LÒNG TRÀN ĐẦY VUI SƯỚNG
Lưu Lăng sợ hết hồn thụt lùi lại như gặp quỷ.
- Tại sao là nàng?
Hoa Đóa Đóa mặt đỏ rực xoay người lại, ánh mắt ai oán làm người đau lòng.
Hoa Đóa Đóa chu môi, hờn dỗi trách:
- Chẳng lẽ ta khiến vương gia ghét vậy sao?
Phản ứng vừa rồi của Lưu Lăng làm Hoa Đóa Đóa thấy hơi mất thân phận. Hán vương là ai? Hán vương là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, có chuyện làm Hán vương e ngại không? Nhưng trông như Hán vương sợ nàng, hay Hán vương không vừa mắt nàng, thậm chí ghét nàng?
Hoa Đóa Đóa không xấu hổ nhưng Lưu Lăng thì rất lúng túng.
Lưu Lăng kéo chăn che người như thể hắn mới là nữ nhân:
- Đóa Đóa, sao nàng chui vào đại trướng của ta? Không phải ta ghét Đóa Đóa, không một chút nào, nhưng . . . nàng hù chết ta.
Hoa Đóa Đóa ngước khuôn mặt nhỏ đỏ như gấc chín lên, cố nén cảm giác xấu hổ nghiêm túc hỏi:
- Vương gia thật sự không ghét ta?
- Thật, Đóa Đóa là cô nương khiến ai cũng thích, sao mà ghét được. Cái đó . . . Đóa Đóa mặc đồ vào trước đi.
Lưu Lăng cúi đầu nhìn, thứ kia run run dưới lớp chăn rồi ủ rũ mềm xuống. Lưu Lăng thầm than vật nhỏ này bị hù mềm nhũn.
Hoa Đóa Đóa kéo chăn che mặt, nức nở nói:
- Tử Ngư tỷ tỷ bảo . . . nữ hài tử trên thảo nguyên nếu gặp nam nhân mình yêu thì sẽ chủ động chui vào lều của hắn. Nữ nhân vào lều rồi từ nay sẽ trở thành phu thê, hai người tương thân tương ái không còn xa lìa nhau nữa.
Trán Lưu Lăng nổi gân xanh, thầm nghĩ: Trần Tử Ngư, nàng là hóa thân gì vậy? Đúng là trên thảo nguyên có tập tục này, nữ hài tử có thể chọn vào lều khách nhân mình thích đêm làm phu thê hờ. Khách nhân không cần chịu trách nhiệm, ngày thứ hai rời đi thì nữ nhân sẽ không dây dưa níu kéo. Qua một đêm hai người không còn gặp nhau nữa, làm gì có chuyện tương thân tương ái, không xa lìa nhau? Tập tục này là do thảo nguyên luôn chinh chiến chém giết, số lượng nam nhân rất ít, trong bộ lạc nhỏ sinh dục rất thấp, đây là cách bất đắc dĩ tăng xác suất nữ nhân thụ thai, lâu dần hình thành tập tục này.
Trần Tử Ngư cắt câu lấy nghĩa lừa bịp một tiểu nữ hài ngây thơ.
Lưu Lăng thở dài, hắn cẩn thận mặc đồ lại đàng hoàng trong chăn rồi đắp chăn cho Hoa Đóa Đóa, che cặp mông nhỏ lộ ra ngoài chăn.
- Đóa Đóa, nàng còn nhỏ, lòng xúc động nghe theo Tử Ngư xúi giục. Nhưng Đóa Đóa có nghĩ đến không? Điều này không công bằng với Đóa Đóa.
Hoa Đóa Đóa ló đôi mắt to tròn xoe xinh đẹp ra khỏi chăn, ngấn lệ hỏi:
- Nói cho cùng vương gia vẫn không thích Đóa Đóa, trong mắt vương gia thì Đóa Đóa làm như vậy là tự cam đọa lạc phải không?
Lưu Lăng vội phân bua:
- Không có, Đóa Đóa đừng suy nghĩ lung tung, ta chỉ sợ ủy khuất nàng!
Hoa Đóa Đóa nức nở nói:
- Cùng nam nhân mình yêu dài lâu bên nhau sao gọi là ủy khuất?
Lưu Lăng đứng lên, giơ tay giữa chừng không trung thật lâu cuối cùng chậm rãi rơi xuống mặt Hoa Đóa Đóa, lau nước mắt cho nàng:
- Đóa Đóa, nếu . . . nếu nàng thật sự cảm thấy đi theo ta không ủy khuất chính mình thì ta làm sao từ chối tình yêu của Đóa Đóa được? Nhưng Đóa Đóa, nàng còn nhỏ, không tiếp xúc nhiều với nam nhân, lỡ sau này gặp nam nhân càng xuất sắc, hối hận thì sao?
Hoa Đóa Đóa dụi khuôn mặt nhỏ vào lòng bàn tay dày chắc của Lưu Lăng:
- Trong lòng Đóa Đóa chỉ có một mình vương gia, đời này kiếp này sẽ không đổi ý. Hơn nữa . . . trong mắt Đóa Đóa thì trên đời này không có nam nhân nào sánh bằng vương gia. vương gia, Đóa Đóa đã chui vào chăn của vương gia, sau . . . sau này là nữ nhân của vương gia. Về sau Đóa Đóa sẽ thật ngoan, nghe lời vương gia.
Lưu Lăng gãi trán, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nổi. Huống chi Lưu Lăng hơi động tâm tiểu cô nương này. Hoa Đóa Đóa đã trần truồng chui vào, nếu Lưu Lăng tàn nhẫn từ chối thì sau này nàng làm sao gặp ai? Làm sao gả cho người?
Lưu Lăng khẽ thở dài:
- Nếu Đóa Đóa thật sự quyết định như vậy thì chuyện này không thể qua loa, nên . . . nên nói một câu với phụ thân, đại ca của nàng.
Hoa Đóa Đóa mỉm cười nói:
- Vương gia là chủ của Đại Hán, lời vương gia nói làm sao phụ thân và đại ca có thể không nghe theo?
Lưu Lăng cười khổ nói:
- Bên đại ca của Đóa Đóa . . . ài.
Lưu Lăng an ủi Hoa Đóa Đóa vài câu rồi xoay người đi, để tiểu cô nương mặc đồ đàng hoàng. Hoa Đóa Đóa nhanh chóng mặc đồ xong, tốc độ nhanh còn hơn đêm qua cởi đồ. Hoa Đóa Đóa liếc Lưu Lăng một cái, đỏ mặt vểnh mông chạy mất.
Lưu Lăng ngồi trên ghế nhức đầu nghĩ: Nói sao với Hoa Linh đây? Trần Tử Ngư ơi là Trần Tử Ngư, nàng hại chết ta rồi. Ài, rầu muốn chết.
Lưu Lăng gầm gừ:
- Trần Tử Ngư, chờ xem ta sẽ đánh mông nàng!
Đầu tiên là xúi Mẫn Tuệ bỏ xuân dược cho Lưu Lăng, lại chỉ bậy Hoa Đóa Đóa chui vào chăn. Trần Tử Ngư, nàng dùng những thủ đoạn nhỏ thật đáng hận, hai lần bị chiếm hữu đều là ý của nàng mà ra!
Lúc này còn chưa tới giờ tý, Lưu Lăng ngủ say nửa đêm tinh thần đã tỉnh táo nhiều. Lưu Lăng ngồi trong đại trướng ngẫm nghĩ, tạm gác chuyện Hoa Đóa Đóa lại, chờ sau này gặp Hoa Linh mới nói tiếp cũng không muộn. Chuyện viện Giám Sát Tấn châu đã kêu Triệu Đại về giải quyết, cũng xác địch phản nghịch là Tôn Địch Vệ.
Khiến Lưu Lăng giật mình, tức giận là hai năm nay Tôn Địch Vệ phản bội Đại Hán làm ra nhiều chuyện. Lưu Lăng chưa biết về Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ, nhưng chỉ tính đến có ngàn gian tế Tây Hạ tấn công chỗ đội xe cư trú, nếu Lưu Lăng không trước tiên mật lệnh Tu La doanh tới, có nội quỷ tiếp ứng thì những thích khách Tây Hạ chỉ một lòng tấn công nơi nhóm Lư Ngọc Châu ở, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Chỉ bằng vào điều này Tôn Địch Vệ nên bị nghiền xương thành tro!
Đáng mừng là lần này gián điệp Tây Hạ lẻn vào Đại Hán bị tổn thất nặng nề, muốn có mưu đồ khác sẽ rất khó khăn. Nhưng kẻ địch đã kiêu ngạo như vậy, theo tính cách của Lưu Lăng làm sao chịu bỏ qua?
Báo cáo viện Giám Sát chưa đưa tới, Lưu Lăng biết xảy ra chuyện lớn như vậy chờ Triệu Đại giải quyết xong chắc chắn sẽ đích thân tới giải thích với hắn. Chu Vân Băng không có vấn đề, đương đầu khác trong viện cũng sạch, tâm lý Lưu Lăng hơi được an ủi.
Gián điệp Tây Hạ tấn công chỗ đội xe cư trú bị tàn sát gần hết, sau khi thất bại người Đảng Hạng không kịp chạy trốn cũng đều tự vẫn. Thủ lĩnh là ai thì không cách nào điều tra ra.
Hiện giờ hai nước sắp hội minh lại xảy ra chuyện như vậy, Lưu Lăng phải bắt Ngôi Danh Nẵng Tiêu cho hắn một lời giải thích.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ, hét hướng bên ngoài:
- Người đâu!
Hai thân vệ từ bên ngoài đi vào lều lớn, khom người hỏi:
- Vương gia có gì sai bảo?
Lưu Lăng ra lệnh:
- Kêu tướng quân Thắng Đồ Dã Hồ đến đây.
Hai thân vệ vâng dạ quay đi.
Lưu Lăng nhíu mày suy tư, lại la lên:
- Tức Tự Ngôn, ngươi có đó không?
Tức Tự Ngôn thay bộ đồ thoải mái khác, thướt tha từ cửa nhỏ bên hông lều lớn đáp:
- Vương gia, thuộc hạ luôn ở đây.
Lưu Lăng ngây người, thầm nghĩ hôm nay bị Trần Tử Ngư và Hoa Đóa Đóa quấy nhiễu làm lòng hoảng hốt, không biết Tức Tự Ngôn vào lều từ khi nào. Thật ra Tức Tự Ngôn sợ Lưu Lăng có chuyện kêu đến nên rửa mặt súc miệng xong luôn nghỉ ngơi trong góc lều. Trước khi Lưu Lăng đi vào Tức Tự Ngôn đã ở đây, vốn định hành lễ hướng Lưu Lăng nhưng thấy hắn luôn ngồi suy tư, nàng không tiện quấy rầy.
- Ngồi xuống đi, lát nữa có chuyện cần ngươi và Thắng Đồ Dã Hồ làm.
Rất nhanh Lưu Lăng hiểu ra tại sao không phát hiện Tức Tự Ngôn, lúc vào đại trướng trong đầu hắn toàn nghĩ về Hoa Linh và Hoa Đóa Đóa.
Tức Tự Ngôn lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Nhưng Tức Tự Ngôn không ngồi xuống mà đứng bên cạnh Lưu Lăng.
Không lâu sau Thắng Đồ Dã Hồ chạy tới, gã đã ngủ, nghe nói vương gia cho gọi liền mặc quần áo đàng hoàng rồi theo hai thân vệ đến đại trướng.
Lưu Lăng chỉ cái ghế đối diện, nói:
- Ngồi xuống đi, đã quấy rầy mộng đẹp của ngươi.
- Vương gia có gì sai bảo?
Lưu Lăng khẽ ừ:
- Có hai chuyện cần hai ngươi đi làm.
Lưu Lăng ra lệnh thân binh làm đèn sáng hơn chút, đến trước bản đồ, nói:
- Ngôi Danh Nẵng Tiêu khinh người quá đáng, trước khi hai nước hội minh mà dám làm ra chuyện vô sỉ như vậy, nên đòi lại đạo lý này. Ngày mai ngươi mang theo Tu La doanh tây tiến, đến Duyên châu hội hợp Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu. Tới Duyên châu ngươi làm phó tướng, Trình Nghĩa Hậu làm chủ tướng, bàn bạc sách lược rồi tấn công Ngân Châu, Tuy Châu, Hạ Châu của Tây Hạ. ta không cần biết các ngươi đánh như thế nào, chỉ xem kết quả. Trừ thời gian ngươi đến Duyên châu, trong vòng hai tháng phải đưa ba châu này nhập vào bản đồ của Đại Hán ta!
Thắng Đồ Dã Hồ đứng dậy:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Lưu Lăng gật đầu, nói:
- Hai tháng trước ta đã phái sứ giả đi gặp Hồi Hột vương. Hồi Hột luôn bị người Đảng Hạng chèn ép, bị Ngôi Danh Nẵng Tiêu cướp lãnh thổ ngàn dặm. Nếu đàm phán thuận lợi thì ngươi và Trình Nghĩa Hậu tấn công ba châu Ngân, Tuy, Hạ, Hồi Hột Vương sẽ phát binh hướng bắc một phen, phải đánh ra khí thế, đừng nương tay, đừng tiếc sức. Chu Diên Công sắp khởi hành đi Phủ châu đàm phán với người Đảng Hạng, đàm phán . . . đương nhiên xem nắm đấm của ai cứng hơn.
Thắng Đồ Dã Hồ nói:
- Làm vậy . . . có ảnh hưởng việc hòa đàm không?
Lưu Lăng lắc đầu, nói:
- Cứ yên tâm đánh đi, ngươi đánh càng ác thì Chu Diên Công càng nắm chắc hơn.
Thắng Đồ Dã Hồ khom người nói:
- Tối nay thuộc hạ lập tức xuất phát, cố gắng nhanh chóng tới Duyên châu.
Lưu Lăng khẽ ừ:
- Tức Tự Ngôn, dùng tốc độ nhanh nhất của viện Giám Sát thông báo cho Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu, chỉnh đốn quân bị trong khi chờ Thắng Đồ. Khi Thắng Đồ đến phải xuất phát ngay!
Tức Tự Ngôn đáp:
- Thuộc hạ đi làm ngay.
Lưu Lăng nói:
- Chờ chút, còn chuyện cần ngươi làm.
- Xin vương gia sai bảo.
- Từ hôm nay trở đi ngươi hãy theo bên vương phi, ta sẽ điều huynh đệ Nhiếp thị theo Chu Diên Công đi Phủ châu. Bên cạnh vương phi cần có người, ngươi là nữ nhân sẽ tiện hơn.
- Thuộc hạ . . . tuân lệnh!
Lưu Lăng khẽ ừ:
- Hai người lui xuống đi.
Hai người khom lưng cáo lui. Lưu Lăng duỗi lưng, lại nghĩ đến chuyện Hoa Đóa Đóa, lòng thầm buồn bực. Lưu Lăng đi tới đi lui trong đại trướng, khoác áo ra ngoài lều.
Trong khi Lưu Lăng ra lệnh Thắng Đồ Dã Hồ suốt đêm chạy đi Duyên châu thì trên một chiếc xe ngựa chứa đầy cỏ khô thuộc đồ quân nhu doanh trong doanh trại, một người cựa quậy chui ra khỏi cỏ khô. Người đó ngước lên nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu, nhếch môi. Miệng vết thương trên vai truyền đến cảm giác đau thấu xương, tuy tên nanh sói đã bị chặt đứt cán nhưng phần mũi còn ghim trong thịt, gã nằm yên trong xe cỏ một ngày nửa đêm, đã gần đến cực hạn.
Gã ló đầu ra nhìn, thấy xung quanh không có ai thì bò xuống xe cỏ khô. Khuôn mặt gã dính đầy bụi đất và vết máu, hơi dữ trợn.
Gã lặng lẽ ra khỏi đồ quân nhu doanh, từ phía sau đâm chết một thủ vệ của doanh, thay quân phục của quân Hán. Gã giắt hoành đao, đội mũ giáp, mắt nhìn doanh địa phía xa, cất bước.
Gã đi vào doanh địa, ngừng lại trước lều của Hoa Đóa Đóa:
- Phu nhân?
Hoa Đóa Đóa đang giận dỗi chợt nghe bên ngoài có người kêu.
Hoa Đóa Đóa cáu kỉnh quát:
- Ai đó? Có chuyện gì ngày mai hãy nói!
Hoa Đóa Đóa chợt bừng tỉnh, đỏ mặt lẩm bẩm:
- Phu nhân?
Hoa Đóa Đóa hân hoan chạy ra ngoài lều:
- Là Hán vương kêu ngươi đến tìm ta?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận