Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 257: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
TÍN NHIỆM?
Mông Hổ cảm thấy rất buồn bực. Hắn vốn giữ mảnh đất Tấn Châu này như giữ vàng, ở đây hắn chính là 'thổ Hoàng đế' rồi. Đừng nói đến những tên thuộc Binh Bộ mà cứ coi như Bệ hạ hiện giờ muốn sai bảo hắn cũng rất khó. Càng huống hồ, thiên tử hiện tại của Đại Chu bệnh nặng, đã rất lâu không thể dậy được rồi.
Bản thân mình cũng không có dã tâm tranh bá thiên hạ, càng không muốn làm những chuyện hoang đường như tự xưng vương. Hắn biết được thực lực của Hữu Uy Vệ, bảo toàn được Tấn Châu không khó nhưng nếu muốn tranh giành Trung Nguyên thì đúng là khó như lên trời. Bản thân hắn chỉ muốn làm môt thổ tài chủ, giữ được Tấn Châu rồi sống qua ngày, không cạnh tranh gây sự với ai nhưng cũng không ai động đến được.
Nhưng cái tên Tiêu Phá Quân của quân Hắc Kỳ tầm nhìn hạn hẹp kia, chiến bại sau khi đánh nhau với quân của Từ Thắng Trị đã bị Từ Thắng Trị đuổi chạy vào lãnh thổ của Tấn Châu. Quân Hắc Kỳ có tám vạn người, mặc dù đều là những nông phu không biết cầm đao giết người nhưng một lực lượng lớn như vậy tiến vào địa bàn của mình, thì Mông Hổ không cho phép. Vì vậy hai vạn kỵ binh, giữ lại thân tín Dương Nghiệp, giữ thành Tấn Châu còn mình thì xuống phía nam chặn Tiêu Phá Quân. Hắn vốn tưởng là rất lý tưởng, mình ở phía nam, Dương Nghiệp ở phía bắc, hai người giữ Tấn Châu thì không ai chịu nhường bước nào.
Nhưng điều đáng tiếc là mọi chuyện thay đổi quá nhanh. Tiêu Phá Quân vẫn chưa đuổi đi được thì Lưu Lăng đã đến rồi. Nhận được văn thư cấp báo của Dương Nghiệp, trong lòng Mông Hổ ngay lập tức thấy căng thẳng hơn nhiều.
Lưu Lăng chứ không phải Tiêu Phá Quân!
Với tác phong hung ác của người nọ thì rất có thể sẽ cướp thành Tấn Châu khi mình không có ở đó. Với thủ đoạn của Lưu Lăng, mặc dù Dương Nghiệp có hai vạn binh giữ thành cũng chưa chắc có thể giữ được. Nếu chẳng may Tấn Châu mất đi thì mình làm sao có thể sống yên ổn được?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mông Hổ nóng như lửa đốt, hận một nỗi không thể mọc thêm đôi cánh bay về Tấn Châu. Khổ nỗi tên Tiêu Phá Quân giống như con chó hoang cắn sau lưng, một khi mình dẫn binh lui lại thì con chó hoang đó chắc chắn sẽ điên cuồng cắn từ phía sau, lộ ra răng nanh, không cắn một miếng thì không phải là Tiêu Phá Quân với biệt hiệu "Chó điên" rồi.
Quay về thì nhất định phải quay về, chỉ có điều là phải quay về như nào mới được. Con chó điên Tiêu Phá Quân chắc chắn sẽ đuổi theo, phái ai đi đánh, đánh thế nào đều là câu hỏi khó. Còn nữa, với hiểu biết của Mông Hổ về Lưu Lăng, nếu tên đó đã tỏ thái độ công kích kiên quyết như vậy thì không thể nào quên bên mình được. Nói không chừng, Lưu Lăng tấn công mạnh Tấn Châu là muốn dụ mình về, thủ đoạn vây thành đánh viện binh thật ra cũng không được coi là diệu kế gì.
Nhưng chính âm mưu như vậy thì mình lại không thể nào ứng phó được.
Tấn Châu mình nhất định phải đi cứu, chỉ cần Tấn Châu còn, cứ coi dưới trướng mình có hai vạn nhân mã đánh hết rồi thì sau này vẫn có thể Đông Sơn tái khởi. Kể cả mình đơn độc cưỡi ngựa đến Tấn Châu thì với tiềm lực trong thành Tấn Châu, tổ chức ra một đại quân hơn vạn người cũng không phải là điều khó. Hơn nữa, với việc kinh doanh của mình trong mấy năm nay, lương thực trong thành Tấn Châu đủ cho mười vạn đại quân ăn một năm. Mình không tin Lưu Lăng có khả năng vây được Tấn Châu một năm.
Vì vậy, rõ ràng biết Lưu Lăng chắc chắn sẽ phái binh đến chặn nhưng Mông Hổ vẫn quay về.
- Địch Vệ! Đại quân quay về cứu viện Tấn Châu, ta muốn ngươi dẫn binh chặn đường lui!
Mông Hổ nói với Địch Vệ- tướng dưới trướng mình.
Địch Vệ ôm quyền, khom người, nói: - Mạt tướng tuân mệnh!
Y ngừng một chút rồi nói tiếp: - Đại tướng quân thật sự muốn quay về sao?
Mông Hổ gật đầu nói: - Tấn Châu là căn cơ của đại quân Hữu Uy Vệ. Năm đó Bệ hạ để ta trấn thủ Tấn Châu chính là vì muốn chấn nhiếp Hán quốc ở phía bắc. Hiện giờ Nhiếp chính vương Lưu Lăng của Hán quốc đích thân dẫn binh đến tấn công Tấn Châu, trong thành chỉ có một mình Dương Nghiệp nên ta không yên tâm. Nếu như Tấn Châu mất đi rồi, ta còn mặt mũi nào để gặp Bệ hạ nữa?
- Hơn nữa...Tấn Châu là nơi ta và ngươi an cư lạc nghiệp, nếu như Tấn Châu không còn, mặc dù Đại Chu này rộng lớn nhưng rất khó tìm được một chỗ dung thân. Hơn nữa, từ xưa đến nay Hữu Uy Vệ của chúng ta đấu với đội quân của Hán quốc thắng nhiều bại ít, nếu như lần này thật sự không giữ được Tấn Châu vậy thì đại quân Đại Chu của chúng ta cũng không còn mặt mũi gì nữa. Đến lúc đó cho dù Hữu Uy Vệ của chúng ta toàn thân lui quân, chỉ e cũng không có ai tình nguyện cắt ra một phần đất cho chúng ta đâu. Cục diện của Đại Chu hiện giờ...Haiz!
Mông Hổ thở dài, sắc mặt trông rất kém.
Địch Vệ nói: - Tướng quân! Mạt tướng lại cho rằng, chính vì hiện giờ Đại Chu đang rối ren không có cương pháp nên đại quân Hữu Uy Vệ của chúng ta mới thật sự có cơ hội để đại triển quyền cước. Hơn nữa với uy danh của Đại tướng quân thì hà tất phải đóng giữ ở Tấn Châu này? Hiện giờ đại quân của Hán quốc đang đến với khí thế bừng bừng, cho dù chúng ta có giữ được Tấn Châu thì cũng mất đi nửa thực lực rồi, nếu như muốn lập cơ đồ gì cũng khó. Theo ý của mạt tướng, tại sao Đại tướng quân lại không để Dương Nghiệp tướng quân rời khỏi Tấn Châu, sau đó Đại tướng quân sẽ dẫn quân tiến về tây. Hiện giờ nửa bờ phía tây bắc của Đại Chu giặc cỏ nổi lên rất nhiều, với uy danh của Đại tướng quân, với tài bách chiến bách thắng của Hữu Uy Vệ thì trước tiên cứ lấy được Từ Châu, Đan Châu, sau đó dấy binh Duyên Châu, vậy thì lấy Tây Bắc dễ như trở bàn tay rồi.
Mông Hổ khoát tay nói: - Những lời này sau này ngươi không được nhắc đến nữa. Ta được Bệ hạ ban ơn cho nắm giữ Hữu Uy Vệ trấn thủ phía bắc, phong chức Đại tướng quân, phong tước Trấn Bắc Hầu, nhất định không được có lòng bất trung nào.
Địch Vệ thấy Mông Hổ hôm nay không giống với ngày thường, chỉ cần mình vừa nhắc đến việc tự lập cát cứ là liền nổi nóng. Y cảm thấy tâm tư của Đại tướng quân đã bị dao động nên tiến thêm bước nữa, nói: - Đại tướng quân nói những lời này là không đúng rồi! Không phải mạt tướng khuyên Đại tướng quân làm những chuyện bất trung mà khuyên Người vì nước tiêu diệt giặc, nỗ lực vì Bệ hạ, dốc hết sức lực vì sự yên bình của thiên hạ Đại Chu.
Ánh mắt của Mông Hổ sáng ngời, hắn hiểu được ý của Địch Vệ, đánh đuổi bọn phản tặc sáp nhập bờ cõi tây bắc, điều này không phải là hắn chưa từng nghĩ đến. Nhưng những chuyện như vậy có khác gì với việc tự lừa dối mình, không lừa dối được người? Người trong thiên hạ không phải là những kẻ ngốc, những viên quan lớn nắm giữ triều đình càng không phải những kẻ mê muội, chỉ e nếu như mình thật sự muốn dẫn binh tiến về phía tây thì triều đình sẽ lập tức hành động. Dù sao, mặc dù hiện giờ Đại Chu đang rất rối ren nhưng vẫn chưa có ai dám hành động trước một bước. Một khi mình dẫn quân đi thôn tính tây bắc trước thì chỉ e sẽ ngay lập tức dẫn đến sự đối lập của vô số người.
Đại tướng quân Trịnh Siêu của Tả Ỉu Vệ phía nam lẽ nào không biết hiện giờ tây bắc đang dễ dàng có được? Đại tướng quân Đàm Bội của Hữu Ỉu Vệ dẫn quân đóng ở Duyên Châu, năm vạn đại quân ở đó, mình dẫn binh đến tây bắc thì có thể nắm được mấy phần thắng trong tay? Thế lực của Trịnh Siêu và Đàm Bội hiện giờ đều mạnh hơn Hữu Uy Vệ, hai người này đều khắc chế lẫn nhau. Nếu như mình dẫn quân tiến về tây, chỉ e đến lúc đó không những không cướp được phía tây bắc mà còn mất đi Tấn Châu, lại bị đại quân của Hán quốc, nhân mã của Tả Ỉu Vệ, Hữu Ỉu Vệ hợp vây ba mặt, chỉ e không bao lâu Hữu Uy Vệ cũng bị xóa tên rồi.
- Không được! Mặc dù hiện giờ cục diện của Đại Chu thoạt nhìn thì rối ren thối nát nhưng thế lực các bên đều cẩn thận duy trì sự cân bằng. Nếu như Hữu Uy Vệ của ta dẫn quân phát động trước thì thế cân bằng một khi bị phá vỡ, chỉ e Hữu Uy Vệ sẽ lập tức bị tên bay đạn lạc, số người chết sẽ vô số.
- Tướng quân!
Địch Vệ vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Mông Hổ chỉ khoát tay, nói: - Niệm tình ngươi là thuộc hạ đi theo ta nhiều năm nên hôm nay ta không truy cứu đến những lời nói hàm hồ của ngươi nữa. Những lời này về sau không được nói nữa, trong lòng ta tự có tính toán rồi.
Địch Vệ mở miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không nói, chỉ có điều nỗi thất vọng dâng trào trong mắt y không thể nào nén đi được, giống như giọt nước đầy, không thể ngăn lại được mà như muốn tràn ra ngoài.
- Ngươi vẫn nghĩ cách làm thế nào để bảo đảm được đường lui của đại quân chăng. Lưu Lăng dẫn quân xuống phía nam vây khốn Tấn Châu thì sẽ không thể không đề phòng ta, nói không chừng sớm đã đào một cái hố đợi ta dẫn quân nhảy xuống đó cũng nên. Nếu như đường lui không chắc chắn, chúng ta có quay về Tấn Châu được hay không thì không thể biết được.
Địch Vệ thấy Mông Hổ chuyển chủ đề nên đành đáp lời, nói: - Đại tướng quân yên tâm! Chỉ cần cho mạt tướng ba nghìn thiết kỵ thì chắc chắn có thể bảo đảm được đường lui của đại quân. Mặc dù con chó điên Tiêu Phá Quân kia có tám vạn người nhưng dù sao cũng đều là những đám giặc cỏ không đáng nói, mạt tướng rất có niềm tin.
Mông Hổ lắc đầu, nói: - Ta không thể cho ngươi ba nghìn người được, nhiều nhất...Cho ngươi được một nghìn năm trăm kỵ binh thôi!
Địch Vệ ngây người một lát rồi lập tức hiểu ra. Y biết Mông Hổ đang lo lắng điều gì, cũng biết Mông Hổ có dự định gì. Mình đã đi theo Đại tướng quân hơn mười năm, đến giờ chỉ e là muốn mình làm con tốt thí mạng thôi. Đại tướng quân chỉ cho mình một nghìn năm trăm người, thật ra cũng không dự định mình có thể dẫn quân về. Với số quân một nghìn năm trăm ngăn chặn lại tám vạn quân Tiêu Phá thì ngay cả Ngô Khởi tái sinh cũng không có bản lĩnh này.
Nghĩ đến việc mình theo Mông Hổ mười năm mà giờ đây đổi lại là một kết cục làm con tốt thí mạng, y không kìm nổi mà cảm thấy thất vọng muôn phần. Trong lòng y hoang mang, lo sợ và cũng hiểu rằng, hiện giờ binh sĩ quân Hán vây khốn Tấn Châu không dưới sáu vạn, nói không chừng còn thiết kế một cái lỗ để đợi Mông Hổ chui vào đó. Mông Hổ không dám chia binh ra làm quá nhiều, hắn vẫn muốn dẫn lực lượng lớn nhất đi đánh phá vòng vây quân Hán đang vây quanh bên ngoài Tấn Châu thì sao có thể cho mình quá nhiều binh được? Hiện giờ đối kháng với Tiêu Phá Quân đã hơn năm, mặc dù thắng lớn nhưng bại binh như cỏ mọc sau mưa càng giết càng nhiều, nhưng hai vạn đại quân của Hữu Uy Vệ đến giờ chỉ còn lại chưa đầy một vạn sáu nghìn người.
Dường như nhìn ra nỗi thất vọng và bi ai của thuộc hạ nên trong lòng Mông Hổ cũng cảm thấy áy náy.
- Địch Vệ! Không phải ta không muốn chia cho ngươi nhiều binh, chỉ là...Thật sự không thể chia ra nhiều nhân mã như vậy. Mặc dù Tiêu Phá Quân có người đông thế mạnh nhưng vẫn còn lâu mới bằng được quân của Lưu Lăng của Hán quốc. Điều này chắc ngươi biết, hơn nữa ta cũng không miễn cưỡng ngươi, chỉ cần ngươi bảo hộ đại quân lui về sông Đại Thương là được, sau đó ngươi dẫn quân rút lui và hội hợp với ta.
Hắn dừng một chút rồi vỗ vai Địch Vệ, nói: - Nếu như thất thế thì ngươi...Cứ vứt bỏ nhân mã lại và quay về. Ta có thể không có một nghìn năm trăm kỵ binh, thậm chí không có nửa Hữu Uy Vệ kia nhưng không thể không có ngươi. Sở dĩ bảo ngươi dẫn binh về sau không phải là ta muốn vứt bỏ ngươi mà là ta chỉ có ngươi tin tưởng được. Ta giao cả sau lưng đại quân bắc thuộc cho ngươi rồi, đó chính là vì ta tín nhiệm ngươi!
Trong lòng Địch Vệ cảm thấy thê lương ai oán nhưng vẫn ôm quyền nói:
- Đa tạ Đại tướng quân tín nhiệm!
Y lại buồn rầu nghĩ: "Những lời này của Người thật dễ nghe! Cứ coi như ta thật sự vứt bỏ nhân mã thuộc hạ đơn độc chạy trốn thì sau này ta còn có thể dẫn binh được nữa không? Một vị tướng quân mà vứt bỏ cả thuộc hạ nhân mã của mình để chạy trốn thì chỉ e sau này sẽ không còn tư cách dẫn quân chinh chiến nữa!"
Nghe thấy những lời nói lạnh lùng của Địch Vệ, Mông Hổ nhau mày nói: - Bây giờ ngươi đã là Ninh Viễn tướng quân ngũ phẩm rồi, chỉ cần lần này có thể giữ vững được đường lui của đại quân thì sau khi quay về Tấn Châu ta sẽ cất nhắc ngươi lên làm Tráng Võ tướng quân tứ phẩm, một mình thống lĩnh một vạn nhân mã. Đây là lời hứa của bổn tướng quân với ngươi, ngươi hãy ghi tạc trong lòng.
Địch Vệ cười lạnh trong lòng. Lần đầu tiên y cảm thấy, Mông Hổ chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân bỉ ổi mà thôi.
- Mạt tướng tạ ơn Đại tướng quân cất nhắc!
Địch Vệ trang trọng hành quân lễ, trên mặt mang theo vẻ vui mừng. Mông Hổ thấy y cuối cùng cũng bị quan chức làm mê hoặc nên trong lòng cũng yên tâm được phần nào. Chỉ có điều hắn không nhìn ra, lúc Địch Vệ khom người xuống, trong ánh mắt y toát lên sự tuyệt tình lạnh lùng đến kinh sợ.

Bình Luận

0 Thảo luận