THỬ NƯỚC
Lưu Lăng cũng không tức giận Thượng Huyền phát cáu, chẳng qua hắn muốn chọc giận vị lão nhân thoạt nhìn mây trôi nước chảy này thôi. Dọc trên đường đi, Thượng Huyền thậm chí không hề biểu hiện ra bất kỳ sự tiếc nuối hay bi phẫn vì toàn quân nước mình bị diệt. Trên nét mặt lão ta không nhìn ra chút bi thương hay bất đắc dĩ nào, dường như những người lính Sơn Nam quốc chết trận đó chẳng có nửa xu quan hệ với lão. Trông cái dáng vẻ thản nhiên của Thượng Huyền Lưu Lăng cảm thấy có chút tức giận, thật không hiểu nổi sao binh lính Sơn Nam quốc lại quyết bán mạng cho lão.
- Thượng đại gia, có chuyện muốn được thỉnh giáo.
Lưu Lăng vẫn tao nhã mà hỏi.
Thượng Huyền đương cơn phẫn nộ cực thịnh, song tận trong cốt lão vẫn tự cho mình là một văn nhân thanh cao. Nghe Lưu Lăng nói vậy liền cảm thấy kiêu ngạo, Hán vương gì gì đó, còn không phải là có vấn đề cần ta chỉ điểm hay sao?
- Ngươi nói nghe xem.
Lão hất cao cằm nói.
Lưu Lăng thoáng dừng, chỉnh sửa lời nói trong đầu một lần sau đó cười hỏi: - Ta nghe nói, ba huynh đệ các người có một cuộc đánh cá? Lấy đảo Lưu Cầu làm bàn cờ, lấy dân chúng Lưu Cầu làm con cờ, ba phương chấp cờ tranh thắng thua?
Thượng Huyền ngạo nghễ nói: - Lời ngươi nói, cũng chưa chắc không thể.
Lưu Lăng hỏi tiếp: - Lại hỏi Thượng đại gia, trong mắt lão, người thế nào mới là lương thiện? Người thế nào lại là kẻ ác? Chẳng lẽ, lấy sinh tử của dân chúng Lưu Cầu coi như đồ chơi, như vậy mới là người lương thiện? Hay là nói Thượng đại gia tự cho tài trí hơn người, căn bản không cần để ý đến sinh mạng hèn hạ như con kiến của những người dân sơn dã này?
- Ngươi!
Thượng Huyền giận dữ, lại nhất thời không tìm ra được từ ngữ gì để phản kích. Lão há to mồm, nhưng chỉ phát ra một âm tiết đơn điệu.
Vẻ nghiền ngẫm trên gương mặt Lưu Lăng dần thối lui, hắn nghiêm nghị nói: - Cô giết người không tính toán, mục đích chính là vì sự sống còn của bách tính thiên hạ. Cho dù hai tay nhuộm đỏ máu của hàng ngàn hàng vạn người, nhưng lòng tôn kính ta của bách tính là phát ra từ nội tâm. Họ kính ta, là vì ta mang đến cuộc sống an ổn khang ninh cho họ. Còn ba huynh đệ các người tự cho mình siêu phàm tài trí hơn người, lấy dân chúng làm quân cờ để giải trí. Xem chiến tranh là trò đùa, lại có tư cách gì đi giáo huấn kẻ khác? Ngươi tự cho bản thân đúng chỉ trích cái gọi là khuyết điểm của người khác, lại cố ý quên lãng sự dơ bẩn và xấu xa trong lòng mình!
Lưu Lăng cười khinh miệt: - Cô đứng trên đỉnh núi ngắm xuống thiên hạ phồn hoa, còn ba kẻ các người... đến cùng chẳng qua là ba con bò sát nho nhỏ chẳng có thứ hạng gì. Người như ngươi cũng có tư cách nói Cô là ác nhân sao?
Lưu Lăng với tư thế trên cao nhìn xuống Thượng Huyền, từng câu từng chữ nói:
- Thế nên đừng có ở trước mặt Cô tỏ ra cao ngạo, cũng đừng tự cho là đúng. Ôm lấy bảo điển tổ sư Mặc gia để lại cho các ngươi thì liền coi mình là Mặc Địch? Tức cười! Đúng là chà đạp hai chữ "Mặc gia", các ngươi còn có mặt mũi gì tự xưng là truyền nhân Mặc gia? Còn bày ra cái bộ dáng này nữa, Cô sẽ đem ngươi đi cắt đứt tứ chi khoét luôn hai mắt, sau đó đúc một tấm bia đá rồi trói trên lưng ngươi cho ngươi vĩnh viễn quỳ trên đảo Lưu Cầu!
Ánh mắt Lưu Lăng quét qua trên mặt Thượng Huyền, Thượng Huyền cảm giác như có một thanh hoành đao tuốt khỏi vỏ gác trên gáy mình. Lão biết, lão rõ ràng, những gì Lưu Lăng nói đều là sự thật. Hán vương có thể giết chết lão một cách dễ dàng, còn lão ngoài làm bộ làm tịch tỏ vẻ thanh cao thì còn có thể làm gì? Chặt tứ chi, khoét hai mắt, lưng đeo bia đá vĩnh viễn quỳ trên đảo Lưu Cầu, từng lời từng chữ như dao găm đâm vào trong tim Thượng Huyền. Bất tri bất giác, lão đã ướt đẫm mồ hôi.
Hán vương phẫn nộ, thây người trải ngàn dặm, giết một người như lão thì có cái gì khó đâu?
Mồ hôi lạnh rịn trên trán Thượng Huyền chảy xuống, lọt vào trong mắt khiến cho tầm mắt lão trở nên mơ hồ, cũng khiến mắt lão cay rát. Ánh mắt Hán vương nhìn xoáy vào mắt lão như một cây dao găm bén nhọn.
Đâm bị thương mắt lão, cũng đâm thương lòng của lão.
Lưu Lăng thản nhiên nói: - Cô không giết ngươi, không phải vì cá nhân ngươi, mà vì diệu điển Mặc gia cần lưu truyền cho hậu thế. Giết chết ba người các ngươi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Cô sẽ không phụ lòng Mặc Địch tiên sinh của ngàn năm trước. Không biết, nếu tiên sinh thấy được đức hạnh và bộ dáng mất mặt này của ba người các ngươi thì sẽ cảm thán ra sao! Học thuyết Kiêm ái, giáo lý Thượng đồng (*), các ngươi còn có mặt mũi đi lấy chữ "Thượng" của Thượng đồng làm họ? Không biết Mặc Địch tiên sinh ở dưới cửu tuyền có được an nghỉ hay không!
(*) Kiêm ái và Thượng đồng là học thuyết giáo lý của Mặc gia. Kiêm ái nghĩa là yêu thương rộng khắp. Thượng đồng nghĩa là trên dưới đồng lòng, vì nước vì dân.
Lưu Lăng nhìn Thượng Huyền và rằng: - Ngươi an tâm đi, dù cho Cô có giết tam đệ của ngươi thì cũng sẽ không giết ngươi và Thượng Chấn Viễn. Binh pháp tam đệ ngươi chỉ tính là dùng được thôi chứ không tinh túy, vô cùng cứng nhắc. Binh pháp dạng này Cô còn không thèm dùng, huống chi... các ngươi chiếm cứ hải đảo này tự cho mình là thế ngoại cao nhân, lại không biết rằng thành tựu thời đại này đã đổi thay rồi! Vậy nên, giết tam đệ ngươi ta sẽ không đau lòng, ngược lại mấy thứ học thức thiên tượng và toán học của hai người các ngươi, Cô không đành lòng để cho thất truyền.
Nghe câu nói này, Thượng Huyền vốn đương khẩn trương căng thẳng rõ ràng trở nên thả lỏng đôi phần. Quyển sách bị lão ta siết đến nhăn nheo cũng dần dãn ra, dường như cũng đang thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Chỉ là lão còn chưa kịp hoàn toàn buông lỏng thì đã nghe Lưu Lăng hừ lạnh một tiếng.
- Hừ! Xem ngươi kìa, vừa nghe nói Cô sẽ không giết ngươi thì liền vui vẻ.
Lưu Lăng lạnh lùng nói: - Có vẻ như ta có giết Thượng Đỉnh Thiên thì ngươi cũng không chút để ý?
- Hắn ngàn dặm xa xôi mang binh chạy tới, thậm chí không tiếc điều toàn bộ quân coi giữ của thành Toàn Nghiệp cũng muốn cứu ngươi, lẽ nào hắn không nghĩ tới, nếu trong tay Cô còn có một đội nhân mã sẽ có thể dễ dàng chiếm cứ căn cơ Trung Sơn quốc của hắn? Vì ngươi, Thượng Đỉnh Thiên có thể vứt bỏ hết thảy, ngược lại ngươi là đại ca lại chẳng hề để ý tí gì tới sống chết của hắn, hử?
Thượng Huyền giật mình, trên mặt tức thì lộ ra áy náy. Đúng như lời Lưu Lăng nói, mới rồi khi lão nghe Lưu Lăng nói sẽ giết tam đệ mà không giết lão, trong lòng liền nhẹ nhõm. Bị Lưu Lăng nói trúng tim đen, kỳ thực trong lòng lão chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Lời nói của Lưu Lăng nhắm thẳng vào nơi u ám mịt mờ nhất trong nội tâm lão, khiến lão nháy mắt như rơi vào hầm băng.
Thân mình kịch liệt run rẩy, Thượng Huyền không còn lời nào để nói.
Lưu Lăng lạnh nhạt nói: - Tiếp tục sống đi.
Hắn xoay người đi lên phía trước, binh lính quân Hán hành quân từng bước từng bước lướt qua bên người Thượng Huyền, nhưng lão dường như không nhìn thấy gì, chỉ ngơ ngơ ngác ngác đứng đực ra đó, giống như linh hồn trong thân thể lão đã bị một lực lượng nào đó rút đi rồi. Sắc mặt lão không ngừng biến ảo, càng lúc càng vặn vẹo.
- Vương gia, không phái người theo dõi lão ta sao?
Trần Tiểu Thụ nhẹ giọng hỏi.
Lưu Lăng cười cười:
- Tự lão ta sẽ đuổi theo thôi.
Trần Tiểu Thụ vẫn cảm thấy không yên lòng, quay đầu phân phó với hai Giám sát vệ: - Các ngươi đi dẫn người kia tới đây.
Hai Giám sát vệ lên tiếng rồi quay đầu đi về phía Thượng Huyền, mới đi được nửa đường, Thượng Huyền bỗng nhiên thở dài thườn thượt sau đó đi nhanh đuổi theo bước tiến của quân Hán. Trần Tiểu Thụ sửng sốt, lập tức khóe miệng cong lên. Chỉ là nụ cười này thoạt nhìn không có bao nhiêu thiện ý.
Đội ngũ gấp rút hành quân một ngày một đêm mới dừng lại nghỉ ngơi, bình minh ngày thứ hai lại tiếp tục lên đường, đi tiếp nửa ngày liền gặp được quân Hán tiếp viện. Chiêu Tiên lo cho an toàn của Lưu Lăng, tự mình dẫn theo năm nghìn tinh binh đuổi tới tiếp ứng. Hai bên hợp binh cùng nhau trở về trại lớn, điều đáng kinh ngạc đó là dọc đường đi người Trung Sơn quốc không hề chạy tới quấy rầy.
Vừa trở về trại lớn, Hoa Đóa Đóa và Mẫn Tuệ vốn bị Lưu Lăng cưỡng ép ở lại trong doanh liền như con chim yến bay vút ra ngoài. Mẫn Tuệ còn đỡ chút, dù sao vẫn giữ được phong thái văn tĩnh. Còn Hoa Đóa Đóa thì cả người như hóa thành con bươm bướm bay tới trước mặt Lưu Lăng, ngước cằm lên cẩn thận dò xét Lưu Lăng, lập tức thở phào một hơi: - Vẫn tốt lắm, chỉ là hơi bẩn, không có gầy đi.
Lưu Lăng giả bộ cả giận: - Vậy còn không mau đi chuẩn bị nước tắm cho Vương gia!
Hoa Đóa Đóa ồ một tiếng, mặt đỏ lự, vội vội vàng vàng lôi kéo Mẫn Tuệ vốn muốn nói chuyện với Lưu Lăng chạy ngay về trong trại. Lưu Lăng nhìn bóng dáng thướt tha của hai cô nhóc môi nhếch lên cười cười, lòng cũng thư thái hơn. Mai phục lần này gần như toàn diệt quân đội Sơn Nam quốc, nhưng lại để vụt mất Thượng Đỉnh Thiên. Tuy rằng người đó không có khả năng dấy lên gió to sóng lớn gì, nhưng cũng là một mối phiền không nhỏ. Đội ngũ thủy sư Lưu Lăng khổng lồ, lượng bổ cấp cần thiết mỗi ngày lên đến con số thiên văn. Vả lại Lưu Lăng không có dư dả thời gian để ở trên hòn đảo này năm rộng tháng dài, mục tiêu chủ yếu của hắn vẫn luôn đặt ở phương bắc.
Một ngày còn chưa giải quyết được người Khiết Đan, mối uy hiếp Trung Nguyên nguy hiểm nhất, tâm Lưu Lăng không sao an ổn.
Thượng Đỉnh Thiên không dấy lên được gió to sóng lớn, nhưng y vẫn có thể ẩn núp, giống như cách Bin Laden đối phó với nước Mỹ vậy thì Thượng Đỉnh Thiên cũng như vậy với Đại Hán, nếu Lưu Lăng vừa rời đi y lập tức chui ra quấy rối, lấy uy vọng của y trong dân chúng bản địa Bình Bộ tộc và Cao Sơn tộc, rất có thể sẽ khiến cho nha môn mà Đại Hán thiết lập trên đảo Lưu Cầu rơi vào khốn cục. Nhổ cỏ không trừ gốc, tóm lại là không ổn thỏa. Nhưng giữa cảnh núi rừng mênh mông chằng chịt thế này muốn tìm được vài con người thì chẳng khác gì mò kim đáy biển, trừ phi tiếp theo có thể tiến công thành Toàn Nghiệp một lần giải quyết sạch phiền phức.
Không thể lại để Thượng Đỉnh Thiên có cơ hội trốn nữa, đương nhiên ngoài lựa chọn phát động chiến tranh Lưu Lăng còn đang nghĩ đến một biện pháp khác.
Trở lại lều lớn của mình thăm hỏi sơ lược tình hình của trại, Chiêu Tiên làm báo cáo chi tiết. Trong mấy ngày Lưu Lăng rời đi, lục trại đã xây dựng xong. Thủy trại cũng đã hoàn thành bước đầu kiến tạo, lấy thuyền lớn làm tường, hết sức kiên cố.
Lưu Lăng dặn dò dăm ba câu, sau đó cho các tướng đi về nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, mấy nữ thân binh của Hoa Đóa Đóa mang đến một thùng gỗ lớn, trong thùng nước tắm nóng hầm hập.
Lưu Lăng phất tay ra hiệu cho nhóm nữ thân binh lui xuống, sau đó cởi ra quần áo duỗi người một cái, tiếp đó nhảy vào trong thùng nước rộng thùng thình.
Bùm một tiếng, bọt nước trong thùng văng tung tóe.
A!
Lưu Lăng mới rồi như một đứa nhỏ nhảy vào trong thùng gỗ giờ lại lập tức nhảy cẫng ra ngoài như mới gặp quỷ:
- Sao lại là nàng!
Hoa Đóa Đóa ở trong thùng nước với vẻ mặt u uất, có lẽ là do nhiệt độ nước nóng nên mặt của nàng đỏ hồng vô cùng đáng yêu, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm trang giải thích: - Người ta giúp chàng thử nước xem có đủ nóng không thôi mà.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận