GIẢ CHỊU PHỤC VÀ THẬT CHỊU PHỤC
Lưu Lăng như xách một con gà nhỏ vậy đem Hoa Đóa Đóa từ trong thùng gỗ to xách ra, thấy Hoa Đóa Đóa trên người bọc một lớp áo lót không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hắn từ trên giường cầm lấy một tấm mền đem Hoa Đóa Đóa bao lại, sau đó kêu thân binh của nàng ở bên ngoài lều lớn kêu vào, khiến những nữ binh kia mang Hoa Đóa Đóa bồng về lều của mình.
Lúc rời đi, ánh mắt của Hoa Đóa Đóa rất u oán.
Lưu Lăng thoải mái tắm nước nóng, sau đó tung mình lên trên giường thoải mái ngủ một giấc. Sáng sớm ngày thứ hai Lưu Lăng đứng dậy, thay một thân quần áo nhẹ nhàng khoan khoái rửa mặt xong sau đó ăn vài thứ. Ngồi ở trước bàn sách sửa sang lại một chút suy nghĩ, sau đó nâng bút viết một lá thư.
Một lá thư viết cho Thượng Đỉnh Thiên.
Đánh xong lại chiêu hàng, thủ đoạn có chút không quang minh như vậy chỉ thuộc về cường nhân. Ta có thể đánh ngươi, cũng có thể chiêu hàng ngươi, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ đánh tiếp ngươi. Nhưng khi Lưu Lăng viết lá thư này cũng không có quá nhiều thoải mái, nếu Thượng Đỉnh Thiên đủ thông minh, nhất định có thể từ lá thư này của Lưu Lăng nhìn ra cơ hội gì đó. Kỳ thật Lưu Lăng chiêu hàng Thượng Đỉnh Thiên cũng là hành động bất đắc dĩ, hắn không có quá nhiều thời gian hao tổn ở Lưu Cầu, đánh tan chính quyền thống trị của Thượng Đỉnh Thiên là không có việc gì khó, khó là khó ở như thế nào làm cho không có hậu hoạn.
Lưu Lăng biết, Thượng Đỉnh Thiên nhất định có thể từ lá thư chiêu hàng này nghĩ ra điều này.
Xem thử, Thượng Đỉnh Thiên có phải là một người thông minh hay không.
Lưu Lăng đề xuất điều kiện với Thượng Đỉnh Thiên không tệ, nếu Thượng Đỉnh Thiên là nguyện ý đầu hàng mà nói..., hắn chẳng những cam đoan không giết đại ca của y Thượng Huyền, hơn nữa còn sẽ ở Lưu Cầu thiết lập quận trị, ủy nhiệm cho Thượng Đỉnh Thiên làm Lưu Cầu Quận Thủ. Ở trên đảo Lưu Cầu thiết lập mười huyện lị, quan viên do Đại Hán phái người bổ nhiệm nhưng đều thuộc về Thượng Đỉnh Thiên tiết chế. Mà quân Hán sẽ ở trên đảo Lưu Cầu lưu lại sáu tiểu kỳ nhân mã, trong đó bốn tiểu kỳ liền trú đóng trong trại lớn thủy lục đang kiến tạo tại Bát Lý.
Thượng Đỉnh Thiên nếu đảm nhiệm Quận Thủ mà nói..., như thế sẽ là hành chính trưởng quan cao nhất Lưu Cầu, nhưng không có quân quyền. Quân quyền đều nằm trong tay tướng quân Lưu Cầu, trong đó hai tiểu kỳ quân đội sẽ trú đóng ở trong thành Toàn Nghiệp phụ trách an toàn phòng vệ quận trị. Để thỏa điều kiện, Thượng Đỉnh Thiên nhất định phải giải trừ lực lượng vũ trang của y. Ngoại trừ số quan sai nha dịch nhất định cần lưu lại ở nha môn quận trị, có thể nói Thượng Đỉnh Thiên là mất đi tất cả quyền lợi trên quân sự.
Có thể nói, điều kiện không tệ, nhưng là vô cùng hà khắc.
Đối với một người thích theo đuổi trên quân sự, khiến y buông tha ra quân quyền đây là một việc rất khó tiếp nhận được.
- Đây là một cái cạm bẫy!
Dưới trướng Thượng Đỉnh Thiên là tướng quân Tịch Xích đem lá thư Lưu Lăng tự tay viết dùng sức vỗ vào trên bàn quát.
Người đưa tin Lưu Lăng đã rời khỏi thành Toàn Nghiệp, cũng không có ở chỗ này chờ đợi sự trả lời của Thượng Đỉnh Thiên. Thượng Đỉnh Thiên cũng không có giết người đưa tin của Đại Hán, điều này đã khiến các tướng lĩnh dưới trướng y có chút bất mãn. Nhất là Tịch Xích, hắn là tướng quân Đằng Giáp Quân, và người hiện tại trú đóng tại Đại Đạo Trình - Tịch Do là anh em ruột. Hôm đó Tịch Xích mang theo Đằng Giáp Quân vừa vặn cứu được Thượng Đỉnh Thiên, cho nên hắn biết Hoàng Đế Bệ Hạ bị người Hán đuổi giết có bao nhiêu thảm hại. Cũng biết, bệ hạ dẫn dắt theo hơn vạn nhân mã đều trúng mai phục của quân Hán đã bị chết tại trong cốc núi kia.
Thù hận như vậy, không có đem người đưa tin đại biểu Lưu Lăng chém thành tám khúc nấu lên đã xem như phá lệ nhân từ rồi. Tịch Xích xem ra, hướng quân Hán đầu hàng tuyệt đối là việc không thể chấp nhận được. Nước Sơn Nam, Nước Sơn Bắc, Nước Trung Sơn, mấy chục ngàn binh lính chết hết, đều là do quân Hán của Lưu Lăng giết hại đấy. Thù hận lớn như vậy, làm sao có thể đầu hàng phía Lưu Lăng được.
- Đây là làm nhục! Giết huynh đệ chúng ta nhiều như vậy, hắn hiện tại lại chiêu hàng!
Tịch Xích hung hãn nói: - Bệ hạ! Đừng trúng bẫy của tên cẩu tặc Lưu Lăng kia! Hắn hôm nay nói chiêu hàng, ngày mai bệ hạ nếu là đến trại lớn của hắn, khó bảo toàn hắn sẽ không giở quỷ kế bất lợi với bệ hạ! Chúng ta chiếm địa lợi, binh sĩ dân tộc Cao Sơn ta chỉ cần một tiếng triệu tập, trong khoảnh khắc sẽ có năng lực lôi ra mấy chục ngàn đại quân! Chỉ cần bệ hạ hạ lệnh, mạt tướng nguyện ý mang theo Đằng Giáp Quân xung phong cắt đầu lâu của tên Lưu Lăng kia xuống để dâng cho bệ hạ!
Thượng Đỉnh Thiên hơi hơi hạ thấp tay xuống nói: - Tịch Xích, an tâm một chút chớ nóng!
Y quay đầu hỏi một vị trưởng giả bên người nói: - Đại tộc trưởng, ngài thấy thế nào?
Lão già kia tên là Nam Minh, là một người đức cao vọng trọng trong vô số bộ lạc Cao Sơn. Có đôi khi một câu nói của lão, so với ý chỉ của Thượng Đỉnh Thiên còn hữu dụng hơn. Người này đã sống hơn tám mươi tuổi, vẫn như cũ tai không điếc mắt không hoa có lối suy nghĩ nhanh nhẹn. lão mặc dù ở nước Trung Sơn không có chức quan gì, nhưng Thượng Đỉnh Thiên đối với lão cũng là hết sức tôn trọng.
- Bệ hạ, theo lão thấy, trong thư Lưu Lăng này nhưng thật ra có vài phần thành ý.
Nam Minh không nhanh không chậm nói.
Tịch Xích mạnh mẽ đứng lên vội vàng nói: - Đại tộc trưởng! Ngài tại sao còn nói thay cho kẻ thù! Lưu Lăng kia cùng tộc ta có thù hận không đợi trời chung, đã ức hiếp tới nhà chúng ta rồi, sao có đạo lý bị hắn đánh rồi, còn đầu hàng chứ!
Nam Minh lườm hắn một cái nói: - Khi ngươi mang binh đi Tuyền Châu, có từng nghĩ đến Hán Vương Lưu Lăng sẽ mang binh đến báo thù? Nếu không phải người trên đảo Lưu Cầu chúng ta đi trêu chọc người ta trước, người ta sao có thể lại phiêu dương quá hải đến chém giết! Chẳng lẽ đánh giặc, quân Hán bọn họ sẽ không có chết người sao?
Tịch Xích sửng sốt, thở phì phì ngồi xuống không nói gì nữa.
Thượng Đỉnh Thiên sắc mặt đổi đổi nhưng rất nhanh khôi phục xuống, y hơi khom người nói với Nam Minh: - Xuất binh Tuyền Châu, là trẫm thất sách. Đại tộc trưởng nếu muốn trách cứ, vẫn trách cứ trẫm là được.
Nam Minh vội vàng nói: - Bệ hạ đã hiểu lầm, lão như thế nào lại đi chỉ trích bệ hạ được. Lão chỉ là muốn cho Tịch Xích biết, thế gian này không có thù hận vô duyên vô cớ. Hắn chỉ có thấy người Hán giết chết người của chúng ta, lại quên ở Tuyền Châu là chúng ta lên khai chiến trước. Người đã già, cũng liền ít thêm vài phần ý chí chiến đấu, thầm nghĩ chỉ muốn an ổn thái bình, chuyện trong tộc lão cũng đã sớm không hỏi đến rồi, về phần bọn nhỏ muốn đánh nhau muốn giết vẫn là để bệ hạ định đoạt.
Lão dừng một chút nói:
- Lão chẳng qua là cảm thấy, những dòng chữ trong thư này của Lưu Lăng, nhưng thật ra có rất nhiều thành ý.
- Hả? Đại tộc trưởng xin nói rõ.
Thượng Đỉnh Thiên nhịn xuống sự không vui của mình hỏi.
Nam Minh cười cười nói: - Nếu là hắn không hề có thành ý chỉ là muốn lừa bệ hạ đi đến trại lớn của quân Hán, Lưu Lăng làm gì phải ở trong thư đề xuất nhiều điều kiện hà khắc đến như vậy? Nếu là hứa lấy quan cao hiển hách, và giữ lại binh quyền cho bệ hạ, này chẳng phải là càng mê người? Hắn tội gì trong thư viết rõ chỉ cho phép bệ hạ quyền dân chính, cũng không ban cho người quân quyền? Quả thật, Lưu Lăng trong thời gian ngắn như vậy muốn công diệt nước Trung Sơn chúng ta cũng không phải một chuyện dễ dàng, hắn lo lắng mặc dù đánh bại quân đội nước Trung Sơn chúng ta, cũng khó có thể cam đoan toàn bộ Lưu Cầu đảo sau này thái bình an ổn, cho nên hắn mới có thể viết lá thư này đến chiêu hàng.
Lão cười nói: - Chính là bởi vì như thế, cho nên mới thấy Lưu Lăng cũng không phải mang quỷ kế gì.
Thượng Đỉnh Thiên gật đầu nói: - Đại tộc trưởng nói có lý, trẫm vừa rồi nhìn lá thư này cũng là nghĩ như vậy đấy. Quân Hán Lưu Lăng tuy rằng hùng mạnh, nhưng đối với Lưu Cầu đảo mà nói bọn họ dù sao cũng là người ngoài. Muốn phá được thành Toàn Nghiệp có lẽ đối với quân Hán mà nói không khó, nhưng nếu là muốn một trận chiến mà xong toàn bộ công rất khó. Đối với địa hình trên đảo Lưu Cầu vẫn là chúng ta quen thuộc, cho dù là rút khỏi thành Toàn Nghiệp quân Hán muốn tìm được chúng ta cũng là khó như lên trời đấy.
Y ngẫm nghĩ một chút nói: - Chỉ có điều, nếu Lưu Lăng chỉ đưa tới một lá thư, thành ý vẫn là không đủ đó.
Y đứng lên nói: - Vì dân chúng nước Trung Sơn, một trận chiến này trẫm có thể buông tha cho, đế vị, trẫm cũng có thể buông tha cho, quân quyền, trẫm cũng có thể không cần! Nhưng, nếu là khinh địch như vậy mà đi hàng, Lưu Lăng sao lại coi trọng dân chúng Lưu Cầu ta đây?
Y ngẫm nghĩ một chút nói: - Cho nên, hay là đánh nhau đi.
Nam Minh cũng gật đầu nói: - Bệ hạ nói đúng cực kỳ, đánh, hay là đánh nhau đi, hơn nữa nhất định phải đánh thắng! Chỉ có đánh thắng xong đi hàng, Lưu Lăng mới có thể coi trọng dân chúng trên đảo Lưu Cầu chúng ta, mới biết chúng ta không phải hạng người mặc người ức hiếp.
Tịch Xích cau mày nói: - Đánh thắng còn muốn hàng? Đây là đạo lý gì!
Thượng Đỉnh Thiên cười cười nói: - Đánh thắng, sau đó đề xuất ra điều kiện của chúng ta. Nếu là Hán Vương Lưu Lăng đáp ứng, chúng ta liền vì dân chúng tranh thủ thêm chút phúc lợi. Chỉ có đem quân Hán đánh cho đau, bọn họ mới sẽ hiểu được khí phách người Lưu Cầu. Nếu là tùy tùy tiện tiện liền đầu hàng mà nói, chỉ sợ cuộc sống sau này cũng sẽ không sống khá giả.
Thượng Đỉnh Thiên nói: - Chỉ cần Đại Đạo Trình không mất, ở thành Toàn Nghiệp hung hăng giáo huấn quân Hán, đề xuất điều kiện ra, Lưu Lăng sẽ phải suy nghĩ lại một chút.
Nam Minh gật đầu nói: - Cho nên, bên Đại Đạo Trình vẫn là phải phái binh tiếp viện đấy.
Thượng Đỉnh Thiên cười nói: - Đại tộc trưởng yên tâm, trẫm đã phái Đô Lôi mang người tiến đến Đại Đạo Trình rồi. Chỉ cần thủ thời gian càng lâu, đối với chúng ta càng có lợi.
Nam Minh nói:
- Quân Hán tuy hùng mạnh, nhưng phiêu dương quá hải mà đến trên phương diện tiếp tế cung ứng cũng rất khó. Kéo càng lâu, Lưu Lăng sợ là không kiên trì nổi đấy. Còn nữa, hắn mang theo đại quân mà đến, chẳng lẽ Hán quốc liền không cần canh giữ sao? Đại quân ở bên ngoài, nếu là kẻ thù của Lưu Lăng có cơ hội tiến công, Hán quốc cũng sẽ rất nguy hiểm đấy.
Nam Minh tự tin cười nói.
Lão là một vị trưởng giả có đại trí tuệ, nhưng không hề nghi ngờ chính là, bởi vì ánh mắt cực hạn chế, lão thậm chí cho rằng Lưu Lăng đã mang đến đại quân là đội quân chủ lực của Hán quốc rồi.
Ngay tại thời điểm Thượng Đỉnh Thiên và nhóm thân tín của y đang thảo luận, trong trại lớn quân Hán tại Bát Lý, Lưu Lăng đã bố trí.
- Vương gia, Thượng Đỉnh Thiên thật sự sẽ hàng?
Ưng Dương lang tướng Từ Kỳ hỏi.
Lưu Lăng gật đầu nói: - Sẽ hàng, nhưng sẽ không dễ dàng đầu hàng.
Hắn một bên nhìn nhìn bản đồ Lưu Cầu đang từng bước hoàn thiện, một bên giải thích nói: - Thượng Đỉnh Thiên biết hắn kiên trì không được bao lâu, nếu hắn không muốn bị giết hoặc là từ đó về sau lén lén lút lút qua ngày, hắn chỉ có đầu hàng một con đường này có thể lựa chọn. Nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng, dù sao hắn coi như là vua của một nước... Hoàng đế, luôn sĩ diện đấy.
Hắn chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói: - Muốn khiến Thượng Đỉnh Thiên đầu hàng nhanh nhẹn một tí, vẫn là phải khiến hắn sợ.
Hắn quay đầu nói với Vương Tiểu Ngưu mới vừa đuổi tới trên đảo Lưu Cầu: - Cô cho ngươi binh mã của ba cái tiểu kỳ, ngươi có nắm chắc phá được Đại Đạo Trình không?
Vương Tiểu Ngưu nói: - Thuộc hạ còn không biết tình trạng trên Lưu Cầu, cho nên một trận chiến này, thuộc hạ cũng không phải người chọn lựa thích hợp nhất.
Lưu Lăng cười cười nói: - Ngươi nói rất đúng, một trận này ngươi quả thật không phải người tuyển thích hợp. Tuy nhiên, tương lai Lưu Cầu đảo là phải giao cho ngươi tới thay cô trông coi đấy, cho nên dù sao cũng phải khiến danh tiếng của ngươi mau chóng nổi lên mới được. Nếu là tên ngươi Vương Tiểu Ngưu ở trên đảo Lưu Cầu không thể dọa cho con nít thôi khóc đêm, làm thế nào hù dọa được người miền núi bất lương đây?
Hắn cười nói: - Cô cho ngươi mười ngày chiếm giữ Đại Đạo Trình, về phần đánh như thế nào, như thế nào lập uy, đó là chuyện của ngươi.
Hắn phân phó nói: - Từ Kỳ, La Thần, Sử Thiên Tuế, binh mã tiểu kỳ của ba người các ngươi bắt đầu từ hôm nay chịu sự tiết chế của Vương Tướng Quân, Đại Đạo Trình một trận chiến này, do hắn định đoạt.
Ba gã lang tướng lập tức đứng dậy ôm quyền nói: - Mạt tướng tuân mệnh!
Lưu Lăng cười nói với Vương Tiểu Ngưu : - Đại Đạo Trình bên kia ngươi đi đánh, thành Toàn Nghiệp chỗ Thượng Đỉnh Thiên, do cô chính mình đi đánh. Đánh cho hắn sợ, vậy hắn mới không phải giả chịu phục.
Hắn từng chữ từng câu nói: - Ngươi phải làm đấy, chính là làm cho bọn họ thật sự chịu phục.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận