suất lĩnh binh sĩ rời khỏi Thương Châu tiếp viện Triệu Châu, nhậm mệnh La Húc làm Binh mã Đại Nguyên soái Thương Châu đã được phát xuống rồi. Chắc giờ này, toàn Thương Châu, ngay cả đứa trẻ 3 tuổi bình thường cũng đã biết tin này rồi.
La Húc cuối cùng cũng mặt biến sắc:
- Điện hạ... người làm vậy là đang ép ta.
Lưu Lăng gật đầu nói 1 cách chân thành:
- Ta chính là đang ép ngươi, nhưng chẳng phải cũng là đang tự ép mình sao? Nâng 1 người như ngươi lên, sau này ta lại đối mặt thì sẽ khó khăn đôi chút. Giữa ngươi và ta sớm muộn gì cũng sẽ có 1 trận chiến. Ta làm như vậy, thật ra không có lợi gì cho ta cả.
La Húc nói:
- Vì thế ta mới nghi ngờ, điện hạ rốt cuộc đang mưu đồ cái gì?
Lưu Lăng nói ra 2 chữ, bề mặt thì trông rất ngu ngốc rất nông cạn và không khiến người ta tin phục, nhưng La Húc lại có cảm giác Lưu Lăng không nói dối, và bên trong cũng không có cạm bẫy không thể nói nào. Nói ra 2 chữ này, khiến nhận thức của La Húc đối với Lưu Lăng lại lần nữa thay đổi. Vì 2 chữ này, hình tượng kiêu hùng của Lưu lăng trong lòng La Húc lập tức sụp đổ mà biến thành 1 người bình thường không to lớn lắm.
Người Hán.
Lưu Lăng nói, làm vậy chẳng qua là vì người Hán thôi.
- Giả tạo không?
Lưu Lăng hỏi La Húc.
La Húc gật đầu nói:
- Nghe thì có vẻ giả tạo thật.
Lưu Lăng lại hỏi:
- Nếu ta nói với ngươi, mục đích ta muốn thống nhất Trung Nguyên chính là muốn chỉnh hợp người Hán, sau đó làm cho người Hán trở nên lớn mạnh đánh bọn lang sói quan ngoại, mà không phải vì muốn đẩy mình lên cái vị trí cao nhất đó, ngươi có tin không?
La Húc nghĩ:
- Không tin.
Lưu Lăng ha ha cười lớn:
- Vì thế, giữa ta và ngươi nhất định sẽ có 1 trận chiến.
La Húc nghiêm túc trả lời:
- Vì thế, bây giờ ta đang rất muốn giết Hán vương điện hạ đây.
Lưu Lăng cười:
- Nhưng ta lại không muốn giết ngươi.
- Tại sao?
- Vì ta phải giữ ngươi lại, đợi sau khi ta đánh cho đám quan ngoại đó không ngóc đầu lên nổi, ta sẽ để ngươi ra ngoài thảo nguyên, để ngươi dùng Tinh kỵ Hổ Bí của mình lâu lâu ăn hiếp đám người đó 1 cái. Bọn chúng không nghe lời, ngươi đánh chúng cho ta. Chúng nghe lời, ngươi vẫn đánh chúng cho ta. Thế nào?
La Húc nói:
- Được. Nếu thật sự có 1 ngày như thế, nếu Hán vương điện hạ thắng, ta sẽ ra ngoài biên giới phía bắc. Nếu ta thắng, điện hạ cũng sẽ phải ra ngoài biên giới phía bắc.
Lưu Lăng lắc đầu:
- Thứ nhất, ngươi thắng không nổi. Thứ hai, dù ngươi có thắng, ngươi cũng không dám để cho ta sống.
La Húc im lặng.
Tháng 11 năm thứ 3 Đại Thống Đại Hán, Lưu Lăng giao lại phòng vụ Thương Châu cho La Húc chỉ huy. Hắn đem theo 6000 kỵ binh Tu La Doanh chạy tới Triệu Châu, mà Chu Tam Thất đem theo 22 ngàn Quân Thành Đức đi theo. Trác Thanh Chiến cuối cùng vẫn bị Lưu Lăng để lại Thương Châu, vì dù sao y vẫn là Quận thủ của thành Thương Châu. Đây là 1 chiêu cờ hiểm, hoặc giả Lưu Lăng biết mình sớm muộn cũng sẽ ra một đối thủ lớn mạnh, mà La Húc, là 1 người ai cũng không thể khinh thường.
Nhưng cũng như La Húc nói, Lưu Lăng tuyệt đối sẽ không ra 1 quyết định trăm hại mà không có 1 lợi đối với mình.
Lưu Lăng không định giấu hành tung của mình, bởi vì căn bản là giấu không được. Mấy chục ngàn đại quân rời khỏi Thương Châu tây tiến, nếu người Khiết Đan không mù tập thể thì không thể không phát hiện ra. Mà lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra, Quân Hán tây tiến điểm đến là nơi nào.
- Lưu Lăng đi thật rồi?
Da Luật Cực lầm bầm tự hỏi.
Như đang trả lời Da Luật Cực, cũng như đang xác định lại thông tin mình nhận được, Hàn Tri Cổ lặp lại lời của Da Luật Cực, nhưng ngữ khí không phải hoài nghi mà là khắng định:
- Lưu Lăng đi thật rồi!
Da Luật Cực đứng phắt dậy, 1 chân đạp đổ cái bàn trước mặt:
- Thế nghĩa là sao? Hắn giết 10 vạn nhân mã của ta, rồi bỏ đi dễ vậy sao?
Có 1 câu Hàn Tri Cổ không dám nói ra, y sợ y nói ra, Da Luật Cực sẽ điên mất.
- Hắn đi rồi, bởi vì hắn không muốn chơi với Đại vương nữa.
Đúng rồi, Lưu Lăng không muốn chơi với Da Luật Cực, 1 đối thủ trông rất mạnh nhưng thật ra chỉ là 1 đóa hoa nuôi trong lồng kính. Hắn muốn đổi đối thủ, chỉ như vậy thôi, đơn giản vô cùng. Hàn Tri Cổ tuy là 1 người Hán sống dựa vào người Khiết Đan, từ rất lâu về trước y đã không còn xem mình là người Hán nữa. Nhưng không thể phủ nhận là, y thật sự cảm thấy chiêu này của Hán vương điện hạ rất hay, ít ra, không phải ai cũng chịu được sự khinh bỉ sự miệt thị như thế.
Da Luật Cực không thể.
Bởi vì y đột nhiên phát hiện. Từ đầu chí cuối, tên đáng ghét Lưu Lăng chưa từng xem y là đối thủ!
Bên cạnh cái bàn bị đá ngã xuống đất có 1 lá thư rơi trên mặt đất, trên lá thư chỉ có 1 câu nói và tên 1 người. Mà chính câu nói đơn đơn giản giản này, lại khiến Da Luật Cực đau khổ, phẫn nộ, và còn không biết làm sao.
"Ta không chơi với ngươi nữa. Vì ta phải đi tìm Ly Yêu Na Nhan chơi đây.
Đại Hán chi vương, Lưu Lăng."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận