Tôn Kim Mãn thở phì phò nói: - Ông đây nói cho nhà ngươi biết, nếu như nhà ngươi không suy nghĩ cùng đi với bọn ta, vậy ông đây sẽ cho ngươi một con thuyền. Sáng mai ngươi rất có thể sẽ đi vào trong trại lớn của Thủy sư quân Hán cáo trạng Hán Vương, nhìn ngươi như vậy ông đây thừa biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, huynh đệ, đừng trách đại ca vô tình!
Nói xong, Tôn Kim Mãn đột nhiên dùng một chưởng đập vào trên cổ Tôn Kim Xứng, Tôn Kim Xứng vội vàng không kịp chuẩn bị mà kêu lên một tiếng thất thanh đã bị đánh ngất đi. Tôn Kim Mãn bèn từ trong đũng quần rút ra một bó dây thừng bằng gân bò, thuần thục đem Tôn Kim Xứng trói lại. Gã lớn tiếng kêu hai hải tặc tới đem Tôn Kim Xứng về phía doanh trại của hải tặc.
Triệu tập tất cả hải tặc và gia quyến của họ lại, Tôn Kim Mãn đứng trên một tảng đá, lớn tiếng nói: - Các con! Hán Vương đang tính toán chiêu an chúng ta, để chúng ta dẫn đường vào tấn công đảo Lưu Cầu. Còn hứa sẽ cấp cho ông đây một chức quan tương đương, ông đây đã nghĩ tới nghĩ lui, việc này không thể thỏa hiệp.
Gã nhìn một vòng tất cả mọi người: - Hán Vương đi mở mang bờ cõi, hắn dựa vào cái gì mà bắt chúng ta làm những người đứng mũi chịu sào? Các ngươi nên biết rằng trên đảo Lưu Cầu này Bình tộc cùng Cao Sơn tộc hung ác như thế nào, nếu như xảy ra đánh nhau thật, mấy trăm người chúng ta liệu sống sót trở về được bao nhiêu người. Cho nên lão gia ta quyết định, tối nay chúng ta sẽ đi! Lần trước chúng ta truy đuổi một đội thuyền của thương nhân đến một đảo nhỏ, đảo này cách đảo Lưu Cầu không xa nhưng khá an toàn. Người cai quản đảo Lưu Cầu gọi đó là đảo Vọng An, nơi đó so với Đại Tự đảo thì có nhỏ hơn một chút, nhưng những hòn đảo nhỏ phụ cận không dưới một trăm hòn, bấy nhiêu đấy cũng đủ cho chúng ta xây dựng cơ sở tạm thời rồi.
Gã vỗ vỗ vào ngực rồi nói: - Nếu như các ngươi đã gọi ta một tiếng Bách Thắng Vương, thì ta bảo đảm sẽ giữ mạng sống cho các ngươi. Để công bằng khi đạt được mục tiêu đó, hiện giờ lão gia hỏi các ngươi một câu. Các ngươi có nguyện ý cùng đi với lão gia hay không. Nếu nguyện ý thì hãy trở về thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ đi suốt đêm. Nếu như ai không muốn đi theo lão gia thì hãy ở lại, Hán Vương là một người nhân từ độ lượng, chắc chắc hắn sẽ không làm khó cho các ngươi.
Lập tức có một hải tặc đứng ra hỏi: - Đại vương, nếu đi vào ban đêm, thuyền của chúng ta nhỏ, nếu như gặp phải sóng gió hay mạch nước ngầm thì thuyền của chúng ta không chống đỡ được. Tại sao chúng ta không đợi ngày mai trời sáng hãy đi.
Tôn Kim Mãn liền mắng: - Lão gia đây thực sự là muốn đợi đến sáng mai lắm, nhưng Hán Vương cho chúng ta thời gian một đêm để suy nghĩ! Nếu như đêm nay không đi, sáng mai khi mà Thủy sư Đại Hán đến thì chúng ta còn có thể đi ra khỏi sao?
Một gã hải tặc liền hỏi: - Đại vương, đi đêm nhưng cũng không thể đi xa được đâu ạ. Vốn dĩ đường biển này chúng ta còn chưa có thuộc, buổi tối đen thui, hai mắt của chúng ta không nhìn thấy gì, nếu như cứ vừa đi vừa mò đường trên đại dương bao la này thì chúng ta bị thiệt hại bao nhiêu người! Đại vương, theo con thấy, hay là chúng ta cứ núp đi trước, sáng mai chúng ta đi đường vòng tới Vọng An đảo đi.
Tôn Kim Mãn suy nghĩ một chút và nói: - Hiện giờ, trên đất Tuyền Châu đâu đâu cũng là quân Hán, chỉ sợ khi chúng ta vừa lên bờ đã bị người chặn lại. Nếu không, chúng ta chuẩn bị đủ nước và lương khô, chúng ta sẽ tá túc một đêm ở đảo nhỏ phía Nam Đại Tự đảo này một đêm, khi mặt trời vừa mọc chúng ta lập tức lên đường!
Bỗng nhiên có nữ tử thấp giọng nói: - Hán Vương không phải đã thống nhất thiên hạ rồi sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ phải trốn cả đời sao?
Nam nhân của cô ta liền quay đầu lại mắng: - Ngươi ngậm cái miệng lại! Đại vương bảo đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.
Tôn Kim Mãn nghe được lời nói của cô gái kia, chợt nhớ tới lời nói của Lưu Lăng lúc trước.
- Đây là cuộc sống hạnh phúc mà ngươi muốn? Ngươi có từng nghĩ qua cho những người phụ nữ và những đứa nhỏ này hay chưa? Chẳng nhẽ cả đời ngươi là hải tặc thì cũng muốn những đứa nhỏ này cũng làm hải tặc cả đời sao? Những nữ nhân của ngươi, lúc mà thuyền của ngươi rời bến chẳng nhẽ bọn họ không có lo lắng hãi hùng sao. Nếu như các ngươi xảy ra chuyện gì thì ngươi nói xem bọn họ sẽ sống tiếp cuộc sống như thế nào?
- Không miễn cưỡng ngươi, nhưng cũng muốn ngươi suy ghĩ cho kỹ càng. Ta có thể để cho các ngươi ở trên hòn đảo này vĩnh viễn, nhưng cũng muốn hỏi ngươi một chút, các nàng... Họ có nguyện ý cả đời này ở trên đảo hay không?
Mấy câu nói đó trông chốc lát lần lượt xuất hiện trong suy nghĩ của gã và không ngừng vang vọng, những lời nói của Lưu Lăng thật giống như ở bên tai cứ lặp đi lặp lại.
Tôn Kim Mãn dùng sức lay lay đầu mình, thở dài nói: - Ta chỉ muốn cho các ngươi cuộc sống no đủ không phải lo ăn lo mặc mà thôi. Thế đạo lộn xộn, khắp nơi đều là đánh giặc, đâu đâu cũng là giết người. Ta vẫn muốn mang các ngươi đến một vùng đất yên bình không có chiến tranh sống yên ổn qua ngày, nếu như các ngươi ngán cuộc sống lênh đênh nay đây mai đó này thì ta cũng không cản các ngươi. Theo như ta biết, hiện tại ở Tuyền Châu đang chia ruộng đất, chỉ cần đến quan phủ báo cáo là được phân một khối ruộng, được quan phủ phát cho hạt giống. Ba năm đầu thu hoạch, quan phủ chỉ lấy một thành, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có chuyện tốt như vậy. Nói thật Hán Vương đối đãi với dân chúng không tệ, nếu so với Đường quốc thì mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Dừng lại một chút rồi gã nói tiếp: - Sở dĩ các ngươi đi theo ta chém chém giết giết cũng chỉ vì cơm no áo ấm, hiện tại các ngươi có cơ hội làm ruộng rồi, ta biết trong lòng các ngươi thực sự không muốn cả đời làm hải tặc. Bất quá cũng là nỗi sợ hãi với lão già lạnh lùng này thôi. Như vậy, các ngươi muốn ở lại, ta cũng không miễn cưỡng, dù sao thì lão tử đây cũng không muốn đi đánh giặc, nếu muốn đi cùng với ta thì xếp hàng sau ta, nếu không muốn cùng đi thì sáng sớm ngày mai hãy đi vào trại Thủy sư lớn của Hán Vương. Hán Vương cần người dẫn đường, lập được công sẽ trọng thưởng. Còn những người khác, nói không chừng Hán Vương cũng sẽ nói với quan phủ Tuyền Châu để sắp xếp.
Gã nhìn lướt tất cả mọi người rồi nói: - Rốt cuộc, các ngươi hãy suy nghĩ xem các ngươi muốn đi theo con đường nào, lão tử ta tuyệt đối không bức các ngươi.
Tất cả đám hải tặc im lặng, bỗng có người từ trong đám hải tặc bước ra đứng ở phía sau Tôn Kim Mãn, có người thì trên mặt lại hiện ra vẻ băn khoăn khó xử, nhấc chân lên lại đặt chân xuống. Tôn Kim Mãn đợi khoảng nửa canh giờ, số người đứng ở phía sau gã chỉ lên tới con số sáu mươi, bảy mươi người. Những người này vẫn là những người đi theo gã từ trước, đối với gã vô cùng tôn kính. Nhưng tuyệt đối không có một nữ nhân và một đứa trẻ nào đi theo đám bọn gã, Tôn Kim Mãn hiểu cho dù đó là sự tự nguyện đi theo mình của các huynh đệ, thì bọn họ cũng không cần thiết phải yêu cầu cả vợ con mình cùng đi theo chịu khổ.
Tìm ra một hoang đảo để ẩn náu, những gian khổ trong đó tất cả mọi người đều biết. Hơn nữa nếu như bị người khác phát hiện, thì không lường trước được những tai họa sẽ giáng xuống đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận