NGƯƠI THỐI LẮM
Dựa vào tình huống đặc thù của đảo Lưu Cầu, Thượng Đỉnh Thiên thành lập một đội ngũ Đằng Giáp quân ba nghìn người. Vào thời Tam quốc diễn nghĩa Gia Cát Khổng Minh bảy lần bắt Mạnh Hoạch, Ô Cốt quốc từng phái ra một đội Đằng Giáp quân dũng mãnh gấp rút tới chi viện cho Mạnh Hoạch. Không biết liệu có phải Thượng Đỉnh Thiên lấy gợi ý từ sự kiện này mới quyết định xây dựng Đằng Giáp quân.
Khí hậu trên đảo Lưu Cầu nóng ẩm, sâu trong núi rừng có rất nhiều phi cầm mãnh thú, muốn vượt qua rừng rậm nguyên thủy rậm rạp mà không có dụng cụ bảo hộ thì chẳng khác nào tìm chết. Mà tình hình công nghệ nơi đây lạc hậu, tài nguyên thiếu thốn, giáp da và áo giáp rất khó trang bị cho quân đội. Trái lại, loại giáp chế từ cây mây này rất có giá trị thực tế, nhẹ nhàng, rắn chắc, cứng cỏi, chẳng những chống đỡ được đao kiếm lại còn che gió chắn mưa. Sau khi ngâm trong cây trẩu nhiều lần, giáp mây có thể nói là giọt nước cũng không lọt.
Đằng Giáp quân của Thượng Đỉnh Thiên là một quân đoàn chuyên thuộc dã chiến giữa rừng rậm, là một chi cường quân mà y tỉ mỉ huấn luyện.
Quân Hán truy kích Thượng Đỉnh Thiên chừng khoảng tám chín trăm người, bất chợt bị ba nghìn Đằng Giáp quân bao vây khiến họ có chút hoảng loạn, song lập tức khôi phục lại. Dưới sự chỉ huy của Hàn Thăng, bọn lính chậm rãi biến đổi trận hình, cuối cùng hợp thành một viên trận phòng ngự. Hàn Thăng biết sự lợi hại của Đằng Giáp quân, hoành đao trong tay họ tuy rằng cực kì sắc bén nhưng rất khó chém thấu giáp mây với tính dai mười phần. Vả lại lúc này, binh lính quân Hán truy kích Thượng Đỉnh Thiên không có đủ trang bị bảo hộ, đây là tình huống đầu tiên quân Hán chịu thiệt về mặt trang bị.
Không đến ngàn quân Hán bị ba ngàn Đằng Giáp quân thình lình giết ra từ trong rừng rậm vây lấy, binh khí quân Hán sắc bén song phá không được giáp mây, lần đầu tiên quân Hán chiến đấu rơi vào thế bị động.
Hàn Thăng hơi nhíu mày lại, hắn biết với tình hình trước mắt nếu viện quân đến trễ e là mình và binh lính mình mang theo sẽ rất khó phá vây ra ngoài.
- Năm người làm một tổ, công kích mặt của chúng!
Hàn Thăng hét lớn một tiếng, lập tức vung đao dẫn trước giết ra ngoài. Thân binh của hắn cũng hô to, sau đó theo sát sao Hàn Thăng xông lên. Hàn Thăng đâm thẳng một đao vào mặt quân sĩ Đằng Giáp quân ngăn đón trước mặt hắn, binh lính đó giơ lên cánh tay trái chắn ở trước mặt mình, sau đó một đao bổ về phía bả vai Hàn Thăng. Hoành đao Hàn Thăng chém lên trên cánh tay binh lính Lưu Cầu kia nhưng không cách nào phá vỡ được tầng giáp mây cứng cỏi, chỉ có thể khiến cho cánh tay gã binh lính đó va vào mặt gã.
Hàn Thăng né tránh một đao, nghiêng người đá một cước lên bụng gã lính. Giáp mây tiêu trừ hữu hiệu lực độ một cước này của Hàn Thăng, độ co giãn của giáp mây đồng thời bảo vệ phần bụng của gã lính đó. Chỉ có điều, gã vẫn bị một cước của Hàn Thăng đá bay ra ngoài. Khi gã binh sĩ Đằng Giáp quân bay ra ngoài va đập vào hai gã đồng bạn, Hàn Thăng tức khắc đuổi theo đâm đao vào cổ họng một gã binh lính ngã xuống đất.
Giáp mây cũng không thể bao trùm toàn bộ thân thể.
Một đao đâm chết một gã lính, Hàn Thăng dâng cao ý chí chiến đấu. Lấy hắn làm đầu tiễn, quân Hán trước đó còn đuổi giết Thượng Đỉnh Thiên chuyển thành phá vây. Nhưng lần phá vây này diễn ra cực kỳ thảm thiết, đối mặt với Đằng Giáp quân gần như không hề bị hoành đao gây thương tổn, quân Hán chỉ có thể dựa vào máu thịt thân thể mình phá thông một lối đi. Không tiến lên trước một bước, bọn họ đều sẽ phải trả cái giá đắt bằng sinh mệnh.
Quân Hán do Hàn Thăng suất lĩnh tử thương với tốc độ cực nhanh, lần đầu tiên người Lưu Cầu đối đầu với quân Hán chiếm ưu thế cho nên bọn họ công kích vô cùng sắc bén. Song Thượng Đỉnh Thiên cũng không bị thắng lợi nhất thời làm mê muội đầu óc, dân bản địa Lưu Cầu chỉ biết lợi hại của giáp mây, mà không biết nhược điểm của chúng. Nhưng y biết, vả lại cũng biết nếu Lưu Lăng dẫn quân đuổi tới, nói không chừng những binh sĩ Đằng Giáp quân này đều sẽ bị thiêu sống.
Theo như tin tức y thám thính, quân Hán có một đội ngũ chuyên dùng hỏa khí giết địch gọi là Thần Cơ doanh. Thủ đoạn sắc bén, hơn nữa hỏa khí uy lực kinh người. Đằng Giáp quân của y sợ nhất đúng là hỏa công, giáp mây ngâm qua trẩu không thấm nước nhưng bị vấy lửa sẽ lập tức cháy trụi. Truy binh quân Hán bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới, Thượng Đỉnh Thiên không dám lấy lực lượng cuối cùng của mình làm tiền đặt cược.
Vậy nên sau khi hung tàn sát thương mấy trăm quân Hán, Thượng Đỉnh Thiên quyết đoán hạ lệnh rút lui ngay tức khắc. Tướng lĩnh Đằng Giáp quân Huyền Vũ tuy không rõ nguyên cớ, nhưng vẫn một mực thi hành mệnh lệnh Thượng Đỉnh Thiên. Gã tru lên hai tiếng như vượn núi rít gào, quân sĩ Đằng Giáp quân còn đang vây công quân Hán tức thì rút lui chiến đoàn. Địa hình nơi này bọn họ quen thuộc hơn xa quân Hán, lập tức biến mất tung tích trong cánh rừng rậm rạp. Tuy rằng quân Hán từng thăm dò qua địa hình vùng này, song lần này phục kích thành công hoàn toàn là nhờ quân đội Sơn Nam quốc và nhân mã Thượng Đỉnh Thiên không có bố trí phòng bị. Một sự thật phải nói đến đó là, chỉ cần Thượng Đỉnh Thiên có thể biến mất khỏi tầm mắt quân Hán dù chỉ vài giây đồng hồ, y liền có thể ẩn núp kĩ đến mức quân Hán không có cách nào tìm đến được.
Trên vai, trên đùi Hàn Thăng trúng đao, miệng vết thương rất sâu, máu tuôn trào như suối. Nhìn lại bộ hạ tổn thất thê thảm vả nghiêm trọng, Hàn Thăng thở ra một hơi suy sụp dựa vào đại thụ ngồi xuống. Thân binh của hắn đi qua băng bó vết thương cho hắn, hắn thấp giọng mệnh lệnh kiểm kê nhân số thương vong.
Cuộc truy kích Thượng Đỉnh Thiên này vậy mà tổn thất hơn năm trăm tên lính. Quân Hán tìm được đường sống trong chỗ chết chỉ còn hơn ba trăm người, hơn nữa trên thân mỗi người đều có vết thương chằng chịt. Mọi người dìu đỡ lẫn nhau ngồi xuống nghỉ ngơi, trước khi viện quân còn chưa đuổi tới bọn họ cũng không có cách nào xử lý miệng vết thương.
- Có người nào không bị thương không? Đi xem coi viện quân tới chưa.
Hàn Thăng ra lệnh.
Sắc mặt hắn rất khó nhìn, không chỉ bởi xuất huyết quá nhiều và cơn đau đớn hành hạ, mà còn bởi lần thất bại này khiến lòng hắn khó mà tiếp thụ. Bị một đám mọi rợ đánh bại, hắn coi đây là việc hết sức mất mặt. Hùng binh Đại Hán từ năm Đại Thống thứ ba đến nay Nam chinh Bắc chiến đã rất lâu rồi chưa chịu thất bại. Chiến tích kinh người nhường này khiến cho mỗi một binh lính Đại Hán đều cảm thấy kiêu ngạo sâu tận nội tâm, bọn họ quả thật chưa từng coi đám người Lưu Cầu chưa được khai hóa đó là đối thủ.
Thời gian chưa tới một nén nhang, thân binh phái đi dẫn dắt viện binh quân Hán chạy tới.
Lưu Lăng chậm rãi bước đến trước mặt Hàn Thăng, nhìn vẻ mặt uể oải của bộ hạ mình trong lòng hắn có phần áy náy. Là do sơ sẩy của mình đưa đến thất bại này, cũng khiến cho mấy trăm quân tinh nhuệ Đại Hán tử vong. Hắn sơ hở một điểm, chính là không ngờ rằng Thượng Đỉnh Thiên gấp rút chạy tới còn dám điều ra toàn bộ quân coi giữ thành Toàn Nghiệp. Từ điểm này cho thấy, Thượng Đỉnh Thiên vẫn rất có tình cảm với ca ca y, chứ không phải như lời đồn đãi bên ngoài rằng ba huynh đệ thù sâu tựa biển, cả đời không qua lại với nhau.
Vì sơ sẩy này mà khiến cho tiểu kỳ của Hàn Thăng gần như toàn quân bị diệt, trong lòng Lưu Lăng cảm thấy phiền muộn.
- Vương gia, ty chức vô năng, để cho Thượng Đỉnh Thiên chạy mất, xin Vương gia trị tội!
Hàn Thăng giãy giụa đứng lên cúi đầu nói.
Lưu Lăng lắc đầu: - Là Cô có lỗi, không phải lỗi tại ngươi đánh không tốt.
Hắn ngoắc tay gọi quân y tới: - Trước hết điều trị thương thế cho Hàn đô ti, sau đó phái người chặt nhánh cây làm cáng nâng các binh sĩ bị thương.
Hắn gật đầu nói với Hàn Thăng: - Ngươi an tâm đi, cái giá trả ra ngày hôm nay, Cô tất sẽ khiến Thượng Đỉnh Thiên hoàn trả gấp đôi. Xử lý vết thương xong rồi lập tức lên đường, còn phải chạy về trại lớn. Thượng Đỉnh Thiên chưa chết, một khi triệu tập người của Trung Sơn quốc vây công, chúng ta liền rơi vào tình cảnh hiểm nguy.
Trong lòng Lưu Lăng sáng tỏ, nếu bị dân bản địa Lưu Cầu quen thuộc với núi rừng như ổ nhà của mình vây công, cho dù quân Hán tinh nhuệ trở về đến trại lớn thì mấy trăm dặm đường đi cũng khó mà bảo đảm sẽ không bị kẻ địch mài mòn từng chút một giết chết từ từ. Tiếc nuối duy nhất chính là lần đánh kỳ binh này không bắt được Thượng Đỉnh Thiên, về sau chiến đấu với người Lưu Cầu sẽ khó đánh hơn. Người chịu thiệt luôn sẽ nhớ kỹ giáo huấn, nếu người Lưu Cầu tránh trong núi rừng không ra ngoài, quân Hán cũng không thể đem trọn cái đảo Lưu Cầu thiêu đốt.
Nhưng thật ra đội ngũ Đằng Giáp quân lại không khiến Lưu Lăng lo lắng, để đối phó với chúng Ngọa Long tiên sinh đã có đáp án chính xác từ rất lâu về trước rồi. Gia Cát vì chuyện thiêu chết ba vạn Đằng Giáp quân mà tự trách, cho rằng mình sát nghiệt quá nặng sẽ tổn dương thọ. Nhưng Lưu Lăng lại không có sự băn khoăn này, hắn chỉ muốn một phương pháp chính xác nhất để thủ thắng. Thiêu chết mấy ngàn người và chém chết mấy ngàn người cũng chẳng có gì khác nhau, lại nói, cho tới hôm nay người chết bởi mệnh lệnh của hắn nào chỉ mấy chục vạn?
Loạn thế xưng hùng, ai mà không giẫm lên trăm vạn xương khô công thành danh toại?
Mềm lòng là loại chuyện xưa nay không nên xuất hiện trên chiến trường.
Xử lý đơn sơ cho thương binh xong, Lưu Lăng hạ lệnh đại quân lập tức rút lui khỏi nơi này. Cách trại lớn còn đến vài trăm dặm lộ trình, một khi bị hãm trong vòng vây công với binh lực không đủ ba tiểu kỳ rất khó toàn thân trở ra. Lần này Lưu Lăng suất quân tập kích bất ngờ không mang theo quá nhiều nhân mã, tính cả thân binh của hắn cũng không tới bảy ngàn người. Ba tiểu kỳ cộng thêm hộ vệ Giám sát viện và thân binh, tổng binh lực cũng chỉ chừng sáu nghìn sáu trăm người.
Phục kích thành công giết chết gần vạn binh lính Sơn Nam quốc, hơn nữa còn bắt được một đại nhân vật.
Lưu Lăng vừa đi vừa quay đầu liếc mắt đánh giá lão già đang hờ hững đi trong đội ngũ kia. Thoạt nhìn lão ta hẳn đã trên dưới sáu mươi. Mái đầu hoa râm, mặc áo giáp da, bên dưới là một bộ áo đạo. Trong tay lão ta không có binh khí gì cả, chỉ có một quyển sách thật dày.
Vừa đi, lão già này còn thi thoảng cúi đầu ghi chép gì đó lên sách. Thật không biết, một vị chủ soái ôm khư khư bình mực ngọc và cây bút lông thì luyện binh thế nào.
- Thượng đại gia à, ngài đang viết cái gì đấy?
Lưu Lăng mỉm cười hỏi.
Lão già ấy đúng là Hoàng đế Sơn Nam quốc, đại ca Thượng Huyền của Thượng Đỉnh Thiên. Áo bào trên người lão rất sạch sẽ, hiển nhiên là sau khi bị binh sĩ quân Hán bắt được không hề bị ngược đãi. Bất kể thế nào, Sơn Nam quốc dù có nhỏ thì lão cũng là một vị Hoàng đế. Cho dù là làm tù binh thì cũng chỉ là tù binh trên danh nghĩa.
- Không nói chuyện cùng ma quỷ!
Lão già hạ giọng nói, vẻ mặt rất không phục.
Lưu Lăng cũng không tức giận, hắn cười nói: - Kẻ giết người liền là ma quỷ sao?
Lão già bị lời nói này dấy lên dục vọng cãi cọ, há mồm nói: - Chẳng lẽ lại là người lương thiện?
Lưu Lăng cười và rằng: - Cô giết người lên đến con số triệu, nhưng dân chúng sống lại gấp ngàn vạn lần, như vậy Cô là ma quỷ, hay là người lương thiện?
Lão già cứng họng, không lời để nói.
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Trong ba huynh đệ các người, thật ra chỉ có Thượng Đỉnh Thiên là học được chân lý Mặc gia, còn lão và Thượng Chấn Viễn chẳng qua là học được chút da lông mà thôi. Ta từng nghe qua một câu nói của Thượng Đỉnh Thiên. Muốn thiên hạ thái bình, trước hết phải giết tận dục vọng trong lòng người. Khiến người trong thiên hạ biết chiến tranh sẽ đau thì bọn họ mới không dám tùy ý phát động chiến tranh. Theo Cô thấy, các người làm ca ca nhưng lại chẳng bằng đệ đệ.
Thượng Huyền tức đến râu vểnh lên, nhẫn nhịn thật lâu mới rốt cục rít gào ba chữ.
- Ngươi thối lắm!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận