Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 513: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
MỖI NGƯỜI MỘT Ý NGHĨ
Lưu Lăng mang theo Trần Tử Ngư, Tức Tự Ngôn, tám Ngân Y suốt đêm đi hai trăm dặm. Đoàn người ngừng lại bên ngoài một rừng cây.
Lưu Lăng xoay người ra lệnh:
- Ở trong rừng này nghỉ ngơi một ngày, tối đi tiếp. chia ba nhóm, luân lưu làm việc cảnh giới.
Các Ngân Y ngồi trên lưng ngựa khom lưng vâng dạ, đi vào rừng cây xem xét ngay.
Lưu Lăng hỏi Trần Tử Ngư:
- Sao rồi, hai năm không cưỡi ngựa chạy đi, thân thể còn chịu nổi không?
Đúng là Trần Tử Ngư rất mệt, mặt đẫm mồ hôi, gò má đỏ bừng. Suốt đêm không ngủ làm vẻ mặt Trần Tử Ngư hơi mệt nhưng nàng vẫn kiên cường lắc đầu nói:
- Vương gia yên tâm, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe.
Lưu Lăng đau lòng vuốt phẳng sợi tóc dính trên mặt Trần Tử Ngư:
- Vốn đã hứa sẽ mang các nàng đi chơi một chuyến nhưng bây giờ kéo nàng về lại viện. Vất vả cho nàng, xin lỗi.
Trần Tử Ngư cười dịu dàng:
- Sao vương gia nói vậy? Vương gia là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, chẳng lẽ nữ nhân của vương gia chỉ biết núp sau lưng vương gia hưởng phúc sao? Chờ giải quyết chuyện này xong vương gia mang thiếp đuổi theo nhóm Ngọc Châu là được. Chuyện Tây Hạ không ai hiểu rõ hơn thiếp.
Lưu Lăng khẽ ừ:
- Bắt nàng và người nhà mẫu thân nàng đối địch có phải là hơi tàn nhẫn không?
Biểu tình Trần Tử Ngư hơi buồn nhưng rất nhanh cười nói:
- Đã gả cho vương gia rồi còn được phép đổi ý sao?
Lưu Lăng lắc đầu, nói:
- Tuyệt đối không cho phép.
Trần Tử Ngư cười khẽ, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Tức Tự Ngôn từ xa chạy lại nói:
- Vương gia, đã kiểm tra rừng cây, cũng sắp xếp người luân phiên trực rồi.
Lưu Lăng khẽ ừ, hắn nhảy xuống Hắc Báo Phá Địch, dìu Trần Tử Ngư leo xuống lưng Hồng Sư Tử.
Trần Tử Ngư nói:
- Vương gia vốn không cần tự mình đến, giao thiếp làm chuyện này là được. Vương gia tôn quý lại phải ngày nghỉ đêm ra, trong lòng Tử Ngư rất áy náy.
Lưu Lăng cười nói:
- Ta có thể quang minh chính đại quay về Tấn Châu, nhưng gian tế đó cũng không còn lá gan ra tay, trừ trốn ra còn biết làm gì? Gian tế trốn thì ta bắt hắn sẽ rất rắc rối. Chỉ sợ bắt được xác chết, không điều tra được bí mật gì.
- Ý vương gia là . . . chúng ta âm thầm quay về Tấn Châu người đó sẽ biết?
Lưu Lăng vừa đi vừa nói:
- Không cần biết hắn là ai, nếu hắn điều động lực lượng trong viện thì không khó phát hiện ta không ở trong đội xe. Hơn nữa hắn có tật giật mình, chắc chắn sẽ phái người trà trộn vào đội xe theo dõi ta. Không phải hắn muốn mưu đồ cái gì, làm phản đồ luôn hết sức cẩn thận.
Trần Tử Ngư nhíu mày hỏi:
- Nếu hắn biết vương gia sắp về Tấn châu chẳng lẽ không biết chạy sao?
Lưu Lăng nói:
- Tấn châu là phúc địa của Đại Hán ta, dù đi bên nào, miễn hắn muốn vượt biên giới thì rất khó trốn. Nếu ta dẫn dắt quân đội trở lại, hắn biết rõ không trốn thoát được cũng không còn đường lựa chọn. Nhưng ta âm thầm trở về làm hắn cảm thấy có cơ hội, chỉ cần âm thầm giết ta thì . . . cần gì bỏ trốn nữa?
Trần Tử Ngư cắn môi:
- Từ khi nào trong viện ra kẻ bại hoại như vậy?
Lưu Lăng buông tiếng thở dài:
- Đây đều là sai sót của ta, luôn cảm thấy trong viện là nơi trung tâm bí ẩn nhất nhưng quên hiện tại viện Giám Sát dần đi ra ngoài sáng, lộ ra sơ hở. Lòng người là cái khe khó lấp bằng nhất, tuy ta không biết Ngôi Danh Nẵng Tiêu hứa cho người kia ích lợi gì nhưng kim ngân tài bảo mỹ nữ giai nhân luôn làm người điên cuồng.
- Nếu ta chú ý tình hình trong viện nhiều thêm chút thì chuyện này sẽ không xảy ra. Cho nên ta đang suy xét chờ chuyện này chấm dứt sẽ thêm một bộ môn riêng trong viện Giám Sát, ngoài lục xử tăng thêm một xử. Chức trách chính yếu của thất xử là đốc tra giám sát nhân sự nội bộ viện Giám Sát.
Trần Tử Ngư thương cảm nói:
- Sau khi chuyện này kết thúc thì viện Giám Sát sẽ gánh một vết nhơ, không còn là viện Giám Sát thuần túy ngày xưa. Người trong viện đều cảm thấy thẹn với vương gia.
Lưu Lăng cười nói:
- Viện Giám Sát không phải là viện Giám Sát của Đại Hán mà là viện Giám Sát của ta, xảy ra chuyện chứng minh bản thân ta có chỗ sơ suất. Có vết nhơ thì lau nó đi, trên thế giới này không có thứ hoàn mỹ tuyệt đối. Nếu không có chuyện này gióng hồi chuông cảnh báo, không chừng về sau sẽ có vấn đề càng lớn hơn.
Trần Tử Ngư gật gù, nghĩ đến câu khẩu hiệu sôi sục nhiệt huyết mà người người trong viện Giám Sát đều biết.
Tất cả vì Hán vương!
Trần Tử Ngư ngồi xuống gốc cây to, duỗi người hỏi:
- Thất xử có nhân tuyển thích hợp chưa?
Vóc dáng Trần Tử Ngư rất đẹp, đặc biệt sau khi sinh sản thì bộ ngực càng nở nang khiến người phun máu mũi. Eo nhỏ ngực to, khi duỗi người thì đường cong mỹ miều. Dọc đường chạy nhanh, một đêm vội vàng đi hai trăm dặm làm Trần Tử Ngư không chịu nổi, khi nàng dựa vào thân cây ngồi xuống thì không kiềm được muốn rên khẽ một tiếng.
- Vẫn chưa, Tiểu Thụ và Tiểu Triều là lựa chọn không tệ. Thất xử đốc tra giám sát nhân sự nội bộ trong viện, đương đầu của thất xử phải lạnh lùng công chính. Công việc này đắc tội với người, cũng là công việc nắm quyền lực rất lớn. Tiểu Triều là người lạnh lùng, trận chiến với Thiết Lão Lang đánh không chừa đường sống. Tiểu Thụ không máu lạnh, thoạt trông lười biếng nhưng hắn rất chú trọng quy tắc. Tại Kim Lăng, Tiểu Thụ giải quyết chuyện hàng tướng Nam Đường rất tốt.
Trần Tử Ngư nhoẻn miệng cười:
- Hay là . . . thiếp về viện tổ kiến thất xử giúp vương gia?
Lưu Lăng ngồi kế bên Trần Tử Ngư:
- Nàng sao? Thôi chuẩn bị sinh hài tử cho ta tiếp đi, dù có về viện Giám Sát thì trừ tam xử ra vẫn do nàng lèo lái thì tốt hơn.
- Dựa vào cái gì? Thiếp đã sinh một đứa, luân lưu là Ngọc Châu sinh một, Mi Nhi sinh một, Mẫn Tuệ sinh một, Gia Nhi sinh một, Huân Nhi sinh một . . . tiếp theo mới đến thiếp.
Lưu Lăng buồn cười hỏi:
- Nàng cảm thấy việc này có quy luật sao? Hay nàng cho rằng ta có thể khống chế?
Trần Tử Ngư đỏ mặt nói:
- Vương gia thứ tội, thiếp đã càn rỡ.
Lưu Lăng cười nói:
- Không trách nàng, phu thê với nhau chẳng lẽ không đùa giỡn được sao? Tựa vào vai ta ngủ một chốc đi, ban ngày nghỉ ngơi trong khu rừng này, đợi trời tối rồi đi tiếp.
Trần Tử Ngư khẽ ừ, nàng dựa vào vai Lưu Lăng, nhắm mắt lại.
Lưu Lăng hơi mệt mỏi, hắn ngoái đầu nhìn Tức Tự Ngôn đứng gần đó chống kiếm canh gác.
Lưu Lăng nói với Tức Tự Ngôn:
- Ngươi cũng nghỉ một lát đi, sẽ không xảy ra chuyện nhanh vậy. Tin tức truyền đi rồi về, nhanh nhất hôm nay người trong viện nhận được tin ta không ở trong đội xe, ước chừng buổi tối người của hắn mới tìm tới đây.
- Thuộc hạ không buồn ngủ. Vương gia nghỉ ngơi đi, thuộc hạ vẫn không yên lòng.
Lưu Lăng nói:
- Không buồn ngủ? Ngươi không làm bằng sắt! Ta đã nói trước khi mặt trời lặn sẽ không xảy ra chuyện thì chắc chắn không có việc gì.
Lưu Lăng nói thêm:
- Nếu không yên tâm vậy hãy nghỉ ngơi bên cạnh ta.
Tức Tự Ngôn đỏ mặt, vội vàng quay đầu che giấu. Lưu Lăng mời như thế không phải vì muốn ăn bớt nàng, bản năng hắn đau lòng nữ nhân, nên mới lên tiếng khuyên Tức Tự Ngôn nghỉ ngơi một chút. Trong mắt Lưu Lăng thì Tức Tự Ngôn là một trong hai mươi người mạnh nhất viện Giám Sát, nhưng nàng vẫn chỉ là một nữ nhân.
Tức Tự Ngôn buộc mình bình tĩnh lại, nhấc chân đến bên cạnh Lưu Lăng, dựa vào cây to ngồi xuống. Lưu Lăng cười với Tức Tự Ngôn rồi nhắm mắt lại.
Tức Tự Ngôn tựa vào cây to, tay luôn siết chặt thanh kiếm. Một lát sau Hán vương điện hạ ngồi cạnh nàng phát ra tiếng ngáy khe khẽ, hắn đã ngủ. Nhìn khuôn mặt ngủ say của Hán vương, trong lòng Tức Tự Ngôn tràn ngập cảm động.
Hán vương ngủ yên bên cạnh nàng, điều này đại biểu cho ý nghĩa gì?
Chứng minh Hán vương tin tưởng nàng.
Tức Tự Ngôn dựa đầu vào thân cây, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Hán vương. Tuy chạy nhanh như bay suốt đêm nhưng vẻ mặt Hán vương không lộ nét mệt mỏi. Không biết Hán vương đang mơ cái gì hoặc vì thân thể mệt mỏi mà hai hàng chân mày đẹp trai hơi cau lại. Tức Tự Ngôn mỉm cười, lòng lại nổi lên một thắc mắc nhàm chán: tại sao chân mày nam nhân khi nhăn lại cũng rất đẹp trai?
Không biết qua bao lâu, dần dần mí mắt Tức Tự Ngôn híp lại.
Tức Tự Ngôn giật mình tỉnh ngay, nàng nhìn Hán vương còn ngủ say bên cạnh mình, lắc mạnh đầu, dụi mắt. Tức Tự Ngôn thầm trách mình ngủ gục, nhưng nàng bỏ qua một điều, đã bao lâu rồi nàng ngủ được thoải mái khi bên cạnh có người tồn tại? Trong tiềm thức Tức Tự Ngôn không nhận ra nàng chẳng hề cảnh giác với Hán vương.
Tức Tự Ngôn cẩn thận đứng dậy, nàng ôm kiếm đi mấy bước ngồi xuống một tảng đá, ngoắc tay kêu Ngân Y gần đó lại hỏi. Xác định bên ngoài rừng cây không có việc gì, Tức Tự Ngôn ra lệnh Ngân Y luân lưu nghỉ ngơi, nghỉ dưỡng sức, tối nay lại chạy suốt đêm là sáng sớm ngày mai sẽ vào thành Tấn châu trước. Chỉ cần bảo vệ Hán vương an toàn vào thành là bọn họ nhẹ gánh.
Tức Tự Ngôn quay đầu nhìn hình ảnh khác hài hòa rồi lại khó tin, nàng thầm cảm thán.
Phía không xa, Hắc Báo Phá Địch nằm cạnh Hồng Sư Tử, nhắm mẳt ngủ.
Lưu Lăng híp mắt nhìn Tức Tự Ngôn chống kiếm ngồi phía xa, khóe môi hắn cong lên.
Ngủ?
Lưu Lăng bất đắc dĩ tính nhẩm, trừ lúc ở nhà ra đã bao lâu hắn chưa từng yên giấc? Ngủ không biết trời trăng là loại xa xỉ, không phải Lưu Lăng không tin tưởng Tức Tự Ngôn mà vì thói quen đã nuôi dưỡng nhiều năm. Dù mệt mấy, buổn ngủ mấy thì lúc chợp mắt Lưu Lăng luôn giữ vài phần tỉnh táo.
Khi mặt trời lên cao trên đầu, Lưu Lăng nhúc nhích thân thể hơi cứng ngắc, nhẹ nhàng đánh thức Trần Tử Ngư dậy:
- Dậy đi, ăn chút gì. Buổi chiều không thể ngủ tiếp, nên chuẩn bị hoan nghênh khách nhân.
Tấn châu.
Viện Giám Sát.
Chu Vân Băng ngồi trong phòng mình, chân mày nhíu chặt. Chu Vân Băng nhớ đến lúc trước đại đương đầu Tôn Địch Vệ phái người đến, từ Tứ xử điều năm mươi thích khách tinh nhuệ làm lòng gã nổi lên bất an. Chu Vân Băng chưa thấy Lưu Lăng phát thủ lệnh cho viện Giám Sát, Tôn Địch Vệ cũng sẽ không cho gã xem. Nếu Chu Vân Băng biết Lưu Lăng ra lệnh lùng bắt gian tế Tây Hạ quy mô lớn thì chắc chắn gã sẽ liên tưởng được gì. Tôn Địch Vệ muốn dùng Chu Vân Băng chịu tiếng xấu thay nên phải giấu giếm gã.
Có thể làm vị trí đương đầu viện Giám Sát thì đâu phải hạng tầm thường?
Chu Vân Băng vẫn ngửi ra được mùi nhân tố bất an.
Chu Vân Băng cứ cảm thấy Tôn Địch Vệ có chuyện gì đó giấu giếm gã. Tôn Địch Vệ là đại đương đầu nhất xử, địa vị trong viện Giám Sát đứng sau chỉ huy sứ đại nhân. Theo lý thì Chu Vân Băng biết rõ không nên nghi ngờ Tôn Địch Vệ, nhưng gã ở trong viện Giám Sát thời gian dài, nghi ngờ đã hình thành thói quen.
Chu Vân Băng kêu lên:
- Hổ Thần!
Phó đương đầu Tứ xử Tiếu Hổ Thần ở gần đó cúi đầu hỏi:
- Đại nhân có gì dặn bảo?
Chu Vân Băng ngẫm nghĩ, nói:
- Trong tay còn có bao nhiêu người có thể điều động?
- Trong viện thì chưa tới trăm người. Ngày hôm qua, hôm nay, hai ngày nay đại đương đầu đã điều đi phần lớn người.
Chu Vân Băng khẽ ừ:
- Triệu tập tất cả người có thể triệu đến, đi lục xử tìm Đặng đương đầu mượn một trăm tên lính giỏi. Sau khi đông đủ người rồi thì ngươi và ta ra Tấn châu lo liệu vụ án. Thôi, ngươi hãy triệu tập nhân thủ, còn ta sẽ tự mình đi chỗ lục xử.
Chu Vân Băng đứng dậy, mặc áo khoác vào đi ra cửa phòng. Chu Vân Băng vừa đến sân lục xử chợt nghe có người từ đằng sau kêu mình. Chu Vân Băng ngoái đầu nhìn, thấy đại đương đầu Tôn Địch Vệ.
Chu Vân Băng hơi khom người chào:
- Kính chào đại đương đầu, người tìm ta có việc?
Tôn Địch Vệ cười sảng khoái bước tới trước mặt Chu Vân Băng:
- Không có việc quan trọng gì, chuyện trong viện đều đã sắp xếp xong. Chỉ huy sứ đại nhân đang bận chuyện hội minh, hiếm khi rảnh rỗi, đánh cờ một ván với ta không?
Chu Vân Băng sửng sốt, mỉm cười nói:
- Vừa lúc đang rảnh rỗi khó chịu, xin đại đương đầu chờ một chút, ta trở về dặn bọn họ một tiếng. Đại đương đầu cũng biết là nếu ta không có mặt thì đám thuộc hạ chỉ biết làm biếng.
Tôn Địch Vệ nói:
- Được, ta ở đây chờ ngươi.
Chu Vân Băng quay vào nhà nói:
- Đại đương đầu tìm ta có chuyện quan trọng cần bàn, nếu có chuyện gì hãy đến chỗ đại đương đầu tìm ta.
Chu Vân Băng cầm bút lên viết một tờ giấy đưa cho phó đương đầu Tiếu Hổ Thần:
- Hổ Thần, đi Hồi Xuân đường hốt mấy thang thuốc thông phế giúp ta. Gần đây ta cứ ho khan, vốn định đi nhưng bây giờ không rảnh rồi.
Chu Vân Băng đưa giấy cho Tiếu Hổ Thần:
- Có chuyện gì . . . thì ngươi tự quyết định.
Tiếu Hổ Thần khom người nói:
- Đương đầu yên tâm.
Chu Vân Băng ra khỏi phòng, cười nói với Tôn Địch Vệ:
- Có lẽ vì trời lạnh nên thân thể cứ khó chịu. Đại đương đầu cũng cần chú ý thân thể, suốt ngày bận bao nhiêu là việc, đừng để mình mệt chết.
Tôn Địch Vệ liếc Tiếu Hổ Thần, cười nói:
- Đa tạ lo lắng, thân già như ta còn khá cứng, không chừng sống dai hơn người trẻ tuổi các ngươi được vài năm, ha ha ha!
Chu Vân Băng vừa đi vừa nói:
- Đại đương đầu nội ngoại kiêm tu, dĩ nhiên ta không sánh bằng.
Chu Vân Băng vuốt râu nói:
- Nói vậy cũng không được, viện này vẫn còn phải nhờ vào người trẻ tuổi các ngươi chống. Mấy ngày này ta đang lo lắng nên đưa đơn từ nhiệm cho chỉ huy sứ đại nhân. Đứng ở đây lại không thể làm nhiều điều cho Đại Hán, lòng rất áy náy, nên chừa trống chỗ cho người trẻ tuổi các ngươi. Già rồi, già rồi.
- E rằng chỉ huy sứ đại nhân sẽ không cho, viện này không thiếu đại đương đầu được.
- Thì ra cũng không nỡ bỏ viện này.
Tôn Địch Vệ khẽ thở dài:
- Nhưng mà . . . có một số chuyện khó thể đoán trước.

Bình Luận

0 Thảo luận