Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 282: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
KHÔNG TIỄN XA
Vẻ mặt Tiêu Phá Quân như đứng hình, trong ánh mắt không sao tin nổi. Tay của hắn còn đang nắm thật chặt vạt áo trước của Lê Viễn Triều, dần dần mất đi khí lực.
Lê Viễn Triều không chờ những người khác kịp phản ứng, cũng không muốn nhìn Tiêu Phá Quân dù chỉ một cái liếc mắt, gã sợ. Gã cũng không cho Tiêu Phá Quân cơ hội hỏi "vì sao", sau khi rút thanh đao từ ngực Tiêu Phá Quân ra, thuận thế đẩy ra bàn tay nắm lấy y phục trước ngực mình, Lê Viễn Triều xoay người bỏ chạy.
Thân thủ của gã vốn không tệ, tuy rằng kém hơn Tiêu Phá Quân, nhưng ở trong Hắc Kỳ quân chí ít có thể xếp trong tốp mười người đứng đầu, đánh lén đắc thủ, gã lập tức bỏ chạy. Ngựa của gã ở cách đó không xa, khoảng cách vài chục bước gã có thể tranh thủ mọi người chưa kịp phản ứng mà vượt qua. Gã không cần xác nhận Tiêu Phá Quân có chết hay không, một đao kia, gã tự tin. Trái tim đã bị đâm nát, chỉ cần Tiêu Phá Quân là người, hắn chết là điều không thể nghi ngờ.
Một đao đắc thủ, chuyện đầu tiên gã nghĩ đến là toàn thây thoát ra. Gã biết một đao kia của mình quá đột ngột, tất cả mọi người sẽ không kịp phản ứng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, là thời cơ tốt nhất để gã chạy trối chết. Chỉ cần lên được ngựa, dựa vào một nghìn kỵ binh quân Hán dũng mãnh vô địch, giết một đường máu ra khỏi Hắc Kỳ quân không quá khó!
Năm sáu bước, cách vật cưỡi của gã chỉ có năm sáu bước. Từ đằng sau gã nghe được tiếng hô kinh hãi của Tống Hoài Nhân và Mi Viễn, tiếng rống giận của Mã Vũ, nghe được ngọn lửa ngập trời đang thiêu đốt trong lòng mọi người. Gã một giây cũng không muốn dừng, nhất định phải trước lúc mọi người rút đao rời khỏi.
Hai bước, cách chiến mã có hai bước nữa thôi. Khóe miệng của gã gợi lên chút ý cười, tính kế tính kế, thế gian này ai cũng đang tính kế, người bị tính kế chết là kẻ không có bản lĩnh, người tìm được đường sống mới là kiệt xuất! Gã không có áy náy quá nhiều, bởi vì gã biết, chính mình chỉ là muốn sống sót mà thôi. Tại nơi loạn thế này, nếu muốn sống tốt nhất định phải trở nên nổi bật, có được đầy đủ quyền lợi và địa vị. Mà trước khi mình sở hữu được những thứ đó, một chỗ dựa vững chắc là cần thiết. Cho nên, khi gã cảm thấy Tiêu Phá Quân cách mình càng lúc càng xa, vị trí của Lưu Lăng lập tức tức được xếp lên hạng nhất.
- Hai bước mà thôi, nháy mắt là tới rồi.
Bất thình lình, một bóng đen đột nhiên ngăn ở trước người gã. Một thanh hoành đao sáng tuyết, như một tia sét chói lòa giữa đêm đen u ám, xé rách không khí, cũng nhanh chóng phá vỡ cổ họng gã. Nhanh, nhanh đến không thể tin nổi.
Một đao kia so với một đao đâm chết Tiêu Phá Quân của Lê Viễn Triều còn đột ngột hơn.
Lê Viễn Triều dừng mạnh bước chân, không sao tin nổi nhìn kẻ ngăn đón trước người mình kia. Không ngờ là y, tại sao lại là y!
Giết gã, chính là thủ lĩnh thân binh quân Hán. Gã không biết người này tên gọi là gì, gã chỉ biết người này là một trong hai người luôn túc trực bên người Lưu Lăng như hình với bóng. Gã còn nhớ khi mình lần đầu tiên thấy quỷ nhãn đao vắt bên thắt lưng hai người đó, trên cổ liền cảm thấy như gió lạnh quét qua. Bây giờ, gió lạnh rốt cục cũng thổi qua cổ mình rồi, chân thật như thế.
Gã theo bản năng giơ tay lên bưng cổ, gian nan phát ra một tiếng: - Vì... vì sao?
Kẻ giết người chính là Nhiếp Nhân Địch.
Nhiếp Nhân Địch lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, đầu tiên là hô to một tiếng: - Kẻ cặn bã! Đại soái đối đãi ngươi ân trọng như núi, không ngờ ngươi lại ám sát Đại soái! Kẻ nghịch tặc như ngươi, người người đều có thể giết!
Hô xong, Nhiếp Nhân Địch ghé đến bên tai Lê Viễn Triều nói: - Giết ngươi là vì Vương gia biết, ngươi đã có thể đâm một đao vào ngực Tiêu Phá Quân, ắt sẽ có một ngày ngươi cũng chĩa mũi đao vào ngực Vương gia.
Y thoáng dừng, rồi như cười như không nói: - Mặc dù trong mắt Vương gia ngươi chẳng qua là một tên hề thôi, nhưng, ngươi đủ vô sỉ, đủ đê tiện, cho nên Vương gia xem ngươi là một nhân vật. Cho nên, Vương gia để cho ta tự tay tiễn ngươi một đoạn đường.
Máu từ kẽ hở ngón tay Lê Viễn Triểu chảy ra, gã trợn to mắt, đến chết cũng không ngờ mình sẽ chết dễ dàng như thế.
Tiếng rống giận của Mã Vũ càng ngày càng gần, khoảng cách vài chục bước chẳng mấy chốc là đã chạy tới, Mã Vũ đương cơn phẫn hận căn bản không quản Lê Viễn Triều đã trúng một đao còn sống hay đã chết, trong đầu hắn chỉ tràn ngập một ý niệm chính là phải báo thù cho Đại soái.
Vì vậy, đao của Nhiếp Nhân Địch cắt vỡ cổ họng Lê Viễn Triều không lâu thì hoành đao của Mã Vũ đã đâm vào sau lưng Lê Viễn Triều. Mũi đao nhuốm máu nhô ra khỏi bụng trước, máu theo mũi đao từng giọt từng giọt rỏ xuống. Sau đó, trong tầm mắt mơ hồ, Lê Viễn Triều nhìn thấy mũi đao kia lại từ trên bụng gã chậm rãi lui trở về, sau đó, mũi đao lại từ một vị trí khác xông ra trước bụng gã, mang theo những khúc ruột bị cắt đoạn.
Thế giới bắt đầu không còn tiếng động, trước mắt tất cả là một màu đỏ thẫm.
Đao của Mã Vũ cứ như vậy ở trong bụng của Lê Viễn Triều ra ra vào vào, từng đoạn từng đoạn nội tạng và ruột bị cắt nát theo vết đao không ngừng rơi ra bên ngoài, lộp bộp lộp bộp rơi đầy đất. Nhiếp Nhân Địch lạnh lùng nhìn thanh đao tung hoành trên thân Lê Viễn Triều, hoàn toàn thờ ơ. Phương pháp giết người dã man thô lỗ như vậy không hợp với y, vả lại, y rất khinh thường. Một đao trước đó của y kỳ thực đã đủ giết chết Lê Viễn Triều, lực độ mạnh yếu vừa đủ, không lãng phí chút khí lực nào.
Cuối cùng liếc mắt nhìn bộ dạng đã mất đi ý thức trước mặt, Nhiếp Nhân Địch thở dài.
Nhiếp Nhân Địch biết, kỳ thực thời khắc Lê Viễn Triều bày tỏ ý nguyện trung thành với Vương gia, Lê Viễn Triều chết đã là kết cục đã định.
Nhiếp Nhân Địch xoay người, nhảy lên chiến mã hô to: - Đại soái chết rồi! Hắc Kỳ quân xong rồi! Các huynh đệ, chúng ta đều tự mình ai chạy đường nấy thôi.
Cách đó không xa, kỵ binh quân Hán đều đã lên ngựa, dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Nhân Địch chạy về hướng triền núi nơi Hoa Linh đang chờ, vừa phóng ngựa, kỵ binh quân Hán vừa hô to: - Đại soái chết rồi, các huynh đệ mau tự tìm đường chạy đi thôi!
- Đại quân Tả Úy Vệ giết tới rồi, Đại soái chết rồi!
- Chạy mau!
Như một trận ôn dịch không kịp đề phòng, tin tức Tiêu Phá Quân chết không áp chế được mà nhanh chóng truyền ra ngoài. Đại quân mấy vạn của Hắc Kỳ quân sụp đổ như vỡ đê không thể nào ngăn cản, các tướng quân dẫn đội chém tới đao đầy vết nứt cũng ngăn không nổi nhân mã dưới trướng chạy tán loạn. Nỗi sợ hãi một khi lan tràn sẽ không cách nào ngăn đỡ. Cái chết của Tiêu Phá Quân là một kích trí mạng đối với Hắc Kỳ quân. Hai quân quyết chiến, chủ soái bỏ mình, bọn lính làm sao còn dũng khí và ý chí tiếp tục chiến đấu?
Trận doanh Hắc Kỳ quân giống như một trận tuyết lở, tin tức Tiêu Phá Quân chết trong thời gian ngắn nhất đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách trên chiến trường. Các binh lính Hắc Kỳ quân mặc trang phục đủ màu không đồng nhất hết sức hoang mang, tâm thần dần trở nên khủng hoảng. Bại binh bắt đầu chạy tán loạn bốn phương tám hướng, thậm chí có rất nhiều nhóm lính Hắc Kỳ quân không rõ phương hướng mà chạy thẳng vào đại trận của Tả Úy Vệ.
Cơ hội bất ngờ đến khiến cho Trịnh Siêu không kịp tiếp thu, mắt nhìn đại trận Hắc Kỳ quân tan rã, trong đầu dâng lên nghi hoặc. Rốt cục, một tia thanh minh trong đầu từ từ mở rộng.
Nội loạn! Hắc Kỳ quân nội loạn rồi! Đương lúc hai quân quyết chiến kịch liệt trên chiến trường, không ngờ Hắc Kỳ quân lại xảy ra nội loạn!
Tiêu Phá Quân đã chết!
- Tướng quân? Có phải là cạm bẫy hay không?
Lý Phổ cau mày, có chút không xác định hỏi.
Trịnh Siêu cười ha hả nói:
- Cạm bẫy? Nếu thật là cạm bẫy, vậy cũng quá thật rồi. Ngươi nhìn xem, đã loạn đến mức khó mà khống chế. Binh lính Hắc Kỳ quân chạy tán loạn khắp nơi như ruồi bọ, căn bản không có bất cứ kết cấu gì, huống chi, ngươi nhìn kỹ càng mà xem, nỗi sợ hãi trên mặt chúng không thể là giả. Bọn lính loạn thành như vậy chứng tỏ đã mất đi người chỉ huy Hắc Kỳ quân, Tiêu Phá Quân xem ra thật sự chết rồi. Chỉ có điều, bọn chúng rõ ràng đã chuyển đổi bại cục, cớ gì lúc này lại phát sinh nội loạn?
Lý Dịch cười lạnh: - Chẳng qua là giặc cướp mà thôi, đấu nội bộ, nội đấu, còn không phải như cơm bữa? Bất kể nắm trong tay bao nhiêu nhân mã, bất kể chiếm cứ được bao nhiêu địa bàn, trộm cướp vẫn hoàn trộm cướp, chẳng có chút thành tựu nào!
Trịnh Siêu ha hả cười: - Mặc kệ thế nào, đại lễ Tiêu Phá Quân đã đưa tới, chúng ta có thể nào không tiếp. Lệnh! Toàn quân xuất kích, tiêu diệt toàn quân Hắc Kỳ!
- Vâng!
Tả Úy Vệ dốc toàn bộ lực lượng, gần sáu vạn đại quân, cũng không phân ra mấy đường, che trời phủ đất mà đến. Hắc Kỳ quân đánh mất ý chí chiến đấu hoàn toàn, bọn lính chỉ lo chạy trối chết, ai còn quản Tiêu Phá Quân đã chết ở nơi nào? Mọi người chỉ biết một điều, chính là không muốn chết ở cái nơi này. Ai chết cũng được, nhưng mình thì không thể chết. Đây là ý tưởng chân thật nhất trong đầu chúng, tình anh em cái gì, tình chiến hữu cái gì, vào thời khắc này đều là thứ không đáng tiền nhất, chẳng chút ý nghĩa.
Nhiếp Nhân Địch suất lĩnh một nghìn quân Hán giết ra loạn trận, thừa dịp chém lung tung mười mấy tướng lĩnh Hắc Kỳ quân. Dù sao có thể tiện tay khiến Hắc Kỳ quân loạn thêm thì cứ làm thôi. Dọc theo đường đi, một chi đội ngũ giết người nhiều nhất này dẫn đầu thoát khỏi đại trận cũng không khiến cho Hắc Kỳ quân cùng chung mối thù. Hoa Linh mang theo hai trăm kỵ binh nghênh đón, hai bên sau khi hội hợp liền nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường. Chạy thẳng một đường hai ba mươi dặm mới dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn, kiểm tra lại nhân số, một nghìn hai trăm kỵ, còn lại một nghìn bốn mươi bảy người.
Hoa Linh và Nhiếp Nhân Địch đều biết rằng, số lượng tử trận ít như vậy đã là rất không dễ rồi. Đầu tiên là tấn công bên cánh Tả Úy Vệ, lại từ trung quân Hắc Kỳ quân giết ra, toàn bộ là nhờ quân Hán được huấn luyện có tố chất.
- Đi, chúng ta đi tìm đại quân của Vương gia.
Hoa Linh ngồi trong chốc lát, khôi phục lại chút ít thể lực rồi đứng lên lớn tiếng nói.
Nhiếp Nhân Địch khó có dịp cười nói: - Bây giờ ta rốt cục đã hiểu sâu sắc ý tứ của câu "bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau" rồi.
Hoa Linh cười ha ha nói: - Theo bên người Vương gia, ngươi còn nhiều cơ hội mở rộng tầm mắt!
Người của Tả Úy Vệ giết điên rồi, giết đến đỏ mắt, giết đến mất đi lý trí. Gần sáu vạn đại quân truy đuổi sát sau bảy vạn Hắc Kỳ quân, giết đến sướng khoái. Các tướng lĩnh không khống chế nổi nhân mã dưới trướng mình, cơ cấu tổ chức đã bị đánh vỡ, nơi có Hắc Kỳ quân, nơi đó có binh lính Tả Úy Vệ đuổi giết tới đỏ mắt. Nhân mã Tả Úy Vệ lúc này giống như một bầy dã thú mất đi thần trí, là những cỗ máy móc giết chóc, không biết dừng.
Trịnh Siêu liên tục bốn lần hạ mệnh lệnh đình chỉ truy kích, nhưng bọn lính phân tán quá mức, quân lệnh truyền đạt khó có hiệu quả. Mãi cho đến khi đuổi ra chừng năm mươi dặm, nhân mã Tả Úy Vệ mới dưới sự nỗ lực của các tướng lĩnh cấp thấp dần dần thu nạp về. Trịnh Siêu hạ lệnh Lý Phổ chỉnh lý lại đại quân, bản thân thì mang theo năm nghìn nhân mã trở về thành Giáng Châu.
Tới ngoài thành Giáng Châu, thân binh xuất trận gọi cửa: - Mau mở cửa thành, Tả Úy Vệ đã đánh tan Hắc Kỳ quân, Đại tướng quân nhà ta muốn vào thành!
Đáp lại hắn là một trận mõ vang, sau đó một đợt mưa tên đổ ập xuống. Thân binh kia lập tức bị bắn thành con nhím, mà ngay cả trên vai Trịnh Siêu cũng bị trúng một mũi tên, may là khôi giáp của y đủ chắc chắn, mũi tên mắc kẹt ở áo giáp không xâm nhập vào quá sâu.
Một cây đại kỳ màu đỏ dựng thẳng trên đầu thành Giáng Châu, trên mặt cờ viết một chữ "LƯU" to bằng cái đấu.
Triệu Nhị ở đầu thành cười to, nói: - Trịnh đại tướng quân, Vương gia nhà ta cảm tạ ngươi đưa lên đại lễ, từ chối thì bất kính quá, thành Giáng Châu chúng ta xin nhận. Đại tướng quân còn muốn đuổi giết Hắc Kỳ quân, ta không tiễn xa!

Bình Luận

0 Thảo luận