TỪ TỪ CHƠI
Cơ Vô Danh không đi liên hệ với mật báo khác của Viện giám sát ở Khai Phong, bởi vì hắn biết rõ, sở dĩ Vũ Tiểu Lâu thả mình đi, bất quá là muốn lợi dụng chính mình để nhổ tận gốc mật báo của Viện giám sát ở Khai Phong mà thôi. Mỹ nam nhân thanh tú kia, không ngờ lại khủng bố như vậy. Cơ Vô Danh trốn trong đống củ của một nhà dân, nhớ lại chiêu thức nhẹ nhàng của Vũ Tiểu Lâu.
Cơ Vô Danh tự biết kiếm pháp của mình rất nhanh, trong mười hai kim y ở Viện giám sát, luận về kiếm pháp, e rằng chỉ có hai vị kim y bên người Vương gia kia là thắng hắn. Nhưng Cơ Vô Danh có thể khẳng định, mặc dù hai vị kim y kia liên thủ, cũng không chắc đã thắng được Vũ Tiểu Lâu! Nhất định phải đem tin tức trọng yếu này truyền ra bên ngoài, bằng không trong Viện sắp sửa bị tổn thất rất lớn, thậm chí, có thể nguy hiểm đến an nguy tính mạng của Vương gia!
Nếu như, nếu như Vũ Tiểu Lâu lẻn vào trong đại doanh quân Hán, ai có thể chống đỡ lại y? Viện giám sát đương nhiên không chỉ sắp xếp một nhóm bọn họ ở Khai Phong, nhiệm vụ ở Khai Phong là đặc biệt nặng nề, có rất nhiều mật báo của Viện giám sát tiến vào Khai Phong, trong đó có một nhóm, thậm chí đã tiến vào triều đình Đại Chu. Cho nên sở dĩ lúc đầu Bùi Viêm và Từ Trung Hòa dám che giấu tin tức về cái chết của Sài Vinh, thao túng triều đình được lâu như vậy, cùng với mật điệp của Viện giám sát giật dây có chút quan hệ.
Tuy rằng sau này Bùi Viêm và Từ Trung Hòa bị Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc tắm máu, nhưng là do mật điệp Viện giám sát ẩn nấp vô cùng sâu, cũng không có tổn thất gì lọt vào. Lấy địa vị hiện giờ của những người này, nếu như muốn có cách đưa hắn ra khỏi thành cũng không phải quá khó khăn. Nhưng Cơ Vô Danh không dám liên lạc với những người này, bởi vì hắn sợ chính mình mang sự bố trí bao nhiêu năm của Chỉ huy sứ đại nhân hủy đi trong chốc lát. Thậm chí hắn không dám lưu lại bất kỳ ký hiệu nào, bởi vì hắn xác định, kỳ thật hành tung của mình đã bị Vũ Tiểu Lâu khống chế trong lòng bàn tay.
Làm thế nào mới có thể đem tin tức này truyền ra ngoài?
Cơ Vô Danh rơi vào trầm tư, nhưng hắn chỉ nghỉ ngơi trong giây lát sau đó lại lần nữa bắt đầu chạy trốn, hắn không dám dừng lại một chỗ quá lâu, hắn bị thương, vết máu sẽ làm bại lộ hành tung của hắn. Trước mắt đang bị người của Vũ Tiểu Lâu đuổi theo, trước tiên hắn phải nghĩ biện pháp trốn đi. Nhưng, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều nữa. Mảnh kiếm gãy do Vũ Tiểu Lâu bắn ra tuy rằng không khiến hắn bị thương tâm mạch, nhưng vết thương vẫn vô cùng nghiêm trọng, hắn biết nếu như hắn không được chữa trị kịp thời mà nói, chính mình không thể kiên trì được bao lâu.
Lúc này, ở trong Hoàng cung Đại Chu, tiểu Hoàng đế trước đó bị Cơ Vô Danh bắt cóc vẻ mặt hoảng hốt nhìn người nam tử áo trắng đang thi lễ trước mặt, cậu bé mới năm tuổi, ngay cả khi cậu là Hoàng đế, cậu vẫn chỉ là đứa con nít. Từ trong Hoàng cung bị người khác bắt cóc đã khiến cậu bé sợ đến vỡ mật, bây giờ được người khác cứu trở lại Hoàng cung, nhưng trong lòng cậu một chút cảm giác an toàn cũng không có. Trong mắt cậu, nam nhân xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình, cùng với kẻ bắt cóc cậu không có gì khác nhau.
- Bệ hạ, khiến cho người sợ hãi, vi thần đáng chết.
Vũ Tiểu Lâu cúi đầu giọng điệu chân thành nói.
Tiểu Hoàng đế Sài Tông Nhượng ngồi trên ghế rồng, thân thể còn đang run rẩy. Tuy rằng cậu còn rất nhỏ, nhưng trải qua mấy năm tôi luyện, cậu đã bắt đầu trưởng thành.
- Ái khanh, lần này nhờ có ngươi. Mẫu hậu... Sau khi mẫu hậu qua đời, nhờ có sự trung thành và tận tâm của Chu vương, Trẫm mới có thể kế thừa cơ nghiệp của Tiên Hoàng để lại. Hiện giờ Chu vương ở phía bắc bình định loạn tặc, hiện giờ... Hiện giờ an nguy của Trẫm, chính là phải dựa vào ái khanh ngươi rồi.
Một đứa trẻ năm tuổi, mất đi cả cha và mẹ, từ miệng cậu còn có thể nói ra được những lời này, đã rất là khác rồi. Cha của cậu bị bệnh chết, mẹ của cậu bị Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc một đao chém chết, anh trai tung tích không rõ ràng, hiện tại, trên thế giới này đã không có người nào thật sự quan tâm đến cậu. Mỗi người bên cạnh, đều là đang lợi dụng thân phận Hoàng đế này của cậu. Cậu bất lực, cậu sợ hãi, cậu không biết mình nên tìm ai bảo vệ. Đứa nhỏ năm tuổi, đã không còn cha mẹ che chở, cậu thật giống như một cây cỏ dại bị chặt đứt trong cơn cuồng phong, không biết sẽ bị thổi đến nơi nào, cũng không biết, khi nào thì chính mình sẽ héo rũ.
Cậu nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, nhớ ca ca của mình. Nhưng phụ thân chết rồi, mẫu thân cũng đã chết, ca ca bị Hổ Bí Đại Đô Hộ La Húc mang đi, bây giờ không rõ tung tích.
Ai có thể giúp cậu?
- Bảo vệ Bệ hạ là trách nhiệm của thần, vi thần đã tới muộn. Bệ hạ yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, không có ai có thể vượt qua ta lại đến làm tổn hại tới Bệ hạ.
Vũ Tiểu Lâu vẫn cúi đầu thân thể cong cong như cũ nói chuyện, thoạt nhìn y rất giống một thần tử.
Tiểu Hoàng đế hít vào một hơi nói: - Bất kể như thế nào, nếu như không có ái khanh, Trẫm sẽ không thể từ cõi chết trong tay cường đạo trở về. Trẫm có thể trở về, ái khanh có công lớn. Trẫm nên ban thưởng cho khanh chút gì mới đúng?
Ánh mắt tiểu Hoàng đế bỗng nhiên sáng ngời nói: - Chu vương cứu Trẫm, Trẫm phong hắn làm Vương, ngươi cũng cứu Trẫm, Trẫm cũng phong ngươi làm Vương đi. Ái khanh, Trẫm liền phong ngươi làm Biện vương, ngươi thấy thế nào?
Vũ Tiểu Lâu che giấu khóe miệng có chút hếch lên, trong lòng có chút kinh ngạc. Y thật sự không thể tưởng tượng được, một đứa nhỏ năm tuổi, tại sao có thể có tâm cơ như vậy. Hoặc là, chỉ có thân ở Khai Phong, chẳng qua chỉ là cử chỉ vô tâm? Chu Vương, vương của Đại Chu. Biện Vương, phong đất chính là Đông Kinh Biện Lương, ha hả, nếu thật sự là trùng hợp, y chỉ có thể nói rằng vận khí của đứa nhỏ này không được tốt lắm. Nếu không phải trùng hợp mà nói, tiểu Hoàng đế kia... Thực sự rất giỏi.
Bùi Chiến làm sao có thể cho mình làm Biện Vương?
Bằng chừng ấy tuổi, đã biết sử dụng kế ly gián sao?
Vũ Tiểu Lâu quỳ xuống, dập đầu: - Trước đó vi thần mới được Bệ hạ phong làm Hộ quốc hầu, thời gian cách đây còn chưa đầy một tháng, vi thần không dám lĩnh thưởng lần nữa. Vả lại vi thần cứu giá, chính là bổn phận của thần tử. Để Bệ hạ chịu khổ vi thần đã phạm phải tội lớn, làm sao có thể được Bệ hạ ưu ái như thế. Chu Vương là trụ cột của Đại Chu, là xương sống của quốc gia, vi thần vô công vô đức, xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Vi thần bồn chồn lo sợ.
Tiểu Hoàng đế hơi sửng sốt, nghĩ thầm trong lòng, ta lúc nào phong hắn là Hầu? Tại sao bản thân mình ngay cả một chút ấn tượng cũng không có? Một tháng trước, một tháng trước ta còn ở Tú Nguyệt lâu, làm sao có thể hạ chỉ phong y làm Hộ quốc hầu? Đúng rồi, nhất định là Bùi Chiến phong. Trong lòng tiểu Hoàng đế nhất thời một trận khủng hoảng cùng sợ hãi, Bùi Chiến, ai cho hắn quyền tự ý phong hầu? Hắn như vậy là đã thực thi quyền lợi của Hoàng đế, hắn còn giữ lại ta để làm con rối hay sao?
Tiểu Hoàng đế cười cười nói: - Trẫm tuổi còn nhỏ, vì vậy có rất nhiều chuyện tự mình làm nhưng lại không nhớ rõ. May mà nhờ ái khanh ngươi trung thành nói cho Trẫm biết, về sau kính xin Hộ quốc hầu giúp đỡ Trẫm nhiều hơn.
Vũ Tiểu Lâu nói: - Vi thần muôn lần chết cũng không chối từ.
Nói xong, y ngẩng đầu nói với tiểu Hoàng đế: - Bệ hạ, mấy ngày nay Bệ hạ phải chịu khổ rồi, hôm nay kính xin người đi nghỉ sớm, sáng ngày mai, còn phải lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc.
Tiểu Hoàng đế ừ một tiếng nói: - Trong cung thị vệ nên bố trí nhiều hơn một chút, Trẫm không muốn lại bị người đến đánh bỏ vào bao bố mang ra ngoài.
Vũ Tiểu Lâu lại kinh sợ sự thành thục của tiểu Hoàng đế, y nghĩ thế nào cũng không thông, đứa nhỏ này, lớn lên như thế nào? Năm năm trước, trước khi mình vào trong thiên lao, vị tiểu Hoàng đế này mới vừa vặn sinh ra, không thể tưởng tượng được chỉ chớp mắt năm năm trôi qua, chuyện đời đã sớm thay đổi, Hoàng đế, cũng không còn là một thân đế vương cao cao tại thượng nắm quyền lớn trong tay. Một người biết làm như thế nào để ly gián kẻ thù, làm sao có thể yếu đuối, còn có thể làm ra bộ dạng đứa trẻ năm tuổi, nếu như đợi nó trưởng thành, có phải là sẽ rất đáng sợ hay không?
- Vi thần tuân chỉ, vi thần cáo lui.
Khi Vũ Tiểu Lâu đi đến trước cửa đại điện, chợt nghe tiếng tiểu Hoàng đế nói: - Ái khanh ở trong thiên lao chịu khổ năm năm. Là Tiên Hoàng để ngươi chịu thiệt thòi, Trẫm sẽ bồi thường lại cho ngươi thật tốt.
Một tiểu hài tử năm tuổi, lời nói như một ông lão, trong mắt Vũ Tiểu Lâu một chút vui đùa cũng không có. Y khom người tạ ơn, sau đó lui ra ngoài. Cửa chính đại điện màu đỏ thắm dần dần đóng lại, trong lòng y không kìm nổi một tiếng thở dài. Y cười khổ một tiếng trong lòng, tiểu Bệ hạ a, tội gì người phải dùng kế ly gián? Khi ta mang người còn sống trở lại, cũng là đã đứng ở phía đối lập với Bùi Chiến. Xem ra tuy rằng người có thành thục vượt xa tuổi, nhưng người... Vẫn là quá non nớt.
Vũ Tiểu Lâu về tới phòng của mình, chính là ở bên trong Hoàng cung, căn phòng nơi y từng ở trước kia.
Ngồi vào trong ghế tựa, hai bên là hai tiểu thái giám đang quỳ bàn tay mềm mại đấm bóp hai chân cho y. Vũ Tiểu Lâu nâng chung trà lên nhấp một miếng: - Các ngươi đều lui xuống đi, gọi Hoàng Hàn, Bộ Phi Kinh đến gặp ta.
Không đến chốc lát, hai thái giám mặc áo bào gấm đã đi đến, một gối quỳ xuống sau đó cung kính nói:
- Tham kiến Hầu gia.
Vũ Tiểu Lâu nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói lời nào, hai trong bốn đại thái giám dưới tay y cứ như vậy quỳ một gối xuống không dám đứng dậy. Lúc trước, bọn họ bất quá chỉ là thái giám trong cung một chút quyền lợi địa vị đều không có, là Vũ Tiểu Lâu dạy bọn họ võ công, cho bọn họ địa vị, trong suy nghĩ của bọn hắn, Vũ Tiểu Lâu so với Hoàng Thượng còn quan trọng hơn. Lâm Cẩm Thành, Tông Trạch, Hoàng Hàn, Bộ Phi Kinh, bốn người này có thể nói là trợ thủ đắc lực nhất của Vũ Tiểu Lâu. Luận về tu vi, Hoàng Hàn mạnh nhất, Lâm Cẩm Thành yếu nhất. Luận về tâm cơ, Bộ Phi Kinh là tâm cơ sâu nhất, luận về ẩn nấp truy tìm tung tích, Tông Trạch là người kiệt xuất nhất trong bốn người.
- Tông Trạch truyền tin tức về chưa?
Cũng không biết bao lâu, Vũ Tiểu Lâu vẫn nhắm mắt hỏi.
Hoàng Hàn nói: - Hồi Hầu gia, vẫn chưa có.
- Người kia, xem như là một nhân tài rồi. Lâm Cẩm Thành chết trong tay hắn cũng không oan uổng, bình thường bảo hắn luyện võ công, hắn lại không chịu nghe, trong bốn người các ngươi bản lĩnh của hắn là thấp nhất lại ương ngạnh nhất, không biết kiềm chế, lúc đầu ta cũng đã nói sớm muộn gì hắn cũng phải chịu thiệt thòi lớn đấy. Hy vọng lần này hắn có thể nhớ kỹ giáo huấn, kiếp sau, làm người kiên định một chút.
Hoàng Hàn và Bộ Phi Kinh không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu lắng nghe.
- Các ngươi nói... Cái tên mật điệp chạy trốn của Viện giám sát Hán quốc kia, sau khi thấy ta ra tay sẽ nghĩ như thế nào?
Vũ Tiểu Lâu hỏi.
Bộ Phi Kinh ngẫm nghĩ một chút nói: - Hắn sẽ nghĩ hết biện pháp đem tin tức này truyền ra ngoài, hắn sợ...
- Sợ cái gì?
- Sợ Hầu gia đi giết Hán Vương Lưu Lăng.
- Ha ha ha ha!
Vũ Tiểu Lâu bỗng nhiên mỉm cười, bộ dạng rất thoải mái: - Nếu thật sự hắn như ngươi nghĩ, vậy hắn chính là kẻ ngu xuẩn.
Vũ Tiểu Lâu cười nói: - Đi giết Hán vương Lưu Lăng? Cho dù ta đi vào Hán doanh, giết được Hán vương, ta... Còn có thể sống sót đi ra được sao? Bất kể người phải giết là ai, thân phận bao nhiêu tôn quý, mạng của hắn, tóm lại không quý giá bằng mạng của chính mình. Các ngươi phải nhớ kỹ, việc mà ta muốn các ngươi phải làm, chính là cùng cái Viện giám sát của Hán quốc kia chơi từ từ, chứ không phải là đi chịu chết.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận