Thời gian lướt qua như thoi đưa.
Mỗi khi Lưu Lăng thốt lên câu nói này hắn đều không kềm nổi mà cảm thán con người quả có lý giải sâu xa về nhân sinh, như thoi đưa, đúng vậy, mau tới mức mình cũng không kịp thích ứng.
Trong lúc cảm thán, thân mình hắn cứng ngắc đứng bất động nơi đó.
Lưu Lăng không biết trên đời này thật sự có cái gọi là bản lãnh “điểm huyệt” hay không, tùy tiện điểm một cái trên thân người thì người đó liền không thể động. Đôi khi điểm trên cổ, đôi khi điểm trên vai, đôi khi điểm sau lưng, còn lúc giải huyệt thì lại điểm vô cùng tùy tính, có thể ở bất kỳ vị trí nào điểm tới điểm đi, sau đó huyệt đạo tức thời được giải. Chỉ là bình thường khi nữ nhân bị điểm huyệt vị không thể cử động, sẽ luôn có một gã trai bảnh bao kịp lúc tới giải huyệt cho nàng, mà vị trí giải huyệt thường thường là ở trên ngực.
Lưu Lăng không bị điểm huyệt, nhưng hắn vẫn bị rất nhiều người sờ tới sờ lui trên người, điểm tới điểm đi.
Lư Ngọc Châu, Liễu Mi Nhi, Trần Tử Ngư các nàng vây quanh Lưu Lăng không ngừng giày vò hắn, còn không cho phép hắn lộn xộn. Mười mấy cung nữ bưng khay, mâm đứng bên hầu hạ, tình huống hỗn loạn mất khống chế. Ngay cả Hoa Đóa Đóa đêm qua mới bị Lưu Lăng không kềm nổi sắc tâm phá thân cũng ráng chịu đựng thân thể không khỏe mà ở một bên líu ríu giả vờ giả vịt chỉ điểm này nọ.
- Sớm biết cái thứ long bào Hoàng đế này mặc không thoải mái, chi bằng trước đó tìm người thiết kế một bộ tây trang.
Lưu Lăng không khỏi nảy sinh ý niệm tà ác trong đầu, lại nghĩ sẽ buộc chúng nữ hiện đang giày vò mình đều mặc vào áo cưới. Chà, một chú rể, một đoàn cô dâu, cùng nhập động phòng.
- Nhanh lên đi, giờ lành sắp tới rồi!
Lư Ngọc Châu gấp đến độ trán rịn mồ hôi, lại quên mất chính nàng còn chưa thay vào bộ trang phục long trọng càng thêm rườm rà. Không riêng gì nàng, ngày hôm nay, Trần Tử Ngư và các nàng khác mỗi người đều phải vận phục trang long trọng hoa lệ nhất tham dự khánh điển. Mấy cựu cung nữ trước đây làm việc trong hoàng cung Chu quốc được đặc biệt tìm đến từ dân gian rốt cục nhịn không nổi nữa, mấy người xông lên ba chân bốn cẳng giúp Lưu Lăng mặc vào long bào chỉnh tề.
- Sao nặng quá vậy!
Đội lên cửu long quan Lưu Lăng oán trách, vẻ mặt rất không vui.
- Bệ hạ của thiếp, hôm nay là đại điển, này là long quan bằng vàng ròng, còn được khảm thật nhiều bảo thạch, không nặng mới lạ!
Hoa Đóa Đóa bĩu môi tự cho là rất sành sỏi nói.
- Đúng vậy ạ Bệ hạ, về sau thượng triều, không phải ngày nào cũng cần đội cửu long quan này đâu.
Lưu Lăng thở phào, bụng bảo dạ cái mũ tàn này nặng vậy cũng đừng hòng mình mỗi ngày đội nó lên đầu. Làm hoàng đế thật sự chẳng có chút kích thích, từ tối hôm qua bận rộn luôn cho tới giờ tý, mới mặc xong một bộ quần áo. Trời chưa sáng còn phải đi làm trình tự nghi thức rườm rà phức tạp đến mức muốn vò đầu bứt róc, vừa phải tế thiên, vừa phải tế tổ, lại còn cái này cái kia rất nhiều việc chờ hắn đi lĩnh hội.
Tây trang không thích hợp.
Lúc này trong đầu Lưu Lăng vẫn còn đầy rẫy những ý niệm quái gở, hẳn là nên vận một bộ kiểu Tôn Trung Sơn đỉnh đạc.
Hắn oán trách mình phải thức trắng một đêm, chợt nhớ tới, lúc này văn võ bá quan lễ phục đường hoàng cũng đã chờ bên ngoài cửa cung từ rất sớm rồi. Tháng mười U Châu khí trời se lạnh, nhóm quan viên dựa theo phẩm cấp tước vị xếp thành hàng dài chờ ở bên ngoài, một đêm này không biết có bao nhiêu người bắp chân run lẩy bẩy.
- Truyền lệnh, đưa tới cho các quan viên bên ngoài mỗi người một bát canh nóng đi!
Lưu Lăng ngẩng cằm lên nói, không phải hắn ra vẻ kiêu ngạo đâu, mà là cung nữ đang buộc cửu long quan cho hắn.
- Bệ hạ, nên nói truyền chỉ, không phải truyền lệnh.
Trần Tử Ngư tủm tỉm cười sửa lời.
Lưu Lăng vì không muốn để lại ấn tượng mình là một kẻ háo sắc lỗ mãng trong mắt những cung nữ kia, bèn nhịn xuống ác niệm muốn vỗ cái mông của Trần Tử Ngư: - Mau đi đi, chính các nàng còn chưa chuẩn bị tốt đâu đấy, đều tụ tập ở đây coi ta làm cái gì.
Chúng nữ cười rộ lên, sau đó xôn xao hành lễ: - Tuân chỉ.
Một đám phụ nữ ra khỏi phòng, lúc này Lưu Lăng mới cảm thấy không khí trong phòng tự do chút, thở phào một hơi dài, muốn lén lút nới lỏng cửu long quan, bỗng nhiên một bóng dáng thướt tha lấp ló nơi cửa, sau đó một cái đầu nhỏ thò ra.
Hoa Đóa Đóa ngây ngô cười khúc khích nhìn Lưu Lăng.
- Sao còn không về sửa soạn?
Lưu Lăng giả bộ tức giận hỏi.
- Bệ hạ của thiếp!
Ánh mắt Hoa Đóa Đóa rực sáng lấp lánh ngàn sao: - Hôm nay thật là soái!
Lưu Lăng phát hiện đây là lần đầu tiên Hoa Đóa Đóa dùng chữ “soái” này một cách hết sức chính xác.
Sắc trời hãy còn tối, bên ngoài âm thanh cổ nhạc đã tấu lên. Chu Diên Công và Triệu Nhị đứng ở cửa, một trái một phải như thần giữ cửa.
- Bệ hạ, giờ lành đã đến.
Chu Diên Công khom người ở ngoài cửa nói.
Lưu Lăng thở dài một hơi, sau đó ưỡn cao ngực.
Chẳng phải là làm Hoàng đế thôi sao, có cái rắm gì mà sợ. Hắn nhìn vào gương đồng, một thân long bào vàng sáng, đỉnh đầu đội cửu long quan hoa quý tinh xảo, đai ngọc giày gấm, quả là một công tử tuấn lãng phong lưu... Hoàng đế tuấn lãng.
Soái!
Lưu Lăng đánh giá bộ tân y phục giá thành mắc mỏ trên người mình, trái lại không thấy mảy may quầng thâm nơi mắt.
Đi thôi, ta phải đi làm Hoàng đế rồi.
Lưu Lăng tự nhủ trong lòng.
Khoảnh khắc hắn cất bước đi ra, ngoài cửa tiếng hoan hô vang rền như sấm động.
Trong đại điện vàng son lộng lẫy mới được khánh thành, người nào đó ngồi trên ghế rồng nơi cao hít hít mũi, lầm rầm trong bụng, không biết trước đó trùng tu như nào mà một chút mùi foóc-man-đê-hít đều không thấy.
- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Bên dưới truyền tới tiếng hô to chỉnh tề dọa cho Lưu Lăng nhảy dựng, hắn ngồi thẳng người sau đó vươn tay chỉ điểm giang sơn từ tốn vung một cái.
Phải nói gì mới đúng nhỉ? Các khanh gia bình thân?
Tay Lưu Lăng giơ giữa chừng không trung nửa ngày cũng không lên tiếng, bách quan chờ Hoàng đế lên tiếng mãi không thấy bèn vụng trộm ngẩng đầu, vì thế chứng kiến một mỗ Hoàng đế hết sức tự nhiên phóng khoáng phất tay: - Lại hô một lần ta nghe xem nào!
( Hết trọn bộ)
Hậu ký
Đại Hán Hoành Nghiệp năm ba, đế thân nhiễm trọng bệnh chết bất đắc kỳ tử, Thái tử Lưu Nhàn vào năm trước cũng đã chết bệnh, Đại đế Hoành Nghiệp trước khi lâm chung hạ chỉ, truyền ngôi cho Triệu Đại trước đó đã được gia phong là Quận Vương.
Triệu Đại đăng cơ xưng đế, sửa quốc hiệu thành Tống, sửa niên hiệu Hoành Nghiệp thành Kiến Long. Hoàng đế Triệu thị hạ chỉ thiêu đốt toàn bộ những ghi chép, sách sử có liên quan đến đại đế Hoành Nghiệp, không cho phép dân gian nhắc tới tên của Đại đế Hoành Nghiệp. Sau khi lên ngôi, Hoàng đế Triệu thị đại yến quần thần, mượn rượu tước binh quyền.
Nhà ta ở Giang Nam, non xanh nước biếc.
- Mông Sơn là một nơi ở thật tốt, sớm biết nơi này phong cảnh đẹp vậy, lúc trước đã nên cùng ngươi tới đây.
Một nam tử đội nón tre khoác áo tơi ngồi bên bờ sông thả câu, giọng nói rất lớn, dường như không hề sợ cá trong nước chạy mất.
Một người đàn ông cường tráng như trâu để trần lồng ngực, cầm một chiếc quạt hương bồ lớn quạt gió cho nam tử câu cá.
- Vương gia, hôm nay mới câu được có ba con cá nhỏ thôi... này, chưa đủ ăn đó.
Thân người đỏ thẫm, bên trên có vô số vết xẹo. Bắt mắt nhất trong đó là trên bả vai, ngực và bụng, ba vết thương.
- Thiết Lão Lang! Ngươi nên bớt ăn chút đi, ba con cá khẳng định đủ rồi!
Dưới chiếc mũ rộng vành lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, cười mắng.
- Cha ơi! Cha xem Hoa đại ca bắt gì về cho con này!
Lưu Nhàn giờ đã có thể chạy như bay xách theo một con thỏ hoang to mọng, vừa chạy vừa kêu: - Tối nay sẽ để Nhị nương làm món thỏ hầm!
Hoa Linh mặc áo vải theo phía sau tiểu Lưu Nhàn, sốt ruột trông chừng thiếu niên nho nhỏ kia, sợ cậu bé bị vấp ngã.
- Lỗ quốc công tốt đẹp không đi làm, lại chạy tới đây dạy hư con trai ta! Đi cạo vẩy cá đi! Lúc mổ bụng thì cẩn thận chút kẻo hỏng bong bóng cá đấy!
Người nào đó vênh váo đắc ý ra mệnh lệnh.
Hoa Linh khúm núm nhận lấy ba con cá bé tới tội nghiệp, vừa đi vừa lầu bầu: - Tới cũng đâu chỉ mình thuộc hạ...
Lưu Lăng ngẩng đầu hô lớn về hướng sườn núi: - La Húc! Đốn có vài cây củi làm gì lâu vậy!
- Xong ngay, xong ngay!
La Húc giơ tay cầm dao rựa lau mồ hôi, cười hì hì.
Lưu Lăng xoa nhẹ lên khuôn mặt của tiểu Lưu Nhàn: - Nếu cha nói với con, cha vốn có thể cho con làm Hoàng đế nhưng cha lại không làm vậy, con có giận cha không?
Tiểu Lưu Nhàn thần thần bí bí ghé bên tai Lưu Lăng nói: - Cha ơi, con mới không thèm làm Hoàng đế, con muốn làm người còn lớn hơn cả Hoàng đế ạ!
- Đi thôi, dắt theo các đệ đệ muội muội tìm Chu tiên sinh đọc sách đi!
Lưu Lăng vỗ một cái lên mông tiểu Lưu Nhàn.
Nhìn bóng lưng đứa nhỏ của mình chạy đi xa, hắn tủm tỉm cười, lầm ba lầm bầm: - Người so với Hoàng đế còn lớn hơn sao, bây giờ là cha của con, về sau mới tới lượt con đấy.
Hoàng Cung
Đêm khuya
Triệu Đại ho khan vài tiếng, nhịn xuống đau đớn nơi ngực:
- Người đâu, truyền Tấn Vương tiến cung!
Thái giám chạy nhanh ra ngoài, vén rèm lên, gió lạnh ngoài cửa lùa vào, phả trên người Triệu Đại, y không kềm nổi rùng mình, lại kịch liệt ho khan.
- Triệu Đại, ngươi nên lấy một cái tên đàng hoàng, Triệu Đại Triệu Đại, nghe tục khí quá.
- Thuộc hạ cũng biết là tục, ti tiện như tên con mèo con chó, nhưng thưa Vương gia, thuộc hạ đối với Vương gia vẫn luôn trung thành và tận tâm, tự nhận mình là một trung khuyển.
- Vẫn là không hay, về sau ta còn muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho ngươi đấy, không có cái tên dễ nghe sao mà được. Vậy gọi Khuông Dận đi, hai chữ này ta nghĩ từ lâu lắm rồi. Về phần Triệu Nhị, hãy đổi thành Khuông Nghĩa.
- Thuộc hạ cảm tạ Vương gia ban tên.
Cuộc đối thoại này dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi, ba năm, hay là bốn năm?
Nhưng, cho tới nay nó vẫn vang vọng rõ rệt trong đầu Triệu Đại.
Một lát sau, Triệu Nhị vội vàng chạy tới, không biết huynh đệ họ ở dưới ánh đèn mật nghị điều chi, đám cung nữ và thái giám chỉ có thể thấy ánh nến lay động bên trong, Tấn Vương bỗng nhiên đứng phắt dậy dường như đang lớn tiếng phản bác cái gì, còn Bệ hạ có vẻ cũng rất tức giận, tuy rằng không nghe được tiếng, nhưng nhìn ra được huynh đệ hai người đang xảy ra tranh chấp.
- Huynh đang điều tra tung tích của Vương gia sao? Huynh còn muốn tái dựng Giám sát viện?
Triệu Nhị đứng mạnh dậy, chỉ tay vào Triệu Đại và nói: - Lời Vương gia giải thích với chúng ta, huynh đều đã quên! Huynh muốn tìm Vương gia, huynh tưởng ta không biết huynh có cái tâm gì sao? Đại ca à! Chớ nên làm chuyện vong ân phụ nghĩa!
Triệu Đại ho khan, căm tức nhìn Triệu Đại: - Hắn không chết! Ta ngủ không yên giấc!
- Đại ca, huynh đang bức đệ đấy!
Triệu Nhị cả giận nói.
Triệu Đại cũng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Triệu Nhị và hỏi: - Ngươi muốn gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết người đại ca này hay sao? Được lắm! Đã như vậy thì ngươi đừng trách đại ca ta vô tình!
Triệu Đại giơ tay quơ quạng toan nắm lấy cây bảo đao treo bên cạnh, nhưng lại sờ không thấy. Trên tường rỗng tuếch, không có cái gì.
- Bệ hạ đang tìm đao ư? Đao đã bị ta lấy đi rồi, búa trái lại có một cây đấy, nô tì nghe nói Bệ hạ thích ăn quả óc chó, nên để dành trong phòng một cây búa.
Một thanh âm có hơi bén nhọn cường điệu đột nhiên vang lên trong phòng, Triệu Đại quay phắt lại, liền thấy một lão thái giám lưng còng, nhìn phục sức hẳn là thái giám phòng giặt giũ cấp thấp, theo lý mà nói tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại Ngự thư phòng!
- Ngươi là ai!
Triệu Đại cảnh giác lui về sau một bước.
Lão thái giám ngẩng đầu, cười to: - Bệ hạ thật là dễ quên, vậy mà không nhớ rõ ta.
- Vũ Tiểu Lâu!
Trên nóc nhà đại điện hoàng cung, Nhiếp công tử y phục trắng tuyết theo dõi những chiếc bóng lay động trên khung cửa sổ, nhiều đếm không xuể những người đàn ông vận trường bào hoa sen màu đen ẩn thân trong bóng đêm.
Giám sát viện bị giải tán là Giám sát viện của Triệu Đại, mà trên thực tế chính trị và mạch máu kinh tế của toàn quốc gia đã bị Giám sát viện ngầm khống chế rồi, bên cạnh mỗi vị triều thần đều có người của Giám sát viện, Hoàng đế của quốc gia cũng không khác. Theo như cách nói của Lưu Lăng, mình làm ông trùm giấu mặt, mời một CEO tới quản lý công ty, nếu CEO nổi lên ý đồ vùng thoát khỏi ông chủ của mình lên làm lớn, vậy thì cứ khai trừ y là được, trực tiếp dùng búa. Về phần CEO kế tiếp liệu cũng sẽ sinh dị tâm hay không, thật ra không thành vấn đề.
Hoa sen hắc sắc, nở rộ trong đêm.
Người lớn hơn cả Hoàng đế, chính là người có thể tùy ý chỉ định kẻ nào lên làm Hoàng đế làm công cho mình.
Vũ Tiểu Lâu lau vết máu trên búa, cười ha hả nói với Triệu Nhị: - Vương gia nói, hiện tại ngươi là Hoàng đế rồi!
Đế thốt, truyền ngôi cho đệ đệ Tấn Vương.
Sửa niên hiệu: Thái Bình Hưng Quốc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận